‘’Nhược Hy, con nghe rõ đây muốn bắn thẳng về hồng tâm trúng đích con phải quan sát từ đầu mũi tên quan sát xem nó sẽ hướng về đâu’’
‘’Nhược Hy, cách cầm cung của con phải thật nhẹ nhàng rồi lấy sức kéo căng nó, ánh mắt nhìn thẳng tới hồng tâm rồi cứ thế mà thả tên’’
‘’Tốt lắm, con đã làm được rồi, con làm ta rất ngạc nhiên đấy, sao con có thể học chỉ trong vòng 1 tuần như thế’’
‘’Chỉ là khi bắn tên trong đầu con không thể suy nghĩ gì cả tất cả cứ thế mà thay đổi, con chỉ để tâm duy nhất đến một việc là nhất định phải bắn trúng được đến hồng tâm, con đã quan sát sư phụ rất nhiều’’
Nàng bước tới cầm cung tên đưa cho sư phụ
‘’Khi cung tên của sư phụ được đưa lên lúc đó người rất khác như thể trước mắt người chính là kẻ thù mà người phải giết nên ánh mắt của người, kĩ thuật của người đều vô cùng hoàn hảo đó là điều con đã học được ở người’’
‘’Nương nương, nô tì vào được chứ ạ’’ Là tiếng nói của nữ tì đi cạnh tổng quản kéo nàng ra khỏi những dòng suy nghĩ của quá khứ, nàng giật mình nhìn ra cửa cung
‘’Có chuyện gì sao’’
‘’Thưa nương nương là phụ thân người đến thăm ngươi’’ Nữ tì đó vừa dứt lời nàng nhanh chóng đẩy thật mạnh cánh cửa tẩm cung ra, đối diện trước mặt nàng là dáng vẻ nghiêm nghị, gương mặt hiền từ, trên đầu tóc đã chuyển màu rõ rệt, nàng mỉm cười thật nhẹ lòng là cha đến thăm nàng.
‘’Nữ nhi bái kiến phụ thân’’ Nàng cúi người giơ hai tay ra trước mặt cung kính
‘’Nương nương, người không cần làm vậy’’ Lão gia đỡ lấy tay nàng
‘’Nương nương gì chứ, con vẫn là nữ nhi của người nên người đừng xa cách như vậy’’ Nàng làm mặt hờn dỗi, đỡ cha ngồi xuống
‘’Ta rất bận rộn với công việc triều chính nên không thể đến thăm nương nương, xin người thứ tội’’ Lão gia cười hiền từ, đã lâu ngày ông không gặp lại nữ nhi nghịch ngợm này của mình, nhìn thấy nàng vẫn vui vẻ khiến ông an tâm được phần nào
‘’Con rất nhớ phụ thân, người vẫn ổn chứ, xin đừng bận rộn quá mức người đã có tuổi rồi’’
‘’Ta không sao, được bệ hạ tín nhiệm đã làm vinh dự của ta rồi thật may mắn vì có thể gả nương nương cho bệ hạ
Bên ngoài nàng cười gượng gạo, cố tỏ ra mình rất vui vẻ để cho phụ thân bớt an tâm được phần nào còn bên trong thì nàng cảm thấy rất cô đơn nàng thật chỉ muốn quay lại Nam Cung Phủ, chỉ có nơi đó nàng mới được sống với chính con người mình
‘’Ta biết chuyện của con với bệ hạ ra sao, bệ hạ đối xử với nương nương thế nào ta đều biết’’
‘’Người biết sao’’ Nàng ngạc nhiên nhìn lão gia, nếu cha biết nàng bị hắn đối xử lạnh lùng, vô cảm thì cha sẽ để nàng quay lại Nam Cung Phủ chứ chỉ có như vậy giấc mộng được tự do, được phiêu du khắp thiên hạ của nàng mới được thực hiện trọn vẹn.
‘’Nhược Hy, ta phải nói với nương nương điều này ta đã ở bên cạnh bệ hạ rất nhiều năm kể từ khi người đang quang hoàng đế, người trở nên như vậy là không thể quên được hoàng hậu nương nương, ta chắc chắn nương nương đã được nghe mọi người trong cung kể lại, bệ hạ không thể quên được hoàng hậu điều đó là mãi mãi, ta muốn nương nương hãy hiểu cho người’’
Ông nhìn thẳng vào mắt nàng ‘’ Gả nương nương đi ban đầu đó không phải là ý định của ta nhưng bệ hạ đã chấp nhận con ta buộc phải gả con đi chính vì ta biết người không thể quên được hoàng hậu nên mới gả con vì ta không muốn con bị giằng buộc bởi sự tranh chấp quyền lợi trong cung hơn nữa bệ hạ đã hứa với ta sẽ bảo vệ con khỏi những gì xấu nhất xảy đến với con nên ta rất yên tâm’’
‘’Cha.. ‘’
‘’Con sẽ không sao cả, con đã đến tuổi cập kê để thành hôn với một nam nhân khác, phận làm nữ nhi con không thể suốt đời này cứ ở mãi tron phủ được, con có gương mặt rất tuyệt diễm và đôi mắt lúc nào cũng rạng rỡ xinh đẹp giống mẫu thân con, có rất nhiều những công tử giàu có đến xin gả con nhưng ta đã từ chối vì con muốn như vậy và ta không thể yên tâm khi giao con cho một tên nam nhân xa lạ’’
‘’ Vì vậy gả con cho bệ hạ là chính là điều ta không hề hối hận, ta biết sẽ có ngày con sẽ xóa bỏ được đi những đau thương mà bệ hạ phải chịu, người sẽ sủng ái con nên con đừng buồn nhé, Hoàng Phi của ta’’
Nàng nuốt nước mắt vào bên trong, lúc này nàng thật sự rất muốn khóc muốn ô lấy cha nàng như lúc nàng từng ôm sư phụ mà khóc vì mệt mỏi vì tủi thân, nghe cha nói vậy nàng không còn cảm thấy mệt mỏi vì cô độc trong cung nữa ngược lại sẽ vì cha mà sống mà tồn tại
‘’Cha hãy yên tâm, con không sao cả, xin người hãy trở lại với việc triều chính’’
‘’Vậy ta xin phép nương nương được rời đi’’
Nàng cắn môi nắm chặt tay nhìn theo bóng dáng của phụ thân mình, bất kể lúc nào ông ấy vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh nhất nàng hiểu những gì mà ông nói nhưng có lẽ cả đời này ông ấy sẽ không bao giờ biết rằng hắn thành hôn với nàng chỉ vì nợ ông ấy một ân tình quá lớn, cả đời hắn không thể trả hết
Phụ thân, nếu như người biết bệ hạ lấy nữ nhi chỉ vì nợ người thì liệu người có chấp nhận không??
Sẽ không đâu, đúng không phụ thân
‘’Nương nương, nàng sẵn sàng chưa’’ Đại tướng quân đưa tay ra kéo nàng lên chiếc kiệu chuẩn bị đưa hắn rời khỏi hoàng cung
Nàng bám lấy tay hắn, đôi mắt xanh tuyệt đẹp sáng rực lên hi vọng chiến thắng
‘’Chắc chắn rồi’’
‘’Vậy được rồi, khởi hành’’ Chiếc rèm phủ được buông xuống, đoạn xe ngựa bắt đầu rời khỏi Thiên Tử Thành, hai tên binh lính chạy tới phía cổng thành lớn mở cổng cho đoàn xe của hắn, nàng im lặng ngồi bên trong không nói một lời
‘’Nhược hy’’ Giong nói của hắn vang lên phá tan sự yên tĩnh của nàng, nàng giật mình thoát ra khỏi những vướng bận trong đầu nhìn hắn
‘’Có chuyện gì sao’’
‘’Đây của nàng’’ Hắn đưa cho nàng một chiếc cung tên bạc rất đẹp, xung quanh nó được bao bọc vỏ bạc, chiếc cung tên hắn đưa nàng rất to nhưng vừa đủ để nàng cầm lên kèm theo nói là những tên thuật đầu tên được làm bằng bằng thép sắc nhọn
‘’Không phải vào trong trận đấu ta sẽ được một cung tên sao ngươi lại đưa nó cho ta’’
‘’Ta đưa nó nàng vì nó sẽ là vật bảo hộ cho nàng nó sẽ giúp nàng giành chiến thắng, vì đó là cung tên của ta’’
‘’Vậy có được không, xem ra nó rất quan trọng với ngươi’’
‘’Chính vì nó quan trọng với ta nên ta mới đưa nó lại cho nàng nó sẽ giúp nàng thực hiện giấc mộng của nàng’’ Hắn mỉm cười nhìn người quan trọng trong lòng hắn cầm bảo vật quan trọng của hắn, hắn đưa nó cho nàng vì hắn muốn người hắn yêu được chiếc cung tên này bảo vệ như lúc trước nó từng bảo vệ hắn giống như vậy
‘’Tại sao ngươi lại có được chiếc cung quý đến vậy’’ Nàng hỏi hắn trên tay lướt qua từng chi tiết của nó
‘’Là bệ hạ đã tặng nó cho ta, từ lúc bệ hạ kế vị ngôi vua’’Hắn nhắm mắt lại nghĩ về ngày đó, lúc đó bệ hạ đã đưa hắn lên chức vị cao như ngày hôm nay là tất cả những sự cố gắng của hắn, không chỉ hắn mà Thiên Nhi đứng cạnh đó muội ấy cũng rất vui
‘’Tướng quân, đây sẽ là bảo vật của ngươi chính ta đã sai người làm nó để dành riêng cho ngươi giúp ta bảo vệ giang sơn này, ta mong ngươi sẽ không để ta thất vọng’’
‘’Thật tốt quá, cuối cùng huynh muội chúng ta đã không phải xa nhau, cả đời này huynh sẽ mãi ở cạnh muội chứ, chúng ta, bệ hạ, muội và huynh cả ba sẽ mãi mãi ở bên nhau đến trọn đời’’
‘’Tướng quân ngươi không sao chứ, chúng ta đến nơi rồi’’ Nàng vén rèm ra quan sát bên ngoài mọi người đang tiến về cổng thành đấu rất đông, nàng vội bước xuống cầm trên tay cầm theo chiếc cung tên mà hắn đã đưa cho nàng
Tấm vải được nàng che lên trên gương mặt xinh đẹp, nàng định bước đi bất chợt có giọng nói vang lên sau lưng nàng
‘’Nhược Hy, cẩn thận phải giành chiến thắng’’
Nàng quay người lại gật đầu, ánh mắt xanh sáng tựa ánh nắng mùa xuân gieo rắc đầy hi vọng
‘’Nhất định rồi, ngươi đừng lo, tạm biệt ’’