• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa đại điện khẽ mở ra bước vào trong là thừa tướng Tề Minh mùi hương dược trong căn phòng khiến ông có chút khó chịu cho dù mùi hương của nó thật sự rất thơm nhưng đó là đối với người đang bị trọng thương còn đối với người bình thường thì nó tựa như một loại đan dược độc, Mạc Tử Ngôn tựa lưng vào đầu gường ánh mắt tuyệt diễm rủ xuống đầy vẻ mệt mỏi Quốc Thần Y đang cẩn trọng thay băng cho hắn vết thương dường như đã lành lại nhưng vẫn còn rất đau, mấy ngày nay hắn không ăn bất cứ thứ gì, thứ duy nhất hắn động đến chính là thuốc mà Thiên Nhi đem tới, sau ngày hôm đó ở Ngự Linh Cung hắn đã ngủ rất lâu đến mức hắn dường như không muốn tỉnh lại 

Trong giấc mộng hắn tự hỏi hắn có nên mở mắt không? Nếu mở mắt ra rồi mọi chuyện có trở lại như trước không 

Nhược Hy đã không còn ở đây, nàng đã rời bỏ một kẻ như hắn vậy thì sao hắn phải tỉnh lại đến lúc tỉnh lại rồi chỉ toàn đau thương trước mặt không gian lạnh lẽo tựa như chính con người hắn vậy 

Nhưng lại không thể, hắn là vua của một nước giang sơn của hắn đang nằm trong tay hắn nếu hắn không tỉnh lại thì Nguyên Quốc sẽ phải làm sao hắn không thể ích kỉ không thể vì bản thân mà bỏ mặc giang sơn mà phụ hoàng đã để lại cho hắn

Cảm giác bi thương, mệt mỏi bao quanh hắn, hắn biết sức lực của bản thân bây giờ là hoàn toàn bất lực, cho dù có làm gì cũng chỉ là vô dụng hắn không biết nàng đã đi đâu, nàng đang ở đâu một chút tung tích về nàng hắn cũng không biết

Ngay cả việc nàng có đẩy Thiên Nhi xuống Thiên Môn không hắn cũng không biết nhưng khi đó một mắt hắn đã chứng kiến nàng đẩy Thiên Nhi xuống hắn đã lớn giọng với nàng, lúc đó trong mắt hắn đều bị sự việc đang diễn ra ngay trước mặt che lấp đi hắn không biết đâu là sự thật chỉ biết khi đó Thiên Nhi xảy thai hắn đã rất tức giận, hắn đã oán hận nàng rất nhiều, nàng khi đó đã nói trong nước mắt nàng không làm nhưng nàng nói nàng không làm sao hắn có thể tin điều đó khi sự việc xảy ra trước mắt hắn như vậy 

Hắn đã không thể tin nàng, nàng oán hận hắn chém hắn trọng thương rồi rời khỏi Nguyên Quốc rời khỏi kẻ đã khiến nàng trở nên như vậy trong giây phút đó sự thật, niềm tin cũng không có hắn có thể giữ nàng lại bằng cách nào 

Nếu hắn làm vậy thì công bằng ở đâu với Thiên Nhi, nàng vừa mất đứa nhỏ trong lòng lại đau đớn không nguôi

Hiểu nhầm càng lúc càng nhiều hơn, ngay cả khi hắn rất yêu nàng nhưng hắn vẫn không thể tha thứ cho nàng được 

Thừa tướng Tề Minh di chuyển đến nơi hắn đang ngồi, ánh mắt lạnh lẽo mở ra hắn liếc nhìn thừa tướng một lượt trầm giọng nói

""Khanh có chuyện gì sao""

Thừa tướng cung kính hành lễ trước mặt hắn, sau đó ngước lên liền nói 

""Bệ hạ, hôm nay thần đến đây là có việc muốn nói với bệ hạ"" 

Mạc Tử Ngôn khẽ gật đầu không chút do dự hắn trước giờ đối với mọi chuyện đều không dễ dàng tin tưởng bất cứ chuyện gì đều phải xem xét thật kĩ càng sau đó mới đưa ra quyết định thật ra thừa tướng tề minh là người thứ hai mà Mạc Tử Ngôn luôn luôn xem trọng và tin tưởng ông ta, trước đây lòng trung thành của ông ta đối với phụ hoàng là tuyệt đối chưa từng gian trá hay đoạt lợi về mình những việc ông ta đề ra đều rất đúng đắn và hợp ý của Mạc Tử Ngôn nên trong hoàng thất luôn luôn được yên bình không chút lục đục, nội quan chia rẽ các vị đại thần được Mạc Tử Ngôn hắn phong tước vị đều là những người chính trực, bản chất lương thiện không chút gian tà 

Đó chính là lí do vì sao mà hắn có thể trở thành người đứng đầu Thiên Sơn Trùng Quốc nắm trong tay ngũ quốc, đều là vì vậy 

""Khanh nói đi""

""Bệ hạ, ngày hôm qua thần đã cùng các đại thần khác bàn bạc ở Kinh Các Môn tất cả đều đồng tình với việc này nên hôm nay thần muốn tới bẩm báo với bệ hạ về việc phục hồi lại ngôi vị cho Thiên Nhi hoàng hậu việc này rất hệ trong nên thần mong bệ hạ sẽ làm việc này càng sớm càng tốt""

""Thiên Nhi từ trước đến nay nàng vẫn luôn là hoàng hậu của ta, ta chưa từng phế bỏ ngôi vị của nàng vậy thì sao phải phục hồi lại phẩm vị cho nàng"" Hắn có chút ngạc nhiên nhìn thừa tướng 

Ông ta tiếp tục nói "" Đó chỉ là trong mắt của người nhưng trong mắt của thần dân thì không phải vậy người cũng biết hoàng hậu nương nương đã nhiều năm mất tích nay lại đường đột trở về từ lúc người trở về bệ hạ cũng chưa từng thông báo thánh chỉ đến mọi thần dân trong thành cho dù mọi người trong cung đều biết nhưng sơ xuất lớn nhất là các đế vương ở ngũ quốc đều không biết và cả thần dân ở những nơi đó họ đều nghĩ rằng hoàng hậu nương nương không còn nữa nên chuyện này thần muốn bẩm báo lên người là xin bệ hạ hãy thông báo thánh chỉ tới các thần dân trong thành và ngũ quốc biết hoàng hậu nương nương đã trở lại người chưa hề chết""

""Việc phục hồi phẩm vị có ảnh rất lớn, tai nạn năm đó người chưa lập hậu mà chỉ lập phi nay Nguyên Quốc đã có quốc hậu đây là việc tốt xin bệ hạ hãy truyền thánh chỉ""

Ánh mắt Mạc Tử Ngôn mệt mỏi nhưng cũng có chút bất ngờ về việc này "" Ta hiểu ý của khanh, lâu nay ta cũng chưa từng nghĩ tới việc đó, nàng đã vì ta mà làm nhiều điều tai nạn năm đó nàng vì ta mà đánh đổi nay trở về lại luôn ở cạnh ta, mấy ngày qua nàng đã chăm sóc cho ta ta đã nợ nàng rất nhiều ta muốn trả hết cho nàng bằng việc này để nàng được hạnh phúc nên việc này ta sẽ thi hành ngay"" 

Thừa tướng Tề Minh cười, vẻ mặt thiên lương lại hiện ra ông ta cúi người xuống 

""Vâng"" 

""Ngày mai, ta sẽ thiết triều cùng các khanh trước tiên sẽ truyền thánh chỉ thông báo tới toàn bộ thần dân của Nguyên Quốc sau đó ta sẽ cử người tới Ngũ Quốc thông báo cho họ biết thánh chỉ phục hồi phẩm vị cho nàng sẽ được ban ra vào ngày mai""

Hắn chưa từng quên bản thân đã nợ nàng nhiều đến thế nào, Thiên Nhi luôn ở cạnh hắn nàng là nữ nhân mà Mạc Tử Ngôn hắn nợ rất nhiều cả đời chẳng thể trả hết 

Cũng chính là người mà hắn hứa hẹn nhiều nhất hắn đã từng hứa hắn sẽ ở cạnh nàng, hắn sẽ chăm sóc cho nàng mãi mãi không rời xa nàng 

Khi nàng vì hắn mà gặp nạn, nàng vì hắn mà hi sinh mạng sống của bản thân trong giây phút đó hắn đã hứa nếu nàng còn sống hắn sẽ chăm sóc cho nàng, hắn sẽ ở cạnh nàng sẽ không làm nàng tổn thương nữa nhất định nhất định sẽ không khiến nàng phải rơi lệ nhưng chỉ có một việc mà hắn mãi mãi chẳng thể làm được đó chính là yêu nàng, trước đây hắn tưởng rằng ngoài nàng ra sẽ không có một nữ nhân nào có thể bước vào được trong tim hắn nhưng khi Nhược Hy, nàng từ từ bước vào tim hắn xây dựng một tòa thành vững chắc khiến hắn không thể phá bỏ giây phút đó hắn đã không còn yêu nàng được nữa 

Đứng giữa người hắn yêu mà người hắn mang nợ lớn nhất hắn hắn không thể làm tổn thương Thiên Nhi

Một kẻ tồi tệ như hắn đã hứa gì với nàng chẳng lẽ hắn đã quên sao, hắn đã không còn yêu nàng lại muốn làm nàng tổn thương, lại muốn ruồng rẫy nàng sao 

Không, hắn không thể hắn không thể làm tổn thương nàng được

Bản thân bất lực, chìm vào bóng đêm vô tận đường đường là vua mà lại trở nên bất lực như vậy là điều hắn mãi mãi chưa từng nghĩ tới, chưa bao giờ dám nghĩ tới 

Đại Điện 

Hắn cầm tay Thiên Nhi khẽ cười đưa nàng tới chỗ ngồi mà năm xưa nàng đã từng ngồi cạnh hắn, Thiên Nhi cao ngạo ngồi xuống giây phút này nàng thật sự rất hạnh phúc mọi thứ năm xưa đã lần lượt quay trở về nàng lại một lần nữa trở thành hoàng hậu của hắn, được hắn yêu nhất thế gian này không còn có ai có thể ngăn cản tình yêu của hắn dành cho nàng cũng không ai có thể có được hắn ngoài nàng, mọi chuyện vừa qua chỉ là giấc mộng khi cả hai chúng ta tỉnh lại chúng ta vẫn sẽ ở cạnh nhau 

Ta và chàng cả hai sẽ cùng đi nốt đoạn kiếp cuối cùng mãi mãi không rời xa 

""Thiên Nhi, trước đây ta đã từng hứa với nàng những gì ngày hôm nay ta sẽ trả lại cho nàng, ta sẽ ở cạnh nàng ta sẽ không để ai khiến nàng rơi lệ, đường đường chính chính trở thành hoàng hậu của Nguyên Quốc""

""Đứa trẻ nàng đã mất, sau này ta sẽ cho nàng một đứa trẻ khác những tổn thương vừa qua nàng hãy quên đi, ta ở cạnh nàng"" 

""Thánh chỉ hồi phục phẩm vị cho Thiên Nhi hoàng hậu sẽ được ban bố ngay bây giờ"" 

Trung Thư Tính chỉ chỉ vừa bước xuống chính điện, cánh cửa đại điện mở ra bước vào trong là Diệp Tử thần thái của nàng ta rất cao ngạo không sợ bất cứ điều gì Mạc Tử Ngôn nhíu mày hắn trầm giọng nói 

""To gan, ngươi có biết mình đang làm gì không""

Đại điện một lần nữa xôn xao không ngớt, Diệp Tử lạnh lẽo quỳ xuống trước chính điện từng chữ nói 

""Bệ hạ hôm nay thần tới đây muốn trả lại sự trong sạch cho hoàng phi nương nương"" 

""Sự trong sạch? Ý của ngươi là gì"" 

""Ý của thần là gì chắc hắn hoàng hậu Thiên Nhi biết rõ phải không"" Diệp Tử cười lạnh

Mạc Tử Ngôn quay sang Thiên Nhi, trầm giọng xuống ánh mắt khẽ lay động 

""Thiên Nhi"" 

Thiên Nhi cười nhạt chân mày nàng ta nhướng lên giống như một người không liên quan đến chuyện này 

""Con tiện tì ăn nói hàm hồ, ngươi có biết người ngươi đang nói tới là ai không sự thật sao bổn cung hoàn toàn không hiểu ngươi đang muốn nói gì""

""Vẻ mặt vô tội này của nương nương thật giống lúc mà nương nương đã buộc tội cho Nhược Hy nương nương đẩy người xuống khỏi Thiên Môn vậy""

Thiên Nhi cắn chặt môi, vẻ mặt càng lúc càng biến sắc nàng quát lớn

""Ngươi đang buộc tội ta sao con tiện tì kia, ngươi đang nói là ta tự làm hại chính mình sao""

""Không phải sao nương nương, bệ hạ khi đó Nhược Hy nương nương đã bị hoàng hậu Thiên Nhi đổ oan chính hoàng hậu đã lấy tay nương nương tự đẩy mình xuống khỏi Thiên Môn Cung"" 

Mạc Tử Ngôn tức giận gầm lên "" To gan, ngươi không biết khi đó nàng ấy đang mang thai sao? Tự đẩy bản thân mình xuống? Ngươi thật lớn gan nếu ngươi còn nói thêm một lời ngụy biện nữa đừng trách ta không nển mặt tới sư phụ của ngươi""

Thiên Nhi tựa lưng vào ghế cười khinh bỉ, có cảm giác như nàng đang được xem kịch hay

Muốn minh oan cho ả ta? Thật buồn cười, một mình ngươi thì có thể làm được gì 

""Nếu như thần có chứng cứ thì bệ hạ sẽ tin chứ"" Diệp Tử không hề tỏ ra run sợ, nàng quỳ xuống thản nhiên nói 

""Chứng cứ ở đâu""

Từ bên ngoài đi vào là Lạc Kinh và Cửu Châu hai người họ đang bị trói chặt lại, cả hai đều sợ hãi run lên không ngừng đến trước chính điện binh lính bắt họ quỳ xuống trước hoàng bệ Diệp Tử quay sang nói nhỏ một lời 

""Đừng lo, chỉ cần hai ngươi nói ra sự thật ta nhất định sẽ bảo vệ các ngươi 

Toàn thân Thiên Nhi bắt đầu run lên, trong lòng ngập tràn sự sợ hãi và lo lắng nữ nhân ở cạnh Diệp Tử phía dưới chính điện kia là Lạc Kinh, phải rồi sáng nay nàng hoàn toàn không thấy bóng dáng của nàng ta ở đâu cứ nghĩ rằng nàng ta chỉ đi đâu đó rồi sẽ trở lại 

Tại sao nàng ta lại ở cạnh con nha đầu Diệp Tử đó 

Lạc Kinh cắn chặt môi, đầu cúi xuống đất không dám ngẩng ngân run sợ nói 

""Bệ hạ, Nhược Hy nương nương không hề đẩy hoàng hậu nương nương xuống dưới Thiên Môn Cung khi đó nương nương đang lớn tiếng với hoàng phi khi đó bệ hạ vô tình tới gặp nương nương nên người đã nghĩ cách khiến cho bệ hạ hiểu nhầm hoàng phi nương nương nên đã tự đẩy mình ngã xuống Thiên Môn Cung trước mặt bệ hạ, thần chứng kiến mọi chuyện từ đầu""

""Ngươi nói cái gì"" Mạc Tử Ngôn lớn tiếng, tay đập mạnh xuống bàn ngọc tấu chương trên bàn lần lượn rơi xuống phía chính điện, hắn bây giờ đang rất tức giận, đang rất căm phẫn hắn không dám tin những điều vừa rồi ả tiện tì đó nó là sự thật 

""Bệ hạ, xin hãy tha tội cho tiểu nữ tất cả mọi chuyện đều là vì tiểu nữ nghe mệnh lệnh của hoàng hậu nói dối toàn bộ sự thật để người hiểu nhầm Nhược Hy nương nương, thật ra nương nương không hề làm chuyện đó bệ hạ xin hãy tha tội cho nô tì, xin hãy tha thứ cho nô tì"" Lạc Kinh sợ hãi luôn miệng van xin, nước mắt không ngừng rơi xuống

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK