• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 59: Đại sát tứ phương

“Cái gì, bull bull!”

“Cái này, cái này làm sao có thể!”

“Bull bull, x3 đấy!”

Mọi người xung quanh không khỏi há hốc mồm, vừa rồi còn chế giễu Lưu Minh, nhưng không ngờ trong nháy mắt tên này đã kiếm được tiền.

Râu quai nón không ngờ, vốn tưởng rằng mình có thể kiếm được một khoản lớn nhưng lại gặp phải một tên khó nhằn, còn bị lỗ gấp ba lần, bỗng cảm thấy hơi đau lòng.

“Tên này chắc chỉ may mắn thôi”.

Râu quai nón tự an ủi mình, vẻ mặt đau khổ đếm hai mốt ngàn đưa cho Lưu Minh: “Ông anh may mắn thật đấy”.

“Thực ra tôi không giỏi đánh bạc lắm”.

Lưu Minh lắc đầu, vô cùng khiêm tốn nói.

Xì, tên này cũng thật biết giả bộ!

Thắng được chút tiền đã không biết bản thân họ gì nữa rồi, nói không chừng lát nữa lại phải khóc.

“Mọi người nếu có tiền thì đặt nhiều một chút, nhìn ông anh này xem nháy mắt đã kiếm được hơn hai mươi ngàn tệ rồi!”

Râu quai nón vừa đảo cỗ bài vừa hét lớn, vừa rồi lỗ nhiều như vậy, đã đến lúc phải “đại sát tứ phương” thu hồi vốn.

Râu quai nón gào to, những người xung quanh càng to gan hơn, nhao nhao móc tiền tìm một cửa để đặt.

Lưu Minh ném thẳng tiền trong tay vào vị trí của người chơi vừa rồi, cộng thêm bảy ngàn ban đầu, Lưu Minh đặt gần ba mươi ngàn vào cửa của người chơi này.

“Tên này đúng là không có đầu óc, lẽ nào không biết bull bull rồi thường sẽ là không bull sao?”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy hắn có thể thắng được một ván cũng là may mắn mà thôi!”

“Hơn hai mươi ngàn vừa về tay lại chuẩn bị bay mất rồi!”

Sau bull bull sẽ là không bull, đây là lẽ thường thấy ở các sòng bạc, vì vậy mọi người không mấy kỳ vọng vào cửa của người chơi mà Lưu Minh đã đặt.

Người thanh niên sắc mặt tái nhợt vừa rồi vì quá phấn khích, suy nghĩ một hồi không biết có nên đặt vào cửa của mình không, cuối cùng lại đặt tiền vào cửa khác.

“Được rồi, đặt rồi không thay đổi nữa, chúng ta mở bài!”

Râu quai nón rất nhanh đã chia xong bài, cầm lấy năm lá bài vê vê, sau khi sắp xếp xong, đặt lên bàn: “Nhà cái bull 8!”

“Cái quái gì vậy, quá xui xẻo, lại thua rồi!”

“Con mẹ nó, tay mình sao đen quá vậy!”

Hai người chơi khác uể oải ném bài xuống bàn, một người là bull 1, một người là bull 2, chênh lệch quá lớn.

Lưu Minh nhìn cũng không thèm nhìn ném thẳng bài lên bàn, 5 quân bài lần lượt là: 9, 1, j, q, k, lại là bull bull!

Người chơi vừa rồi do dự đó trợn tròn mắt, không ngờ cửa của mình lại được bull bull hai lần.

“Lại x3, tên này không phải kẻ lừa đảo trong đánh bạc đấy chứ?”

Có người không nhịn được nói.

Lưu Minh châm một điếu thuốc, cười ha ha nói: “Từ đảo cỗ bài đến chia bài, tôi đều không sờ đến bài, anh lại nói tôi chơi gian? Bôi nhọ tôi như vậy, hình như có chút không thích hợp lắm, may mà là ở đây, nếu ở bên ngoài, anh bôi nhọ tôi, tôi chắc chắn sẽ gọi cảnh sát bắt anh!”

“Chắc chắn không phải ăn gian, bài ở trong tay tôi, hơn nữa lúc ra bài ông anh này là ném thẳng ra, hoàn toàn không có thời gian ăn gian!”

Râu quai nón cũng lắc đầu, vô cùng đau lòng, cầm chín xấp tiền đưa cho Lưu Minh, vẻ mặt khổ sở nói: “Ông anh, anh tha cho tôi đi, anh đặt tiếp, tôi thật sự không kham nổi!”

Vốn dĩ tối nay hắn còn muốn đến hội sở cao cấp tìm các cô em chân dài xả hơi, không ngờ trong nháy mắt lại sắp phải còng lưng kiếm tiền.

Hắn biết mình đã gặp cao thủ nên thái độ vô cùng thành tâm xin Lưu Minh rời đi.

Lưu Minh cũng không tiếp tục làm khó tên râu quai nón nữa, mặc dù tên này mặt mày dữ tợn, nhưng cũng không làm chuyện gì xấu, nhận xong tiền liền dẫn theo Tiểu Thạch Đầu lên tầng hai.

“Chuyện quái gì vậy, anh Minh có phải mười năm qua anh đã đi Ma Cao làm đồ đệ của thần bài?”

Nhìn những xấp tiền giá trị lớn trên tay, Thạch Thái Nhiên không kìm nổi kích động trong lòng.

“Nếu như đánh bạc thật, thần bài trong miệng cậu chưa chắc đã là đối thủ của tôi!”

Lưu Minh cười nói.

Có hai quỷ nô cấp ma vương bên cạnh, nếu Lưu Minh muốn thắng, chắc chắn sẽ không thua được.

Tầng hai vắng hơn nhiều so với tầng một, những người có thể lên đây chơi đều ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, thông thường đều là cậu ấm con nhà có tiền.

Hai người vừa đi lên tầng, liền có một thanh niên ăn mặc ngổ ngáo tóc nhuộm đỏ đi tới chào hỏi: “Hai ông anh có chút lạ mặt, lần đầu tiên tới chỗ chúng tôi phải không, muốn chơi cái gì!”

Người thanh niên trẻ tên Lữ Hiếu Quân, là người bảo kê ở sòng bạc này, bình thường không có việc gì thì phụ làm nhân viên phục vụ, lừa gạt người mới đến chơi, có lúc cũng kiếm được kha khá.

“Chỗ các anh ở đây trò nào đơn giản mà kiếm tiền nhanh nhất?”

Lưu Minh rút ra một số tiền lớn nhét vào tay Lữ Hiếu Quân, dáng vẻ của người lắm tiền.

“Nếu nói đơn giản mà kiếm tiền nhanh nhất, tất nhiên là chơi xí ngầu, luật chơi rất đơn giản, dễ chơi, nếu may mắn, có thể thắng được rất nhiều tiền!”

Lữ Hiếu Quân nhìn tiền trong tay cười không khép được miệng.

“Ừm, chơi cái đó đi!”

Lưu Minh gật đầu, theo sau Lữ Hiếu Quân đi đến bàn chơi xí ngầu.

Nhà cái là một thanh niên đeo kính, dáng vẻ lịch sự, nhìn thấy Lữ Hiếu Quân và anh liền chào hỏi: “Tóc Đỏ, dẫn khách đến chơi xí ngầu sao?”

“Đúng vậy, hai ông anh này mới đến, hỏi tôi chơi cái gì đơn giản, tôi liền dẫn đến chỗ anh!”

Lữ Hiếu Quân nói.

Ý của câu này là hai người là những tay mơ, cho chút mồi ngon trước rồi từ từ dụ mắc câu.

“Hai người muốn đặt gì?”
Chương 60: Hoàn vốn

Gã đeo kính đương nhiên hiểu ý trong đó, cười nhìn số tiền trong tay Lưu Minh.

Cách chơi xí ngầu ở đây rất đơn giản, chỉ cần đoán đại hoặc tiểu.

“Lần đầu tiên chơi cái này, chơi nhỏ một chút!”

Nói rồi, Lưu Minh ném mấy xấp tiền trong tay vào cửa đại.

Mẹ kiếp, đặt tám mươi ngàn không biết ngại còn nói chơi nhỏ một chút!

Những cậu ấm nhà giàu đó nhiều nhất cũng chỉ đặt mười hai mươi ngàn.

Tên này ăn mặc rách rưới nhưng lại rất ra vẻ ta đây!

Gã đeo kính chửi thầm trong lòng, nhưng gã không dừng động tác trong tay, rất nhanh đã úp cốc xí ngầu lên bàn.

“Được rồi, đặt rồi không thay đổi nữa!”

Nói xong gã đeo kính trực tiếp mở cốc.

“Năm, năm, sáu, mười sáu điểm, đại!”

“Cậu em, vận may không tệ!”

Gã đeo kính ném một tá tiền cho Lưu Minh, sau đó thu tiền ở cửa tiểu về chỗ mình.

“Đúng là vận may tốt, tôi là người không biết đánh bạc!”

Lưu Minh gật đầu, nghiêm túc nói.

“Xì, thật biết cách giả bộ!”

Một câu nói đổi lại sự khinh bỉ của không ít người.

Lưu Minh cười ha ha, cũng không nói gì, ném số tiền thắng được vào cửa đại.

“Đúng là tên ngu ngốc, lần này sẽ để cậu thua sạch!”

Gã đeo kính cười chế nhạo trong lòng, gã đã lăn lội trong sòng bạc mấy chục năm, chưa thấy đánh bạc như vậy bao giờ, xí ngầu trong tay đã bị động tay động chân, có thủy ngân trong đó, là đại hay tiểu đều nằm trong tay gã.

Chính là mười cược chín ăn gian, những người như bọn họ đều dựa kỹ thuật ăn gian để kiếm cơm.

“Anh Minh, hay là chúng ta về đã, mai có thời gian lại đến!”

Thạch Thái Nhiên đứng bên cạnh Lưu Minh kéo góc áo của anh, nhỏ giọng nói.

Hiện tại đã thắng được kha khá rồi, dừng chơi là hợp lý, nếu đánh tiếp chắc chắn sẽ thua.

Trước đây anh ta thường xuyên tới đây, đương nhiên cũng hiểu quy củ ở đây, tầng một đều là những con bạc nhỏ, hoàn toàn không có bản lĩnh gì, nhưng tầng hai thì khác, những người có thể làm nhà cái ở đây ít nhiều cũng có thủ thuật ăn gian.

E rằng số tiền vừa thắng được sẽ mất hết.

“Không sao đâu, có tôi mà cậu còn không yên tâm à!”

Lưu Minh vỗ vai Tiểu Thạch Đầu, nở nụ cười đầy tự tin.

Gã đeo kính mỉm cười mở cốc xí ngầu, gã đã giở mánh khóe, lần này sẽ là báo, đại và tiểu đều thua.

“Sáu, sáu, sáu, báo*, nhà cái thắng toàn bộ!”

* Bộ ba đồng nhất.

Gã thậm chí còn không thèm nhìn xí ngầu liền nói với tất cả mọi người.

“Mẹ kiếp, tên bốn mắt, anh coi chúng tôi bị mù à!”

“Đúng vậy, rõ ràng là sáu, sáu, năm, mười bảy, anh cho rằng chúng tôi cũng bị mù sao!”

“Mắt mù còn đi làm nhà cái, mau cút khỏi đây!”

Một đám cậu ấm đương nhiên không dễ chọc đến, cộng thêm mất một ít tiền, trong lòng không mấy vui vẻ, liền chỉ vào gã đeo kính mà chửi bới.

Gã đeo kính nhìn vào chiếc cốc trong tay, tròng mắt gần như sắp rơi ra, cái này sao có thể như vậy?

Gã đeo kính không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình, rõ ràng lắc ra báo sáu, sáu, sáu, sao lại biến thành sáu, sáu, năm?

Lẽ nào mình đã sơ xuất? Ngoài lí do này hình như không còn lý do nào khác, dẫu sao xí ngầu cũng ở trong tay mình.

Chỉ có thể đau khổ trả tiền cho người chơi. Dẫu sao những người tới đây chơi đều là những người có tiền có quyền, nếu bọn họ thực sự làm ầm lên, bản thân chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi.

Lưu Minh nhếch môi cười, đương nhiên sẽ không nói vừa rồi đều là Sương Nhi giở trò.

Mặc dù trong xí ngầu chứa thủy ngân, thành thạo kỹ năng có thể lắc ra điểm số mà mình muốn, nhưng dẫu sao chất lượng của thủy ngân cũng có hạn.

“Nếu nhà cái đã muốn báo, vậy lần này chúng tôi đặt báo vậy”.

Nói xong Lưu Minh không chút do dự đem toàn bộ số tiền trong tay đặt vào cửa báo.

Chồng tiền đó là hơn ba trăm ngàn, đỏ au nhìn vô cùng hấp dẫn.

Có không ít người ở xung quanh dường như cũng nhìn ra chút gì đó, nhao nhao đặt báo như Lưu Minh, đương nhiên đều đặt mười hai mươi ngàn, không có ai đặt lớn như Lưu Minh.

Số tiền này đối với bọn họ mà nói không tính là nhiều, thắng thua không quan trọng, chỉ là góp vui mà thôi.

Trên bàn gần như tất cả tiền đều đặt vào cửa báo.

Nếu lần này là báo, e rằng tiền trong tay gã đeo kính không đủ trả, vì báo sẽ phải trả gấp ba.

Gã đeo kính lau mồ hôi trên trán, bắt đầu lắc cốc xí ngầu, lần này gã lắc khá lâu, một lúc sau, gã mới từ từ đặt cốc xí ngầu xuống.

“Được rồi, không thể thay đổi nữa, mở đây”.

Gã đeo kính trầm giọng nói, sau đó từ từ mở cốc xí ngầu, lần này gã sợ tới mức suýt ngã ngồi trên đất, ba viên xí ngầu trong cốc là sáu sáu sáu!

“Cái này…”

Tên tóc đỏ Lữ Hiếu Quân đứng ở một bên ngẩn ra, rõ ràng hắn đã nói với gã đeo kính hai người mới đến này là những kẻ không có đầu óc, cho bọn chúng ít mồi ngon, sau đó thắng hết toàn bộ, tên này đang làm cái quái gì vậy, sao còn chưa ra tay?

Nhìn tình hình lần này e là gã đeo kính sắp sập rồi, sập là ngôn ngữ trong nghề của sòng bạc, nghĩa là nhà cái không đủ tiền trả cho người chơi.

“Báo…”

“Gấp ba!”

“Anh trai này đúng là thần!”

Lúc này, đám người vây quanh sục sôi, nhìn Lưu Minh như nhìn thần tiên.

“Mọi người đừng nhìn tôi như vậy, đây là lần đầu tiên tôi đánh bạc, trong lòng rất hoang mang!”

Lưu Minh cười nói với mọi người.

Quỷ mới tin lời của anh!

Lần đầu tiên đánh bạc có thể thắng được cả ba lần?

Nhưng những cái đó không quan trọng, quan trọng là bọn họ đã thắng.

“Nhà cái anh còn ngây ra đó làm gì? Mau trả tiền đi!”

Gã đeo kính sững sờ, có người đập bàn, gã mới hoàn hồn.

Đau khổ chia tiền trên bàn cho mọi người, đặt biệt là những xấp tiền đỏ au trước mặt Lưu Minh đã chất thành đống như ngọn núi nhỏ, Lưu Minh cũng không khách sáo, từ trong túi áo lấy ra một cái túi đựng gạo, rồi ném tiền vào trong. Sau đó, anh quay người lại nhìn Thạch Thái Nhiên, hỏi: “Tiểu Thạch Đầu, lần này cũng gần hoàn vốn rồi nhỉ?”

“Ừm, hoàn rồi, hoàn rồi!”

Thạch Thái Nhiên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Chương 61: Không thấy Hạ Chi

Cảnh tượng ngày hôm nay giống như nằm mơ, nếu không phải anh ta tự véo mình một cái thật mạnh, vẫn còn nghĩ mình chưa tỉnh ngủ.

“Nếu đã hoàn vốn rồi, cũng không làm khó bọn họ nữa, chúng ta về thôi!”

Nói rồi, Lưu Minh vác túi, sải bước đi về phía cầu thang.

Vừa đi tới chỗ cầu thang, hai người đã bị mấy người đàn ông to cao vây lấy.

“Anh bạn xem ra thắng không ít nhỉ, có hứng thú lên tầng chơi một ván với ông chủ Dương của chúng tôi không!”

Người đàn ông đứng đầu cao lớn thô kệch cười nói.

“Không có hứng thú!”

Lưu Minh đầu cũng không thèm ngẩng lên nói, kéo Thạch Thái Nhiên đi tiếp, nhưng mấy tên đàn ông cao lớn không hề có ý nhường đường.

Lưu Minh bật cười, đưa túi tiền cho Thạch Thái Nhiên, châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, híp mắt nhìn mấy tên đàn ông trước mặt nói: “Tại sao các người còn muốn giữ chúng tôi ở lại?”

Trong nháy mắt mấy tên đàn ông dường như cảm thấy có thứ gì đó đè lên mình, thậm chí còn thấy khó thở.

“Không dám, không dám!”

Người đàn ông dẫn đầu vội vàng nhận lỗi.

Lưu Minh lúc này mới hài lòng gật đầu, để Sương Nhi thu hồi sức mạnh

Tầng ba của sòng bạc, trang trí còn tốt hơn một vài hội sở hạng sang.

Trên sofa bọc da thật nhập khẩu từ Pháp, có một một ông già khoảng chừng năm sáu mươi tuổi đang ngồi, ông ta mặc bộ đồ nhà Đường màu trắng, nho nhã pha trà.

“Ông Dương, chúng tôi thất bại rồi, không mời được hai thanh niên đó!”

Tên đàn ông cao lớn vừa rồi chặn Lưu Minh cung kính đứng sau lưng ông già.

“Ồ, đến các cậu còn không mời lên được, hai thanh niên kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Ông Dương cau mày hỏi.

“Tôi cũng không biết, trong ấn tượng của tôi, Đường Hải hoàn toàn không có nhân vật này!”

“Bất kể như thế nào, người thanh niên này đến chào hỏi còn không có, đã đến địa bàn của tôi lấy tiền, có vẻ không đúng quy tắc lắm”.

Trong mắt ông Dương lộ ra vẻ hung ác, một phát đập chết con muỗi bay trước mặt ông ta ở trên bàn.

Nghe những lời của ông Dương, trong lòng tên đàn ông cao lớn khẽ run lên, vừa rồi mình cùng các anh em đối diện với người thanh niên đó, đến dũng khí ra tay cũng không có.

“Có điều việc này cũng không vội, cứ điều tra lai lịch của người thanh niên đó trước!”

Ông Dương bình tĩnh lại, rót một ấm trà, một hơi uống cạn.

“Anh Minh, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”

Thạch Thái Nhiên vừa lái xe vừa hỏi.

“Cậu có mang theo chứng minh thư không? Nếu có, chúng ta đến ngân hàng!”

Lưu Minh đổi sang tư thế ngồi thoải mái, vươn vai, mơ hồ nói.

Hai người lái xe đến một ngân hàng, dùng chứng minh thư Thạch Thái Nhiên làm một cái thẻ ngân hàng, đem toàn bộ tiền gửi vào đấy, dẫu sao cầm một túi tiền đi rêu rao khắp nơi cũng không hay lắm.

Vừa ra khỏi sảnh của ngân hàng, Lý Giai liền gọi điện đến, ông ta nói ông ta đã điều tra rõ thân phận của Chu Hầu, hơn nữa còn nói tối nay bọn chúng sẽ tham gia một bữa tiệc.

“Tiểu thần y, rốt cuộc giữa cậu và tên nhãi đó có chuyện gì, có cần tôi ra tay giải quyết hắn giúp cậu không!”

Lý Giai ở đầu bên kia điện thoại nói.

“Không cần, việc của tôi tôi sẽ đích thân giải quyết, lát nữa ông gửi cho tôi địa chỉ của bọn chúng qua WeChat cho tôi là được!”

Lưu Minh nhàn nhạt nói.

Hiệu suất làm việc của Lý Giai rất nhanh, vừa cúp điện thoại đã gửi địa chỉ qua WeChat.

Lưu Minh đưa thẻ ngân hàng cho Thạch Thái Nhiên, hai người tìm tạm một chỗ để ăn cơm, ăn xong trời cũng đã tối, hai người lái xe đến thẳng địa chỉ mà Lý Giai gửi đến.

Câu lạc bộ vui chơi giải trí Cửu Thiên nằm ở trung tâm Đường Hải, không quá lời khi nói đây là một trong những câu lạc bộ phồn hoa nhất ở Đường Hải.

Vì nó nằm ở bên ngoài trường Đại học Đường Hải, đến đây chơi thường là các sinh viên trẻ tuổi.

Ở một ghế lô trên tầng hai, bốn cặp sinh viên trẻ đang trò chuyện và uống rượu.

Hôm nay là sinh nhật bạn cùng phòng của Hạ Chi, sau khi ăn xong, bọn họ liền đến đây.

Hạ Chi là một cô gái thích yên tĩnh, cô không thích những nơi ồn ào như này, nhưng ngại làm phật lòng nên đành đến.

“Hạ Chi, đang nghĩ gì vậy?”

Trương Quyên vỗ nhẹ vào cánh tay của Hạ Chi, đưa cho cô một ly nước trái cây.

Lúc này Hạ Chi mới trở lại bình thường, mỉm cười xin lỗi với mọi người: “Thật ngại quá, tớ không biết uống rượu, các cậu uống đi!”

“Hạ Chi, nói thế nào thì hôm nay cũng là sinh nhật của tớ, cậu không phải sẽ không nể mặt tớ chứ?”

Triệu Mai ngồi đối diện với Hạ Chi, mặc áo hai dây màu trắng trang điểm vô cùng gợi cảm, bĩu môi nói.

“Hay là thôi, Hạ Chi nói không uống được, em đừng ép cô ấy!”

Bạn trai của Triệu Mai khuyên giải nói.

“Bảo cô ấy uống, chứ có bảo anh uống đâu, anh xen vào làm gì!”

“Nếu thực sự uống say thì làm thế nào?”

“Uống say cũng không cần anh lo, anh Trương ở đây, đến lúc đó bảo anh ấy lái xe đưa về là được!”

Triệu Mai không chịu nhượng bộ nói.

“Hai người đừng cãi nhau nữa, tớ uống là được rồi!”

Hạ Chi tốt bụng không muốn người khác vì mình mà cãi nhau, cầm lấy ly rượu trên bàn uống cạn.

Hạ Chi thực sự không biết uống rượu, sau khi uống hết ly rượu này chỉ cảm thấy buồn nôn, cô vội vàng đẩy người bên cạnh ra, chạy về phía nhà vệ sinh.

“Các người đủ rồi đấy, Hạ Chi nói không biết uống rượu còn cứ ép cô ấy phải uống!”

Trương Quyên trừng mắt với đám người có mặt ở đó, rồi đuổi theo.

Lúc Trương Quyên chạy đến nhà vệ sinh của quán bar, lại không thấy bóng dáng Hạ Chi đâu.

Trương Quyên chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, Hạ Chi sẽ không bị tên khốn nào đó cưỡng gian đấy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK