Bạch Cẩn Phong để cho hai người kia không gian riêng tư, còn hắn đi chuẩn bị một số việc trước khi đến nơi ở mới.
Lúc bước vào phòng, Sở Thanh Vân vẫn rất ngượng ngùng khi đối diện với Sở Thanh Lan, y miễn miễn cưỡng cưỡng ngồi xuống ghế, không biết mở miệng ra nói câu gì.
Sở Thanh Lan cố kiềm chế cơn kích động trong lòng, hắn tham lam quan sát thật kỹ nhi tử của mình, Sở Thanh Vân đã xa hắn mười tám năm, lúc đó chỉ là một hài tử đỏ hỏn, giờ đây đã lớn thế này rồi, nhưng hài tử cũng có chủ kiến của mình, không cần hắn nữa.
Hắn thử dò xét: "Thanh Vân, thời gian qua con có sống tốt không?"
Sở Thanh Vân gương mắt nhìn lại, mím mím môi, gật đầu.
"Cũng ổn, sư tôn rất tốt với ta, dạy ta kiếm pháp độc môn."
Y ngẫm nghĩ một hồi rồi tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, rồi tháo cả nhẫn trên tay ra.
"Cái này...!cái này có phải của người không, ta cũng nên trả lại rồi..."
Sở Thanh Lan hoảng hốt đè tay Sở Thanh Vân lại.
"Thanh Vân, thứ này lúc đó ta đã đưa cho con thì nó là của con, đừng trả lại."
"Nhưng mà..." Sở Thanh Vân chưa nói hết câu Sở Thanh Lan đã ngắt lời.
"Thanh Vân, ta biết con oán hận ta mười tám năm nay không ở cạnh con, việc này ta cũng không có cách nào giải thích.
Mười tám năm trước, ta đưa nhẫn trữ vật cho con rồi có ý định đồng quy vu tận, thế nhưng không hiểu vì sao ta lại mất trí nhớ, mơ mơ màng màng sống từ đó đến giờ, khi nhớ lại biết con bị bọn khốn kiếp kia nhìn trúng, ta thấy mình thực khốn kiếp..."
"Không phải..."
"Con để yên cho ta nói xong đã." Sở Thanh Lan xoa xoa ấn đường, rõ ràng là dáng vẻ thanh niên mà đôi mắt đã nhuốm màu tang thương.
Sở Thanh Vân đành yên lặng lắng nghe hắn nói.
"Con hận ta là đúng, cả cuộc đời ta sống mơ màng, ngu dại đi tin lời kẻ thù, coi bọn chúng thành bằng hữu.
Ta có lỗi với rất nhiều người, có lỗi với mẫu thân của con, có lỗi với con, và có lỗi với cả a Triết nữa, bây giờ bị ghét bỏ cũng đáng lắm, ta thật sự không phải là một người cha xứng chức." Sở Thanh Lan càng nói càng thấy mình khốn nạn, sống mấy trăm năm vô nghĩa, hắn cảm thấy từng bước đi của mình đều là sai lầm...
Giọng nói hắn cất lên mang theo một tia đè nén.
"Bây giờ ta chỉ hi vọng con được hạnh phúc, không phải bận tâm về người cha này.
Ta xin lỗi."
Sở Thanh Lan nói xong Sở Thanh Vân thật sự không biết nói gì, hận sao? Thực ra y không hận một chút nào? Ký ức của y từ năm mười ba tuổi trở về trước vẫn chưa thể lấy lại, sau mười ba tuổi thì đã hiểu chuyện, biết rõ Sở Thanh Lan là người như thế nào.
Sở Thanh Vân nhìn người từng được mệnh danh là Sở chiến thần giờ đây uể oải chán chường, tâm trạng cũng không tốt cho lắm, y nói:
"Người đừng nói vậy, ta không hề hận người...!ta chỉ có một điều vướng mắc, người có thể trả lời không?"
"Việc gì?" Sở Thanh Lan vui mừng bắt lấy tay Sở Thanh Vân, sau thấy thất thố lại bỏ ra.
"Con cứ hỏi đi, ta nhất định sẽ trả lời."
"Mẫu thân...!hai người trước kia vì sự cố mới sinh ra ta có phải không? Liệu người có bao giờ hối hận chưa?"
Sở Thanh Lan không ngờ Sở Thanh Vân lại hỏi đến vấn đề này, quả thực lúc trước hắn và Ninh Mạn Mạn vì một lần ngoài ý muốn mà tới với nhau, nhưng sau đó hai người tương kính như tân, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng đó là sự cố.
"Là một đoạn duyên phận giữa ta và mẫu thân của con.
Thanh Vân con đừng nghĩ nhiều, những tháng ngày chờ con sinh ra thực sự rất hạnh phúc, cứ nghĩ đến sẽ có một sinh linh mang dòng máu của mình, ta cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn hẳn.
Ninh Mạn Mạn cũng là một người rất tốt."
"Nhưng mà..." Sở Thanh Vân do dự nói, "Lúc trước ta nghe tên Bạch Cơ Tử nói, nàng ấy..."
"Con đừng tin!" Sở Thanh Lan nghiêm túc nhìn y rồi hỏi.
"Con thấy có người nào lợi dụng người khác mà đem cả thân mình ra bồi không? Chắc chắn mẫu thân cũng rất yêu con."
Nước mắt chợt rơi xuống từ khoé mắt của Sở Thanh Vân, y cắn môi nhìn Sở Thanh Lan trước mặt, rõ ràng người này là phụ thân của mình nhưng y không thể mở miệng gọi.
Dường như Sở Thanh Lan cũng thấu hiểu điều đó, hắn khẳng định.
"Ta chưa phút giây nào hối hận, có lẽ trong những năm tháng sống sai lầm của ta, cùng mẫu thân sinh con ra là điều đúng đắn duy nhất ta làm được."
"Thanh Vân, ta không cần con phải tha thứ, con cứ làm theo những gì mình muốn là đủ."
"Phụ thân." Sở Thanh Vân ngắt lời Sở Thanh Lan.
"Người đừng tự trách mình nữa...!con..."
Sở Thanh Vân chưa kịp nói xong đã rơi vào một vòng ôm ấm áp, Sở Thanh Lan ôm lấy nhi tử của mình, sau đó rất nhanh đã buông ra.
"Thanh Vân, con lớn thật rồi."
Sở Thanh Lan nghe được nhi tử của mình gọi một tiếng phụ thân, trong lòng hết sức thoả mãn, tuy không nói ra nhưng từ nay về sau hắn hứa sẽ cố gắng bù đắp cho y những thiếu thốn nhiều năm qua.
Hai người hàn huyên hồi lâu, Sở Thanh Lan kể sơ qua về cuộc sống của hắn đã trải qua, lúc nhắc đến a Triết, hắn hơi khựng lại.
Liệu Sở Thanh Vân có chấp nhận được a Triết không?
Sở Thanh Vân tò mò: "Vậy Triết ca bây giờ ở đâu?"
"Con phải gọi là thúc thúc," Sở Thanh Lan thu hồi nét mặt nghiêm túc, không ngờ trên đó lại xuất hiện một tia dịu dàng.
"Ta cũng không biết a Triết ở đâu nữa, đệ ấy bỏ đi rồi...!Thanh Vân, liệu ta có nên đi níu kéo đệ ấy về không?"
Sở Thanh Vân trong lòng hiểu rõ.
"Phụ thân, trong lòng người cũng có câu trả lời mà, đừng để ý đến con, con biết a Triết cũng rất yêu người."
"Thật sao? Rõ ràng đến vậy à?"
"Thật mà!" Sở Thanh Vân khẳng định.
"Lần đầu gặp hai người ở thung lũng hoa đào trong Huyễn Linh bí cảnh, con đã tưởng hai người là đạo lữ..."
Sở Thanh Lan siết chặt cánh tay.
Ai cũng nhận ra, đến nhi tử gặp một lần đã nhận ra, chỉ có hắn là người trong cuộc vẫn thưởng thụ tình yêu của a Triết mà không hề quan tâm gì hết.
Đúng là đồ tồi.
"Thanh Vân, nhưng bây giờ a Triết đã ghét bỏ ta rồi.
Ta muốn gặp đệ ấy cũng khó nữa."
Sở Thanh Vân không biết khuyên bảo lão cha mình như thế nào, chuyện ái tình này y cũng mù mờ, bèn nói:
"Hay phụ thân đi hỏi Cẩn Phong đi, hắn chắc chắn biết rõ hơn ta..."
Sở Thanh Lan nghe thấy tên của Bạch Cẩn Phong liền xụ mặt, không lưu tình mà tố cáo.
"Cái tên Bạch Cẩn Phong kia cũng không ra gì, bữa trước còn dám mặc cả với ta, hừm, nhi tử của Sở Thanh Lan ta đâu phải muốn thú là thú, con đừng có để hắn được nước lấn tới."
Sở Thanh Vân nghe vậy liền ngẩn ra.
"Thú? Có chuyện gì vậy?"
Sở Thanh Lan đối diện với nhi tử, liền kể hết việc Bạch Cẩn Phong nhờ hắn khuyên bảo nhi tử tổ chức đại điển song tu, tất nhiên còn thêm mắm dặm muối, cố ý xuyên tạc lời nói của Bạch Cẩn Phong, biến hắn thành một tên tâm cơ không có tiền đồ.
Nhưng rất tiếc Sở Thanh Vân chỉ nghe thấy mấy chữ đại điển song tu là đầu óc đã muốn nổ tung, y mơ màng chìm trong suy nghĩ của mình, bỏ mặc Sở Thanh Lan bên cạnh đang tố khổ.
Sư tôn muốn tổ chức đại điển song tu với y? Thảo nào mấy hôm nay hắn có vẻ thần thần bí bí, Sở Thanh Vân trong lòng mừng đến điên rồi, vội vàng đứng bật dậy.
"Phụ thân, cảm ơn phụ thân, con có việc phải xác nhận với Cẩn Phong đã."
Nói xong rồi chạy mất.
Sở Thanh Lan: "...".
Danh Sách Chương: