Một vị đại nhân trong tương lai lại đột nhiên mất đi như vậy khiến Sở Hưu cũng không kịp phản ứng lại.
Đến lúc y tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên Sở Hưu nghĩ tới là việc này rốt cuộc có gì lợi và hại cho y.
Dù sao mọi thứ cũng đã thay đổi, Thu Chấn Thanh sống hay chết cũng chẳng liên quan gì tới y, nhưng y rất coi trọng môn công pháp trong tay Thu Chấn Thanh.
Sở Hưu biết vị trí một số công pháp cường đại, cũng biết nó nằm trong tay ai. Nhưng vấn đề là thực lực của y bày ngay đấy, có muốn đoạt cũng chẳng nổi.
Sở Hưu đương nhiên muốn có môn công pháp trong tay Thu Chấn Thanh nhưng vấn đề ở chỗ Thu Chấn Thanh là trường chủ Phi Mã Mục Trường, bản thân còn là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa Phi Mã Mục Trường là sản nghiệp của triều đình, với tu vi kém cỏi hiện giờ của Sở Hưu, muốn đoạt đồ trong tay Thu Chấn Thanh khác nào tự sát?
Sở Hưu đột nhiên quay sang hỏi Đỗ Quảng Trọng: “Lúc chết thực lực Thu Chấn Thanh ra sao?”
Đỗ Quảng Trọng ngẩn người nói: “Là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều Phi Mã Mục Trường vô cùng quan trọng đối với triều đình Đông Tề. Cho nên chuyện này mới kinh động tới hoàng thất Đông Tề, còn khiến họ phải tới Quan Trung Hình Đường ta mời người điều tra.”
Đỗ Quảng Trọng còn tưởng Sở Hưu hỏi thực lực Thu Chấn Thanh ra sao là vì tò mò vì sao việc này kinh động tới hoàng tộc Đông Tề.
Sở Hưu nghe vậy ánh mắt lộ ra sắc thái lạ.
Nếu như vậy, giờ Thu Chấn Thanh chắc hẳn đã nhận được môn công pháp kia nhưng lại chưa tu luyện thành công. Có điều không biết vì sao hắn bị người ta giết chết?
Trước mắt Sở Hưu cũng không biết sau khi Thu Chấn Thanh chết môn công pháp kia có rơi vào tay những người khác không, thậm chí y không biết cái chết của Thu Chấn Thanh liệu có liên quan gì tới môn công pháp này không. Có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc Sở Hưu qua đó điều tra một phen. Nếu công pháp còn chưa bị người khác cướp mất, vậy lần này Sở Hưu kiếm lợi lớn.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp hỏi: “Bên đường chủ định phái ai đi?”
Đỗ Quảng Trọng nói: “Trước mắt còn chưa quyết định, người chết tuy không phải tông sư võ đạo những chuyện này đã khiến hoàng tộc Đông Tề chú ý, cho nên đường chủ đại nhân định chọn một số tinh nhuệ tới Đông Tề. Đại nhân ngài cũng hứng thú à?”
Đỗ Quảng Trọng lấy làm lạ, chuyện này với người khác còn là việc tốt nhưng với Sở Hưu lại đâu mấy ý nghĩa?
Bộ đầu giang hồ được các thực lực khác mời đi đương nhiên có thêm chút thu nhập bên ngoài, chắc chắn cao hơn bổng lộc Quan Trung Hình Đường.
Nhưng Sở Hưu đâu có thiếu tiền? Toàn bộ chuyện buôn bán thương mại tại Quan Tây đều nằm trong tay Sở Hưu, chút tiền lẻ ấy cũng chướng mắt.
Huống hồ về mặt thực lực mặc dù Sở Hưu là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi tại Quan Trung Hình Đường, nhưng mấy bản lĩnh giữ nhà của Quan Trung Hình Đường như năng lực thăm dò dấu vết, theo dấu hung thủ vân vân, y đâu biết thứ gì? Thậm chí bộ đầu giang hồ Cảnh giới Tiên Thiên còn khá hơn Sở Hưu.
Cho nên trước nay Đỗ Quảng Trọng đều cảm thấy Sở Hưu không nên làm tuần sát sứ, y tới Tập Hình Ti mới càng phù hợp.
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng là có hứng thú, ta tới tổng đường một chuyến xem có nhận chuyện này được không.”
Nhiệm vụ của Hình Đường mặc dù đều do đường chủ đích thân phân phó, nhưng Sở Hưu đương nhiên có cách nhận lấy nhiệm vụ này.
Căn dặn Đỗ Quảng Trọng cùng Quỷ Thủ Vương vài câu xong, Sở Hưu trực tiếp tới Quan Trung Thành, có điều y không trực tiếp tới tổng đường mà qua chỗ Sở Nguyên Thăng trước.
Thấy Sở Hưu tới, Sở Nguyên Thăng còn tưởng y tới Quan Trung làm việc, không ngờ Sở Hưu lại nói: “Lần này ta tới cần nhờ Sở đại nhân ngươi giúp một chút.”
Sở Nguyên Thăng vung tay lên nói: “Có gì cần? Sở huynh đệ cứ nói thẳng là được.”
Những người khác nhờ giúp đỡ, đại đa số thời điểm Sở Nguyên Thăng đều đáp ứng, nói chi tới Sở Hưu.
Đối với Sở Nguyên Thăng hiện tại, hắn tự nhận là người thân của Sở Hưu, quan hệ vô cùng thân thiết.
Sở Hưu nói: “Là thế này, nghe nói bên phía Đông Tề có một vụ án cần người tới tra xét, vừa hay ta cũng chuẩn bị tới Đông Tề một chuyến.
Ta cùng đệ tử Thương Dương Mạc gia Mạc Thiên Lâm là hảo hữu, đối phương cũng hẹn ta trao đổi vài chuyện. Vừa vặn giờ ta đang không có lý do nên muốn mượn vụ án này qua Đông Tề một chuyến.”
Sở Hưu giao hảo cùng Mạc Thiên Lâm của Thương Dương Mạc gia, chuyện này rất nhiều người biết. Sở Nguyên Thăng cũng không nghi ngờ gì mà nói thẳng: “Yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta, vừa hay mai đường chủ sẽ quyết định chọn người. Sở huynh đệ, thực lực của ngươi bày ngay đấy, đường chủ chắc chắn sẽ không cự tuyệt.”
Sở Hưu chắp tay một cái nói: “Vậy phải phiền Sở đại ca rồi.”
“Giữa chúng ta còn cần khách khí làm gì? đi thôi, qua chỗ ta uống rượu nào.” Sở Nguyên Thăng trực tiếp lôi kéo Sở Hưu vào trạch viện của mình.
Sáng sớm hôm sau, từ tinh mơ Sở Nguyên Thăng đã tới đại sảnh của Quan Trung Hình Đường.
Lúc này trong đại sảnh ngoại trừ Quan Tư Vũ cùng Tam thủ lĩnh Tập Hình Ti, Huyết U Đồ - Tư Minh ra, còn một thái giám mặc áo gấm màu đen, mặt trắng không râu.
Thái giám kia dùng giọng cao cao bén nhọn chậm rãi nói: “Quan đường chủ, lần này bệ hạ phái ta tới đã nói, nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này. Quan Trung Hình Đường tốt nhất nên phái thêm một số người tới đó, sau này ban thưởng cũng không ít đâu.”
Quan Tư Vũ gật gật đầu, vừa định nói gì lại thấy Sở Nguyên Thăng được người dẫn vào.
Quan Tư Vũ giới thiệu cho Sở Nguyên Thăng: “Vị này là phó tổng quản chưởng ấn Điện Tiền Ti trong đại nội Đông Tề, Vương Cẩn Vương công công.”
Sở Nguyên Thăng gật nhẹ đầu, lần này Đông Tề phái người có chức tước không thấp tới.
Đại nội Đông Tề tổng cộng có tam ti, là cơ cấu chỉ trung thành với hoàng thất, trong đó tổng quản đều là đại thái giám cấp bậc tông sư võ đạo.
Trong truyền thuyết đại nội Đông Tề còn có một vị đại tổng quản tam ti, thống trị tất cả lực lượng trong đại nội Đông Tề, là một lão quái vật đã hầu hạ hoàng thất Đông Tề tới mấy đời, thực lực cao thâm cường hãn kinh người.
Vương Cẩn này mặc dù chỉ là phó tổng quản nhưng cũng là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hẳn cũng là tâm phúc của hoàng đế. Hoàng thất Đông Tề phái hắn ra chứng tỏ rất coi trọng chuyện này.
Sau đó Quan Tư Vũ lại chỉ vào Sở Nguyên Thăng nói: “Đây là Sở Nguyên Thăng, hậu duệ của đường chủ đời trước của Quan Trung Hình Đường, Sở Cuồng Ca.”
Vương Cẩn nghe tới tên Sở Cuồng Ca lập tức đứng dậy chắp tay với Sở Nguyên Thăng: “Hóa ra là Quan Trung Đại Hiệp, ta thất lễ rồi.
Đừng nhìn ta chỉ là hoạn quan, bình sinh ta kính nể nhất chính là người như Sở cự hiệp, chỉ hận không thể tận mắt chứng kiến chiến công của Sở cự hiệp. Thật đáng tiếc!”
Dáng vẻ này của Vương Cẩn không như giả vờ, thậm chí thái độ của hắn với Sở Nguyên Thăng còn tốt hơn đối với Quan Tư Vũ.
Sở Nguyên Thăng mỉm cười, không mấy để ý.
Rất nhiều người giống như Vương Cẩn, vừa gặp đã nhắc tới phụ thân hắn, nói mình kính nể bái phục cỡ nào. Hắn gặp quá nhiều, cũng quá quen rồi.
Quan Tư Vũ hỏi: “Nguyên Thăng, ngươi có chuyện gì vậy? ta đang trao đổi cùng Vương công công, nếu ngươi không vội thì chờ chút, lát hẵng nói.”
Sở Nguyên Thăng nói: “Ta tới chính là vì việc này.
Quan đại ca, chẳng phải ngươi còn đắn đo không biết cử ai tới Đông Tề à? Ngươi thấy Sở Hưu ra sao?
Trong số những võ giả Quan Trung Hình Đường, thực lực Sở Hưu là mạnh nhất trong giới trẻ, hơn nữa hắn còn từng tới Tế Châu Phủ Đông Tề, nơi đó cách Phi Mã Mục Trường không xa. Phái hắn đi chẳng phù hợp sao?”
Sở Hưu do Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường, giờ Sở Nguyên Thăng muốn đề cử Sở Hưu chấp hành nhiệm vụ lần này, vậy cũng rất bình thường.
Có điều điểm duy nhất khiến Quan Tư Vũ lo lắng là năng lực của Sở Hưu.
Về mặt thực lực thì không cần nhiều lời, trên Thần Binh Đại Hội, biểu hiện của Sở Hưu đã chứng minh hết thảy.
Nhưng lần này Quan Trung Hình Đường bọn họ phái người tới tra án, bảo Sở Hưu giết người còn được, nhưng bảo y đi tra án, y có làm được không?
Đúng lúc này Vương Cẩn đột nhiên nói: “Sở Hưu mà các ngươi nói có phải Sở Hưu xuất hiện trên Thần Binh Đại Hội, phế bỏ Thẩm Bạch của Thương Lan Kiếm Tông, giết chết Đồng Khai Thái của Tà Cực Tông, đứng hạng sáu trên Long Hổ Bảng phải không?”
Sở Nguyên Thăng gật đầu nói: “Đúng vậy, Vương công công từng nghe tới tên hắn à?”
Vương Cẩn gật đầu nói: “Tuấn kiệt trẻ tuổi xuất sắc nhất thế hệ này của Quan Trung Hình Đường , đương nhiên chúng ta phải nghe danh chứ. Mấy tháng trước hắn vô cùng uy phong tại Thần Binh Đại Hội. Tên Sở Hưu này không tệ, để hắn đi đi.”
Lần này bệ hạ đích thân căn dặn Vương Cẩn hắn, cần làm thật ổn thỏa, mời thêm người tới.
Nhưng vấn đề là Vương Cẩn thật sự không hiểu nhân sự nội bộ Quan Trung Hình Đường ra sao.
Giờ được Sở Nguyên Thăng nhắc nhở như vậy, Vương Cẩn mới nhớ ra Sở Hưu có danh tiếng khá lớn, có thể nói còn nổi tiếng hơn chính thành chín các võ giả Quan Trung Hình Đường khác.
Nếu vậy chọn Sở Hưu chắc hẳn không sai, dù sao theo Vương Cẩn, thanh danh thực lực càng mạnh, năng lực bản thân chắc cũng càng tốt.
Nghe Vương Cẩn nói vậy, Quan Tư Vũ đành nói: “Vậy được rồi, lần này để Sở Hưu dẫn đầu tới Đông Tề, mang thêm một số người nữa đi cùng.
Sở Hiếu Đức nghĩa tử Sở Tư Ma, Trình Chu Hải đệ tử Tiêu Tập, Vương Thiên Bình đệ tử mới nhận của Ân Bá Thông, cùng Chu Bình đệ tử của Tư Minh ngươi. Tất cả cùng đi theo, do Sở Hưu cầm đầu.”
Quan Tư Vũ cũng sợ một mình Sở Hưu không chống đỡ nổi cục diện, trong số các vị này, đừng nhìn Sở Hiếu Đức cùng Trình Chu Hải tuổi còn trẻ, họ đều là bộ đầu giang hồ kinh nghiệm phong phú, sở trường tra xét dấu vết.
Trước đó đệ tử của Ân Bá Thông là Lệ Thiên Hào bị Sở Hưu phế bỏ, hắn lại thu nhận một đệ tử mới tên Vương Thiên Bình, cũng là một bộ đầu giang hồ lão luyện tại Quan Trung Hình Đường, năng lực phương diện này cũng không tệ.
Người duy nhất không am hiểu tra án sợ rằng chỉ có Sở Hưu cùng Chung Bình. Có điều vậy cũng không sao, hai vị này chỉ cần giỏi giết người là được.
Quan Tư Vũ quay đầu lại nói với Vương Cẩn: “Những người này đều là nhân vật ưu tú nhất trong giới trẻ của Quan Trung Hình Đường. Ta phái họ đi như vậy, Vương công công có hài lòng không?”
Vương Cẩn gật đầu nói: “Được, không tệ, Vậy lần này phiền Quan đường chủ rồi.”
Vương Cẩn làm sao biết tình hình cụ thể về đám người Sở Hưu, mặc dù sao hắn cũng chỉ nghe được những người này hoặc là đệ tử nghĩa tử của chưởng hình quan, hoặc là đệ tử thủ lĩnh Tập Hình Ti, nghe có vẻ không phải hạng phàm tục. Chỉ cần dẫn họ về Đông Tề, nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành phân nửa.
Người chết là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, không phải tông sư võ đạo, dẫn đám người Sở Hưu về đã đủ rồi.