• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: “Lưu Minh, em có thai rồi!”

Lâm Thu Vũ chỉnh lại mắt kính, mặt đầy nghiêm túc nói.

“Nếu đã như vậy thì chúng ta đánh cược, thế nào!”

“Được, đánh cược thì đánh cược, nhưng quy tắc thì do tôi quyết định!”

“Tùy cô!”

“Nếu hai người già này tỉnh, tôi đồng ý với anh tất cả mọi chuyện, nếu hai người già này không tỉnh thì anh phải quỳ xuống bò ra khỏi phòng bệnh này, vừa bò còn phải vừa nói tôi là tên lừa đảo, anh có dám đồng ý không!”

Lâm Thu Vũ cười gian nhìn Lưu Minh.

“Thu Vũ, không được vô lễ, tại sao cháu lại có thể bất kính với tiểu thần y như vậy!”

Ông Lâm vội vàng trách mắng, sợ cháu gái mình gây ra phiền toái gì.

“Không sao, ông Lâm, chúng tôi là trẻ con mà, đùa giỡn chút thôi, ông đừng nổi giận!”

Lưu Minh phất tay, sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Thu Vũ, trên mặt mang theo nụ cười như có như không: “Cô nói cô có thể đồng ý bất kỳ chuyện gì của tôi?”

“Đương nhiên, bổn cô nương nói được làm được!”

“Nếu tôi bảo cô làm vợ tôi thì sao?”

“Đồ khốn kiếp nhà anh, dám có ý đồ với bổn cô nương! Nhưng nếu anh thắng, tôi có thể suy nghĩ một chút!”

Lâm Thu Vũ ưỡn ngực, theo như cô ta thấy, trận đánh cược này chắc chắn cô ta sẽ không thua, đánh thức một người già sống thực vật một năm tỉnh dậy, đây là trò đùa mang tầm quốc tế gì thế?

“Thạch Đầu, trước tiên cậu ở đây chăm sóc cho bố mẹ mình đi, nếu không có tình huống gì đặc biệt, ngày mai tôi chắc chắn đánh thức được hai người này!”

Lưu Minh cười nói.

“Cô vợ nhỏ à, ngày mai cô đừng có mà đổi ý đấy chứ!”

Lưu Minh cười đùa nhìn nữ bác sĩ, anh chìa tay muốn đùa giỡn sự hiểu biết của nữ bác sĩ này.

“Ngày mai nhất định để anh quỳ ra ngoài!”

Nhưng tay vừa giơ lên một nữa, anh liền bị Lâm Thu Vũ đánh lại.

Buổi chiều Lưu Minh lại đi công viên Hồ Nam, anh Hạo rất biết làm việc, gã ta đã dẫn theo một bang tiểu đệ đến canh chừng nơi này, một buổi chiều trôi qua thật yên bình, không ai tới quấy rầy bọn họ.

Mặt trời lặn về phía tây, Lưu Minh vươn người một cái rồi rời khỏi Hồ Nam.

Lúc anh về đến cửa, phát hiện ra bóng dáng Mạc Liên Y, hôm nay cô ta trang điểm rất hấp dẫn, mặc chiếc váy sườn xám trắng xẻ cao, đôi chân dài miên man như ẩn như hiện trong váy, cực kỳ quyến rũ.

Cô gái này sao ăn mặc giống nữ đặc công trong phim điện ảnh vậy, lẽ nào hôm nay đến tìm mình báo thù?

Tình hình không ổn, hay là mau chạy đi!

Lưu Minh đang muốn chạy trốn thì bị Mạc Liên Y gọi lại.

“Lưu Minh!”

Giọng nói lạnh như băng kia khiến Lưu Minh nghe một cái liền giật nảy mình.

“Liên Y, trùng hợp quá, sao cô lại ở cửa nhà tôi?”

Lưu Minh xoay người cười xòa hỏi.

Mạc Liên Y bước nhanh tới, Lưu Minh theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng không ngờ một khắc sau, cánh tay Mạc Liên Y lại khoác lên tay anh.

“Tên khốn này, sao giờ mới về nhà, người ta chờ anh nãy giờ rồi!”

“ĐM, tình huống gì thế này?”

Lưu Minh nhìn Mạc Liên Y từ trên xuống dưới, từ trái qua phải một lần, giống như đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh. Nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì, cũng không phải có bệnh hay quỷ nhập vào người.

Trước đó, cô gái này còn là núi băng, sao bây giờ đột nhiên lại trở nên nhiệt tình như vậy?

“Đây là chưa uống thuốc, hay là uống lộn thuốc?”

“Đáng ghét, người ta rất bình thường được chưa?”

Mạc Liên Y liếc nhìn Lưu Minh đầy quyến rũ, giọng nói ỏn à ỏn ẻn.

Lưu Minh nghe thấy giọng điệu kia liền nổi da gà một trận.

“Đi thôi, chúng ta về nhà!”

Nói xong, Mạc Liên Y kéo Lưu Minh đi vào nhà.

“Tiểu Minh về rồi, đây là bạn gái cháu hả, trông xinh quá, cứ như đại minh tinh trong phim điện ảnh vậy!”

“Tiểu Minh thật có phúc, tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy!”

“Ha ha, tên tiểu quỷ cháu lúc nào tổ chức hỷ sự đây? Đến lúc đó ông đến nhà cháu uống rượu mừng!”

Trong ngõ hẻm, hai ông bà đang ngồi nói chuyện phiếm mà không cần mặt mũi, nhìn thấy Lưu Minh được một cô gái xinh đẹp khoác tay, bọn họ không nhịn được vây quanh, bắt đầu tám chuyện.

Lưu Minh ngượng ngùng cười khổ, anh chỉ chào hỏi mấy câu với bề trên, sau đó chạy vào nhà như chạy thoát thân.

“Aiz ya, chạy gì chứ, người ta mệt chết mất!”

Mạc Liên Y ngồi trên gò đá ở cửa nhà, cô ta vừa xoa chân mang giày cao gót, vừa trách móc, do sườn xám xẻ quá cao nên đã lộ ra phần chân trắng như tuyết.

Lưu Minh không nhịn được nhìn mấy lần, lúc này vừa hay Mạc Liên Y ngẩng đầu, trong lòng Lưu Minh thầm kêu không ổn rồi, Mạc Liên Y đã phát hiện ra anh nhìn trộm bắp đùi của cô ta, tiếp theo nhất định sẽ bùng nổ cơn thịnh nộ.

Nhưng sau đó, một câu nói của Mạc Liên Y thiếu chút nữa khiến Lưu Minh kinh ngạc rớt cằm.

“Đồ quỷ sứ nhà anh, nhìn cái gì…”

Hôm nay Mạc Liên Y không bình thường, chắc chắn có âm mưu gì đó.

Trong lòng Lưu Minh rùng mình, anh vội vàng móc chìa khóa ra mở cửa, sau đó cố hết sức đóng lại.

Lúc này anh mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.

“Này, Lưu Minh, sao anh lại nhốt người ta ngoài cửa? Mau mở cửa!”

Ngoài cửa truyền tới giọng nói yếu đuối của Mạc Liên Y.

“Đây chính là một âm mưu, dù đánh chết ông đây cũng sẽ không mở cửa!”

Nói xong anh thả Như Nguyệt ra, để cô ta ra ngoài trông chừng Mạc Liên Y.

Quay về phòng, Lưu Minh gọi điện cho Mạc Thiên Nam, anh muốn hỏi rốt cuộc cô nàng Mạc Liên Y này là sao?

Nhưng Mạc Thiên Nam giống như không biết rõ tình hình.

Tiếng gõ cửa kéo dài rất lâu sau mới yên tĩnh trở lại, lúc sắp rời đi Mạc Liên Y ném lại một câu mà nhân vật phản diện thường dù: “Lưu Minh đáng chết, anh chờ đấy, cô đây sẽ quay lại!”

“Lúc này mới bình thường một chút”.

Lưu Minh nghe giọng nói lạnh như băng kia thì không nhịn được gật đầu, nhưng không ngờ còn chưa đến năm phút, tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Không phải chứ, nhanh như vậy đã tới rồi?”

Lưu Minh nhức đầu một trận!

“Không phải cô ta, là người khác!”

Như Nguyệt vội vàng giải thích.

Chẳng lẽ người thuê nhà của mình quay về?

Lưu Minh đứng dậy mở cửa, không ngờ người đứng ngoài cửa là Nhâm Tử Huyên.

Lúc này Nhâm Tử Huyên mặt mũi tiều tụy, ánh mắt ửng đỏ, hiển nhiên là khóc rất nhiều: “Lưu Minh, em có thai rồi!”

Lưu Minh nhức đầu một trận, chẳng lẽ muốn anh đổ vỏ?

Lưu Minh bĩu môi, ngây ngốc nhìn Nhâm Tử Huyên: “Em là gái trinh. Sao có thể mang thai?”
Chương 52: Thai quỷ

Hôm nay thế giới này dường như có chút không bình thường, đầu tiên là một núi băng thái độ khác thường chạy tới tìm mình, sau đó lại một Nhâm Tử Huyên đến nói mình có thai rồi, điều quan trọng nhất là cô ta vẫn là gái trinh.

Qua một lúc lâu, Lưu Minh mới hoàn hồn lại, anh mời Nhâm Tử Huyên vào sân, ngồi xuống bàn đá, anh đưa cho cô ta một cốc nước.

“Tử Huyên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng em là một gái trinh chưa trải sự đời, sao có thể mang thai được chứ?”

Lưu Minh cau mày, cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt Nhâm Tử Huyên.

“Em không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đây là kết quả xét nghiệm của em ở bệnh viện!”

Nhâm Tử Huyên lắc đầu, lấy từ trong túi xách ra kết quả xét nghiệm đưa cho Lưu Minh.

Lưu Minh nhìn kết quả xét nghiệm, lại nhìn về phía bụng của Nhâm Tử Huyên, anh không nói gì, ngược lại cau mày, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“Cái đó, anh có thể đi phá thai với em không?”

Lúc nói lời này, giọng nói Nhâm Tử Huyên giống như muỗi kêu, một vệt đỏ vô tình bò lên má cô ta.

“E rằng thai của em bệnh viện cũng không phá được!”

Lưu Minh nói.

“Sao bệnh viện không phá được, nếu anh không muốn thì em đi tìm người khác!”

Nhâm Tử Huyên bĩu môi, có chút không hài lòng, cô ta suy nghĩ rất lâu mới hạ quyết tâm đi tìm Lưu Minh, không ngờ anh lại một mực từ chối.

“Anh không có ý đó, chẳng lẽ em không phát hiện ra cái thai của em có hơi kỳ lạ sao?”

Lưu Minh lúng túng gãi đầu, anh vội vàng giải thích.

“Hình như có chút không đúng, em chưa từng làm qua chuyện đó, sao lại mang thai một cách khó hiểu như vậy?”

Nhắc tới chuyện này, Nhâm Tử Huyên cũng không rõ.

“Tử Huyên, có thể cho anh nhìn kỹ bụng em chút được không?”

Hiện giờ Lưu Minh không dám xác định, nhưng anh có một trực giác, cảm thấy chắc là vật đó.

“Anh muốn làm thế nào!”

Nhâm Tử Huyên nhỏ giọng hỏi.

“Em vén quần áo lên, anh muốn xem rốt cuộc là tình hình gì!”

Lưu Minh nói.

“Nhưng em mặc váy đó!”

Nhâm Tử Huyên khó xử, nếu mình kéo váy lên, không phải là kéo hết sạch sao.

Mặc dù thời học sinh hai người từng có tình cảm vượt quá tình bạn, nhưng dù sao cũng đã mười năm rồi.

“Ách!”

Lưu Minh cũng nhức đầu, bởi vì vừa rồi vẫn luôn nghĩ thứ trong bụng Nhâm Tử Huyên rốt cuộc gì nên không suy nghĩ đến chuyện này: “Quả thực không ổn, anh nhắm mắt sờ cũng được mà!”

Nhâm Tử Huyên im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu, cô từ từ kéo áo, lộ ra bụng trắng như tuyết.

Lưu Minh rất quân tử, anh nhắm hai mắt lại, đưa tay phải của mình ra, từng chút từng chút mò về phía Nhâm Tử Huyên.

Bởi vì hai người cách khá xa, Lưu Minh lại không nắm được khoảng cách, hai tay anh liền rơi xuống đùi của Nhâm Tử Huyên, khiến Lưu Minh run lên, hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập.

“Không phải, không phải nơi này!”

Nhâm Tử Huyên chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, nói chuyện cũng lắp bắp.

Lớn như vậy rồi, ngoại trừ bố ra, không có bất kỳ ai chạm vào người cô ta, bây giờ tay Lưu Minh đặt vào bắp đùi mình, nhiệt độ ở bàn tay khiến cô ta trong lòng hơi ngứa, ngay cả tay kéo áo cũng thả lòng.

“Xin lỗi, không nắm rõ khoảng cách!”

Lưu Minh gật đầu, tiếp tục sờ phía trên, cũng không biết vô tình hay cố ý, lần này hình như anh sờ thấy thứ gì đó hơi mềm mềm.

“Hay, hay là em giúp anh!”

Nhâm Tử Huyên mặt càng đỏ, để tránh ngượng ngùng, cô ta cầm tay Lưu Minh, đặt lên bụng mình.

“Mặc dù khí tức rất yếu, nhưng mình vẫn có thể cảm nhận được âm khí, nhìn rất giống thai quỷ, nhưng nếu là thai quỷ, mình không thể không nhìn ra mới đúng!”

Lưu Minh vừa lẩm bẩm vừa cau mày, cuối cùng dường như nhớ ra điều gì, anh đột nhiên mở mắt, dùng một tay khác nắm vả vai Nhâm Tử Huyên, có hơi kích động nói: “Tử Huyên, bát tự sinh thần của em là bao nhiêu!”

Nhâm Tử Huyên chỉ là một người bình thường, nào biết được bát tự sinh thần của mình, cô ta chỉ đành nói ngày tháng năm sinh cho Lưu Minh biết.

“Hóa ra là như vậy, chẳng trách mình không nhìn ra”.

Sau một hồi suy đoán, Lưu Minh gật đầu.

“Chủ nhà, tôi về rồi, hôm nay tôi mua thức ăn, nấu ăn cho tôi ăn có được không?”

Lúc này, Lý Duyệt Nhiễm xách theo hai túi thức ăn nhảy chân sáo vào sân, khi cô ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức ngẩn người.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết hai người đang… hai người cứ tiếp tục đi, tôi không thấy gì cả!”

Mặt Lý Duyệt Nhiễm đều đỏ ửng lên, vốn dĩ sau khi tan học muốn về nhà sớm hơn chút, bảo chủ nhà nấu cơm cho mình, nhưng không ngờ vừa vào cửa nhìn thấy chủ nhà đang thân thiết với một cô gái, tay cũng đặt xuống dưới váy người ta.

Lưu Minh ngượng ngùng ho khan mấy cái, anh thu hồi tay lại, đứng dậy mang theo vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt Lý Duyệt Nhiễm, vỗ cái đầu nhỏ của cô ta một cái: “Không biết cái đầu nhỏ của cô chứa gì nữa, sao trong đầu toàn là tư tưởng xấu xa vậy, đây là bạn học của tôi, vừa rồi tôi đang giúp cô ấy khám bệnh!”

“Hừm, đưa tay vào trong quần áo của người ta để khám bệnh sao? Tôi không ngốc đâu!”

Lý Duyệt Nhiễm hừ lạnh, cô ta bĩu môi, hiển nhiên không hề tin.
Chương 53: “Trên thế giới này thật sự có quỷ sao?”

Lưu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, anh đưa tờ kết quả xét nghiệm cho Lý Duyệt Nhiễm.

“Chúc mừng anh nhé, chủ nhà, đây là cảm xúc phải vui mừng của người làm cha đó!”

Lý Duyệt Nhiễm nhìn tờ kết quả xét nghiệm, sau đó nhìn về phía Lưu Minh cười nói.

Không biết tại sao trong lòng cô ta lại thoáng có chút mất mát.

“Đứa bé này không phải của tôi, nói chính xác hơn một chút, đứa bé này vốn không phải là người!”

Lưu Minh bất đắc dĩ sờ mũi.

“Lưu Minh, thai quỷ mà anh nói rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Nhâm Tử Huyên đi lên, mặt đầy nghi ngờ hỏi.

“Mới đầu anh cũng hơi nghi ngờ, rõ ràng em là gái trinh, làm sao có thể mang thai chứ. Vừa rồi lúc anh giúp em kiểm tra cơ thể, phát hiện trong bụng em có một luồng âm khí, mặc dù âm khí rất yếu ớt, nhưng anh dám khắng định thứ đó là một con quỷ!”

Lưu Minh châm một điếu thuốc, anh ngồi trên ghế đá, cau mày nhìn bụng Nhâm Tử Huyên.

“Chẳng lẽ em bị một con quỷ làm cái đó, hơn nữa còn mang thai con của hắn?”

Nhâm Tử Huyên mặt đầy khiếp sợ, thai quỷ gì chứ, giống như phân đoạn trong phim điện ảnh vậy.

“Em nói vậy vừa đúng cũng không đúng, quả thật em mang thai quỷ, nhưng không có bị con quỷ kia xâm hại, mà con quỷ kia chui vào bụng em, muốn mượn cơ thể em để sống lại!”, Lưu Minh gật đầu rồi lại lắc đầu nói.

Trời đất vạn vật phân chia âm dương, quỷ là âm, còn người là dương, theo lý mà nói người vốn không thể mang thai con của quỷ.

Đương nhiên ngoại trừ có hai trường hợp.

Loại thứ nhất chính là thực lực quỷ hồn hùng mạnh, căn bản không khác gì người thường, một vài Quỷ Vương mạnh thì có thể làm được.

Loại thứ hai chính là tình trạng hiện giờ của Nhâm Tử Huyên, thể chất của cô ta tương đối đặc thù, mặc dù không bằng cơ thể thuần âm bát tự và nguyệt nữ thiên mệnh thuần âm cửu tự, nhưng bát tự sinh thần của cô ta có sáu tự đều thuộc tính âm, là loại thể chất quỷ hồn thích nhất, bọn chúng có thể mượn cơ thể của phụ nữ lục âm để sống lại.

“Trên thế giới này thật sự có quỷ sao?”

“Chủ nhà, anh đang nói chuyện hoang đường gì vậy!”

Hai người phụ nữ vốn không tin lời của Lưu Minh.

“Đương nhiên là có quỷ!”

Lưu Minh cũng không có ý định giấu giếm. Sống chung một mái nhà với Lý Duyệt Nhiễm, anh không thể giấu nổi mấy thứ này.

Đợi lát nữa phải giúp Nhâm Tử Huyên diệt trừ con quỷ trong bụng, đương nhiên cũng không giấu nổi.

Lưu Minh đánh tiếng: “Như Tuyết Như Nguyệt, đi ra cho hai người đẹp nhìn một chút!”

Lập tức hai nữ quỷ sinh đôi xuất hiện trước mặt hai cô gái, bọn họ khẽ mỉm cười nhìn về phía họ.

Đặc biệt là Như Nguyệt còn vô cùng nghịch ngợm biến thành hình dạng răng nanh mặt xanh lè, dọa cho hai cô gái kêu thảm thiết liên tục giậm chân.

Lưu Minh quay đầu, hai quỷ hồn biến mất: “Lần này các cô tin tôi rồi chứ!”

“Không ngờ thế giới này thật sự có quỷ!”

“Lưu Minh, anh biến mất mười năm nay, rốt cuộc đã làm gì?”

Con ngươi như nước mùa thu của Nhâm Tử Huyên nhìn Lưu Minh từ trên xuống dưới, dường như muốn nhìn thấu người đàn ông thần bí này.

Lưu Minh cười khổ một tiếng, cũng không có nói gì.

Sau khi ăn xong cơm tối đơn giản, Lưu Minh bắt đầu giúp Nhâm Tử Huyên tiêu diệt quỷ hồn trên người.

“Em phải làm sao?”

Nhâm Tử Huyên hít một hơi thật dài, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

Lưu Minh xách túi đeo chéo rách nát ra, anh nói: “Nằm trên giường đất, cởi quần áo, sau đó đưa lưng về phía anh!”



Vân Thủy Gian.

Hai bố con đang yên lặng ăn tối trong biệt thự.

“Đúng rồi, con gái, hôm nay Lưu Minh gọi điện tới, hỏi con rốt cuộc bị làm sao, hai đứa phát triển đến mức nào rồi!”

Mạc Thiên Nam không nhịn được hỏi.

“Cái gì mà phát triển đến mức nào, bố cho rằng con đang yêu cái tên khốn đó sao?”

Trong đầu Mạc Liên Y nổi đầy vạch đen, cô trừng mắt long lanh nước nhìn bố mình.

Từ sau khi tên khốn đó tới nhà mình, bố liền nhớ mãi không quên anh, còn bảo mình liên lạc với anh nhiều hơn.

Nếu không phải chủ ý tồi tệ của bố thì đâu gây ra nhiều chuyện như vậy.

Mạc Thiên Nam ngượng ngùng cười, cũng không nói gì thêm. Ông ta hiểu con gái mình, nếu mình nói nữa, e là con gái sẽ nổi giận.

“Đúng là nhắc đến chuyện không nên nói!”

Nhớ tới chuyện hôm nay mình gặp phải ở trước cửa nhà Lưu Minh, Mạc Liên Y liền tức giận, ăn thêm mấy miếng, cảm thấy không có khẩu vị gì, cô ta liền lên lầu.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô ta vẫn gọi cho bạn thân của mình.

“Nương nương à, tình hình chiến tranh sao rồi? Cái tên nhà quê kia thấy cậu ăn mặc gợi cảm như vậy, có phải liền chảy nước miếng không?”

Lý Văn Dao ở đầu dây bên kia cười nói.

“Hừm, đừng nhắc tên khốn Lưu Minh kia với tớ nữa, nhắc đến hắn làm tớ thấy phiền quá”.

Mạc Liên Y hừ lạnh một tiếng.

“Xem ra cô cả Mạc kinh doanh đều thuận lợi của chúng ta lại chịu khuất phục trước tên nhà quê kia!”

Lý Văn Dao trêu ghẹo: “Nói đi, rốt cuộc là sao? Nói không chừng tớ còn có thể giúp cậu nghĩ kế!”

“Tên khốn kiếp này nhốt tớ ngoài cửa, còn bảo tớ mau về nhà uống thuốc!”

Mạc Liên Y kế hết mọi chuyện đã xảy ra,

Lý Văn Dao ở đầu dây bên kia cười khanh khách không ngừng.

“Cậu đừng cười nữa, mau nói cho tớ biết tiếp theo nên làm thế nào đi, tớ không muốn thấy Lý Phượng Hoàng diễu võ giương oai trước mặt tớ!”

“Dựa theo cách nói này của cậu, cái tên nhà quê đó có thể không thích cô gái quá cởi mở, nghĩ một chút cũng đúng, anh ta ở nông thôn xuống, chắc chắn tư tưởng bảo thủ, lần này cậu ăn mặc thuần khiết một chút, giống bạn gái mối tình đầu vậy, đàn ông mà, đều có mối tình đầu!”

Lý Văn Dao nói giống như bậc thầy tình yêu.

“Ừ!”
Chương 54

Mạc Liên Y gật đầu, hình như thực sự là như vậy, lúc tên khốn này đi họp lớp, trước mặt mình còn nhung nhớ không quên một cô nữ sinh bên cạnh.

Thì ra tên này không thích đàn bà lẳng lơ, mà là thích thỏ non.

Như vậy thì dễ rồi, Lý Phượng Hoàng chỉ biết bày vẻ lẳng lơ, loại phụ nữ này hoàn toàn không phải gu của tên nhà quê đó.

Mạc Liên Y có chút đắc ý: “Đợi khi bản tiểu thư khiến tên nhà quê đó chỉ một lòng theo mình, nhất định ngày nào cũng đến Thính Vũ Hiên uống trà, sau đó ném bỏ anh ta trước mặt Lý Phượng Hoàng!”



“A?”

Nhâm Tử Huyên có chút khó xử, cô ta không ngờ Lưu Minh giúp cô ta diệt trừ mà quỷ trên người lại phải cởi áo.

Chắc không phải tên này muốn nhân cơ hội lợi dụng mình chứ?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Nhâm Tử Huyên cũng khác đi, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Minh, cũng không giống như vậy.

“Không phải anh muốn lợi dụng em, chỉ là muốn vẽ một tấm bùa lên lưng em, tuy con quỷ đó rất dễ giải quyết, nhưng dù sao nó cũng ở trong cơ thể em, anh sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”

Lưu Minh vội vàng giải thích, sau đó quay người lại, lấy chu sa và bút lông từ trong chiếc túi vải cũ rách.

Nhân cơ hội lợi dụng, anh đây là người như vậy sao?

Cùng lắm là nhân lúc em không chú ý, nhìn thêm hai cái!

Sau đó thì nghe thấy tiếng sột soạt cởi áo, Lưu Minh cố gắng kiềm chế ý muốn quay đầu lại, nói với mình phải bình tĩnh, dù sao cũng là bạn học thanh mai trúc mã của mình.

“Lưu Minh, em xong rồi!”

Một lúc sau, Nhâm Tử Huyên khẽ nói.

Lưu Minh ừm một tiếng, cầm chu sa và bút lông quay đầu lại, phát hiện lúc này Nhâm Tử Huyên đã quay lưng lại với mình, dưới ánh đèn, tấm lưng trần giống như một tấm gương.

Nhúng bút lông đầy chu sa, Lưu Minh nhanh chóng vẽ một tầm bùa trấn tà thất tinh lên lưng của Nhâm Tử Huyên, phong ấn mấy huyệt vị quan trọng của cô ta.

Làm xong những việc này, anh mới thở dài nhẹ nhõm.

Lần này con quỷ đó chắc hẳn sẽ không gây sóng gió lớn gì được nữa rồi.

“Anh ra ngoài hút điếu thuốc, đợi chu sa khô lại, em nằm lên giường, đắp chăn lên, chỉ cần để lộ bụng là được”.

Nói xong, Lưu Minh ra đi ra khỏi phòng, đứng trong sân châm điếu thuốc, sau đó ngẩn ngơ ngắm ánh trăng sáng trên bầu trời, đợi khi hút xong một điếu thuốc, Lưu Minh mới quay lại phòng, lúc này Nhâm Tử Huyên đã nằm sẵn sàng.

Lưu Minh đi đến, ngồi trên mép giường, bàn tay không ngừng lướt qua lại trên bụng Nhâm Tử Huyên, rất nhanh Lưu Minh đã phát hiện được vị trí của con quỷ, trực tiếp đè gạch vàng đã chuẩn bị sẵn trong tay lên đỉnh đầu con quỷ.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết có mà như không, con quỷ trực tiếp bị gạch vàng đè thành bột vụn.

“Được rồi, bây giờ không sao rồi!”

Lưu Minh cất gạch vàng đi.

“Cảm ơn anh, Lưu Minh!”

Nhâm Tử Huyên gật đầu, bây giờ cô ta không có chút hoài nghi nào với Lưu Minh, bởi vì vừa nãy cô ta đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong bụng mình.

Chỉ là bây giờ ánh mắt cô ta nhìn Lưu Minh đã khác, trước đây, cô ta chỉ biết Lưu Minh là bạn học của mình, quan hệ của hai người thân thiết hơn những bạn học bình thường một chút, còn bây giờ cô ta cảm thấy Lưu Minh thật thần bí.

Giống như giữa hai người bị che bởi một lớp vải mỏng mơ hồ, khiến cô ta không nhịn được muốn vén lên xem rốt cuộc Lưu Minh thực sự trông thế nào.

“Giữa bạn học cũ, khách sáo thế làm gì!”

Nói xong, Lưu Minh đi ra khỏi phòng.

Một lúc sau, Nhâm Tử Huyên cũng mặc áo xong đi ra ngoài, mái tóc dài mềm mượt khẽ tung bay trong làn gió nhẹ, tà váy bay bay đầy ý vị.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều trầm mặc.

“Ấy, nếu không còn chuyện gì thì em về trước đây, đợi khi nào có thời gian, em mời anh ăn cơm!”

Nhâm Tử Huyên cười ngượng ngùng nói.

“Muộn vậy rồi, một cô gái như em cũng không tiện, hay là anh đưa em về!”

Lưu Minh nói xong liền tự đi lái xe.

Trên đường, Lưu Minh đều chỉ lo lái xe, không chủ động nói chuyện, anh vốn không phải là người nói nhiều, huống hồ quan hệ giữa hai người hơi lúng túng.

“Đúng rồi, cô gái giải vây cho anh trong buổi họp lớp có phải là bạn gái anh không?”

Cuối cùng vẫn là Nhâm Tử Huyên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trước.

“Cô ấy?”

Nghĩ đến Mạc Liên Y hôm nay, Lưu Minh vẫn còn sợ, không nhịn được cười ngượng: “Cô ta chỉ là một sự cố!”

“Các bạn học đều nói hai người có quan hệ, em còn tưởng anh đã lẳng lặng ở bên nữ thần băng sơn nổi tiếng khắp Đường Hải chúng ta cơ!”

Nhâm Tử Huyên cười nói.

“Xì, ngược lại cô ta muốn làm vợ anh, anh cũng không thèm!”

Lưu Minh bĩu môi, vô cùng kiêu ngạo nói.

“Đồ quỷ kiêu căng, miệng nói thì rất hay, không chừng trong lòng lại nghĩ khác”.

Nhâm Tử Huyên trêu chọc nói.

“Đúng rồi, dạo này em có đến chỗ nào đặc biệt không, thực ra anh luôn thấy rất khó hiểu, tại sao con quỷ đó lại bám lấy em!”

Sau khi có thể trò chuyện cởi mở, Lưu Minh không nhịn được hỏi.

Nhâm Tử Huyên chống cằm, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa kính, suy nghĩ hồi lâu, vẫn lắc đầu: “Cuộc sống của em rất đơn điệu, về cơ bản đều chỉ từ cơ quan về nhà và ngược lại!”

“Ngoại trừ nhà và cơ quan thì không đến chỗ nào khác sao?”

Lưu Minh không từ bỏ hỏi, thông thường, con quỷ trôi dạt bên ngoài, cơ bản đều không có tu vi gì, cho dù chúng có tu vi, cũng không biết mượn cơ thể của cô gái lục âm để sống lại.

Con quỷ đó có thể sống nhờ trong cơ thể Nhâm Tử Huyên, chắc chắn là có người truyền dạy hoặc sai khiến.

“Em nghĩ ra rồi, hôm đó em và bạn thân đến một câu lạc bộ, sau khi matxa xong, em… em… sau đó…”

Lần này hình như Nhâm Tử Huyên nghĩ đến điều gì, sắc mặt đỏ ửng, lời nói đến bên miệng cũng không sao thốt ra được.

“Rốt cuộc em làm sao?”

Lưu Minh không nhịn được hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK