“Ấy? Sao tôi thấy đồ ăn bữa nay ngon hơn hay sao á?” Đồ Tiểu Ninh thấy không chỉ có thịt viên sốt tương đỏ, mà còn có trứng trong canh cà chua.
“Đương nhiên rồi, địa điểm cũ của Cục quản lý ngân hàng dời đi, toà nhà mới đang được tu bổ. Ngân hàng của chúng ta có tính giác ngộ cao, dành ra tầng 12 - 15 cho bọn họ mượn làm nơi làm việc tạm thời, sau này người ta còn dùng chung căng tin với chúng ta, món làm cho mấy vị quản lý ăn thì tất nhiên phải ngon rồi.” Một đồng nghiệp nói với cô.
Đồ Tiểu Ninh đã hiểu, ra là vậy.
“Cho nên, người mà có thể làm quản lý, thì EQ người thường không thể so sánh được đâu.” Đồng nghiệp vừa ăn đồ ăn vừa cảm thán.
Đồ Tiểu Ninh gắp nửa viên thịt sốt tương đỏ vào bát, vậy có phải sau này ngày nào cũng được ăn thịt không?
“Nè nè!” Đồng nghiệp bỗng dùng cánh tay đụng vào người cô, xém chút làm viên thịt của cô rớt xuống.
Đồ Tiểu Ninh lườm đồng nghiệp một cacis, chỉ thấy cô ấy đang nhìn đâu đó với ánh mắt sáng rực.
Cô nhìn theo hướng nhìn của đồng nghiệp thì thấy cái người đã gặp sáng nay.
Căng tin huyên náo, xung quanh người người qua lại, anh tự nhiên đút một tay vào túi quần, đứng trong đám đông và nói chuyện với đồng nghiệp. Cà vạt trên áo sơ mi đã chẳng thấy tung tích đâu, cổ áo hơi mở, lộ ra xương quai xanh rõ nét. Biểu cảm thì lúc nghiêm túc, lúc mỉm cười. Trong bối cảnh hỗn loạn và không đẹp đẽ như thế, trông anh như tách biệt với thế giới, khiến người ta rất dễ nhìn thấu.
“Nhìn kìa, người ta là soái ca của Cục quản lý ngân hàng đó, đảm bảo đè bẹp đám trai tơ của ngân hàng chúng ta.” Đồng nghiệp suýt chảy nước miếng nói.
Đúng vậy, xưa nay ngân hàng không thiếu trai xinh gái đẹp, nhất là ở DR. Ngoại hình nhân viên nơi đây được đánh giá là đứng đầu ngành, nhưng mấy người mà ngày nào cũng gặp ấy, thẩm mỹ đã mệt mỏi đến mức phát ngán luôn rồi ấy chứ. Người này có thể náo động DR thì thật sự không thể xem thường.
Đồ Tiểu Ninh tiếp tục cúi đầu ăn cơm, “Tôi còn tưởng người làm quản lý ngân hàng toàn mấy ông bà già.”
Đồng nghiệp liếc nhìn cô, “Cô thì hiểu gì chứ? Thành phần mới mẻ như vậy làm ở Cục quản lý ngân hàng toàn người già, mới càng thêm quý giá chứ.”
Đồ Tiểu Ninh bĩu môi, “Đẹp trai gì gì đó, chỉ có thể đứng nhìn từ xa thôi.” Nghĩ lại thì cô vẫn là không nói câu sau.
“Nông cạn.” Đồng nghiệp chẳng buồn tiếp chuyện cô nữa, vài người lại túm tụm thảo luận tiếp.
Cho đến khi Đồ Tiểu Ninh ăn xong, đồng nghiệp vẫn nói chuyện về người đó, cô nhớ hôm nay còn phải nạp tiền vào thẻ căng tin, nên chào hỏi đồng nghiệp rồi đi trước.
“Nạp bao nhiêu?” Bác hậu cần đang xem kịch Hoàng Mai trên điện thoại hỏi.
“300 ạ.” Đồ Tiểu Ninh đưa 300 tệ tiền mặt cho ông ấy.
Ông vừa ngâm nga hí khúc, mắt không rời điện thoại, tay run run, 300 trên máy tính lại bấm thành 500.
“Ôi, cô gái à, tôi nạp cho cô nhiều hơn 200 mất rồi, không rút lại được, cô trả thêm 200 tệ nhé.” Trên người Đồ Tiểu Ninh không còn tiền dư, điện thoại thì đang sạc pin ở phòng nghỉ.
“Bây giờ cháu không có tiền, hay là mai tới ăn cơm cháu bù cho bác nhé?”
Ông xua tay, “Trí nhớ của tôi không tốt, nhỡ quên thì sao, cô thử vay đồng nghiệp xem.”
Căng tin được ký hợp đồng với tư nhân, hậu cần cũng là người của họ, không dễ nói chuyện cho lắm.
“Bác chỉ cần ghi tên, ID và bộ phận của cháu lại là được.” Đồ Tiểu Ninh đang tìm giấy bút thì thấy ông ấy hất cằm và quay lưng với cô, “Này, không phải đồng nghiệp của cô đến rồi sao.”
Cô quay người, ngó xem đồng nghiệp của mình đâu, nhưng rõ ràng là anh đẹp trai vừa khiến dân tình xôn xao với đồng nghiệp của anh ấy mà.
“Bác à, bọn họ là người của Cục quản lý ngân hàng mới đến ở tầng trên, không phải đồng nghiệp cháu đâu.” Đồ Tiểu Ninh giải thích.
Có lẽ âm thanh kịch Hoàng Mai quá to nên ông ấy không nghe thấy, nói thẳng với bọn họ, “Đồng chí nào giúp cô gái này bù chút tiền đi? Tôi nạp tiền vào thẻ ăn của cô ấy xong, cô ấy lại thiếu mất 200 đưa tôi.”
Đồ Tiểu Ninh bất lực, ơ! Bác này? Sao bác lại lật lọng thế?
Những người đến từ Cục quản lý ngân hàng đều là những người trẻ, nghe xong đều sững sờ, tất nhiên là không hiểu tình hình, ai nấy đều nhìn Đồ Tiểu Ninh.
Dáng người cao gầy đứng sau nhóm người này dường như cũng đang theo dõi cô.
Đồ Tiểu Ninh thở gấp, nhưng lại không nói được gì, khuôn mặt ửng đỏ vì bị mọi người nhìn vào.
Trong lúc hoảng loạn, vừa hay có một đồng nghiệp nam cũng đến nạp thêm tiền vào thẻ, Đồ Tiểu Ninh như người sắp chết đuối gặp được khúc gỗ, vội bước đến nắm chặt cánh tay anh ta.
“Nhanh nhanh, cho tôi mượn 200 tệ đi!”
Anh đồng nghiệp bỗng bối rối, nhưng thấy cô vội vã nên cũng rút tiền ra.
”Lát nữa tôi sẽ chuyển cho anh qua Wechat.” Nói xong, Đồ Tiểu Ninh thở hổn hển mang tiền đến trước ô cửa đặt tiền, cầm lấy thẻ ăn của mình rồi rời đi.
“Xin cho qua!” Cửa đã bị người khác chặn lại, cô cúi đầu không thấy ai nhưng lại thấy đôi giày da mũi nhọn lúc sáng.
Đôi giày dịch ra, nhường đường cho Đồ Tiểu Ninh đi ra với đám mây đen trên đỉnh đầu.
Cô lon ton chạy về phòng nghỉ của phòng kinh doanh, sau đó lấy điện thoại của mình ra chuyển tiền cho anh đồng nghiệp ban nãy.
“Có nạp mỗi cái thẻ ăn mà tới tận bây giờ cơ à?”
Một đồng nghiệp hỏi, thấy cô im lặng, “Sao trông phiền muộn thế? Lúc ăn trưa vẫn tốt cơ mà.”
Đồ Tiểu Ninh chuyển tiền xong lại gửi tin nhắn cảm ơn, rồi mới kể lại câu chuyện vừa nãy.
Mọi người nghe xong không hề bất ngờ, “Bác ấy vẫn luôn vậy đó, để kiếm nhiều tiền, lúc chúng ta nạp tiền sẽ giả vờ ấn nhầm, thực ra là cố ý cả.”
“Còn có chuyện này à?” Đồ Tiểu Ninh cảm thấy bản thân bị lừa dối.
“Đúng thế, bác ấy ấn nhầm nhưng không bao giờ ấn thiếu mà toàn nhiều hơn thôi, bác ấy thấy cô trẻ, dễ bắt nạt đó.” Một đồng nghiệp là nhân viên giao dịch nói với cô.
Nghĩ lại hàng loạt lời nói và hành động của ông ấy, Đồ Tiểu Ninh càng tức, “Đây chẳng phải là ức hiếp người ta sao?”
“Căng tin ký hợp đồng với tư nhân đều vậy cả, nhưng nếu là người trong ngành tự làm thì có thể người văn phòng sợ gặp phiền phức, hơn nữa giờ người của Cục quản lý ngân hàng cũng đang ở đây, nếu căng tin là của chúng ta, người ta đến ăn cơm, phải thu phí hay là không thu mới tốt đây? Chi bằng thuê ngoài còn hơn.” Đồng nghiệp nhìn gương mặt không hiểu sự đời của cô, “Cô ấy, đôi khi thành thật quá, không khôn khéo sau này sẽ chịu thiệt đấy.”
Đồ Tiểu Ninh uống liền mấy ngụm nước, nhưng chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng.
Bỗng một nhân viên giao dịch lao vào phòng nghỉ.
“Ha ha, tôi tìm được người để hỏi thông tin về anh soái ca Cục quản lý ngân hàng tầng trên rồi!”
“Thật á?” Nữ đồng nghiệp chen nhau hỏi, Đồ Tiểu Ninh liền bị bỏ quên.
“Lừa các cô làm gì?”
“Tên gì?”
“Kỷ Dục Hằng.”
Mọi người ngạc nhiên, “Tên hay quá.”
Đồ Tiểu Ninh suýt chút nữa phụt nước ra, thế mà hay?
Có điều cái tên này nghe quen quá.
“Còn gì, còn gì nữa?” Những đồng nghiệp khác truy hỏi.
“Người ta là nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học A đó, cừ chưa?”
“Wow...”
Đồ Tiểu Ninh thầm nghĩ thế này thì cũng khá đỉnh, không nói xấu nổi.
Đại học A là trường đứng đầu cả nước, học sinh cao đẳng như cô chỉ có thể ngưỡng mộ, cô từng tính rồi, lúc ấy mà muốn vào đại học A, thì cô phải cộng thêm một trăm điểm vào điểm thi đại học của mình thì mới đủ, đây chính là khoảng cách giữa người với người.
“Trọng điểm đây này, người ta còn độc thân đó.” Đồng nghiệp cố tình nhấn mạnh hai chữ “độc thân”.
“Có hy vọng, có hy vọng!” Thế là cả phòng nhốn nháo.
“Chuyện gì mà ai cũng phấn kích thế?” Bỗng trưởng phòng đẩy cửa vào, mọi người nhanh chóng giải tán.
“Không nghỉ trưa thì lên quầy giao dịch cho tôi.”
“Nghỉ đây ạ, giờ bọn em nghỉ ngơi đây trưởng phòng.” Đám nhân viên giao dịch vừa lè lưỡi vừa cười rồi giải tán.
Đồ Tiểu Ninh cũng ngồi xuống chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Kỷ Dục Hằng, cô suy nghĩ, luôn thấy cái tên này quen quá.
Cô bất ngờ đập bàn, nhớ ra rồi.
Chẳng phải anh ấy là học bá trường trung học đấy sao? Tên ác ma liên tục đứng đầu danh sách một trăm học sinh xuất sắc nhất, nhân vật làm mưa làm gió thời cô còn đi học.
Hot boy lớp 9 khiến nữ sinh toàn trường nhoài người ra hành lang để ngắm nhìn – Kỷ Dục Hằng.
Năm đó, phim thần tượng Hong Kong và Đài Loan đang thịnh hành. Con gái học trung học còn ngây ngô non nớt, ở cái tuổi mới biết yêu thì ai cũng lưu giữ một bạch mã hoàng tử trong lòng. Tất nhiên anh ta phải có ngoại hình vừa cao vừa đẹp, thành tích lại tốt giống như Giang Trực Thụ. Sự xuất hiện của Kỷ Dục Hằng hoàn toàn phù hợp với hình tượng này.
Khi đó, Đồ Tiểu Ninh học lớp K, mặc dù cô không xem phim thần tượng nhưng lại mê muội theo đuổi idol, không hề quan tâm Kỷ Dục Hằng là ai, chỉ là bạn cùng bàn thường lải nhải bên tai, “Kỷ Dục Hằng lớp A vừa đi căng tin mua nước uống kìa, Kỷ Dục Hằng lớp A vừa ra sân bóng rồi, Kỷ Dục Hằng lớp A lại giành được vị trí đứng đầu khối rồi.”
Có hôm tan học, cô lấy cuốn tạp chí dùng tiền tiết kiệm của mình để mua ra, lật đến trang có thần tượng của mình, lấy con dao cắt cẩn thận từng li từng tí rồi cất vào trong kẹp tài liệu trong suốt, lúc gần cắt xong, thì đột nhiên tay bị kéo đi, tiếng la hét của bạn cùng bàn gọi bên tai, “Kỷ Dục Hằng ở tầng dưới!”
Đồ Tiểu Ninh nhìn chân thần tượng của mình bị chính mình “cắt” một nhát, lòng đau không thở nổi.
Cô đấm ngực giậm chân định mắng bạn cùng bàn, nhưng lại bị cô ấy nhanh tay lẹ chân kéo ra hành lang ngoài lớp học trước mất rồi.
“Đồ Tiểu Ninh, thần tượng của cậu xa tận chân trời, biết bao giờ mới gặp được? Nhìn hot boy của chúng ta kìa, đây mới là soái ca gần ngay trước mắt!”
Lúc đó là lần đầu tiên Đồ Tiểu Ninh thấy lan can hành lang của toà nhà dạy học toàn là nữ sinh, thật sự là hành lang các tầng của từng toà nhà đều chật cứng. Cô lại nhìn xuống tầng dưới, mấy thiếu niên cao cao đang cầm đồ uống đứng cạnh gara nói chuyện.
“Ai là Kỷ Dục Hằng?” Đồ Tiểu Ninh ngơ ngác hỏi.
“Cậu mù à! Đương nhiên là cái người cao nhất đẹp trai nhất kia rồi!” Cô bạn chỉ vào người cao gầy và nói với cô.
“Không nhìn rõ.” Mặc dù Kỷ Dục Hằng thường xuất hiện trong Đại hội biểu dương trước cờ, nhưng do Đồ Tiểu Ninh cao nên đứng sau, cộng thêm cận thị, nên mỗi lần nhìn lên khán đài, cô đều không nhìn rõ người này.
“Cậu đến chỗ tớ nhìn đi.” Cô bạn đổi vị trí với cô.
Vừa hay Kỷ Dục Hằng ngồi xuống ghế sau xe đạp, chỉ thấy một tay anh bật nắp lon rồi ngẩng đầu uống ngụm nước, mới thế đã gây náo động một phen.
“Đẹp trai quá đi!”
“Tớ mong mình là chiếc xe đó!”
“Tớ muốn mình là lon nước đó!”
Đồ Tiểu Ninh nhờ góc độ này mới coi như nhìn kỹ gương mặt của anh.
Mặt thanh mày tú, tướng mạo đoan chính.
Lúc đó cô không hiểu biết về nền tảng văn hoá cho lắm, trong đầu chỉ bắn ra những từ đã đọc trong tiểu thuyết ngôn tình.
“Sao nào, đẹp trai chứ?” Bạn cùng bàn hỏi.
Đồ Tiểu Ninh đẩy đẩy cái kính mắt cận của mình, “Cũng tạm.”
Cô vẫn thấy thần tượng của mình đẹp trai nhất.
“Đúng là không biết thưởng thức” Cô bạn nhìn bằng con mắt khinh khỉnh.
Chuông vào lớp bất ngờ vang lên, mọi người lưu luyến không muốn quay về phòng học. Cô bạn đi được một bước thì quay đầu lại nhìn Kỷ Dục Hằng đi trên bãi tập những ba lần, cảm thán, “Nếu chúng ta có thể học môn thể dục cùng lớp A thì tốt rồi.”
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy bạn mình không chỉ ngốc mà còn điên rồ.
“Đừng mơ nữa, người ta là lớp A, chúng ta lớp K, K với A hơn kém nhau bao nhiêu chữ thì thể hiện khoảng cách giữa chúng ta và người đó xa bấy nhiêu.” Đồ Tiểu Ninh vừa công kích vừa kéo cô bạn về phòng học.
Ai biết được tiết này chủ nhiệm không lên lớp, mà lại là giáo viên thể dục chứ, “Hôm nay chủ nhiệm lớp các em có việc, tạm thời không đến được, nên đổi thành tiết thể dục của thầy, giờ các em đều......”
“Đến sân tập.” Giáo viên còn chưa nói xong ba từ này, nữ sinh cả lớp đã lao ra rồi.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy thế giới quan của cô đã sụp đổ.
Lúc khởi động, ánh mắt của mọi người không nhìn vào giáo viên, mà tập trung sang lớp A kia kìa.
Đồ Tiểu Ninh đột nhiên hiểu thế nào là người một nơi, lòng dạ một nẻo.
Chủ đề của tiết thể dục hôm nay là gập bụng, hai người một nhóm kiểm tra theo thời gian.
Đồ Tiểu Ninh với cô bạn cùng bàn một nhóm, lúc áp chân cho bạn mình thì nghe cô ấy phàn nàn, “Làm cái gì mà gập bụng, sao không kiểm tra ném bóng gì đó, tớ rất muốn giả vờ quăng bóng vào lớp A rồi đi nhặt, tiện ngắm trai đẹp luôn.”
“Người ta có đẹp trai cũng không quen biết cậu.”
Đồ Tiểu Ninh dội một gáo nước lạnh cho cô bạn.
“Hừm.” Cô bạn nằm xuống lẩm bẩm.
“Chuẩn bị, bắt đầu.” Giáo viên thổi còi.
Cô bạn làm được mười cái thì không nổi nữa, nằm giả chết trên cái đệm lót.
“Dù thế nào cậu cũng phải làm thêm mấy cái nữa!” Đồ Tiểu Ninh không còn gì để nói, bọn họ một nhóm, cô bạn làm ít thì cô phải làm nhiều thôi.
“Tớ không làm nổi nữa.” Cô bạn thở hổn hển và xua tay.
Đồ Tiểu Ninh nảy ra một ý nói, “Kỷ Dục Hằng đang nhìn phía bên này đó.”
“Thật á?” Chiêu này quả nhiên có tác dụng, cô bạn như con cá chép ưỡn người làm thêm mấy cái, cho đến tận lúc giáo viên thổi còi.
“Mệt chết mất, mệt chết mất.” Cô bạn nằm xuống một lúc rồi nhìn sang lớp A, lớp người ta cũng kéo cái đệm lót chuẩn bị kiểm tra gập bụng, lấy đâu ra thời gian nhìn bên này. “Đồ chết tiệt nhà cậu, lừa tớ à.” Cô bạn đưa tay ra muốn véo Đồ Tiểu Ninh.
“Không nói thì sao cậu tiếp tục được, điểm này được tính vào kết quả giữa kỳ đấy, nếu cậu véo tớ, tớ làm không tốt thì hai chúng ta đều không đạt yêu cầu đâu.” Đồ Tiểu Ninh doạ cô ấy thì cô ấy mới ngưng, ôm cục tức đè hai chân lại cho cô.
“Chuẩn bị, bắt đầu.” Giáo viên lại thổi còi.
Đồ Tiểu Ninh không biết có phải do cô cao hay không, khi gập bụng lại không hề áp lực, cô nhẹ nhàng làm được mấy chục cái, hơn nữa càng làm càng nhanh, ngay cả con trai trong lớp cũng vỗ tay cổ vũ cho cô.
Lúc kết thúc, thành tích của cô đứng đầu lớp, đứng dậy thì thấy cả lớp đang ngước nhìn cô, ngay cả giáo viên cũng khen ngợi không ngớt.
“Cậu hăng thật đấy, có biết lúc cậu thực hiện động tác, lớp A đều nhìn cậu hay không?” Sau khi tan học, cô bạn cùng bàn túm lấy cô, kích động nói.
“So?” Đồ Tiểu Ninh nhìn bạn mình.
“Kỷ Dục Hằng có thể cũng nhìn nữa.”
“Then?”
“Cậu thật sự không hứng thú hay giả bộ dè dặt thế?”
Đồ Tiểu Ninh bị cô ấy lắc đến nỗi đầu óc mộng mị luôn rồi, “Tớ không hứng thú thật mà, hứng thú của tớ là theo đuổi idol.”
Cô chỉ cảm thấy khát nước, muốn nhanh chóng đi căng tin.
Ai mà biết lúc đi qua sân bóng rổ, “Bịch—” một tiếng, một quả bóng lao ra từ bãi cỏ và đập vào kính mắt của cô bạn cùng bàn.
Cái kính nứt tung, trước mắt cô bạn là một cảnh tượng mơ hồ.
Một bóng dáng đứng từ xa vẫy tay về phía hai người họ, “Này! Ném bóng qua đây đi.”
Cô bạn nhặt mảnh kính dưới chân lên và nhìn về phía trước, “Hình như là lớp U.” Cô thì thầm.
Khoá này tổng cộng có 15 lớp, lúc vào trường đều chia lớp dựa theo thành tích, lớp U là lớp cuối cùng, nghe phong phanh lớp này rất kém, rất nhiều thành phần cá biệt, ví dụ như mấy bạn đang vẫy tay với họ.
“Bạn học à, thật ngại quá, cậu làm hỏng mắt kính của bạn tớ rồi.” Đồ Tiểu Ninh thế mà lại việc nào ra việc đó, hét về phía bên kia.
“Vậy thì đã sao?” Thiếu niên kia chống nạnh bước tới với dáng vẻ không muốn xin lỗi.
“Cậu ném trúng người ta, còn làm hỏng kính của bạn ấy, chẳng phải nên xin lỗi ư?”
“Xin lỗi? Cậu buồn cười thật? Còn chưa bảo mấy cậu xin lỗi quả bóng của tôi nữa là.” Thiếu niên lại hung hăng.
“Tiểu Ninh đi thôi, bỏ đi bỏ đi.” Cô bạn kéo cô, ý muốn đi, Đồ Tiểu Ninh lại nhặt quả bóng rổ lên.
“Được, vậy thì thế này!” Nói xong cô cầm quả bóng ném một phát vào người bạn kia, không nghiêng không lệch ném trúng đầu bạn đó.
Thiếu niên ôm đầu chửi bới.
“Mau đi thôi!” Đồ Tiểu Ninh không nhìn rõ biểu cảm của cậu ta, kéo cô bạn mình bỏ chạy, nghe thấy âm thanh ồn ào phía sau cứ tưởng đuổi tới rồi cho nên không đến căng tin nữa, hai người chạy thẳng đến phòng học.
Xác định đã an toàn, hai người nằm nhoài ra bàn thở dốc.
“Tiểu Ninh, người của lớp U sẽ không tới tìm chúng ta đấy chứ?” Cô bạn thấy sợ sau khi nghĩ lại.
“Cả trường nhiều người vậy, cậu ta làm sao biết là bọn mình được?” May mà trong cặp vẫn còn cái kính cũ, Đồ Tiểu Ninh cho cô bạn mượn dùng tạm.
“Nhưng mà......”
“Không sao đâu, dám đến bới lông tìm vết thì chúng mình tìm giáo viên.” Đồ Tiểu Ninh ngồi gần cửa sổ, nhìn ra sân bóng rổ nói.
Mấy tên thiếu niên xấu xa vẫn còn ở đó, nhưng lối ra của sân bóng rổ lại bị mấy người khác chặn lại rồi.
Cô bạn cùng bàn cũng hiếu kỳ ngó ra nhìn, “Ơ? Người chặn cửa đó là Kỷ Dục Hằng thì phải?”