Mục lục
Trùng Sinh Chi Ma Giáo Giáo Chủ (Côn Luân Ma Chủ) - Dịch full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc gia chém giết một đêm, chuyện này không giấu diếm được những người khác. Dẫu sao động tĩnh lớn như vậy, khi người của Nhạc gia vừa ra tay những thế gia khác tại Bắc Lăng Phủ đều đã biết.

Có điều có biết thì đã sao? Bất kể Nhạc gia bọn họ là bên nào đánh bên nào, những gia tộc nhỏ bọn họ cũng không có tâm tư đâu mà quản, quan trọng nhất là không dám quản.

Đến khi trời sáng, đám gia tộc nhỏ này mới phái người tới Nhạc gia dò xét động tĩnh một chút. Bọn họ không dám vào trong, chỉ phát hiện trong đại trạch Nhạc gia yên tĩnh lạ thường, ngoài ra còn có mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra.

Sau khi nhận được tin này, gia chủ các gia tộc mới tự mình tới Nhạc gia dò xét.

Chỉ có điều khi bọn họ đẩy cánh cửa lớn của Nhạc gia ra, một mùi máu tươi ngập trời khiến bọn họ thiếu chút nữa ngã nhào.

Toàn bộ đại trạch Nhạc gia khắp nơi đều là thi thể, xem bộ dáng có vẻ là đám người này tự giết lẫn nhau.

Còn trong khu nhà chính của Nhạc gia, vị Nhạc Hạc Niên hùng bá Bắc Lăng Phủ suốt mấy chục năm nay, giờ chết cực kỳ thê thảm, máu huyết toàn thân cháy khô, nhưng quỷ dị nhất là toàn thân không có một vết thương. Những võ giả Nội Cương cảnh khác của Nhạc gia cũng đều chết tại đây. Toàn bộ Nhạc gia chỉ trong một đêm đã bị diệt môn.

Cục diện khủng khiếp đó khiến các gia tộc tại Bắc Lăng Phủ luống cuống, lúc này bọn họ còn chưa liên tưởng tới việc này do sát thủ Thanh Long Hội làm.

Còn Nhạc gia mặc dù bị diệt môn nhưng không phải không ai sống sót.

Hôm qua giữa lúc chém giết có một số tộc nhân chi phụ hắn hoặc hạ nhân không chịu được cảnh tượng giết chóc này trực tiếp bỏ trốn khỏi Nhạc gia.

Còn một số quản sự và môn khách trong nhà chính chứng kiến Sở Hưu ra tay, đại đa số bọn họ cũng thuận lợi bỏ trốn.

Trong số những người này có người vẫn không xuống núi mà ẩn nấp trong Bắc Lăng Phủ, bị các thế lực khác trong Bắc Lăng Phủ tìm ra, lần lượt hỏi thăm từng người bọn họ, tập hợp tất cả tin tức lại. Lúc này bọn họ mới biết Nhạc gia lại bị một người tiêu diệt!

Trước đó lúc sát thủ Thanh Long Hội giết người, bọn họ còn tưởng đối phương chỉ ám sát đơn thuần mà thôi, nào ngờ từ đầu đây đã là một cái bẫy, một cái bẫy vây Nhạc gia trong lưới, cuối cùng cứng rắn giết chết!

Bọn họ kinh ngạc trước thực lực sát thủ Thanh Long Hội kia, càng kinh ngạc trước thủ đoạn thần sầu quỷ khốc của y. Nghĩ tới đây đám người đều rùng mình một cái.

May mà lúc trước bọn họ không khư khư cố chấp đi giúp Nhạc gia lùng bắt sát thủ Thanh Long Hội, nếu không với bộ dáng của Nhạc gia hiện tại, bọn họ không khéo còn chẳng biết mình chết ra sao.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, đám người ngoan ngoãn thối lui khỏi Nhạc gia, không lấy đi dù chỉ một vật.

Nếu Nhạc gia chỉ đơn thuần bị người ta diệt môn, vậy bọn họ cũng chẳng để ý chia cắt sản nghiệp Nhạc gia.

Nhưng trước đó họ lại biết được một tin từ tộc nhân chi phụ của Nhạc gia. Trước đó Nhạc gia đã phái người tới Thần Vũ Môn cầu viện, giờ chắc người của Thần Vũ Môn cũng sắp đến.

Bọn họ chia cắt sản nghiệp Nhạc gia cũng không sao, nhưng sợ rằng lúc đó người của Thần Vũ Môn tới nơi sẽ giận chó đánh mèo.

Cho nên những người này không chỉ không dám động tới đồ của Nhạc gia mà còn chủ động giúp Nhạc gia thu dọn thi thể, đặc biệt là thi thể Nhạc Lư Xuyên đầu thân tách rời được đám người cất vào quan tài băng để bảo quản.

Chuyện tiếp theo không phải bọn họ có khả năng xen vào, mà bọn họ cũng chẳng dám xen vào.

Lúc này, sau khi Sở Hưu diệt Nhạc gia bèn trực tiếp tới căn miếu hoang đã hẹn cùng Mục Tử Y.

Đẩy cửa bước vào, Sở Hưu kinh ngạc phát hiện Mục Tử Y vẫn ở nguyên tại đây không hề đi khỏi.

Sở Hưu ngầm lắc đầu, với hận ý của nữ nhân này đối với Nhạc gia, nếu giao A Tỳ Đạo Tam Đao cho Mục Tử Y tu luyện, có lẽ tốc độ tu luyện của nàng còn nhanh hơn cả Sở Hưu, đương nhiên chết cũng càng nhanh.

Sở Hưu nhìn Mục Tử Y nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, chín chi chính của Nhạc gia đều đã chết, không còn lại một người. Từ nay về sau Bắc Lăng Phủ không còn gia tộc nào tên Nhạc gia nữa.

Ta không mang đầu của Nhạc Lư Xuyên đến cho ngươi. Mang theo thứ đó quá bất tiện, có điều ta nghĩ chắc ngươi cũng không cần thứ đó để hả giận. Dù sao toàn bộ Nhạc gia đều đã chôn cùng hắn.

Chuyện này giờ đã loan truyền khắp Bắc Lăng Phủ, ngươi đi hỏi thăm chút là rõ.”

Mục Tử Y nói khẽ: “Không cần, ta đã biết.”

“Tối hôm qua ngươi cũng ở Bắc Lăng Phủ?”

Mục Tử Y lắc đầu nói: “Không, Mục gia ta cắm rễ tại Bắc Lăng Phủ đã mấy trăm năm, vẫn có những người trung thành đồng ý truyền tin cho ta.”

Dừng một chút, Mục Tử Y nói: “Cám ơn ngươi.”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhận tiền tài thay người tiêu tai, Thanh Long Hội nhận tiền giết người, ta cũng vậy thôi.”

Mặc dù Sở Hưu nói vậy nhưng Mục Tử Y vẫn cố chấp nói cám ơn với y.

Bởi nàng biết, chỉ bằng những tài sản mà Mục gia để lại, đừng nói mời sát thủ Thanh Long Hội đến diệt Nhạc gia, cho dù chỉ giết Nhạc Lư Xuyên chắc cũng chẳng ai nhận.

Ban đầu khi người trước mặt xuất hiện, Mục Tử Y không có bất cứ chút tin tưởng nào, nàng chỉ quá tuyệt vọng muốn thử một lần mà thôi.

Không ngờ một võ giả Nội Cương cảnh lại thật sự diệt cả Nhạc gia, đại thù đột nhiên được báo, giờ Mục Tử Y lại có cảm giác trống vắng.

Trước đây Mục Tử Y chỉ có ý hận chống đỡ bản thân, mà giờ kẻ thù đều đã chết, nàng thậm chí không còn ai để hận, chính nàng cũng không biết mình nên làm gì.

Nói một lời cảm ơn với Sở Hưu, ánh mắt Mục Tử Y bỗng lộ vẻ trống rỗng mịt mờ, lúc này nàng thậm chí nghĩ đến cái chết.

Đại thù rốt cuộc cũng được báo, nàng cũng đã đòi được công bằng cho Mục gia, bản thân hẳn nên xuống dưới cùng phụ thân mẫu thân, cùng thân nhân của mình.

Vốn bàn giao xong, Sở Hưu đang định rời khỏi, có điều lúc này y lại thấy tử ý trong mắt Mục Tử Y.

Bước chân ngừng lại, Sở Hưu không quay đầu thản nhiên nói: “Ngươi muốn chết ư? Thật ra đôi khi chết rất đơn giản, còn sống mới càng khó.

Có điều cuộc đời con người nếu chỉ có hai bước sinh ra và chết đi, chẳng phải quá vô vị ư?

Người sống trên đời không chỉ phải trải qua một sinh một tử, càng phải sống tới hiểu đúng sai, không phải đúng sai mà người khác nói mà là đúng sai trong lòng mình.”

Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp xoay người rời đi, bất kể Mục Tử Y có chết hay không.

Y chỉ am hiểu giết người chứ không phải cứu người, hơn nữa Sở Hưu cũng chẳng phải người bao đồng thích xen vào việc của người khác.

Những lời đó của y chẳng qua là biểu lộ cảm xúc, lại vừa là nói với mình kiếp trước, vừa là nói với mình kiếp này.

Về phần Mục Tử Y có hiểu những lời này không, nàng có tự sát hay không, Sở Hưu không lòng dạ đâu đi quản.

Giết một người đơn giản, nhưng cứu người một lòng muốn chết lại rất khó.

Nhìn bóng lưng Sở Hưu đi khỏi, ánh mắt Mục Tử Y bỗng lộ ra thần thái khác thường.

Sinh tử? Đúng sai?

Nàng vẫn không biết mình nên làm gì, nhưng nàng như cảm thấy mình không nên chết đơn giản như vậy.

Mục Tử Y lấy từ phía sau ra một thanh đao, đó là một thanh loan đao ngắn hơn Hồng Tụ Đao của Sở Hưu một chút, nhưng lại cong hơn.

Thanh đao này là bảo binh tứ chuyển gia truyền của Mục gia, hình dáng cong vút như lông mi mỹ nhân cho nên có tên là Tú Mi.

Từ khi còn bé Mục Tử Y đã muốn học đao nhưng phụ thân cô không cho, bởi vì nữ nhân học đao có vẻ hung ác lăng lệ, mất đi khí chất khuê tú, cho nên phụ thân nàng cố ý tìm một môn khách dạy nàng học kiếm.

Có điều giờ nắm thanh Tú Mi đao trong tay, Mục Tử Y lại như đang nắm bản tâm của mình.

Đi ra khỏi miếu hoang, nhìn theo hướng Sở Hưu rời khỏi, Mục Tử Y há to miệng, lặng lẽ nói hai chữ ‘cám ơn’ thân hình đã biến mất trên núi hoang.

Nhiệm vụ của Sở Hưu đã hoàn thành, đương nhiên y không muốn ở lại thêm ở Lâm Trung Quận. Lấy được tài nguyên của Nhạc gia, y cũng muốn về Thanh Long Hội chỉnh lý đôi chút.

Ba ngày qua đi, bên ngoài Bắc Lăng Phủ lại có hai đội nhân mã lên núi.

Đám người phía trước chỉ hơn mười nhưng thực lực lại cực kỳ cường hãn, yếu nhất cũng là Nội Cương cảnh, trong đó còn có hai ông lão khí thế quanh người nội liễm nhưng ánh mắt lấp lóe thần quang, chỉ nhìn qua một chút cũng khiến người ta cực kỳ áp lực. Hai người này yếu nhất cũng là cao thủ đạt tới cảnh giới tụ Tam Hoa hoặc ngưng Ngũ Khí.

Mà lúc này tất cả các cao thủ này đều vây quanh một cô bé, rõ ràng lấy cô bé này làm trung tâm..

Cô bé này chưa tới hai mươi tuổi, dung mạo mặc dù không tính là tuyệt mỹ nhưng ngũ quan đoan chính, gương mặt trắng trẻo, thân hình thon thả cân xứng.

Điểm kỳ lạ nhất là cô bé cũng mặc một bộ y phục võ sĩ màu trắng bó sát người. Bình thường chỉ có nam nhân mặc loại quần áo này, cô bé này ăn mặc như vậy mặc dù có thêm vẻ khí khái hào hùng nhưng cũng khiến người ta có cảm giác phản nghịch.

Cô bé này không phải ai khác, chính là con ruột của Thần Cơ Bách Biến Yến Hoài Nam chưởng môn Thần Vũ Môn đất Yến Nam, Yến Đình Đình.

Vốn người của Nhạc gia chạy tới Thần Vũ Môn cầu viện nhưng ngay lúc bọn họ cầu viện, Yến Đình Đình lại quá nhớ nhung Nhạc Lư Xuyên, cố ý cầu khẩn cha mình cho phép nàng dẫn người tới Lâm Trung Quận chơi.

Nếu Nhạc Đông Hành biết tin này, người của Thần Vũ Môn không cần một tháng nữa mới tới mà chỉ cần mấy ngày, vậy cho dù Sở Hưu dùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng tới hắn, hắn cũng chẳng dễ dàng ra tay tạo phản bức ép thoái vị như vậy.

Cũng bởi thiếu vài ngày như vậy khiến cho Nhạc gia diệt môn. Chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK