Phượng Chỉ U nhìn Vương thị, hơi bất đắc dĩ khoát hai tay: "Nương, dù sao bà cũng là người thân của ta, sao còn giúp người nhục mạ cả nhà chúng ta nói chuyện vậy?"
"Rõ ràng là người ta nhục mạ tiểu tiện nhân ngươi, cả ngày không làm được việc gì tốt, chỉ biết câu dẫn nam nhân, nếu không là..."
Liễu Quế Lan không kiên nhẫn, cũng không đợi bà ta nói xong, đã lên tiếng cắt ngang: "Được rồi, ít nói hai câu đi, nhiều người như vậy, đây là làm sao?"
Đúng lúc Ngô Lệ Lệ không có chỗ trút giận lại thấy hai lão bà nhà Phượng Chỉ U đi ra, lớn tiếng châm chọc nói: "Đây còn không phải là cháu gái bà không biết xấu hổ, cả ngày chỉ biết câu dẫn nam nhân, một nữ gả hai chồng, người ta cũng đã tới đây xây phòng ở rồi."
Phượng Chỉ U cười lạnh: "Các ngươi cứ tiếp tục đi, ta phải về nhà nhóm lửa nấu cơm."
Chẳng qua bỗng nhớ tới lời nói giận dữ vừa rồi của Túc Tử Thần, nàng vội vàng nhìn về phía hắn, không nói lời nào kéo theo hắn vào nhà.
Vương thị và Liễu Quế Lan đều hơi sửng sốt, trao đổi ánh mắt một chút, nhưng nghe thấy đến xây phòng ở, ánh mắt hai người nhất thời sáng lên.
Vương thị không nhịn được, hỏi thẳng: "Xây phòng ở, xây ở đâu?"
Cố Thiên Nhai tùy ý chắp hai tay sau lưng, mỉm cười đáp: "Định xây trong viện của nàng ấy."
Theo âm thanh truyền đến nhìn qua, ánh mắt của Liễu Quế Lan lẫn Vương thị càng thêm sáng, là một công tử gia đình phú quý, trang phục này, tuyệt đối không phải thứ mà người thường như bọn họ có thể mua nổi, à không không không! Tuyệt đối không phải thứ mà bọn họ dám mơ tưởng tới.
Người có tiền như vậy lại muốn ở trong nhà bọn họ, vậy sau này......
Nghĩ tới đây, quả tim của đôi mẹ chồng nàng dâu này cũng nhảy lên theo, tựa như nhìn thấy từng túi từng túi bạc chui vào trong ngực.
Ngô Lệ Lệ vừa nhìn thấy dáng vẻ này Vương thị và Liễu Quế Lan, trong lòng thầm kêu không tốt.
Không nghĩ ngợi mà lên tiếng: "Các ngươi đừng có nói sang chuyện khác, chúng ta hiện tại phải nói rõ về Phượng Chỉ U, nữ nhân này trời sinh chính là một hồ ly tinh, nếu để cho công tử người ta vào ở trong viện các ngươi, vậy còn ra thể thống gì nữa!"
Lúc này Vương thị lại bắt đầu cảm thấy không vui, làm sao có thể chịu đựng được túi bạc tới viện của người khác ở, cũng quên luôn vừa rồi nãy mắng Phượng Chỉ U cái gì, tự lên tiếng vả mặt mình: "Nói bậy! Chỉ U chúng ta là một hài tử tốt, ta là người nhìn nàng lớn lên, làm sao có thể là loại người như vậy."
Ngô Lệ Lệ khinh bỉ: "Vừa rồi chính bà cũng nói, là nàng ta câu dẫn nam nhân, sao nào, bây giờ nhìn thấy công tử người ta là giàu có phú quý, thì bắt đầu nói láo rồi?"
Liễu Quế Lan nhíu mày: "Ngươi...... Ai, đứa nhỏ này, sao lại luôn miệng nói bậy như vậy chứ!"
Mặc dù từ tận đáy lòng Liễu Quế Lan rất chướng mắt với Phượng Chỉ U, nhưng ở trước mặt Cố Thiên Nhai cũng không thể biểu hiện ra ngoài, người ta là nhờ Phượng Chỉ U mà tới, đại quý nhân trước mặt này chú ý tới Phượng Chỉ U, đơn giản chỉ là một kẻ ngốc, ngày sau có cái tốt gì, lão bà ta cũng sẽ dính được ít lợi lộc, cho nên bây giờ trong miệng lão thái bà không ngừng lên tiếng khen Phượng Chỉ U có bao nhiêu tốt.
Ngô Lệ Lệ chẳng những không kiềm chế lại, càng nói càng hăng, lại còn lên tiếng chất vấn Cố Thiên Nhai!
"Ta nói vị công tử này, ngài nói cho mọi người biết, có phải ngài vừa ý rồi Phượng Chỉ U hay không?"
Cố Thiên Nhai như cười như không, thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ lắm, tùy ý nói: "Chỉ U cô nương đúng là một cô nương tốt, nhưng bản công tử đối với nàng cũng không có lòng ái mộ, ta chính là rảnh rỗi không có việc gì, muốn tới thôn dạo chơi giết thời gian, trùng hợp quen biết Chỉ U, nên tới đây."
Nghe vậy trái tim Ngô Lệ Lệ bỗng đập nhanh hơn, trong lòng âm thầm vui mừng, thì ra là như vậy, vừa rồi nàng cũng chỉ thử thăm dò mà thôi, giờ lại nghe Cố Thiên Nhai nói như thế, trong lòng đã nắm chắc, nếu công tử này đã không có tình ý với Phượng Chỉ U, vậy cơ hội của nàng chẳng phải là tới rồi sao.
Liễu Quế Lan tươi cười giả lả, giống như chuyện gì cũng nhìn thấu hết cả.
"Ta nói vị công tử này, lão thái thái ta hơi lớn tuổi một chút, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ, sao ta có thể không biết chút tâm tư trong lòng ngài chứ, nhìn trúng Chỉ U nhà ta rồi thì cứ nói ra, sao phải ngượng ngùng như vậy."
Thấy Cố Thiên Nhai chỉ cười không nói, Liễu Quế Lan thở dài một hơi, tiếp tục lên tiếng nói: "Lão thái thái ta rất kén chọn, ngàn chọn vạn chọn tìm lang quân như ý cho cháu gái ta, nhưng ta ngàn vạn lần không nghĩ tới lại bị nam nhân hoang dã vô dụng kia nhanh chân đến trước. Ai, ngẫm lại ta cũng rất hối hận, nhưng ông trời có mắt, để cho Chỉ U nhà ta quen biết một nam nhân tốt như ngài, lần này ta sẽ không để cho nha đầu bướng bỉnh kia muốn làm gì thì làm nữa, nhất định phải để cho nàng gả cho ngài."
Cố Thiên Nhai cũng là người đã trải qua đủ loại trường hợp rồi, nhưng lần này hắn ta lại không biết nói gì cho phải, chỉ ho nhẹ đáp: "Lão thái thái, chuyện này không thể đem ra nói đùa, người cũng nói Chỉ U cô nương đã có nam nhân rồi, làm sao còn có thể gả cho ta."
Liễu Quế Lan liếc mắt về phía cửa sổ nhà Phượng Chỉ U: "Nam nhân này cả ngày không nói một câu, lão thái thái ta không nhận, đuổi đi là được."
Ngô Lệ Lệ đứng một bên lúc này hận không thể tát cho mình hai bạt tai, vừa rồi sao nàng có thể nói như vậy, lão thái bà này vì bạc, chuyện gì cũng có thể làm được.
Trước kia nàng ta câu dẫn Túc Tử Thần đã không thành công rồi, lần này nhất định không thể bỏ qua Cố Thiên Nhai anh tuấn có tiền này.
Thế là Ngô Lệ Lệ mang theo vẻ mặt tức giận nhìn về phía Liễu Quế Lan nói: "Lão thái thái này, thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm ha, còn muốn làm cho cháu gái mình một nữ gả hai chồng! Bà điếc à? Vừa rồi không nghe thấy công tử nói không có ý gì với tiện nhân Phượng Chỉ U nhà bà sao! Cũng đừng nịnh bợ nữa, đến ta nhìn cũng thấy ghê tởm."
Liễu Quế Lan tức giận, hung hăng nện quải trượng xuống đất: "Nha đầu rảnh rổi nhà ngươi, thật là không biết trời cao đất rộng, không biết tôn trọng trưởng bối, trách không được đã mười sáu rồi còn không gả được."
"Bà...... bà... được! Cả ngày chỉ biết nghĩ cách bán cháu gái lấy tiền, vừa mới bán xong Trịnh Kim Linh, bây giờ tới Phượng Chỉ U đã có nam nhân rồi cũng ra tay, bà quá xấu xa rồi."
Ngô Lệ Lệ tức giận đến cổ và mặt đều đỏ, bắt đầu không biết giữ mồm giữ miệng mà chửi.
Vương thị vì chuyện gả nữ nhi, mấy ngày nay mới đỡ hơn một chút, giờ Ngô Lệ Lệ nhắc lại, trong lòng khó chịu không thôi, len lén trừng Liễu Quế Lan một cái, nhưng lại không dám nói gì.
Bà ta âm thầm siết chặt nắm tay, trong lòng thầm thề, Liễu Quế Lan này, sớm muộn cũng có một ngày, bà sẽ làm cho Liễu Quế Lan không được chết tử tế!
Linh nhi, con chờ đó, chờ nương con giết chết bọn họ sẽ nghĩ biện pháp cứu con.
Mà Liễu Quế Lan nào biết suy nghĩ của Vương thị, càng không nhìn Vương thị, đang tức tối đến run rẩy chỉ vào Ngô Lệ Lệ.
"Ngươi...... Ngươi......"
Trong khoảng thời gian ngắn Liễu Quế Lan không biết nói cái gì, nhưng là Ngô Lệ Lệ lại là tiếp tục châm chọc: "Ngươi cái gì? chẳng lẽ ta nói sai sao? Người ta đều nói bán con gái cầu vinh, còn bà à, bà là bán cháu gái cầu vinh nhỉ, lão bà như bà, sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt!"
Vừa mắng xong Liễu Quế Lan lại thấy Phượng Chỉ U một mình từ trong phòng đi ra.
Ngô Lệ Lệ cười châm chọc: "Ài ù, ta còn nghĩ là ai, đây không phải Phượng Chỉ U sao, như thế nào? Nữ nhân gả hai chồng như ngươi, à không, tiện nhân hầu nhiều phu như ngươi còn không biết xấu hổ mà đi ra đây!"