Mục lục
Mê Tình Loạn Ý Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 377

Vũ Phương Thùy ngồi xổm xuống, giơ tay lên tát vào mặt người phụ nữ trước mắt, cái tát này không chỉ khiến vào người phụ nữ đó sững người mà ngay cả những người xung quanh đang xem kịch cũng phải ngẩn ra, ai cũng bối rối.

Dường như tất cả mọi người đều không ngờ rằng Vũ Phương Thùy lại đột nhiên ra tay như vậy. ”

Kẻ thứ ba? Trang Ngọc Đài, cô có chắc là mình không dùng sai từ không? Vũ Phương Thùy tôi cũng đã nhẫn nhịn quá đủ rồi mới để cô cưỡi lên đầu hết lần này đến lần khác, ai là kẻ thứ ba thì trong lòng cô tự biết rõ.

Tôi và Nguyễn Đức Mẫn kết hôn được hai năm nay, còn có là ai chứ? Cô chỉ là thư ký của anh ấy mà thôi, chính cô đã không biết xấu hổ quyến rũ anh ấy, bây giờ lại còn ỷ vào việc mình mang thai mà đến gây phiền phức cho tôi mỗi ngày sao? Cô muốn tôi ly hôn với anh ấy hả?

Năm mơ đi, tôi thà đánh mất cả đời này, còn hơn để cho hai kẻ cặn bã các người toại nguyện. Cô nhớ kỹ cho tôi, kẻ thứ ba chính là kẻ thứ ba, cả đời đều là kẻ thứ ba, đứa con mà cô sinh ra cũng chỉ là con riêng, cô sẽ phải mang tai tiếng này suốt cuộc đời.”

Nhìn dáng vẻ tức giận của Vũ Phương Thùy, Phan Huỳnh Bảo không nhịn được nhíu mày, vừa rồi anh còn tưởng Vũ Phương Thùy sẽ để Trang Ngọc Đài tùy tiện bắt nạt mình, bây giờ xem ra cô ấy cũng không phải là một người yêu đuổi.

“Cô nói bậy, rõ ràng cô mới là người bám lấy Nguyễn Đức Mẫn, lại còn là một con gà mái không đẻ được trứng. Anh ấy đã muốn ly hôn với cô lâu rồi nhưng cô không chịu đồng ý, nếu không phải do cô bám lấy thì tôi và anh ấy cũng đã kết hôn từ lâu, cô mới là kẻ thứ ba.”

Trang Ngọc Đài tức giận đứng dậy khỏi mặt đất, cô ta không hề bị thương nào.

Toàn bộ khuôn mặt của Vũ Phương Thùy tái nhợt nhưng Trang Ngọc Đài vẫn không chịu buông tha cho cô ấy, cô ta bước tới tóc Vũ Phương Thùy rồi tức giận nói với cô ấy rằng: “Vũ Phương Thùy, đồ khốn nạn không biết xấu hổ, đừng nghĩ rằng tôi không biết chuyện trước kia của cô. Mười tám tuổi cô đã ngủ với bố dượng, lên đại học thì hẹn hò với một người đàn ông tồi tệ, lại còn mang thai con của anh ta, cuối cùng bị người đàn ông đó đánh đập sảy thai, từ đó không còn khả năng mang thai nữa. Loại phụ nữ bẩn thỉu như cô, làm sao Nguyễn Đức Mẫn có thể chấp nhận được chứ? Nếu như cô không lừa Nguyễn Đức Mẫn thì anh ấy có cưới cô không?”

Sắc mặt Vũ Phương Thùy bệch như vách tường sơn, cả cơ thể cô ấy đều đang run rẩy.

Nhìn Vũ Phương Thùy cả người run rẩy, dường như Trang Ngọc Đài vẫn nghĩ như thế là chưa đủ, cười lạnh nói: “Bây giờ cô đang làm việc trong tập đoàn Phúc Kiến sao? Xem ra những người này không biết gì về lai lịch của cô nhi, nếu như bọn họ biết cô là loại phụ nữ như vậy thì cô cứ nghĩ xem còn ai thích cô nữa không? Ha ha Vũ Phương Thùy, cô còn không bằng một con đoàn Phúc Kiến cần nhân viên kiểu gì còn phải hỏi ý kiến cô sao? Cô là cái thá gì?”

Ngay khi mọi người đang nhìn Vũ Phương Thùy bằng mắt xem thường và đồng tình thì một giọng nói lạnh lùng xen vào.

Tất cả mọi người nhìn về phía Phan Huỳnh và cúi đầu hoảng sợ.

Trang Ngọc Đài vốn đang định bôi xấu danh dự của Vũ Phương Thủy, không ngờ lại có người đột nhiên giúp cô ấy, vẻ mặt của cô ta lập tức trở nên khó coi, đang định quay đầu loại người không biết điều này thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh mặc một bộ vest thẳng tắp, đôi mắt màu xanh ngọc lục hiếm có toả ra một thứ ánh sáng lạnh lùng đáng sợ.

Trang Ngọc Đài bị Phan Huỳnh Bảo nhìn chằm chằm bằng ánh mắt này, cả người đều cứng ngắc lại. “Anh là..”

“Các người đều chết hết rồi sao? Tập đoàn Phúc Kiến là nơi có thể cho phép người không phận sự xông vào à?”

Phan Huỳnh Bảo thậm chí còn không thèm liếc nhìn Trang Ngọc Đài một cái, sắc mặt anh ấy vô cùng lạnh lùng ra lệnh với những vệ sĩ đang ngây người đứng xung quanh.

Nghe được mệnh lệnh của Phan Huỳnh Bảo, mấy người vệ sĩ kia cực kỳ sợ hãi bước lên kéo lấy Trang Ngọc Đài, ép buộc cô ta rời khỏi nơi này.

Trang Ngọc Đài giãy dụa cơ thể, đôi mắt đẹp như muốn phun ra lửa nhưng sau khi nhận được ánh mất lạnh lùng của

Phan Huỳnh Bảo thì toàn bộ cơ thể đều cứng đờ.

Vẻ mặt cô ta xám như tro bị người ta đưa đi nhưng trong lòng lại oán hận không thôi, cô ta không biết rằng từ khi nào mà Vũ Phương Thùy lại quen biết với một nhân vật lớn như thế?

Tất cả mọi người đều rời đi, không ai dám ở lại chờ đợi vì sợ bị Phan Huỳnh Bảo sa thái. Anh ấy nhíu mày nhìn Vũ Phương Thùy đờ người đứng đó, sau đó quay người rời khỏi đây.

Vũ Phương Thùy ngơ ngác nhìn bóng lưng của Phan Huỳnh Bảo trong mắt hiện lên một màu đỏ nhạt.

Cô ấy nhận ra Phan Huỳnh Bảo.

Người đàn ông này không phải là người đã giúp cô ấy trong quán bar lần trước sao?

Không ngờ rằng anh ấy cũng làm trong tập đoàn Phúc Kiến? Nhìn dáng vẻ cung kính của nhân viên lễ tân đối với anh ấy vừa rồi, anh ấy nhất định là một quản lý cấp cao của tập đoàn Phúc Kiến đúng không? “Cậu chủ Bảo muốn lấy thông tin của Vũ Phương Thùy sao?”

Phan Huỳnh Bảo quay lại phòng làm việc rồi yêu cầu thư ký mang thông tin của Vũ Phương Thùy đen.

Cô thư ký kinh ngạc nhìn anh, bối rối hỏi. “Làm sao? Tôi không thể xem thông tin của cô ấy à?” Nghe thấy giọng nói khó hiểu của thư ký, Phan Huỳnh Bảo kéo cà vạt ra lạnh lùng hỏi cô ta.

Khuôn mặt của cô thư ký cứng đờ, cô ta vội vàng lo sợ lắc đầu nói: “Sao lại không thể? Tôi sẽ đi lấy ngay lập Phan Huỳnh Bảo đột nhiên quan tâm đến một nhân viên bình thường như vậy, đương nhiên cô thư ký rất ngạc nhiên rồi. Năm phút sau, thư ký đặt thông tin của Vũ Phương Thùy lên bàn làm việc của Phan Huỳnh

Anh ấy mở thông tin ra, nhìn tấm ảnh của Vũ Phương Thùy phía trên, ánh mắt của người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng. “Cậu chủ Phi, để tôi ở đây là được rồi, anh ra ngoài với Song Thư đi.” Lâm Tấn Sang vốn định nhờ Hoàng Song Thư đến giúp, không ngờ người bước vào lại là Trần Quân Phi, khi nhìn thấy anh thì anh ta lập tức từ chối nói.

Nghe vậy, Trần Quân Phi uể oải nhìn Lâm Tấn Sang tỏ vẻ khiêu khích: “Cậu Sang đang lo làng tôi không biết làm sao?” Lâm Tấn Sang liếc nhìn anh một cái, im lặng không nói gì. Trần Quân Phi cầm rau xà lách qua một bên rồi bắt đầu rửa, động tác rất thuần thục, không giống như lần đầu tiên làm.

Ánh mắt Lâm Tấn Sang nhàn nhạt nhìn vào anh rồi nói: “Không ngờ rằng cậu chủ Phi lại biết rửa rau?”

Lâm Tấn Sang còn tưởng rằng loại đàn ông như Trần Quân Phi ngày nào cũng có người hầu hạ, đương nhiên sẽ không cần phải tự động tay động chân làm việc. “Tôi muốn nấu cơm cho Song Thư ăn nên đi học.” Không biết Trần Quân Phi có ý hay không mà có vẻ như anh đang nhấn mạnh mình và Hoàng Song Thư yêu nhau đến mức nào trước mặt Lâm Tấn Sang.

Lâm Tấn Sang cười cười không nói gì nhưng bầu không khí trong căn bếp nhỏ lại tràn ngập sự kỳ quái và u ám khó tả.

Hoàng Song Thư bể bé Bánh Quy quay đầu nhìn vào phòng bếp, không hiểu sao cô lại cảm thấy sau lưng hơi lạnh lẽo. Cô sờ lên trán mình rồi lẩm bẩm: “Chắc là mình nghĩ nhiều rồi nhỉ? Hai người Lý Tấn Sang và Trần Quân Phi hình như không có thù hân gì đúng không?” Một tiếng sau, nồi lẩu đã được làm xong, hai người Lâm Tấn Sang và Trần Quân Phi cùng bắt tay vào làm nước lẩu, sau đó bưng nồi lẩu ra ngoài.

Nhìn nồi lẩu ngon lành, Hoàng Song Thư không nhịn được hit sâu một hơi. “Bánh Quy đã ngủ rồi sao?”

Trần Quân Phi cởi tạp dề ra, bước đến bên cạnh Hoàng Song Thư rồi nhìn bé Bánh Quy đã ngủ say, dịu dàng nói. “Ừm, ngủ rồi, anh xem thằng bé ngủ rất ngon” Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt xinh đẹp non nớt của con trai mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Trần Quân Phi hôn lên má Hoàng Song Thư, nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt đẹp trai nói: “Song Thư, em thật xinh đẹp.”

“Anh làm gì vậy? Lý Tấn Sang còn đang ở đây đó.” Hoàng Song Thư bị kích thích bởi hành động thân mật đột ngột của Trần Quân Phi, hai gò má ửng hồng lườm anh một cái.

Trần Quân Phi ngả ngón đuôi lông mày, không biết là vô tình hay cố ý mà anh ôm lấy eo của cô rồi cười nói với Lâm Tấn Sang đang bày bát đũa: “Em sợ cái gì? Em là vợ của anh, chẳng lẽ bây giờ anh hôn vợ của mình cũng không được sao?”

Nghe thấy Trân Quân Phi nói rằng mình là vợ của anh, trái tim Hoàng Song Thư run lên một chút, cô xấu hổ và ngại ngùng nhìn anh, cả người đều nóng bừng lên. “Song Thư, có thể ăn rồi.”

Giọng nói thờ ơ của Lâm Tấn Sang vọng ra từ phòng ăn bên cạnh.

Hoàng Song Thư vo vo lên hai má nóng bỏng của mình, cô hơi xấu hổ lườm Trần Quân Phi, nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Hoàng Song Thư, khoé môi anh không nhịn được cong lên một chút.

Anh nắm lấy tay Hoàng Song Thư bước về phía phòng ăn. Sau khi ba người ngồi xuống thì bắt đầu ăn lau.

Có điều một bữa lau này đoi với Hoàng Song Thư mà nói thì thực sự hơi khó nuốt. “Nào, Song Thư, ăn nhiều một chút.”

“Vợ ơi ăn cái này đi, cái này ăn rất ngon, cũng cực kỳ nhiều dinh dưỡng.”

“Song Thư không thích ăn rau thơm với ớt xanh”

“Ai bảo Song Thư không thích ăn? Vợ à, em có thích ăn rau thơm không?”

Hoàng Song Thư nhìn bát của mình như một ngọn núi nhỏ, mà Lâm Tấn Sang và Trần Quân Phi như đang cạnh tranh nhau, không ngừng gắp thức ăn cho cô, đột nhiên Hoàng Song Thư cảm thấy mình bị áp lực tâm lý rất lớn. “Cái đó..”

“Em muốn cái nào? Anh sẽ gặp cho em?” Lâm Tấn Sang đặt đũa xuống, nói với Hoàng Song Thư bằng ánh mắt dịu dàng khác thường. “Để tôi chăm sóc cho cô ấy là được rồi, cậu nên tự lo cho bản thân đi.” Trần Quân Phí đưa đũa ra chặn lại đôi đũa của Lâm Tấn Sang, mặt anh vô cùng u ám nói với anh ta.

Ánh mắt của hai người đàn ông bắt đầu xuyên vào nhau trong không khí, Hoàng Song Thư có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí nguy hiểm đáng sợ đang bùng phát giữa Trần Quân Phi và Lâm Tấn Sang.

Cô hơi đau đầu day nhẹ huyệt thái dương, vào lúc cô đang định nói gì đó thì ngay lúc này thì bé Bánh Quy đang ngủ trên ghế số pha đột nhiên oà khóc. “Oa oa oa…”

Bé Bánh Quy khóc rất to, Hoàng Song Thư lo lắng đẩy ghế ra, không cần biết Trần Quân Phi và Lâm Tấn Sang có hận thù gì hay không mà vội vàng đứng dậy đi về phía ghế số pha.

Nhìn thấy bé Bánh Quy đang khóc khản cá cuống hong, Hoàng Song Thư cảm thấy rất đau lòng, cô ôm lấy Bánh Quy rồi nhẹ nhàng vỗ lưng thang bé an ủi: “Bánh Quy ngoan, mẹ ở đây, đừng khóc nữa.”

“Đói.” Bé Bánh Quy mím mím đôi môi đỏ mọng, nằm lấy tóc của Hoàng Song Thư rồi nhìn cô với vẻ mặt đáng thương nói. Hoàng Song Thư nhìn dáng vẻ này của Bánh Quy thì bất lực lắc đầu. “Để mẹ pha sữa cho con nhé.”

Cô bế bé Bánh Quy lên, vừa định đi pha sữa thì Trần Quân Phi đã lấy bình sữa ra, sau khi đổ sữa bột xong thì anh khuấy đều rồi đưa cho Hoàng Song Thư.

Động tác của người đàn ông này cực kỳ thuần thục, xem ra đã làm qua rất nhiều lần.

Nhìn thấy hành động của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư hơi kinh ngạc nhìn anh.

Trần Quân Phi thấy Hoàng Song Thư bể bé Bánh Quy ngạc nhiên nhìn mình chắm chắm thì không nhịn được nhíu mày nói: “Sao vậy? Tại sao lại nhìn anh bằng vẻ mặt này?”

“Không… không có gì” Hoàng Song Thư bình tĩnh lại rồi lắc đầu với Trần Quân Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK