Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Thanh Tùng vội vàng gật gật đầu: "Đúng vậy cha, nhi tử chính là cảm thấy nàng ta quá phận, mới muốn tới giáo huấn nàng ta một phen, nhưng không ngờ, trộm gà không được còn mất nắm thóc, cha, con nói cho cha nghe, công phu của nữ nhân kia thật sự rất lợi hại, đám người cha phái đến, đều là một mình nữ nhân đó giải quyết a, căn bản không cần đến người khác, nữ nhân này, không đơn giản!"

Ánh mắt Ngô lão gia lạnh lùng, tức giận hừ lạnh: "Ta nghe nói rồi, nếu không, ta có thể tự mình tới đây sao?"

Ngô Thanh Tùng nhăn mày: "Nữ nhân này nên được giáo huấn một chút! Cha, chúng ta không thể bỏ qua như vậy."

Ngô lão gia hừ lạnh: "Dám thu của ta bảy mươi lượng bạc, chính là đã kết thù với Ngô gia ta rồi."

Lúc này, hai mắt Trịnh Kim Linh sáng lên, dĩ nhiên quên mất chuyện cái bạt tai vừa rồi, vội vàng lên tiếng: "Lão gia, vẫn là ngài sáng suốt a! Tiện nhân kia, không phải thứ tốt lành gì!"

Ngô lão gia lạnh mặt, liếc nhìn Trịnh Kim Linh, hừ lạnh: "Ngươi câm miệng! Hôm nay nếu không phải tại ngươi, sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Trịnh Kim Linh lập tức cảm thấy hơi tủi thân, nhưng không dám nói gì.

Còn Ngô lão gia nhăn mày hỏi nàng ta: "Nữ nhân này có bối cảnh gì không?"

Trịnh Kim Linh trừng lớn hai mắt, lắc đầu: "Không thể nào! Ta biết rõ thân phận của nàng ta nhất!"

Thấy nàng ta nghiến răng nghiến lợi khẳng định, Ngô lão gia nhìn nàng một cái: "Vậy ngươi nói xem, nữ nhân kia là thân phận gì."

Trịnh Kim Linh nghiến răng nói: "Nàng chính là nữ nhi của cha kế thiếp, căn bản là không có bản lĩnh gì, nhưng mà cách đây không lâu, không biết từ nơi nào kiếm được một nam nhân hoang dã, nam nhân kia cũng không có thân phận gì, còn phải dựa vào nàng ta kiếm cơm, nàng ta còn có thể có bối cảnh gì được chứ."

Ngô lão gia và Ngô Thanh Tùng đều nhăn tít mặt mày, Ngô lão gia hừ lạnh: "Nếu như một chút bối cảnh không có, vậy nàng ta có phải quá to gan rồi không, cũng dám đắc tội Ngô gia ta?"

Vẻ mặt Ngô Thanh Tùng cứng đờ, hắn ta lắc đầu: "Con thấy Tôn phu nhân kia, hình như còn hơi lấy lòng nữ nhân kia."

Sắc mặt Ngô lão gia lập tức lạnh lùng: "Tôn gia kia?"

Ngô Thanh Tùng gật gật đầu: "Không sai, nàng ta là người bao che cho Phượng Chỉ U nhất, hơn nữa còn nói rõ với con, nếu dám làm gì Phượng Chỉ U, chính là gây khó dễ cho Tôn gia nàng, hơn nữa hôm nay nàng ta còn châm chọc Ngô gia chúng ta, xem ý của Tôn phu nhân đó, hình như muốn đối đầu với chúng ta."

Ngô lão gia chống khuỷu tay chống đùi mình, còn không ngừng xoay xoay cái nhẫn trên ngón tay cái.

"Đối đầu, hừ, Tôn gia bọn họ có thể có bản lĩnh gì đòi đối đầu với Ngô gia chúng ta, chẳng qua... Nói đi cũng phải nói lại, vị Tôn gia kia cũng là người tinh ranh, sao lại muốn nịnh nọt nữ nhân kia?"

Sắc mặt Trịnh Kim Linh cứng đờ, nàng ta nghĩ nghĩ, rồi lên tiếng: "Chẳng lẽ... nàng ta coi trọng đồ của tiện nhân kia? Cho nên muốn lôi kéo quan hệ? Kiếm cơ hội làm ăn?"

Ngô Thanh Tùng lúc này nhìn thoáng qua Ngô lão gia: "Cha, cũng không phải không có khả năng này."

Ngô lão gia hừ lạnh một tiếng: "Không được, vẫn là phải điều tra một chút, sau lưng nữ nhân kia rốt cuộc là người nào, coi như là muốn đối phó nữ nhân kia, cũng phải biết người biết ta."

Trịnh Kim Linh vừa thấy Ngô lão gia do dự, nhất thời hơi sốt ruột: "Lão gia, thiếp thân nói đều là sự thật! Nàng ta thật sự chẳng là gì đâu!"

"Ba!"

Ngô lão gia lại lần nữa quăng cho Trịnh Kim Linh một cái tát, nghe tiếng kêu thảm thiết của nàng ta, ánh mắt hắn lạnh lùng: "Cái gì cũng không phải?! Cái gì cũng không phải mà nàng ta dám lừa ta nhiều bạc như vậy?! Cái gì cũng không phải mà nàng ta dám mắng ta như vậy?! Cái gì cũng không phải mà một mình nàng ta có thể đánh bại đám người ta phái đi như vậy?!"

"Thiếp......"

Trịnh Kim Linh tủi thân chỉ thốt lên được một chữ, trong lòng của nàng ta miễn bàn có bao nhiêu phẫn nộ và lo lắng.

Ngô lão gia hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, rõ ràng là không muốn để ý tới nàng nữa.

Trong lòng Trịnh Kim Linh thấp thỏm không yên, thậm chí còn hơi sợ hãi, xong rồi, có phải nàng đã triệt để đắc tội lão già này rồi không?

Đến lúc đó nếu như ông ta không sủng ái nàng nữa thì làm sao bây giờ?!

Trong lòng nàng hoảng loạn thành một đoàn, nhưng lại không biết nên nói gì.

...

Thời gian chậm rãi trôi qua, bên Phượng Chỉ U cũng đóng cửa tiệm, cùng nhau trở về.

Đặng Kỳ Kỳ ngồi trên xe bò, đáy lòng không khỏi hơi lo lắng, nàng ta kéo tay Phượng Chỉ U: "Muội muội, chuyện hôm nay, tuy rằng đã giải quyết, nhưng trong lòng ta, vẫn thấy hơi không yên tâm."

Ánh mắt Phượng Chỉ U khẽ động, sau đó lại cười khẽ: "Có muội ở đây rồi, đại tẩu không cần lo lắng."

Đặng Kỳ Kỳ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng ta lắc đầu: "Ta biết muội là một người thông minh, thế nhưng...... Ngô gia lại cũng không phải là thế lực nhỏ gì, hôm nay muội đắc tội với bọn họ như vậy, mặc dù Ngô lão gia cười cười thế, nhưng không hiểu sao ta vẫn luôn cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu."

Phượng Chỉ U tự nhiên biết lo lắng trong lòng Đặng Kỳ Kỳ, nàng chỉ vỗ nhẹ lên bàn tay Đặng Kỳ Kỳ: "Tẩu yên tâm, ít nhất hiện tại không có chuyện gì, chuyện sau này, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."

Nàng nói nhẹ nhàng, dù không nói thẳng ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Đặng Kỳ Kỳ thấy Phượng Chỉ U không muốn nói chuyện này nữa, cuối cùng thở dài một hơi: "Thôi được rồi, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, đến lúc đó rồi tính vậy."

Phượng Chỉ U cười khẽ: "Đại tẩu, tẩu bây giờ á, hẳn là nên nghĩ biện pháp để trong nhà thêm một nam đinh nữa đi."

Đặng Kỳ Kỳ lập tức đỏ mặt: "Nha đầu này, nói bậy bạ gì vậy!"

Phượng Chỉ U cười vui vẻ, chỉ là không đợi nàng nói chuyện, Phượng Chỉ Minh đang đánh bò cũng hùa vào nói: "Đúng vậy, nương tử, hai ta cũng nên cố gắng hơn rồi."

"Hai người......"

Mặt Đặng Kỳ Kỳ càng ngày càng đỏ, nàng ta vẫn luôn là một người da mặt mỏng, thật không ngờ hai huynh muội này lại đều nói về chủ đề này. Nàng ta lập tức ngậm miệng lại.

Chẳng qua cũng nhờ lời này của Phượng Chỉ U, thoáng chốc làm cho bầu không khí ngưng trọng trở nên thoải mái hơn một chút.

Đại khái là mấy người lại hàn huyên thêm một lúc nữa, thì mới trở lại thôn.

Phượng Chỉ U tươi cười nhìn thoáng qua hai người bọn họ: "Huynh tẩu về phòng nghỉ ngơi một chút, muội đi nấu cơm, nấu xong sẽ gọi hai người."

Tài nấu nướng của Phượng Chỉ U rất tốt, mà nàng vẫn luôn thích một mình nấu cơm, không cần người khác hỗ trợ, dần dà, mọi người cũng thành thói quen.

Phượng Chỉ Minh và Đặng Kỳ Kỳ gật đầu: "Được, còn chưa đói bụng đâu, muội cũng đừng vội đi nấu cơm, nghỉ ngơi một lúc đã."

Phượng Chỉ U cười gật đầu: "Vâng."

Sau đó, nàng đi thẳng vào phòng, một đường đi vào, lại phát hiện trong nhà chỉ có một mình Túc Tử Thần, nàng ngờ vực vừa nhìn xung quanh vừa hỏi: "Đệ đệ đâu?"

Túc Tử Thần nhàn nhạt trả lời: "Ra ngoài chơi rồi."

Phượng Chỉ U gật đầu, cũng không nói gì nữa, mà múc gáo nước: "Ta đi nấu cơm trước."

Nói rồi, nàng bắt đầu rửa tay, chỉ là vừa mới lau khô tay, đã bị Túc Tử Thần nắm lấy, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay hắn, nàng hơi sững sờ, thậm chí quên cả giãy dụa: "Huynh..."

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cẩm có lời muốn nói: Từ chương này mình đổi xưng hô của Phượng Chỉ U và Túc Tử Thần là ta – huynh nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK