Sở Thanh Vân nằm nghĩ lung tung lại ngủ mất, lúc tỉnh lại lần nữa bên cạnh đã không còn ai, y đang nằm nghiêng người trêи tấm thảm lông thú, xung quanh sạch sẽ mát lạnh.
Vết thương sau lưng cũng không còn đau nữa.
Y trở mình qua một bên, thấy cơ thể nhẹ nhàng thoải mái, linh lực trong người lại có phần tinh tiến.
Bỗng y nhìn thấy Bạch Cẩn Phong.
Nơi đây là một hang động nhỏ, bóng lưng của nam nhân ngồi bên cạnh cửa động, ánh sáng phản chiếu ngược khiến hắn như chìm cả người trong bóng tối, chỉ có sườn mặt hơi mơ hồ hiện ra.
Mái tóc đen dài như thác xoã xuống, hắn đang nhập tâm nghĩ gì mà Sở Thanh Vân tỉnh lại cũng không biết.
Sở Thanh Vân len lén ngồi dậy, phát hiện thế mà mình chẳng mặc gì ngoài chiếc nội khố bên dưới.
Đúng lúc này một cơn gió lạnh tràn vào, y rùng mình co người lại.
Bạch Cẩn Phong quay lại nhìn đúng là cảnh này, thiếu niên non nớt đứng đó, yếu ớt nhìn hắn, đôi mắt như hàm chứa vô vàn điều muốn nói.
Đáy lòng bỗng mềm mại hẳn.
“Ngươi tỉnh rồi…”
“Sư tôn, người ngồi ngoài đó làm gì? Vào đây.”
Bạch Cẩn Phong khom người đứng lên, thân hình còn cao hơn cửa động, hắn lững thững bước tới, lấy một tấm áo choàng phủ lên vai Sở Thanh Vân rồi kéo tay y bỏ vào lòng bàn tay mình.
“Ngươi ngủ đã bốn ngày rồi, chỉ còn vài ngày nữa là Huyễn Linh bí cảnh sẽ đóng lại.”
Sở Thanh Vân nhìn Bạch Cẩn Phong, ngay lập tức phát hiện ra điểm lạ, đôi mắt hắn hơi đỏ, sắc mặt tiều tuỵ, trêи người vẫn là bộ y phục nhiễm đầy máu tanh.
Trong lòng hoảng hốt, Sở Thanh Vân ngay lập tức lao đến ôm chặt lấy Bạch Cẩn Phong, bàn tay vỗ về lưng hắn.
“Sư tôn, đệ tử nhớ người…”
“Sư tôn, đệ tử không sao rồi, chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi…”
“Sư tôn… đệ tử vẫn còn sống, vẫn còn ở bên cạnh người, không đi đâu cả.
Sư tôn đừng buồn.”
Sở Thanh Vân nói đến câu cuối Bạch Cẩn Phong mới có phản ứng, hắn rũ mi hỏi lại.
“Thanh Vân nói gì vậy, có Thanh Vân ở đây, vi sư làm sao lại buồn?”
“Sư tôn, đệ tử gặp Tam Sinh Thạch.” Sở Thanh Vân ngắt lời hắn.
Thân hình Bạch Cẩn Phong hơi cứng lại, gương mặt trắng bệch, “Thanh Vân đã nhìn thấy nó ở đâu?”
“Ở chỗ bữa trước đám tu sĩ kia bao vây đệ tử á, ngay nơi đó là vị trí của Tam Sinh Thạch.” Sở Thanh Vân rầu rĩ nói nhỏ.
“Sư tôn đừng lừa đệ tử nữa, đệ tử đã biết hết rồi, kiếp trước… không phải, một kiếp kia xin lỗi đã liên luỵ người…”
Bạch Cẩn Phong im lặng… bàn tay hết nắm lại buông, cuối cùng vẫn siết chặt lấy Sở Thanh Vân.
“Thanh Vân, vi sư mới là người cần xin lỗi, là vi sư không bảo vệ được ngươi.”
“Sư tôn đừng như vậy, chúng ta không có lỗi, lỗi tại đám người tham lam kia!” Nước mắt của Sở Thanh Vân trào ra, trong lòng đau đớn.
“Đệ tử kiếp này sẽ không chết, đệ tử sẽ mãi mãi ở bên cạnh sư tôn không rời không bỏ.”
“Thanh Vân… Thanh Vân của ta…” Bạch Cẩn Phong gục đầu xuống đôi vai yếu ớt, giọng nói có phần ấm ức, như đang cầu Sở Thanh Vân dỗ dành.
Đây là Bạch Cẩn Phong đang bày ra vẻ yếu ớt chân thật nhất để đối diện với Sở Thanh Vân, y không thể kiềm chế được vui mừng, khoé mắt cong cong.
“Sư tôn, đệ tử luôn ở đây…”
Sau khi gạt bỏ hết xúc động, Sở Thanh Vân kể lại cho Bạch Cẩn Phong nghe về những ngày vừa qua, cả chuyện bị đuổi giết liên tục, chuyện Sát Lục và Câu Ly lần lượt thăng cấp, sau đó kể chuyện gặp được Lan và A Triết.
“Lan và A Triết? Tu vi rất cao?” Những người tu vi cao ở đại lục này cũng khá ít, nhưng mà Bạch Cẩn Phong chưa bao giờ nghe thấy tên hai người đó, có thể là họ dùng tên giả.
“Thanh Vân nói Lan kia đeo một cái mặt nạ trêи mặt, khí tức khá quen thuộc?” Bạch Cẩn Phong càng nghe càng cảm thấy nghi ngờ.
Hai người này chắc chắn có vấn đề.
Bạch Cẩn Phong cau mày, “Thanh Vân đưa kiếm cho vi sư xem nào?”
Sở Thanh Vân nhanh chóng triệu hồi Sát Lục và Câu Ly, Bạch Cẩn Phong cầm lấy xem xét kỹ càng, không nhận thấy có điều gì bất thường.
“Sát Lục đã trở thành pháp bảo Thánh cấp, vô lý, theo lẽ thường pháp bảo đến cấp thánh sinh ra phải có lôi kiếp chứ?”
“Có thể là ở trong bí cảnh nên sẽ tránh được lôi kiếp chăng?” Sở Thanh Vân cũng không rõ ràng chuyện này.
“Công nhận là lạ, lúc đó linh khí xung quanh kéo đến lũ lượt, đệ tử đứng cạnh mà cũng hưởng ké, tu vi lên hẳn một tiểu cảnh giới.”
“Không phải đâu.” Bạch Cẩn Phong mỉm cười, giải thích.
“Vì Thanh Vân và Sát Lục đã ký kết khế ước, cho nên khi pháp bảo thăng cấp, tu vi chủ nhân cũng sẽ thăng cấp theo.”
“À, thì ra là vậy!”
“Sư tôn.” Sở Thanh Vân thắc mắc.
“Sát Lục là do A Tuyệt biến thành, nhưng mà đệ tử chưa bao giờ nghe thấy việc kỳ lạ như vậy xuất hiện?”
“Có gì đâu.
Đó chính là Kiếm linh, khi pháp bảo đạt đến thánh cấp, một số loại sẽ tự sinh ra ý thức riêng.” Bạch Cẩn Phong gõ vào lưỡi kiếm, tay miết nhẹ, quát khẽ một tiếng.
“Ra đây!”
Sở Thanh Vân trợn tròn mắt khi nhìn thấy A Tuyệt bay ra từ trong thanh kiếm, bay lơ lửng trước mặt hai người.
Nó dùng hai tay xoắn vào nhau, đầu cúi thấp, mãi đến khi Sở Thanh Vân sờ thử vào người nó mới ngẩng mặt lên, lí nhí nói.
“Chủ nhân.”
“Ô nói được thật này.” Sở Thanh Vân phấn khích túm áo Bạch Cẩn Phong.
“Bữa trước đệ tử còn tưởng mình nghe nhầm, hoá ra nó nói được thật.”
Hồ ly nhìn qua thì vẫn giống y như cũ, nhưng mà thân hình của nó trong suốt, cơ thể bay lơ lửng như linh hồn, nhìn đáng yêu không thể tả.
Sở Thanh Vân không thể kiềm chế được, vội vã ôm nó vào lòng, vật nhỏ cũng thuận thế dụi dụi vào ngực y.
“Như vậy có khi nào Câu Ly thăng thành cấp thánh cũng sinh ra một tiểu Câu Ly không?” Sở Thanh Vân nghĩ tới viễn cảnh đó, khoé miệng không kìm được mà vênh lên.
“Lúc đó đệ tử sẽ có hai con sủng vật.”
Bạch Cẩn Phong sờ sờ lúm đồng tiền nho nhỏ của y, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
“Sẽ, khi nào chúng ta đi kiếm vật liệu thăng cấp, sau đó nhờ Thập Thất luyện hoá.”
“Khoan đã.” Sở Thanh Vân lúc này mới nhớ ra.
“Minh Vũ sư thúc đâu rồi, không đi cùng sư tôn sao?”
“Mỗi người bị truyền tống một phương hướng, những thế lực kia chắc chắn có chuẩn bị mà đến, chỉ còn chúng ta…” Bạch Cẩn Phong nghĩ đến điều gì đó, xoa xoa thái dương ẩn ẩn đau, cau mày.
“Cái tên Bắc Hàn Minh kia cũng không phải thứ tốt, nếu hắn có lòng chắc chắn phải nhắc nhở, nhưng không, hắn lại cố tình lờ đi.”
Lúc này Sở Thanh Vân mới chột dạ, y nhỏ giọng nói:
“Sư tôn, thật ra đệ tử hơi nghi ngờ Bắc Hàn Minh kia, vì lúc nãy trong đám người kia có cả hắn.”
Sở Thanh Vân âm thầm phân tích, nếu hắn đúng là bị lừa đến giống đám Liễu Tư Minh, có thể đứng ra bênh vực y vài câu cũng được, nhưng đằng này hắn lại chọn cách chạy đi, như thế lại làm Sở Thanh Vân nghi ngờ.
Có lẽ nào hắn chạy đi không phải là vì chột dạ, mà biết được Bạch Cẩn Phong sẽ đến?
Chuyện Bạch Cẩn Phong và y cũng chỉ có vài người biết, vừa hay đám đệ tử Vạn Bảo tông nằm trong số đó.
“Ta đã bảo rồi mà, những tên nhìn qua thì nho nhã quân tử, sau lưng toàn một bụng thối nát.
Từ nay về sau nhìn thấy hắn thì nhớ tránh xa ra!” Bạch Cẩn Phong hừ lạnh.
Sở Thanh Vân: “…”
Ngài bảo hồi nào?.
Danh Sách Chương: