• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 104: Tôi thực sự cần một thân phận

Lưu Minh lắc đầu như lắc trống, tỏ thái độ đánh chết cũng không xuống xe.

“Phối hợp với cảnh sát nhân dân là nghĩa vụ phải làm của mỗi công dân”.

Nữ cảnh sát lạnh mặt nói, sau đó lấy ra điện thoại của mình huơ lắc trước mặt Lưu Minh: “Anh nói xem có đúng không?”

“Vậy cô phải nói trước với tôi, rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì đi!”

Lưu Minh bất đắc dĩ xuống xe, dù sao điểm yếu của mình còn nằm trong tay người ta cơ.

“Đây là cơ mật”.

“Vậy ai tìm tôi?”

“Không thể nói!”

Nữ cảnh sát lạnh lùng không nói ra một chữ.

Khiến trong lòng Lưu Minh hoang mang, bảo Mạc Liên Y ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về, sau đó ngoan ngoãn đi theo phía sau nữ cảnh sát.

Sau khi lên xe, Liễu Băng Thanh lái xe đi mà không nói một tiếng, bầu không khí nghiêm túc, khiến trong lòng Lưu Minh không tự tin.

“Vậy, này, chị cảnh sát, cô có thể nói với tôi tại sao các cô tìm tôi không? Tôi không đánh nhau ẩu đả, không vi phạm pháp luật”.

Lưu Minh nhìn khuôn mặt lạnh như băng đó, cẩn thận dè dặt hỏi.

“Đợi đến nơi thì anh sẽ biết”.

Nói xong câu này, Liễu Băng Thanh tỏ vẻ mặt nghiêm túc, bất luận Lưu Minh hỏi cô ta điều gì, cô ta cũng không nói.

Lưu Minh cũng chẳng chuốc vạ vào thân, mà châm điếu thuốc, dựa cửa kính hút.

Chiếc xe rẽ đông rẽ tây trên đường lớn, rất nhanh đã đến đồn cảnh sát.

Nói thật, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên Lưu Minh đến nơi này.

“Theo tôi vào đi!”

Liễu Băng Thanh ném lại một câu xong, bèn một mình đi về phía trước.

Lưu Minh chỉ đành ngoan ngoãn đi theo phía sau mông không ngừng lắc qua lắc lại của nữ cảnh sát.

Sau đó nữ cảnh sát dẫn Lưu Minh vào trong một văn phòng, bài trí trong văn phòng rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn, hai chiếc ghế, một người đàn ông trông khoảng gần ba mươi tuổi mỉm cười ngồi đối diện bàn làm việc, nhìn thấy Lưu Minh đi vào, vô cùng khách sáo đứng lên từ ghế, và nắm tay anh: “Xin chào, anh Lưu, ngưỡng mộ đã lâu!”

“Anh là ai?”

Lưu Minh cau mày hỏi, tuy anh không biết rõ rốt cuộc người đàn ông trước mặt này là ai, nhưng người đàn ông này khiến anh có cảm giác thâm sâu khó lường, anh dám khẳng định người đàn ông trước mặt này có thực lực vô cùng đáng sợ, thậm chí mình không phải là đối thủ của anh ta.

“Tôi là Hứa Kính Chi, là đội trưởng của tiểu đội Thanh Long!”

Người đàn ông mỉm cười nói.

Nghe thấy lời của Hứa Kính Chi, Lưu Minh kinh hãi trong lòng, anh không ngờ người trông có vẻ không lớn hơn anh mấy tuổi trước mặt này lại là đội trưởng của Thanh Long.

Tứ Linh của trời đất, bảo vệ bốn phương

Tứ Linh của trời đất chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, họ là thần bảo hộ của Hoa Hạ!

Trong đó toàn bộ Thanh Long đều là người có dị năng hoặc là người tu đạo, bọn họ chủ yếu xử lý những chuyện linh dị trong dân gian.

Bạch Hổ là vương trong binh vương, là đao nhọn mạnh nhất Hoa Hạ.

Chu Tước là tổ chức phụ nữ duy nhất trong tứ linh, chủ yếu phụ trách các công tác tình báo.

Huyền Vũ là vệ sĩ cấp cao, phụ trách bảo vệ an toàn cho nhân vật quan trọng của Hoa Hạ và nhân thân của họ.

“Thì ra là đội trưởng Thanh Long, đúng là ngưỡng mộ từ lâu!”

Lưu Minh cũng khách sáo nói một câu.

“Không biết đội trưởng Thanh Long tìm tôi có chuyện gì?”

Hứa Kính Chi hé miệng cười, nói: “Mấy ngày trước chúng tôi nhận được thông tin, nói có quỷ tu gây họa nhân gian, cho nên cấp trên phái tôi đến xem sao!”

“Vậy ý của đội trưởng Hứa là?”

Lưu Minh cau mày, không nhịn được hỏi.

Đã gây họa nhân gian, các anh lại là người của bên trên, trực tiếp tiêu diệt chúng là được, tìm tôi đến đây là thế nào?

“Ý của tôi là muốn mời anh Lưu ra mặt làm thuyết khách, bảo chúng dừng tay, dù sao sau khi trải qua trận tai họa hai mươi năm trước, nguyên khí âm dương tổn thương nặng, ý của tôi có thể không động binh đao thì cố gắng không gây chiến!”

Hứa Kính Chi nói.

“Ấy, đây là chuyện của bên trên các anh, bảo một tán tu như tôi ra mặt, hình như không đúng lắm phải không?”

Lưu Minh suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu. Tuy Hứa Kính Chi này không lớn tuổi, nhưng không ít quỷ kế, chẳng phải rõ ràng coi mình làm khẩu súng ư. Thành công, thì công lao đều là của họ, không thành công, ông đây còn phải chùi mông giúp các người.

“Anh Lưu, anh yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ không để anh làm không công, có tiền thưởng!”

Hứa Kính Chi nói.

“Ha ha, các anh rất biết lừa người, mấy ngày trước khi tôi giúp nữ cảnh sát bên ngoà điều tra án, cô ta cũng nói có phần thưởng, đến cuối cùng lại không có gì!”

Lưu Minh cười lắc đầu.

Bây giờ anh đã thông minh rồi, tuyệt đối chưa nhìn thấy thỏ thì chưa thả chim ưng.

“Hay là anh cũng gia nhập Thanh Long chúng tôi, đãi ngộ công chức nhà nước, năm loại bảo hiểm, có trợ cấp ăn uống và trợ cấp đi lại!’

Hứa Kính Chi nói.

Lưu Minh khinh thường bĩu môi, không để ý đến Hứa Kính Chi, mà thản nhiên châm điếu thuốc.

Chỉ chút lợi ích này mà muốn thu mua ông đây, coi ông đây là ăn xin hả!

“Vậy anh muốn thế nào?”

Hứa Kính Chi cau mày, không ngờ thanh niên trước mặt này không dễ đối phó đến vậy.

“Tôi thực sự cần một thân phận, nhưng tôi lại không muốn làm thuê cho anh!”

Lưu Minh cười nói.

Mẹ kiếp!

Thì ra tên cứng đầu này muốn ngồi không hưởng lương.
Chương 105: Hóa hư vô

Hứa Kính Chi cũng hiểu ý của Lưu Minh, anh ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, chỉ cần anh làm tốt chuyện này, tôi sẽ ghi tên anh vào biên chế độ, nhưng anh ngồi không hưởng lương vậy cũng không hay lắm nhỉ, sau này nếu bên này có chuyện, ít nhiều cũng phải ra tay giúp chứ”.

“Tâm trạng tốt thì chắc chắn sẽ giúp!”

Lưu Minh gật đầu, hút xong hơi thuốc cuối cùng, ném đầu thuốc dẫm dưới chân, sau đó hiên ngang đi ra khỏi phòng.

“Không ngờ quanh đi quẩn lại, chuyện này vẫn rơi lên đầu mình”.

Lưu Minh cười khổ nói, lúc này trong lòng anh đã có dự tính, chuẩn bị ngày mai đến gặp bà chủ đó.

Nếu bọn họ biết điều thì bảo bọn họ chuyển đi, nếu không biết điều, thì phá luôn nơi đó.

Dù sao bây giờ mình có thêm một thân phận, có cái ô bảo hộ Thanh Long này, e rằng mình không lật trời ở Đường Hải thì cũng chẳng có việc gì.

“Anh nói chuyện xong với người trong đó rồi à?”

Liễu Băng Thanh bên ngoài phong lạnh lùng hỏi.

“Đương nhiên, sau này cô là người của tôi rồi!”

Lưu Minh gật đầu, vô cùng kiêu ngạo nói.

“Thế nào gọi là người của anh?”

Liễu Băng Thanh trừng mắt với Lưu Minh, sau đó bỏ đi.

“Ý của tôi là thuộc hạ của tôi, ầy, cô đừng đi, cô còn phải đưa tôi về nữa!”

Lúc về nhà, phát hiện cô bé Mạc Liên Y lại không có nhà, cũng không biết rốt cuộc đã đi đâu.

Lưu Minh gọi điện cho cô ta, nhưng cô ta không nghe máy.

Hơn nữa bây giờ Lý Duyệt Nhiễm cũng chưa về, nhất thời có hai cô gái sống trong nhà cũng không quen lắm, bây giờ hai cô gái đều không có nhà, lại cảm thấy trống trải.

“Con người ấy à, có lúc thật hèn”.

Lưu Minh cũng không biết là đang nói bản thân mình hay là nói người khác, sau đó đi tắm rửa.

Thoải mái nằm trong bồn tắm, lại gọi Sương Nhi ra theo thói quen, Lưu Minh vừa ngân nga, vừa hưởng thụ bàn tay massage.

“Tướng công, có người đến!”

Trong lúc Lưu Minh mơ hồ sắp chìm vào giấc mộng, Sương Nhi bỗng nói bên tai.

“Cô đi xem xem có phải cô bé Mạc Liên Y về không?”

Lưu Minh cũng không mở mắt nói.

Sương Nhi đáp một tiếng, tự ra cửa phòng tắm, nhưng liền sau đó, một bóng hình nhỏ nhắn xông vào phòng tắm.

Bóng hình đó chính là Lý Văn Dao, từ sau khi Lưu Minh vỗ vai cô ta, cô ta có thể nhìn thấy một số người kỳ lạ, có người mất tay, có người gãy chân, còn có người còn kéo lê ruột dưới đất.

Lý Văn Dao biết đó là quỷ hồn, nhưng cô ta không hiểu, tại sao những quỷ hồn đó lại đi theo mình.

Đám người đó dọa mình ngay cả đi vệ sinh cũng không dám đi.

Bây giờ đến nhà Lưu Minh, cô ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cũng không quan tâm cô gái ở phòng tắm là ai, vội vàng chạy vào phòng tắm cởi quần.

Sau một hồi dễ chịu, Lý Văn Dao nhìn thấy có một người đàn ông ở trong bồn tắm đối diện, đang cầm chậu rửa mặt che mặt của mình.

“Lưu manh!”

“Háo sắc!”

“Khốn khiếp!”

Liền sau đó cô ta không nhịn được hét lên.

Khu sinh thái Hoa Văn.

Không chơi đùa, không lãng mạn, càng không có cảnh tượng nồng nhiệt.

Trần Hoa và Văn Quyên không ai nói gì, hai người cứ vậy yên lặng ngồi bên nhau, ngắm vườn hoa trước mặt, ngắm bầu trời sao trên đỉnh đầu.

Có lẽ đây là tình yêu đích thực thuở ban đầu.

“Trần Hoa, em không còn nhiều thời gian nữa, sau này em không còn, anh phải tự chăm sóc tốt bản thân đấy!”

Cuối cùng Văn Quyên phá bầu không khí yên tĩnh, nhìn hồn thể dần dần trở nên mỏng manh của mình nói.

“Anh…”

Lúc này Trần Hoa không biết nên nói gì, trong đôi mắt đầy tia máu, nắm chặt nắm đấm, ông ta không muốn chấp nhận hiện thực, nhưng lại không thể không chấp nhận hiện thực.

“Đừng nhớ em, chẳng phải tiểu thần tiên nói rồi sao, kiếp sau chúng ta còn có thể gặp lại!”

Văn Quyên lại nói.

Nhớ đến lời của Lưu Minh, Trần Hoa gật đầu ừm một tiếng: “Văn Quyên, em ở bên đó đợi anh, chúng ta cùng đi qua cầu Nại Hà, cùng uống canh Mạnh Bà”.

Cùng với thời gian trôi qua từng chút, hồn thể của Văn Quyên trở nên càng lúc càng mỏng, Trần Hoa ôm chặt cô ta, không muốn buông tay, cho đến khi Văn Quyên trong lòng hóa thành hư vô, ông ta mới quỳ dưới đất đau khổ bật khóc.



“Ôi trời ơi, mất mặt quá, bị tên háo sắc Lưu Minh nhìn hết rồi, sau này tớ làm sao lấy chồng đây!”

Lý Văn Dao ngồi trên kệ giường xấu hổ nói, nhớ lại cảnh tượng trong phòng tắm vừa nãy, bây giờ mặt cô ta vẫn còn nóng bừng.

“Cô gái như cậu cũng thật lỗ mãng, biết phòng tắm có người, cậu còn vội vàng chạy vào!”

Mạc Liên Y không nhịn được dạy bảo.

“Thì tớ đang gấp mà, hơn nữa từ sau khi tên khốn khiếp Lưu Minh đó vỗ vai của tớ rồi nhìn thấy quỷ, đám quỷ hồn đó cứ theo sau tớ, quá đáng sợ, dọa tớ sợ ngay cả đi vệ sinh cũng không dám đi!”

Bây giờ nhớ đến cảnh tượng đáng sợ đó, sắc mặt Lý Văn Dao hơi tái nhợt.

“Chuyện này là cậu không đúng, chốc nữa nếu Lưu Minh đi vào, cậu nhớ đừng làm khó anh ta!”

Mạc Liên Y nhìn bạn thân của mình khuyên giải.

“Hừ, bây giờ còn chưa gả cho người ta thì đã nghĩ cho người ta rồi, ngay cả bạn thân cũng không cần có phải không?”

Lý Văn Dao lạnh lùng hừ một tiếng, liếc Mạc Liên Y một cái.

“Sao thế được, cậu không từng nghe nói bạn thân luôn bền vững, bạn trai như nước chảy ư, làm sao tớ lại hướng về anh ta được, hơn nữa anh ta còn không phải là bạn trai tớ, tớ chỉ cảm thấy tạm thời sống ở nhà anh ta, cũng ngại nổi nóng với anh ta!”
Chương 106: Tất cả chỉ là hiểu nhầm

Mạc Liên Y vội vàng giải thích.

“Đúng rồi, Liên Y, vừa rồi người phụ nữ trong phòng tắm là ai?”

Lý Văn Dao đột nhiên nghĩ tới người phụ nữ kia: “Vừa rồi Lưu Minh tắm, người phụ nữ kia cũng ở trong phòng tắm kia, lẽ nào hai người bọn họ…”

“Cậu đừng nói bậy bạ, đó là quỷ Lưu Minh nuôi!”

Mạc Liên Y kéo cánh tay cô bạn thân của mình và nói.

Cái gì!

Cái tên này vậy mà lại nuôi thứ đáng sợ như vậy, ngộ nhỡ một ngày chọc anh mất hứng, anh dùng mấy thứ quỷ này hù dọa mình thì làm thế nào?

Lý Văn Dao nhớ tới vẻ mặt súc vật vô hại của Lưu Minh, cô ta không nhịn được rùng mình một cái.

Xem ra chuyện vừa rồi thật sự không thể làm khó anh.

“Sương Nhi, vừa rồi sao cô không nói cho cô ta biết tôi đang tắm chứ!”

Dù trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, đối mặt với cảnh tượng ngượng ngùng trước mắt, Lưu Minh cũng cảm thấy mặt hơi đỏ.

“Ta vốn không ngờ cửa vừa mở cô ta liền xông vào, lúc tôi muốn ngăn cản thì đã muộn rồi!”

Sương Nhi nói.

Lưu Minh bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy lúc này mình chết chắc rồi!

Vốn dĩ một mình cô nàng họ Mạc đã đủ đáng sợ, bây giờ lại chọc phải một Lý Văn Dao mặt học sinh ngực phụ huynh, mặt trẻ ngực to không đáng sợ, gái hư mới thật sự đáng sợ!

Khổ sở trong phòng tắm hồi lâu mới mặc xong quần áo, sau đó anh coi thường cái chết mở cửa phòng ra.

“Xin lỗi, lúc ấy tôi đang tắm, biết có người tới, muốn bảo Sương Nhi nói cho các cô một tiếng, không ngờ con nhóc này liền đẩy cửa bước vào, nhưng tôi thật sự không có nhìn thấy gì cả!”

Lưu Minh cực kỳ ngượng ngùng giải thích, sau đó nhắm mắt lại, dáng vẻ muốn giết muốn róc xương lóc thịt thế nào tùy các cô xử lý!

“Được rồi, vừa nãy chỉ là hiểu lầm, Dao Dao đã tha thứ cho anh rồi!”

Mạc Liên Y nói.

Lưu Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được hỏi: “Đúng rồi, sao cô nhóc kia lại tới nhà tôi?”

“Anh còn không biết xấu hổ mà nói à, ban ngày sau khi anh vỗ vai tôi, tôi có thể nhìn thấy quỷ hồn, những con quỷ hồn kia còn đi theo tôi!”

Lý Văn Dao oan ức nói.

“Có phải cô vẫn nhìn chằm chằm vào người ta không?”

Lưu Minh thiếu chút nữa vì câu này của Lý Văn Dao mà bật cười thành tiếng.

“Đúng vậy, lúc ấy tôi còn cảm thấy tò mò nên đã nhìn thêm hai lần!”

“Cô cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, quỷ còn tưởng cô có thể nhìn thấy người ta đấy, bọn họ có chuyện nhờ cô, cho nên mới đi theo cô, cô chỉ cần xem như bọn họ không tồn tại, bọn họ sẽ biến mất thôi!”

Lưu Minh nói.

“Vậy sau này tôi có thể nhìn thấy quỷ không, có phải tôi mọc thêm mắt âm dương, giống như nhân vật chính vậy!

Lúc này Lý Văn Dao đã hoàn toàn quên mất ngượng ngùng mình vừa trải qua, tự tưởng tượng mình thành nhân vật chính trong đó, còn thỉnh thoảng vân vê hai kiếm quyết.

“Chẳng qua tôi chỉ dùng một loại thuật pháp tạm thời áp chế dương hỏa của cô, vì vậy cô mới có thể quỷ, còn về mắt âm dương gì đó, cô nghĩ nhiều rồi!”

Lưu Minh liếc mắt nhìn Lý Văn Dao, anh bất đắc dĩ lắc đầu, ngay sau đó lại nói: “Còn tưởng rằng mắt âm dương là cải thảo ai cũng có khả năng có chắc!”

“Sao lại không có khả năng, nói không chừng nhân phẩm cô đây bộc phát ấy chứ!”

Lý Văn Dao có chút không phục, trực tiếp nhảy xuống từ trên giường đất, ưỡn ngực ngẩng đầu nói.

Lưu Minh xua tay, rõ ràng muốn cùng cô thảo luận vấn đề này, anh nói với hai cô gái: “Được rồi, cũng không còn sớm, các cô nghỉ sớm đi!”

“Anh đi đâu?”

Nhìn Lưu Minh muốn ra ngoài, Mạc Liên Y không nhịn được hỏi.

“Tôi gọi điện hỏi Lý Duyệt Nhiễm có về không, nếu cô ấy không về, tôi ở phòng cô ấy một đêm, nếu cô ấy về thì tôi ngủ trong phòng bếp!”

Lưu Minh cũng không quay đầu lại nói.

“Không được!”

“Không được!”

Hai người phụ nữ trong phòng đồng thanh nói.

Mạc Liên Y nói không được là bởi vì cô vốn cảm thấy rất ngại khi ở đây, nếu như còn muốn đuổi Lưu Minh đi, nhất định là không có lương tâm.

Lý Văn Dao thì đơn thuần sợ quỷ.

“Cái này không hay lắm đâu!”

Lưu Minh lúng túng gãi đầu, nhưng trong lòng vui như nở hoa, không thể không nói chiêu lạt mềm buộc chặt này dùng rất khéo léo.

“Chẳng lẽ anh còn dám làm chuyện xấu gì sao?”

Mạc Liên Y nhìn Lưu Minh nhếch miệng, cô ta hiểu ý cười.

Thật ra tính chi tiết thì trong thời gian ngắn như vậy cô ta đã ngủ cùng phòng với Lưu Minh hai lần, một lần là ở nhà mình, một lần là mình uống say, Lưu Minh cũng biết điều như vậy, chứ đừng nói bây giờ có bạn thân ở đây.

“Làm sao không dám, nói thế nào thì Lưu mỗ tôi đường đường là một nam tử hán, đồng thời là xử nam đã nhịn hơn hai mươi năm rồi!”

Lưu Minh vỗ ngực nói.

“Được rồi, Lưu công công, nếu không có việc gì thì anh mau ra ngoài đi, tôi và nương nương muốn thay đồ ngủ!”

Lý Văn Dao xua tay nói với Lưu Minh.

Theo như cô ta thấy, Lưu Minh đối mặt với Mạc Liên Y uống say mà không hề hạ độc thủ, hiển nhiên là phương diện kia có vấn đề.

“Công công em gái cô ý, buổi tối cô ngủ cẩn thận chút!”

Lưu Minh hung hăng trợn mắt nhìn Lý Văn Dao, sau đó liền đi ra sân gọi điện thoại cho Lý Duyệt Nhiễm, tiếng chuông điện thoại vang lên ở vị trí cửa, Lý Duyệt Nhiễm lảo đảo ngã vào cửa, nhìn dáng vẻ liền biết đã uống không ít.

“Cô nhóc này, sao uống nhiều rượu thế?”

Lưu Minh vội vàng chạy tới đỡ cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK