Trăng treo trêи cao, làn gió lành lạnh thổi qua, nơi đây không có người hầu kẻ hạ đi lại, không khí cực kỳ thanh tĩnh.
Không hề nghĩ ngợi, Sở Thanh Vân nhanh chóng lách mình vào theo, bản năng cơ thể khiến y che giấu linh lực toàn thân lại.
Mùi hương trong phòng này thật nồng nặc, Sở Thanh Vân ngửi một chút đã thấy xây xẩm mặt mày, choáng váng đầu óc, mũi ngứa đến mức muốn hắt hơi.
Y nhịn rồi lại nhịn, nghe ngóng một lúc, bên trong mới đầu chẳng có gì, về sau là tiếng nước lép nhép vang lên kèm theo tiếng sột soạt.
Sở Thanh Vân lập tức phát hiện ra đây là tiếng cởi quần áo. Liên tưởng đến địa phương này một chút, y hơi run, chẳng lẽ bên trong đang diễn ra một trận hoang đường nào đó?
Phía sau bình phong là giường. Sở Thanh Vân nấp ngay bên ngoài, y thấy một kiện y sam bằng lụa trắng như tơ bay ra, tiếp đến là trường bào tối màu theo sau.
Sở Thanh Vân: "..."
Lúc này Sở Thanh Vân thật sự rất quẫn trí, vội vã lùi lại muốn đi ra, bên trong lại phát ra tiếng rêи rỉ ái muội làm y đỏ bừng mặt.
Không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa, y vội vàng thối lui, đúng lúc bàn tay vừa chạm đến cửa thì thanh âm mềm mại câu hồn người cất lên.
"Lang quân, mau vào..."
Sở Thanh Vân sững sờ, đứng hình ngay tại chỗ, giọng nói này chẳng phải của vị mỹ nam Ninh Ngọc công tử sao? Lại nhìn đến kiện trường bào tối màu dưới đất, y sa sầm mặt.
Chẳng bên trong là...
Không hiểu sao cứ nghĩ đến việc Bạch Cẩn Phong đang ân ái với người khác, Sở Thanh Vân lại thấy lồng ngực thắt lại, cảm giác khó thở làm y suýt nữa khuỵu xuống, tay vô tình đụng vào giá hương để ngay cạnh.
Cạch!
"Ưm..." Một bàn tay từ đằng sau quờ tới bịt kín miệng Sở Thanh Vân, lôi y đi.
"Tiếng động gì vậy?" Nam nhân trong màn chướng cất giọng khàn khàn, hiển nhiên đang trong cơn cực kɧօáϊ, mỹ nhân bên dưới quàng lên cổ hắn, nũng nịu kêu rêи.
"A, không biết, huynh mau động..."
Nam nhân nhíu mày, rút ra khỏi người mỹ nhân, hôn lên trán y, "A Ninh, ta ra xem một chút."
"Được, huynh đi đi."
Tiếng mặc quần sột soạt kèm theo tiếng bước chân,
Sở Thanh Vân trong lúc này đang hoảng hốt cực độ, miệng bị một bàn tay lạnh băng lấp kín, cả hai người cùng chen chúc đằng sau tấm rèm, lưng cọ sát vào lồng ngực rộng lớn của người bí ẩn.
Y thậm chí còn không dám vùng vẫy, đành bất lực để người ta chèn ép, chỉ có trái tim vẫn luôn nảy tưng tưng trong lồng ngực.
Nam nhân đi lại trong phòng vài lượt, thấy không có gì khác thường, cuối cùng lại bước vào bên trong.
"Không có gì đâu, chắc là ta nghe nhầm thôi."
"Ưm mau tiếp tục đi, ta còn muốn."
"Yêu tinh này, muốn ta làm chết đệ sao hửm?"
"Đúng vậy, nhanh nhanh làm chết ta đi..."
Tiếp theo trong phòng lại vang lên âm thanh làm người ta mặt đỏ tim đập, tiếng va chạm kèm theo rêи rỉ ngọt nị, Sở Thanh Vân bị ép nghe trực tiếp đông cung sống, cả người như muốn nhũn ra, trong đầu trống rỗng, sự sợ hãi đến từ người xa lạ đằng sau cũng làm ý trí y muốn sụp đổ.
Đúng lúc này y cảm nhận được có thứ gì đó chọc vào người.
Dù có ngây thơ đến đâu đi chăng nữa Sở Thanh Vân cũng biết rõ người bí ẩn đứng sau có phản ứng, tiếng hít thở ám muội ở bên tai làm y hoảng loạn, ra sức vùng vẫy.
"Thanh Vân, là ta."
Tiếng nói này như sét đánh ngang tai, Sở Thanh Vân run lẩy bẩy, càng vùng vẫy tợn. Nam nhân sợ lộ, vội vàng nhấc Sở Thanh Vân lên, dùng tốc độ toàn lực phóng ra khỏi căn phòng đầy lửa nóng này.
Bên tai toàn là gió thổi, Sở Thanh Vân yên lặng để người ta ôm đi, đến khi ra khỏi Minh Nguyệt lâu rồi người bí ẩn vẫn tiếp tục phi độn, mãi cho tới lúc ngửi thấy mùi cây cỏ thơm ngát người kia mới dừng lại, cẩn thận thả Sở Thanh Vân xuống dưới bãi cỏ xanh.
Sở Thanh Vân không chịu buông tay, run rẩy níu lấy người trêи, ôm chặt lấy hắn, miệng nỉ non. Nương theo ánh trăng chiếu xuống, sườn mặt nam nhân chìm trong bóng tối không rõ biểu tình.
"Sư tôn."
"Sư tôn."
"Sư tôn."
Gặp được Bạch Cẩn Phong ở đây, bao nhiêu khúc mắc trong lòng Sở Thanh Vân như được phá bỏ, cảm xúc như muốn vỡ oà.
Nhận ra trong giọng nói của thiếu niên tràn đầy ấm ức và thiếu an toàn, Bạch Cẩn Phong không hiểu, rõ ràng Sở Thanh Vân không nghe lời mà trốn đi, hắn phải thiên tân vạn khổ mới tìm được đến đây, hắn mới là người phải ấm ức chứ?
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ trong đầu như vậy thôi, đối diện với một Sở Thanh Vân yếu đuối vô lực thế này, Bạch Cẩn Phong làm sao có sức chống cự, hắn vội ôm chặt lấy người rồi dỗ dành.
"Ừm, vi sư ở đây." Bạch Cẩn Phong kéo Sở Thanh Vân ra, nhìn thấy trêи gương mặt xa lạ là nước mắt tèm nhem, hắn cau mày, liền đút cho y một viên đan dược giải trừ dịch dung đan.
Đan dược có hiệu lực, diện mạo tinh xảo đẹp đẽ dần dần hiện ra, nước mắt rơi ra từ đôi mắt hoa đào, tim Bạch Cẩn Phong nhảy lên, lại kéo người vào lồng ngực.
"Sư tôn..."
Cái cảm giác mất rồi lại được này thật khó tả, nước mắt không tự chủ được mà chảy liên tục, Sở Thanh Vân không thể tự lừa mình dối người được nữa, người này đã chiếm cứ toàn bộ trái tim của y rồi.
Sở Thanh Vân liên tục vừa khóc vừa gọi Bạch Cẩn Phong, như thể muốn xác nhận xem người bên cạnh mình có đúng là hắn không.
Bạch Cẩn Phong đành để mặc Sở Thanh Vân phát tiết hết ấm ức, vốn dĩ định đợi thiếu niên bình tĩnh lại, thế nhưng dần dần bàn tay của y trở nên không đúng, cứ liên tục sờ soạng sau lưng làm hắn khó chịu vô cùng.
Cảm thấy có điều kỳ lạ, Bạch Cẩn Phong cưỡng ép gỡ người ra khỏi lồng ngực, lúc này hắn mới phát hiện đôi mắt thiếu niên mơ màng, gương mặt tuấn mỹ ửng đỏ khác thường, hơi thở nặng nề, từng giọt mồ hôi từ thái dương lăn xuống gò má, thấm ướt vài sợi tóc mai.
"Sở Thanh Vân." Bạch Cẩn Phong hơi hoảng, vội lắc vai y, "Ngươi làm sao vậy?"
"Sư tôn." Sau khi khóc xong, Sở Thanh Vân thấy trong người càng ngày càng nóng, y cảm thấy y phục trêи người cọ sát làm cơ thể ngứa ngáy, một tay túm Bạch Cẩn Phong, một tay đưa lên kéo áo xuống.
"Nóng, sư tôn, đệ tử nóng quá..."
Sở Thanh Vân vừa nói vừa kéo Bạch Cẩn Phong lại, muốn mượn bàn tay lạnh băng của hắn xoa dịu lửa nóng trong người, thế nhưng làm thế nào cũng không hết.
"Thanh Vân..." Bạch Cẩn Phong ngây người ra, hắn đâu phải ngu, chưa ăn thịt heo cũng phải từng nhìn thấy heo chạy, hắn biết Sở Thanh Vân đã dính thứ gì đó rồi.
Nghĩ tới thứ huân hương thơm nức mũi trong phòng lục sư đệ, Bạch Cẩn Phong lại đau đầu, có lẽ đồ đệ đã trúng phải xuân dược.
Nhìn Sở Thanh Vân trong lòng, biểu tình ngây thơ thường ngày giờ có một mặt quyến rũ đến cực điểm, hắn hít sâu một hơi, cố dằn xuống ngọn lửa sắp bùng lên, tay áp lên trán y. "Thanh Vân, bình tĩnh lại, để vi sư độ khí cho ngươi."
"Ưm." Bàn tay mát lạnh áp lên trán, Sở Thanh Vân như được thoả mãn mà khẽ rêи rỉ, đôi mắt hoa đào vì sắc ɖu͙ƈ nên thêm một tầng hơi nước, cực kỳ động lòng người.
Bạch Cẩn Phong dứt khoát nhắm mắt lại, tay liên tục độ khí hòng xua tan cái nóng, nhưng Sở Thanh Vân nào có chịu nổi, ɖu͙ƈ vọng trong người như muốn tràn ra, y cưỡng ép bỏ tay nam nhân ra rồi nhào đến, dùng toàn thân cọ xát vào người hắn.
"Sư tôn, ta nóng quá, giúp ta..."
Tuy nói là trúng xuân dược nhưng thật ra Sở Thanh Vân chỉ là ngửi phải một ít huân hương làm tinh thần trở nên hưng phấn hơn thôi, lý trí của y vẫn còn, vẫn phân biệt được mình đang làm gì.
Vừa nãy hiểu nhầm Bạch Cẩn Phong cùng tiểu quan làm loạn, tâm tình Sở Thanh Vân đã bộc lộ triệt để, bây giờ y không thèm xoắn xuýt rốt cuộc là thân thể này có phản ứng với hắn hay đó chính là cảm giác thật sự của mình nữa.
Y muốn người này!
Nếu y đã nhận rồi, dù sớm hay muộn Bạch Cẩn Phong cũng phải là của mình, cứ tranh thủ lúc đang còn xuân dược đánh dấu cái đã, về sau hắn muốn chối cũng chối không được.
Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, còn sợ không chịu trách nhiệm hả?