"Chuyện này..."
Ông ta lại cẩn thận kiểm tra mắt, mạch đập....
Sau khi xác nhận lại không có gì không đúng, ông ta khiếp sợ đến cực điểm.
"Nha đầu, sao đột nhiên khỏi rồi? Độc này căn bản không có cách giải mà!"
Phượng Chỉ U mặt không đổi sắc: "Chỉ là tình cờ ở trên núi cháu từng gặp qua người bị trúng loại độc này, sau đó nhìn thấy cách chữa trị của người ta và học theo, chứ cháu cũng không biết gì về y thuật."
Lam đại phu cực kỳ khiếp sợ, cũng không muốn buông tha, lại hỏi: "Vậy... cách trị liệu như thế nào, cô có thể nói rõ một chút không?"
Khóe miệng Phượng Chỉ U khẽ nhếch: "Xin lỗi, người đó bảo cháu phải giữ bí mật."
Nói xong, Phượng Chỉ U liền rời đi.
...
Vừa tới cửa, chợt nghe thấy giọng nói nũng nịu của Trịnh Kim Linh truyền đến: "Thanh Phong ca ca, huynh thật xấu nha!"
Phượng Chỉ U nhướn mày, da gà nổi lên tầng tầng lớp lớp, nàng vốn định về viện của mình, lại bị Trịnh Kim Linh gọi lại.
"Phượng Chỉ U, ngươi đứng lại cho ta!"
Trịnh Kim Linh bước nhanh tới trước mặt Phượng Chỉ U, vừa thấy trong tay nàng cầm một túi bánh bao thịt, lập tức trừng mắt!
"Ngươi thế mà lại có tiền mua bánh bao thịt?!"
Phượng Chỉ U không để ý, quay đầu nhìn về phía nam tử bên cạnh.
Trịnh Kim Linh biến sắc, hai tay duỗi thẳng chắn trước mặt Trương Thanh Phong: "Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, bớt tơ tưởng đến Thanh Phong ca của ta đi!"
Trương Thanh Phong đi lên phía trước, đáy lòng ít nhiều có hơi hối tiếc: "Chỉ U, sao ngươi lại ở cùng với một nam nhân hoang dã!"
Lúc trước hắn ta chính là nhìn trúng Phượng Chỉ U, nên mới chọn nàng, ai ngờ, nàng vậy mà lại bị ném xuống sông, bây giờ lại còn ở cùng một chỗ với nam nhân khác.
Ánh mắt của Phượng Chỉ U bỗng trở nên lạnh lùng: "Hay cho ngươi là một người đọc sách, chữ đọc được đi vào bụng chó hết rồi sao?"
"Ngươi......!"
Sắc mặt Trương Thanh Phong nhất thời có chút khó coi, tức giận đến nỗi không biết nên nói gì.
Trịnh Kim Linh cười giả lả ôm lấy cánh tay hắn ta: "Thanh Phong ca đừng chấp nhặt với loại người thô lỗ này, trước kia không phải nàng ta ái mộ huynh sao! Nhìn thấy hai chúng ta ở cùng một chỗ nên sinh ra ghen ghét, mới nói ra những lời chọc giận huynh vậy đó."
Phượng Chỉ U cười lạnh, vốn định mặc kệ hai người họ, đi vòng qua Trịnh Kim Linh vào nhà, nhưng Trương Thanh Phong lại ngăn cản Phượng Chỉ U: "Muốn đi? Phượng Chỉ U, ngươi thật đúng là không có mắt! Một nam nhân tốt như ta ngươi không biết quý trọng, cứ phải tìm đến nam nhân hoang dã, hôm nay ta lại muốn xem xem rốt cuộc hắn thua kém ta bao nhiêu!"
Túc Tử Thần mới vừa đốn củi trở về vừa vặn nghe thấy những lời này, thấy Phượng Chỉ U bị một nam nhân bám lấy, bước nhanh lên phía trước, một tay ôm nàng vào trong ngực: "Bằng ngươi? Có tư cách sao?"
Trương Thanh Phong vừa thấy Túc Tử Thần tuấn tú hơn mình, nhất thời nắm chặt nắm đấm: "Hừ, lớn lên đẹp mắt tí tính là cái gì, chúng ta so xem nắm đấm của ai mạnh hơn!"
Nói xong, hắn ta liền tiến lên, không ngờ nắm đấm còn chưa kịp vung lên, đã bị Túc Tử Thần đạp ngã trên mặt đất.
Phượng Chỉ U thờ ơ lạnh nhạt, có những kẻ nếu ngươi không dạy cho hắn ta một bài học, thì hắn ta vĩnh viễn muốn giẫm đạp ngươi dưới lòng bàn chân.
"Thanh Phong ca ca!"
Vẻ mặt Trịnh Kim Linh lo lắng, vội vàng đỡ hắn ta dậy, chỉ vào Túc Tử Thần hô to: "Ngươi là cái thá gì... Ha ha, nơi này có phải có hiểu lầm gì không, dù sao Thanh Phong ca ca cũng là đệ nhất tú tài trong thôn, việc này ta thấy thì... quên đi?"
Trịnh Kim Linh vốn định mắng to một trận, nhưng không ngờ, lại thấy được một nam nhân tuấn tú như vậy, ánh mắt lập tức phóng ra vài phần ái mộ.
Sau đó giọng nói cũng không tránh khỏi trở nên nũng nịu......
Tú tài, hai chữ này rất dễ nghe, bởi vì trong thôn chỉ có một mình Trương Thanh Phong là tú tài, tất cả mọi người cho rằng hắn ta chính là người đưa lại vinh quang cho thôn, cho nên hắn ta hoàn toàn trở thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm của thôn.
Trương Thanh Phong vừa thấy Trịnh Kim Linh bày ra dáng vẻ hoa si*, nhất thời tức giận không chỗ phát tiết: "Trịnh Kim Linh! Đầu ngươi bị kẹp cửa à, còn không mau tới đỡ ta dậy?"
*Hoa si: mê trai
Sát khí trong mắt Túc Tử Thần phóng ra mãnh liệt!
"Còn ở lại, giết!"
Giọng nói lạnh lùng sắc bén vừa vang lên, nhất thời làm cho hai người kia sợ tới mức thân thể đều run rẩy.
Trương Thanh Phong chật vật đứng dậy phủi bụi trên người: "Các ngươi cứ chờ đó cho ta!"