Đứng đầu hotsearch là #KỷDụcHằng#
Đây là mạng nội bộ của DR dành riêng cho nhân viên vui chơi, giải trí. Mỗi nhân viên có thể đăng nhập bằng tài khoản công việc và đăng bài ẩn danh. Mọi người thường đăng các tin tức tài chính, chính sách tài chính và cả một số vấn đề hóng hớt không có tác dụng gì, miễn là không vượt quá sự cho phép của ngân hàng hoặc không gây ảnh hưởng tiêu cực, thì có thể đăng và bàn luận một cách thoải mái, và đó cũng là điểm khá là nhân tính trong chính sách quản lý của DR.
Đồ Tiểu Ninh không phải nhân viên chính thức, tài khoản cô không thể đăng trên mạng nội bộ này. Là Triệu Phương Cương lướt từ đầu đến cuối, nói chuyện này ngày càng hot, làm chấn động những bộ phận khác và thậm chí là cả ngân hàng tổng bộ. Còn hot hơn cả tin đồn của anh với Đường Vũ Hủy, còn có bài đăng được ghim hẳn lên đầu.
[Nam thần Kỷ Dục Hằng rốt cuộc thuộc về ai đây?]
Cùng với hàng nghìn bình luận chỉ trong tích tắc.
Đồ Tiểu Ninh nhìn những dòng bình luận mà Triệu Phương Cương lăn con chuột mãi mà chưa thấy tới cuối, nghĩ bụng mọi người đi làm nhàn rỗi vậy sao? Còn có thời gian tán gẫu trên mạng? Thật muốn tìm một hacker hack sập cái mạng nội bộ này đi mà.
Ngay sau đó, nam chính xuất hiện, anh gõ cửa văn phòng đối công gọi Triệu Phương Cương.
“Tới đây thưa sếp!” Triệu Phương Cương thả con chuột xuống, sau đó nhỏ giọng nói với mọi người: “Vừa hay tôi sẽ xem xét tình hình cho mọi người, thăm dò thái độ của sếp.”
Đồ Tiểu Ninh tâm trạng nặng nề, tự cảm thấy mình làm hỏng chuyện, vẫn may là đồng nghiệp nhìn thấy kia không chụp lén, có điều cái áo khoác kia chắc cô không dám mặc đến công ty lần nữa, ở đây ai ai cũng là Sherlock Holmes, đừng vì mặc lại một cái áo khoác mà để lộ chân tướng.
Cô lơ đãng sắp xếp đống tài liệu của công ty vừa nhận được, lấy vài tờ báo cáo xem xét rồi xem tờ khai thuế, khi nhìn thấy báo cáo thuế GTGT, cô cau mày.
Triệu Phương Cương như thể là bay về phòng làm việc, xém chút nữa là đâm vào tường.
“Làm gì vậy? Vội vã đi đầu thai hả?” Nhiêu Tĩnh luôn nói những lời khó nghe với anh ấy như vậy.
Triệu Phương Cương cũng chẳng khó chịu, chỉ đứng dựa vào máy photo, đứng cũng không vững mà thở hổn hển: “Tin nóng hổi.”
“Nói!”
“Sếp, s..ếp….”
Nhiêu Tĩnh không chịu nổi: “Nói lắp à? Sếp sếp sếp xoắn cả vào! Cậu nói nhanh đi.”
“Sếp nói là sếp đính hôn rồi!”
“…..”
“Cô gái thần bí đó là vị hôn thê của anh ấy!”
“…..”
Bị công khai rồi, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy tim mình đập loạn xạ, chỉ muốn cầm cốc lên uống ngụm nước cho bình tĩnh, đưa lên môi mới phát hiện cô cầm nhầm hộp kẹo đám cưới mà hôm trước một đồng nghiệp kết hôn mang tới tặng.
Rồi chiều hôm đó, cả DR như bùng nổ, tưởng chừng như bom nguyên tử nổ tung vậy, vô cùng khủng khiếp, tiếng kêu vang trời.
Tan làm xong Đồ Tiểu Ninh đến siêu thị gần ngân hàng mua một ít cá, sau đó đến bệnh viện thăm mẹ chồng. Bà lại bắt đầu đợt hóa trị mới, phản ứng của bà ấy lần này lớn hơn nhiều so với lần trước, cơ thể bị giày vò đến gầy xộc đi, công việc của hai người lại càng ngày càng bận rộn. Kỷ Dục Hằng đặc biệt thuê người chăm sóc bà 24/24, mặc dù chi phí có hơi đắt đỏ, nhưng có người chăm sóc bà họ cũng an tâm hơn.
Lúc cô đến thì bà mới vừa ngủ không lâu, cô bảo hộ lý không cần đánh thức bà mà chỉ yên lặng ngồi cạnh giường nhìn bà. Một lúc sau Kỷ Dục Hằng cũng đến, đúng là hôm nay anh không có tiệc.
Anh vừa mở cửa bước vào thì Đồ Tiểu Ninh đã ra hiệu cho anh *suỵt*, anh nhìn mẹ đã ngủ say, nhẹ nhàng đóng cửa rồi tiến lại. Anh đứng vịn vào vai Đồ Tiểu Ninh, cô đặt tay mình lên tay anh, người đứng người ngồi cùng nhìn lên giường, mỗi ánh nhìn đều dịu dàng ấm áp.
Hai người ở lại một lúc rồi cùng nhau về. Hộ lý đang ngồi ngoài hành lang, thấy hai người họ đi ra thì đứng dậy.
“Chào cô cậu.”
Vốn dĩ muốn mời cô hộ lý lần trước đã chăm sóc mẹ chồng ở nhà, nhưng không may là con gái bà ấy lại mới sinh nên muốn về chăm sóc cho con gái ở cữ, nên chỉ có thể thuê cô hộ lý này, xem ra trẻ hơn cô hộ lý trước, khoảng chừng ngoài 40 tuổi. Tay chân khá nhanh nhẹn, chỉ là nói hơi nhiều, với lại hay hóng chuyện, không có việc gì lại đi tán gẫu với người nhà bệnh nhân ở các phòng, các giường bệnh khác, đôi khi hơi bỏ bê mẹ chồng cô. nhưng bây giờ tìm hộ lý rất khó, Đồ Tiểu Ninh muốn đợi con gái cô hộ lý trước hết ở cữ sẽ mời cô ấy làm lại, rồi cho cô này nghỉ.
“Dì, mẹ con hôm nay ăn uống thế nào ạ?” Đồ Tiểu Ninh hỏi cô hộ lý.
“Vẫn vậy à, nói miệng hơi đắng, chỉ húp một chút cháo.”
“Mai con đem canh cá qua, đừng để bà ấy ăn cháo ở bệnh viện nữa.”
“Ừm, được.”
Đồ Tiểu Ninh kéo Kỷ Dục Hằng rời đi, cô hộ lý kêu họ lại.
Hai tay cô ấy chắp trước ngực nói: “Hai ngày nay bà Ngô ăn uống rất kém, ăn hoa quả khá nhiều, hoa quả hai người mua chỉ một lúc là ăn hết, tôi thấy mai bà Ngô chỉ còn đủ ăn một bữa thôi.”
Kỷ Dục Hằng nghe vậy thì nghiêng người qua một bên, “Vậy sao?”
“Vâng ạ, có lúc có thể ăn ba quả táo một ngày.”
“Hoa quả chứa rất nhiều đường, kiểm soát bà ấy một chút, một ngày chỉ được ăn nhiều nhất hai quả, sau bữa trưa và sau bữa tối.” Kỷ Dục Hằng dặn dò.
Hộ lý gật đầu, “Đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng bà ấy luôn nói miệng rất đắng, muốn ăn ngọt, tôi thấy bà ấy thường phải chịu giày vò, nên …”
Kỷ Dục Hằng đưa tay vào túi áo vest lấy ra mấy trăm tệ đưa cho cô hộ lý.
“Bình thường chúng tôi khá bận, rất ít thời gian ở cạnh bà ấy, bà ấy muốn ăn gì thì phiền cô hỏi y tá trước, họ nói ăn được thì mua giúp chúng tôi nhé, cô vất vả rồi.”
Hộ lý nhận tiền, “Ôi chao, là việc tôi nên làm mà.”
Đồ Tiều Ninh thấy anh lấy thêm mấy tờ nữa, “Chăm sóc bệnh nhân 24/24 thật không dễ dàng, mẹ tôi xin làm phiền cô rồi, có chuyện gì thì gọi ngay cho tôi hoặc vợ tôi là được.”
Hộ lý đùn đấy với anh, “Ôi cậu Kỷ, cậu thật là khách sáo, tôi đã nhận lương hàng tháng rồi, giờ lại còn cho thêm nữa, cô cậu thật là tốt quá đi.” Nói là nói vậy chứ vẫn nhận nhiệt tình, “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ cậu, như chăm sóc cho chị ruột vậy!”
Kỷ Dục Hằng không nói nhiều lời, dẫn Đồ Tiểu Ninh đi.
Hộ lý nhìn họ đã đi xa rồi mới lôi số tiền vừa rồi ra đếm, mặt nở nụ cười tươi như hoa. Nói con trai con dâu nhà này công việc tốt, quả nhiên chi tiền rất hào phóng, múa mép một chút là đã có vài trăm tệ.
Ra khỏi bệnh viện, Đồ Tiểu Ninh không chịu nổi nữa rồi: “Anh rõ ràng biết bà ta muốn moi tiền, vậy mà vẫn hào phóng đưa cho bà ta, mẹ một ngày ăn sao hết nhiều táo như vậy, em thấy bà ta tự mình ăn thì có. Vừa nãy đến em còn nhìn thấy một lõi táo mới tinh trong thùng rác, mẹ thì đang ngủ, ai ăn chứ?”
Kỷ Dục Hằng nói với cô, “Cô ấy muốn ăn thì ăn thôi, hoa quả thì ăn hết bao nhiêu tiền chứ.”
“Không phải em tiếc tiền, là nhân phẩm, còn giở trò khôn lỏi nữa chứ.”
“Có thể chăm sóc cho mẹ là tốt rồi, vấn đề khác không quan trọng.”
Đồ Tiểu Ninh đẩy anh một cái, “Vậy còn nói em dễ bị lừa, anh cũng không khá hơn bao nhiêu đâu.”
Anh nắm tay cô, ánh mắt ảm đạm ít có, “Lần này hóa trị mẹ có phản ứng tương đối lớn, điều đó khiến anh nhớ lại lần trước khi chúng ta đăng ký kết hôn. Gần đây anh luôn ngủ không ngon giấc.”
Đồ Tiểu Ninh đặt tay mình lên tay anh, “Sẽ không sao đâu, mẹ kiên cường như vậy, lần trước không phải đã qua rồi sao? Anh đừng nghĩ nhiều.” Di cùng anh thêm vài bước lòng cô cũng trở nên nặng nề, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau này tan làm xong em sẽ đến với mẹ, mẹ muốn ăn gì em sẽ tự đi mua.”
Kỷ Dục Hằng quay qua kéo cô lại gần hơn: “Anh thuê hộ lý là vì muốn phân chia gánh nặng, dạo này công việc em cũng khá bận mà, đi gặp khách hàng suốt, vẫn là nên chăm sóc tốt bản thân trước.”
“Em không sao mà.” Cô vừa dựa vào anh vừa nói: “Không đi cũng đâu có được, lượng khách hàng của em ít, vẫn là nên nắm giữ chắc chắn chút.”
Anh ôm lấy eo cô, “Trưa nay đi doanh nghiệp kia thế nào?”
“Lấy được tài liệu rồi, nhưng em chuẩn bị ngày mai gửi trả lại, không làm nữa.”
Anh buông tay bước đi, “Có chuyện gì à?”
“Hôm nay nói chuyện một lúc thì cảm thấy ông chủ ở đó có chút bối rối, tiền đầu tư thì cần gấp nhưng báo cáo tài chính thì không cho em xem. Đây cũng không phải vấn đề to tát gì, chỉ là em về xem tờ khai thuế thì, hừ, đưa cho em tờ khai giả.”
“Sao em phân biệt được là thật hay giả?”
“Loại hóa đơn nhập hàng ngành xây dựng sao có thể khớp 100% với doanh thu được? Em đang nghĩ báo cáo dễ dàng đụng tay như vậy, hệ thống thuế quốc gia là thật, tra một chút trong hệ thống là có thể biết tiền thuế một năm doanh nghiệp phải nộp là bao nhiêu, cái này khó có thể làm giả được? Em đã xem bản báo cáo thuế GTGT của một số công ty chất lượng cao và quả nhiên phát hiện ra sai sót. Bản báo cáo thuế của họ đều là các bảng biểu rõ ràng chỉnh tề, các số liệu đều định dạng nằm bên phải, mỗi dữ liệu trong mỗi ô đều định dạng nằm đối xứng giữa hàng trên và hàng dưới. Còn các số liệu trong bảng của ông ta đưa cho em thì không chỉ không đồng đều, mà còn có một đoạn nhảy xuống, sau đó các đường trong bảng không phải là đường nét liền, có một vài nét đứt. Thuế thu nhập vừa hay khớp với doanh thu như vậy, không phải là có vấn đề sao?”
Đồ Tiểu Ninh thuận tiện đá cục đá dưới chân, “Em thấy ngân hàng hợp tác với doanh nghiệp cũng giống như người làm kinh doanh vậy, họ có thể có những tính toán nhỏ nhặt vì lợi ích của mình, có thể tranh cãi vì giá cả, chi phí, nhưng phải trung thực với nhau. Nếu bạn hỏi vay tiền tôi chứng tỏ bạn thấy tôi tốt, tôi sẵn sàng cho bạn vay cũng vì tôi tin tưởng bạn. Nhưng ngay từ đầu bạn đã lừa dối tôi thì sau này tôi còn có thể mong đợi bạn thành thật với tôi ư? Tôi còn dám cho bạn vay ư? Cho vay sợ rằng sẽ như lấy bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại.”
Hai người đi đến bãi đỗ xe, Kỷ Dục Hằng nhìn cô như muốn nói gì đó.
Lúc này có một chú bảo vệ đi tới, chỉ vào xe Đồ Tiểu Ninh hỏi: “Xe này của cô sao?”
Cuộc nói chuyện của hai vợ chồng chấm dứt, Đồ Tiểu Ninh gật đầu: “Đúng vậy, sao vậy chú?”
“Sao cô lại đỗ xe như này? Đỗ xong không nhìn lại hả? Chạm vạch rồi có biết không? Cô xem!” Chú bảo vệ chỉ vào vị trí đậu xe.
Đồ Tiểu Ninh không nhìn cũng biết mình chạm vạch rồi, lúc đến hơi vội, lúc đó cô nghĩ là lốp xe chỉ chạm một chút, chắc cũng không ảnh hưởng gì đến việc người bên cạnh đỗ xe nên rời đi luôn.
Cô vội vàng nói: “Chú ơi, thật xin lỗi, kỹ thuật lái xe của cháu không được tốt lắm, lại vội vàng nên không chú ý.”
Bảo vệ lại chỉ tiếp vào một cái xe khác: “Cô đè vạch, anh ta cũng đè vạch, hai người có cho người khác đỗ xe không hả? Không biết bãi đỗ xe bệnh viện vốn dĩ rất chật hẹp rồi sao? Sao người trẻ tuổi các cô bây giờ lại ích kỷ vậy chứ?”
Đồ Tiểu Ninh liếc qua, có một cái xe đậu ngang bãi đỗ xe, người anh em này còn khoa trương hơn cô, lốp xe lấn hẳn sang ô để xe bên cạnh luôn.
Anh ta đè vạch bên phải, Đồ Tiểu Ninh đè vạch bên trái, khiến chỗ đậu xe giữa hai xe họ vốn đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, ngoại trừ xe Smart, xe bình thường cũng không thể đỗ được.
Chắc là do bị người khác đến đỗ xe mắng, nên bảo vệ mới dồn hết cục tức đó cho Đồ Tiểu Ninh.
Đồ Tiểu Ninh cũng thấy là do sơ suất của mình nên cũng tiếp tục xin lỗi, “Xin lỗi chú ạ, là cháu không đúng, cháu không nghĩ đến việc đỗ xe của người khác.”
“Tôi nói với cô này, cô làm cho bãi đỗ xe thêm chật chội, nãy có xe không đỗ được vào, xe khác lại muốn đi ra, gây ra tắc nghẽn, phí đỗ xe hôm nay của cô phải thêm tiền.” Bảo vệ có ý bắt chẹt.
Kỷ Dục Hằng thấy ông ta ngày càng làm quá, hung hăng chèn ép người nên tiến lên phía trước, ai biết rằng Đồ Tiểu Ninh lại nhanh hơn anh một bước, cô đưa tay vào ví, nhưng lại lấy ra một bao thuốc lá.
“Chú nói không sai chút nào, là do cháu sơ suất.” Đồ Tiểu Ninh lấy ra hai điếu thuốc đưa cho bảo vệ, “Chú ạ, cháu mới học lái xe chưa lâu, mẹ cháu nằm viện, cháu vội đỗ xe lại có chút hấp tấp, chú đừng chấp nhặt với cháu nha, đây ạ, chú hút điếu thuốc thư giãn đi ạ.”
Chú bảo vệ bị nhét điếu thuốc vào tay, sững sờ nhìn cô, lại nhìn xuống điếu thuốc, ái chà, lại là loại Cửu Ngũ Chí Tôn.
Đồ Tiểu Ninh vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, cơn giận của chú bảo vệ cũng dịu xuống một nửa, liếc nhìn cô, cô bé này trông còn khá trẻ mà cũng thông minh đấy.
Chú cũng không từ chối, nhận điếu thuốc rồi ho một tiếng, “Lần sau chú ý nhé, không được tái phạm như vậy nữa, đây là bệnh viện, không phải siêu thị, mỗi ngày chỗ đỗ xe đều rất chật cứng, làm sao có thể cho mấy người đỗ xe kiểu vậy được chứ.”
“Cháu biết rồi thưa chú.” Đồ Tiểu Ninh gật đầu rồi lấy ví tiền trong túi ra, “Vậy chú nói hôm nay cháu phải nộp bao nhiêu tiền phí gửi xe ạ?”
Chú bảo vệ xua tay, “Thôi thôi, nộp bao nhiêu thì nộp, lên phía trước quét mã đi, tôi chỉ nhắc nhở cô thôi.”
Đồ Tiểu Ninh cảm ơn: “Cảm ơn chú, lần sau cháu nhất định sẽ chú ý ạ.”
Chú bảo vệ phẩy tay, “Đừng có lần sau nữa, có ai không việc gì mà chạy đến bệnh viện đâu chứ.” Rồi nhét hai điếu thuốc lên một bên tai, “Mau mau lấy xe đi đi.”
“Dạ vâng vâng, giờ cháu đi ngay ạ.”
Bảo vệ rời đi, Đồ Tiểu Ninh liền cất bao thuốc vào túi thở phào.
Cô quay đầu lại nhìn thấy Kỷ Dục Hằng vẫn đứng bất động ở chỗ cũ.
Cô cố tình trêu chọc: “Em còn tưởng có bức tượng đang đứng cơ, thì ra là chồng em, xem em bị dạy bảo đến không cử động được hả.”
Anh di chuyển tới, vừa đi vừa hỏi, “Lấy đâu ra thuốc lá vậy?”
“Mua.”
“Em mua thuốc làm gì?”
“Có thuốc trong tay, mọi chuyện không phải lo. Chỉ đàn ông các anh được phép bán thuốc lá hít mây nhả khói, còn phụ nữ thì không được hút cũng không được bán sao?”
Kỷ Dục Hằng ung dung đứng trước mặt cô.
“Ánh mắt anh là gì đây?” Đồ Tiểu Ninh hỏi.
“Ánh mắt khâm phục.” Anh mỉm cười, “Quản lý Đồ, em giờ lợi hại đến mức anh ngay bên cạnh mà cũng không xen vào được câu nào rồi.”