Mục lục
Trùng Sinh Chi Ma Giáo Giáo Chủ (Côn Luân Ma Chủ) - Dịch full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Sở Nguyên Thăng nhân cơ hội đào tẩu, đằng sau là bọn Âm Tương Tử tổn thất nặng nề, mặt mũi xám xịt.

Trong đám Âm Tương Tử có kẻ bất mãn nói: “ Âm Tương Tử, rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì vậy? Ban đầu chính ngươi nói ngươi nắm chắc giết chết được tên Sở Nguyên Thăng kia, kết quả giờ thì sao? Nếu để tên Sở Nguyên Thăng kia còn sống trở lại Quan Trung, lúc đó ai mà chống nổi lửa giận của Quan Trung Hình Đường?”

Âm Tương Tử hừ lạnh nói: “Ai mà biết tên Sở Nguyên Thăng này ra ngoài một chuyến lại mang theo nhiều thủ đoạn như vậy, trước đó nếu các ngươi quả quyết hơn một chút, cùng tiến lên thì giờ Sở Nguyên Thăng có trốn thoát nổi không?

Hơn nữa lần này các ngươi đều đã xuất thủ, vậy thì còn chần chờ cái gì nữa. Quan Trung Hình Đường thì đã sao? Ra khỏi Quan Trung thì chẳng là cái rắm gì cả!

Ma Uyên Lão Tổ đã nói rồi đấy, chỉ cần cầm đầu của Sở Nguyên Thăng tới hắn có thể bảo vệ chúng ta, đồng thời muốn công pháp có công pháp, muốn tài nguyên có tài nguyên!”

Ma Uyên Lão Tổ mà Âm Tương Tử nói chính là một cường giả tán tu hung danh hiển hách trong giới Ma đạo ngày xưa, thời gian trước từng chịu thiệt trong tay Sở Cuồng Ca bị Sở Cuồng Ca cầm kiếm truy sát ba ngàn dặm, thiêu đốt gần nửa khí huyết trong cơ thể mới sống tạm được.

Sở Hưu đứng trên tán cây âm thầm cười lạnh, võ giả Ma đạo tuổi thọ đều không dài, chính do họ rất hay gây chuyện, tu luyện nhanh chết lại càng nhanh. Có điều những kẻ sống sót đều là hạng đã thành tinh, không ai ngoại lệ.

Ma Uyên Lão Tổ kia nếu thật sự có gan bảo vệ bọn họ sao không phái cao thủ môn hạ đệ tử tới đây, ngược lại lừa dối Âm Tương Tử xuất thủ truy sát?

Trong kịch bản gốc, Quan Trung Hình Đường xuất động lượng lớn cao thủ báo thù giúp Sở Nguyên Thăng, vị Ma Uyên Lão Tổ căn bản không dám ho he tới một tiếng, ngồi nhìn bọn Âm Tương Tử bị giết chết.

Đám người này thủ đoạn quá mức thô thiển, số người đông gấp mấy lần mà truy sát Sở Nguyên Thăng không thành công. Nếu để Sở Hưu ra tay bố cục, lực lượng áp đảo như vậy còn không giết chết được đối phương, chẳng bằng y tự sát luôn đi.

Có điều trước mắt Sở Hưu còn muốn đổ thêm chút dầu.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dựa theo nội dung cốt truyện gốc bọn Sở Nguyên Thăng sẽ phân ra thành hai nhóm chạy trốn. Đám ngớ ngẩn Âm Tương Tử đuổi sai người, đến lúc nhận ra quay lại đã không đuổi kịp, Sở Nguyên Thăng đã tới biên giới Quan Trung. Âm Tương Tử chỉ giết chết được hai hộ vệ ở lại đoạn hậu giúp Sở Nguyên Thăng nhưng lại để hắn bỏ trốn thành công.

Không ép Sở Nguyên Thăng tới tuyệt cảnh làm sao thể hiện rõ tầm quan trọng của cục than là y trong ngày tuyết rơi này?

Thân hình Sở Hưu khẽ động, kết thành Nội Phược Ấn, thân hình như quỷ mị đột ngột xuất hiện trước mặt đám người Âm Tương Tử.

Đám người Âm Tương Tử còn đang trách móc lẫn nhau, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một người, khiến cả đám giật mình kêu lên kinh hãi.

Lúc này Sở Hưu toàn thân áo đen, mặt đeo vải che nhưng vẫn đội mũ chùm màu đen, có điều hoa văn rồng màu vàng kim đã bị y xóa sạch, nhìn không khác gì mũ trùm bình thường.

Mũ trùm của Thanh Long Hội có công hiệu che giấu khí tức, đương nhiên Sở Hưu không nỡ ném bỏ.

“Ai?”

Bọn Âm Tương Tử lập tức rút binh khí nhìn chằm chằm vào Sở Hưu.

“Đương nhiên là người giúp các ngươi.” Sở Hưu dùng giọng khàn khàn thản nhiên đáp.

Một gã to cao cầm đao bên cạnh Âm Tương Tử hừ lạnh nói: “Che che giấu giấu, lén lén lút lút, lấp lửng cái gì? Ông đây ghét nhất là loại như ngươi!”

Dứt lời gã to cao trực tiếp xuất đao chém về phía Sở Hưu, đao cương đen nhánh xé gió chém tới, trên đao ảnh có hư ảnh ác quỷ rít gào, cực kỳ tà ác.

Sở Hưu hời hợt bước tới một bước, Hồng Tụ Đao trong tay rời vỏ. Khoảnh khắc đó đám người chỉ có thể chứng kiến một luồng đao quang đỏ thẫm lấp lánh giữa thiên địa, nhanh tới cực hạn, cũng mỹ lệ tới cực hạn!

Huyết Luyện Thần Cương ầm ầm bộc cát, sát khí đỏ tươi che phủ hết thảy, trong nháy mắt đao cương của gã to cao kia đã bị chém đứt, ngay cả đao trong tay hắn cũng bị đánh bay, thân hình lui lại hơn mười bước, một tia máu tươi tràn khỏi khóe miệng.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Sao phải động thủ như vậy? Đây không phải thói quen tốt đâu, mọi người bình tâm tĩnh khí nói chuyện không được à?”

Ánh mắt bọn Âm Tương Tử đều cực kỳ kiêng kỵ nhìn Sở Hưu. Người trước mặt thực lực cường hãn tới không thể tưởng tượng nổi, vừa rồi nếu y xuất thủ đánh lén, với thực lực mọi người ở đây không ai dám chắc mình ngăn được một đao của y!

Âm Tương Tử cẩn thận nói: “Vị bằng hữu này, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn ngăn chúng ta giết Sở Nguyên Thăng?”

Sở Hưu lắc đầu thản nhiên đáp: “Hoàn toàn ngược lại, ta tới giúp các ngươi giết Sở Nguyên Thăng.”

Nói xong Sở Hưu ném một tờ giấy ra: “Sở Nguyên Thăng sẽ chia người ra chạy theo tuyến đường như vậy, cần làm thế nào các ngươi tự hiểu.”

Âm Tương Tử cầm tờ giấy kia nghi ngờ nói: “Vậy sao ngươi muốn giúp chúng ta giết Sở Nguyên Thăng?”

Sở Hưu xoay người thản nhiên nói: “Ngày xưa Sở Cuồng Ca đắc tội không ít người, giờ hắn đã chết nhưng con trai hắn vẫn còn sống. Trong thiên hạ này người muốn hắn chết không phải chỉ một, có điều thân phận của ta khá đặc biệt không tiện xuất thủ mà thôi. Nếu không ngươi nghĩ Sở Nguyên Thăng còn sống đến giờ được sao?”

Dứt lời thân hình Sở Hưu khẽ động, trực tiếp tiến vào trong rừng biến mất không còn tung tích.

Gã cao to vừa bị Sở Hưu đánh bay đi tới hỏi: “Người này nói thật không?”

Âm Tương Tử trầm tư trong chốc lát rồi mới nói: “Ngày trước Sở Cuồng Ca làm việc không nể tình ai, bất luận Chính đạo hay Ma đạo, chỉ cần có chuyện thấy bất bình hắn đều nhúng múi vào. Cả đời Sở Cuồng Ca đắc tội không ít người, số người Chính đạo muốn hắn chết không ít hơn Ma đạo chúng ta.

Có điều đám người tự xưng Chính đạo kia chẳng qua là đám ngụy quân tử mà thôi. Chúng cố kỵ thanh danh của Sở Cuồng Ca, muốn giết hắn mà không dám ra tay, giờ Sở Cuồng Ca chết rồi cũng chẳng dám đối phó với con trai hắn, chỉ có thể âm thầm dùng thủ đoạn mượn tay chúng ta giết người mà thôi, chuyện này rất bình thường.

Cho nên ta đoán tên kia chắc là đệ tử đại phái nào đó, thậm chí có thể xuất thân tông môn chính đạo.”

Có điều Âm Tương Tử lại chuyển giọng nói: “Có điều chúng ta cũng không thể hoàn toàn tin hắn được. Nếu hắn nói Sở Nguyên Thăng sẽ chia binh chạy trốn, vậy chúng ta đuổi theo xem rốt cuộc Sở Nguyên Thăng có chia binh không.

Nếu Sở Nguyên Thăng thật sự chia binh, chúng ta cũng chia thành hai đội, dù sao thực lực của chúng ta hoàn toàn áp đảo, cho dù có chia hai đường cũng đủ nghiền nát bọn chúng!”

Sau khi đã quyết định, đám người Âm Tương Tử lập tức đuổi theo, quả nhiên cách đó không xa đã phát hiện vết tích chia binh của bọn Sở Nguyên Thăng, trong đó một rất rõ ràng, một bị che giấu.

Vốn trong kịch bản Âm Tương Tử tự cho mình thông minh nghĩ hướng che giấu mới là đường chạy của Sở Nguyên Thăng, che giấu chẳng qua chỉ để lừa gạt bọn họ. Nào ngờ vừa vặn ngược lại khiến cho bọn chúng đuổi sai hướng.

Còn lần này Âm Tương Tử nhìn thấy vết tích kia bèn trực tiếp cho thủ hạ chia quân thành hai đường, chính hắn mang theo nửa số người đuổi theo hướng vết tích rõ ràng. Lần này hắn không đuổi sai hướng.

Trong rừng, Sở Nguyên Thăng cùng hai hộ vệ Ngoại Cương cảnh chật vật bỏ chạy.

Ngày thường Sở Nguyên Thăng khí độ bất phàm, tới đâu cũng có người cung kính gọi hắn một tiếng Sở đại hiệp. Hơn nữa đừng nhìn hắn chỉ có Ngoại Cương cảnh, cho dù một số đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất thấy hắn đều phải khách khí. Trong đất Quan Trung này hắn quả thật là đại hiệp.

Nhưng lần này hắn được mời tới Đông Tề, lúc đi hào hứng bừng bừng, lúc về lại cực kỳ chật vật, ngay hộ vệ bên cạnh cũng bị giết gần hết.

Nhìn hai người bên cạnh, Sở Nguyên Thăng không nhịn nổi buồn bã nói: “Là ta có lỗi với các ngươi! Nếu sớm biết như vậy ta không nên tới chuyến này!”

Hai hộ vệ kia vội vàng đáp: “Thiếu chủ đừng nói vậy chứ, chỉ cần bảo vệ thiếu chủ bình an trở lại Quan Trung, chúng ta cũng coi như công đức viên mãn rồi.”

Hộ vệ bên cạnh Sở Nguyên Thăng thực lực rất mạnh, có Nội Cương cũng có Ngoại Cương cảnh, thậm chí trong số những người này có ít người thực lực còn mạnh hơn Sở Nguyên Thăng, thiên phú cũng tốt hơn hắn nhiều, nhưng họ vẫn cam tâm tình nguyện ở lại làm hộ vệ cho Sở Nguyên Thăng.

Những người này hoặc ngày trước nhận được ân huệ của Sở Cuồng Ca hoặc là con cháu đời sau của họ, thề qua núi đao biển lửa vì Sở gia, tận trung đến chết, trung thành đến độ cam tâm tình nguyện liều mình vào chỗ chết vì Sở Nguyên Thăng.

Đúng lúc này, giọng bén nhọn khó nghe của Âm Tương Tử vang lên: “Các ngươi còn muốn về Quan Trung ư? Nằm mơ đi!”

Trên con đường núi phía sau, đám người Âm Tương Tử đã đuổi theo tới nơi, chừng bốn võ giả Ngoại Cương cảnh, những người còn lại đều là Nội Cương cảnh.

Thấy bên cạnh Sở Nguyên Thăng chỉ có hai người, Âm Tương Tử thầm hô thật nguy hiểm, may mà hắn nghe theo lời người thần bí lúc trước đuổi đúng hướng. Sở Nguyên Thăng này quả nhiên lừa gạt, bên kia mới là kế nghi binh hắn cố tình lưu lại.

Sở Nguyên Thăng sắc mặt rất khó coi, quát lớn: “ Âm Tương Tử! Hôm nay ngươi giết ta, ngày sau Quan Trung Hình Đường chắc chắn sẽ điều động vô số cao thủ truy sát ngươi lên trời không đường, xuống đất không cửa!”

Âm Tương Tử khinh thường cười lạnh nói: “Ngu ngốc! Ngươi còn tưởng Quan Trung Hình Đường giờ vẫn là thời cha ngươi làm đường chủ chắc?

Chưa nói chuyện Quan Trung Hình Đường có chịu bỏ nhiều công sức như vậy ra báo thù cho ngươi, chỉ riêng chuyện hôm nay ta dám truy sát ngươi, ngươi tưởng sau lưng ta không có chỗ dựa chắc? Đừng nói nhảm nữa, giết cho ta!”

Dứt lời Âm Tương Tử trực tiếp vung tay, đám người giết tới.

Bên phía Sở Nguyên Thăng, hai hộ vệ thực lực cực kỳ cường hãn, nhưng con trai Cự Hiệp năm xưa, thực lực Sở Nguyên Thăng lại khá yếu kém.

Luận công pháp và tài nguyên tu luyện, Sở Nguyên Thăng không thiếu, hắn chỉ thiếu kinh nghiệm quyết đấu sinh tử.

Trong quá khứ Sở Nguyên Thăng hành tẩu giang hồ vẫn tuân theo nguyện vọng của phụ thân mình, hành hiệp trượng nghĩ, gặp chuyện bất bình thì ra tay cứu giúp. Nhưng trên thực tế đa phần mọi người đều sẽ nể mặt phụ thân hắn cùng Quan Trung Hình Đường, nhường nhịn hắn.

Còn những kẻ không nể mặt hắn đều là người trong đại phái, hắn cũng chẳng làm gì được đối phương.

Về phần số ít khiến hắn có cơ hội ra tay đại đa số đều là hạng cùng hung cực ác nhưng thực lực chẳng ra sao, yếu hơn hắn nhiều, Sở Nguyên Thăng có ra tay cũng là áp đảo.

Cho nên mấy chục năm qua, gần như không có thời điểm nào hắn phải quyết đấu sinh tử, cho dù có cũng do những hộ vệ của hắn ra tay. Giờ thật sự phải xuất thủ, chỉ mấy chiêu qua đi Sở Nguyên Thăng đã cực kỳ nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK