Mục lục
Văn Phòng Ẩn Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ như vậy đến bộ phận phát triển thị trường của DR, Nhiêu Tĩnh đã dùng thời gian để hoàn thành quá trình biến đổi từ một người mới non nớt thành một người phụ nữ mạnh mẽ ở nơi làm việc, cô càng biết cách dử dụng lợi thế về ngoại hình của mình tốt hơn, chỉ là mỗi lần thỉnh thoảng gặp dịp mua vui ở chỗ làm đều như đang mạo hiểm, mấy người đàn ông đó thông minh hơn nhiều so với những kẻ ngốc mà cô gặp ở đại học, nhưng muốn dừng lại trước nguy hiểm nói thì dễ làm mới khó, cô là một người phụ nữ tham vọng muốn trèo cao, cũng chỉ có thể dựa vào sự khôn khéo này mà đầu cơ trục lợi nếu cô không muốn nỗ lực, hi sinh, như đi trên một lớp băng mỏng, cẩn thận từng chút một.

Mỗi lần đi xã giao, cô biết rõ người khác cố tình rót đầy cho mình, nhưng cô vẫn phải uống, biết rõ rằng mấy bàn tay kia là cô tình sàm sỡ, cô cũng chỉ có thể vờ như không có chuyện gì, chỉ là chạm vào tay vào đùi mà thôi, cũng không mất miếng thịt nào, có thể đạt được mục đích thì cô sẽ nhịn.

Sau đó mỗi lần trở về cô đều kì cọ cả người rất nhiều lần, tắm đến lúc nào sạch mới thôi.

Mỗi lần đêm đến cô sẽ châm một điếu thuốc ngồi dựa vào cửa sổ ở trong phòng khách, nhìn quanh cái thành phố này, rồi lại nhìn căn hộ cao cấp mà cô đã mua bằng toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình, cô nhả khói, nhìn nó mờ mờ ảo ảo, rõ ràng đã có tiền, cũng có nhà rồi có xe, thậm chí có thể chứng minh rằng cô một mình vẫn sống rất tốt, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không thể cười được.

Lúc không ngủ được, cô thườn chơi với chú rùa của mình, đó là một loài rùa Brazil phổ biến, số tuổi cũng xấp xỉ bằng số tuổi của cô, là chú rùa mà ông ngoại cô nuôi, từ lúc cô rời khỏi quê, cô vẫn mang theo nó, nhưng lúc này chú rùa đang nghỉ ngơi, không muốn chơi với cô, cô lấy ra khung ảnh đen trắng của ông ngoại từ ngăn kéo dưới cùng của tủ cạnh giường, đặt nó lên cửa sổ, rồi cô lấy một chai rượu trắng và hai chiếc ly nhỏ, rót đầy hai ly.

Cô nâng ly của mình lên, chạm với chiếc ly đặt trước khung ảnh của ông ngoại.

“Ông ngoại, dạo này ông thế nào?” Cô nhấp một ngụm nhìn người trong khung ảnh như đang mỉm cười với mình, cô cũng cười, “Con cũng ba mươi rồi, sắp thành bà già rồi, ông nhìn xem phòng này to đến mức một mình con ở thấy thật cô đơn, nếu như có ông ở đây nhỉ, chắc chắn ông sẽ trồng rất nhiều hoa trên ban công, còn có con rùa của ông nữa, càng ngày ăn càng nhiều, ngày nào con cũng phải cho nó ăn chục con ốc mới được, con sợ nhất là phiền phức, để nuôi nó lại phải thường xuyên đi chợ mua ốc, phiền chết đi được.”

Cô nói xong, nâng ly một hơi uống hết, một chút cay từ cổ họng xuống dạ dày.

Cô lại rót, lại chạm ly với chiếc ly đối diện, “Hồi đó không biết điều gì đưa đẩy lại chọn vào ngân hàng, vào cũng đã vào rồi, lại còn là làm marketing.” Cô khó khăn thở dài một hơi, cũng chính lúc này thuộc về khoảng thời gian của ông cháu, “Làm nhân viên biết bao năm rồi, cũng không biết với cuộc sống này bao giờ mới làm sếp được.”

Nhưng đáp lại cô vẫn là một căn phòng yên tĩnh.

Cô cười khổ, lại uống hết rượu trong ly.

Sau đó áp vào tấm kính, nhìn khuôn mặt tươi cười trong khung ảnh như ông ngoại đang bên cạnh cô.

Cô ngắm một lúc, vai cô từ từ run rẩy, nhưng dù là đêm muộn lúc mà cô một mình cô cũng không muốn mất kiểm soát, thay vào đó cô giơ tay lau khuôn mặt mình, cô chỉ nói, “Ông, ông nói xem ông đi sớm thế làm gì, thật sự là có phúc mà không được hưởng.”

Nhưng một lúc sau cổ cô lại bị ướt, cô nhìn lên trần nhà bắt đầu không ngừng hít thở sâu, còn tự nói với chính mình,

“Khóc cái đầu mày ấy, đồ ngốc nghếch, không biết kem dưỡng mắt lamer rất đắt à?”

Cô dựa vào sự nỗ lực cùng với nghị lực của bản thân, mà thành công từ một đám đàn ông ở bộ phận phát triển thị trường mở ra được một con đường máu, năm đó ở tuổi 31 được nâng lên làm trưởng phòng, điều này có nghĩa là về sau cô sẽ có cơ hội trở thành dự bị cho vị trí quản lý cấp trung ở DR.

Đàn ông trong bộ phận ai ai cũng là người thông minh, không phải nhà giàu thì cũng rất nhiều tiền, tất cả đều có lai lịch không hề nhỏ lại còn có chỗ dựa, cô thành trưởng phòng mấy người đó đương nhiên không phục, trước mặt thì giở trò chơi xấu, sau lưng thì ngấm ngầm hãm hại.

Nhưng Nhiêu Tĩnh là ai, từ nhỏ cô đã không phải người ăn chay, về gia thế cô thua kém bọn họ, về tâm cơ, suy cho cùng thì đàn ông vẫn kém phụ nữ một chút, ai đối đầu với cô, cô sẽ thản nhiên mà trả lại gấp đôi.

Cho nên bộ phận phát triển thị trường ở DR nhìn qua thì rất hài hòa, thực ra lại tranh giành lẫn nhau, lâu dài sự cạnh tranh ác liệt khiến chia năm xẻ bảy.

Cô cũng biết từ sớm chuyện Giang tổng và Chu Khải và mấy tên bán chi phiếu lậu bên ngoài lợi dụng làm ra mấy chuyện xấu, ngay từ đầu Giang tổng cũng như vô tình hay cố ý thăm dò cô, bị cô giả ngu cho qua, cô mặc dù thích tiền nhưng vẫn đi đúng đường, cô biết nên làm gì và không nên làm gì, đã động đến đường dây kia thì không còn đường quay đầu, cô càng không muốn mất công việc không dễ dàng gì mới có được này.

Giang tổng nhiều lần dỗ ngọt nhưng không có kết quả, vậy nên đã chuyển mục tiêu đến Chu Khải.

Dã tâm của Chu Khải lớn, từ sau khi cô lên làm trưởng phòng thì luôn khó chịu, không chịu nổi cám dỗ nên đã lên thuyền của Giang tổng, từ lúc bắt đầu ăn được một chút hoa hồng, đến sau này lòng tham càng lớn hơn, hai người bắt đầu vơ vét được nhiều hơn, Nhiêu Tĩnh biết hai người bọn họ sớm muộn gì cũng xong đời thôi.

Đồ Tiểu Ninh là người phụ nữ thứ hai đến bộ phận phát triển thị trường. Trước đó cô cũng gặp Đồ Tiểu Ninh vài lần ở sảnh lớn, cô gái nhỏ đó đều cười với cô một cách lễ phép, trông khá ngọt ngào, chỉ có điều còn hơi non nớt, chỉ là không ngờ có ngày cô trở thành sư phụ của Đồ Tiểu Ninh.

Tại sao cô ấy lại đột nhiên bị chuyển đến bộ phận phát triển thị trường, mấy người có mắt nhìn trong lòng đều biết, cũng chỉ có bản thân cô ấy không biết cái gì, vẫn thực sự cho rằng nhân sự đã cho cô ấy một chỗ tốt để cô ấy đến học hỏi.

Nhân viên hợp đồng bị điều đến bộ phận marketing thực ra là đến ăn không ngồi rồi, chẳng ai coi một người chưa chính thức vào biên chế ra gì, lại thêm việc marketing ngân hàng rất bận và rất vất vả, bị lạnh nhạt bị coi thường, làm việc bạt mạng, rất nhiều người không chịu được áp lực, lòng tự trọng bị tổn thương, không thấy được tương lai nên chủ động rời đi.

Lúc mới đầu cô cũng lạnh nhạt với Đồ Tiểu Ninh, chỉ là cô gái này vẫn khá biết tự điều chỉnh, mỗi lần bị cô lạnh nhạt rõ ràng có cảm xúc khó chịu trong ánh mắt, nhưng rất nhanh lại bình thường lại, nhanh chóng thích ứng được với sự châm chọc của cô. Việc mà cô giao cho, đều hoàn thành nó vào hôm sau dù muộn thế nào.

Có ngày trời mưa cô ở bên ngoài làm xong hợp đồng bảo hiểm về văn phòng lấy túi, thấy Đồ Tiểu Ninh vẫn đang tăng ca, cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là bản báo cáo mà cô bảo làm, bởi vì doanh nghiệp cô quản lí nhiều, thêm đó buổi sáng Đồ Tiểu Ninh còn phải giúp cô chạy quy trình, việc ghi lại báo cáo chỉ có thể để lại lúc tan làm ở lại tăng ca rồi làm thêm.

Cô thấy Đồ Tiểu Ninh vừa ghi chép báo cáo vừa nghe điện thoại, điện thoại kẹp ở cổ, ngón tay vẫn đang di chuyển trên bàn phím.

“Ôi trời mọi người đừng đợi con về ăn cơm nữa, con tăng ca rồi.”

Có vẻ người nhà gọi cho cô ấy, bình thường nhìn từ đôi mắt ngây thơ của cô là có thể biết cha mẹ cô ấy bảo vệ cô ấy rất tốt, chưa từng trải qua sự khắc nghiệt của xã hội này.

“Đàn chị con bây giờ còn đang bận ở bên ngoài kia kìa, quản lí dịch vụ khách hàng chính là bận tối mặt thế này, bây giờ con đây vẫn chưa học được tí gì, có thể học với chị ấy nhiều lắm, chỉ cần học được thì khổ thế nào cũng chẳng tính là gì, ai mà chẳng phải chịu qua khổ cực.”

Nhiêu Tĩnh ở lối đi nghe được, cũng không ngờ cô ngày nào cũng bị mình mắng này, đã không ghi thù cô lại còn rất biết giác ngộ.

“Mọi người ăn trước đi, đừng đợi con nữa, dù sao hôm nay con phải làm xong mới đi, ngày mai còn có việc của ngày mai nữa.”

Bên trong vẫn là giọng của Đồ Tiểu Ninh, Nhiều Tĩnh không đi vào, chỉ âm thầm rời đi.

Trên đường về cô nghĩ lại lúc mà cô bằng tuổi Đồ Tiểu Ninh đã sớm ra ngoài tự kiếm sống rồi, đâu giống Đồ Tiểu Ninh vẫn là một đóa hoa trong tủ kính, được cha mẹ che chở trong lòng bàn tay.

Điện thoại bỗng kêu lên, cô nhìn thì là Đồ Tiểu Ninh gọi đến.

Cô bắt máy.

“Chị Nhiêu.”

“Gì vậy?” Cô rất lạnh lùng.

“Chị ra ngoài bàn công việc vẫn chưa xong ạ?”

“Liên quan gì tới em hở?” Cô cũng vẫn nói chuyện kiểu rất khó chịu.

“Thế bữa tối của chị phải sao đây? Doanh nghiệp có lo cơm cho chị không?” Đồ Tiểu Ninh tự bỏ qua giọng điệu không kiên nhẫn của cô, hỏi tiếp.

“Em hỏi nhiều vậy làm gì?”

“Thì bên ngoài muộn lắm rồi, em thấy túi của chị vẫn ở văn phòng.”

“Em vẫn đang tăng ca à?” Nhiêu Tĩnh cố ý hỏi.

“Vâng.” Đồ Tiểu Ninh đáp lại rồi nói, “Chị Nhiêu, em thấy chị hay tăng ca.” Cô dừng một chút, có chút cẩn thận từng tí một, “Chị có vẻ hay bỏ bữa tối, không tốt cho cơ thể, dù bận thì vẫn nên ăn cơm.”

“Em tự lo tốt cho bản thân em là được.” Nhiêu Tĩnh vẫn như cũ, giọng điệu không thân thiện tí nào.

Đồ Tiểu Ninh cũng không nói gì nhiều nữa, chào cô rồi tắt máy.

Nhiêu Tĩnh nhìn thời gian trên màn hình, không khỏi tự cười bản thân.

Vẫn là lần đầu tiên có người quan tâm cô ăn tối hay chưa, cái đứa trẻ kia thì biết gì.

Ngày hôm sau đi làm tất cả vẫn như bình thường, chỉ là buổi tối tăng ca, lúc cô về lại chỗ của mình đột nhiên thấy trên bàn làm việc có một hộp cơm, một tờ giấy đè ở dưới, là chữ của Đồ Tiểu Ninh viết.

— —Chị Nhiêu, đây là đồ ăn mẹ em làm, khá ngon đó, em thấy chị tăng ca toàn ăn mì, không có dinh dưỡng, chị đói bụng thì thử luôn nhé, toàn là đồ ăn thường ngày ở nhà.

Nhiêu Tĩnh ngồi lặng một lúc, cũng không biết mình làm sao mà lại mở hộp cơm ra, rồi lại ma xui quỷ khiến thế nào ăn vài miếng, lúc cô đang nuốt miếng cơm xuống, lần đầu tiên cô đỏ hoe vành mắt ngồi ở trong phòng làm việc.

Cô đột nhiên ý thức được, mình đã rất lâu rồi không được ăn cơm nhà.

Chuyển bộ phận ở trong ngân hàng chính là khởi đầu lại tất cả, mặc dù Đồ Tiểu Ninh ở tiền sảnh ba năm, nhưng lại không hiểu chút gì về nghiệp vụ, không cần nói cô ấy, ngay cả một người ưu tú đến cũng chưa hẳn có thể quen với nhịp độ làm việc gấp rút trong ngân hàng nhanh chóng được.

Nhưng Đồ Tiểu Ninh không sợ khổ, lại còn tích cực, Nhiều Tĩnh đều thấy hết.

Bởi vì sớm đã chịu ảnh hưởng từ gia đình, tính cách của Nhiêu Tĩnh ít nhiều có thiếu sót, tính tình cô không được tốt, ác miệng, có khi rất dễ trở nên cực đoan, bản thân cô biết những khuyết điểm này, nhưng không sửa được, những người mới trước đó cô dẫn dắt đều bị cô dọa khóc, nhất là một số sinh viên vốn đã ưu tú ở đại học, cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, chẳng mấy ngày đã đi rồi, một số còn oan ức đi báo với bộ phận nhân sự, nhân sự cũng tìm cô ấy nói chuyện, cô vẫn như cũ làm theo cách của mình, một đến hai đi, cô được công nhận là người khó ở nhất DR.

Mọi người đều bàn tán sau lưng cô, “Bà cô ba mấy tuổi còn chưa lấy chồng, rối loạn nội tiết, tính tình thì rất kì quái.”

OK, cô trước giờ không quan tâm đến mấy tin đồn nhảm nhí, bản thân cô vui vẻ là được, người khác nói gì thì nói.

Giang tổng cố tình ném Đồ Tiểu Ninh cho cô, vậy nên cô đối xử với đàn em Đồ Tiểu Ninh này cũng như vậy, luôn nói lời khó nghe, quát mắng to tiếng.

Có lúc rõ ràng cô biết mình làm tổn thương đến người khác, Đồ Tiểu Ninh rõ ràng cũng rất khó chịu, nhưng sẽ luôn tự điều chỉnh lại rất nhanh.

Cô không thể không thừa nhận, mặc dù Đồ Tiểu Ninh là người có học lực thấp nhất mà cô từng dẫn dắt, thậm chí cũng không phải người ưu tú, nhưng lại là người có năng lực chịu đựng tốt nhất.

Việc marketing ngân hàng thực sự rất cần người tài, nhưng cũng cần chịu được áp lực căng thẳng, cô đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ này không phải là người vô dụng, vẫn có ưu điểm riêng, cũng không phải là không thể phát huy được tiềm năng.

Vừa dẫn dắt người đồ đệ này một cái là đã dẫn luôn một khoảng thời gian dài, là người trụ lại lâu nhất từ trước tới giờ.

Thời gian tiếp xúc càng lâu, có rất nhiều lúc cô sẽ ngưỡng mộ Đồ Tiểu Ninh.

Ngưỡng mộ cô ấy có một gia đình ấm áp, cha mẹ mỗi ngày đều lo lắng đầy đủ, lúc cô ấy tăng ca gọi điện hỏi han, xem ra ở nhà cô ấy rất được cưng chiều, cha mẹ bảo vệ cô ấy rất tốt, vậy nên cô ấy vẫn giữ được vẻ ngây thơ của mình trong cái xã hội phức tạp này, không chút ham vọng và tạp chất trong đáy mắt.

Ngày mà lần đầu tiên cô ấy bị Giang tổng đẩy đi uống rượu tiếp khách, cô ấy mượn rượu mà thẳng thắn nói với cô, “Chị Nhiêu, em không thích mấy bữa tiệc kiểu này.”

Lúc mà cô gái nhỏ đó nói điều này, trong ánh mắt chất chứa nhiều loại cảm xúc, có sự bất mãn với cái xã hội này, có sự tủi thân khi bị chèn ép, còn có sự bất bình vì thấy cô bị người ta sờ mó.

Lúc đó cô vẫn đang nhẹ nhàng hút thuốc, chậm rãi nhả khói, thầm nghĩ: Thích, ai mà lại thích cái loại tiệc này chứ? Nhưng không có gì là thích với không thích ở trong thế giới của người trưởng thành, bạn sống, muốn tồn tại, thì không thể nói không thích.

Lại nhìn dáng điệu thiếu kinh nghiệm sống của Đồ Tiểu Ninh, giống như nhìn thấy chính mình lúc mới vào ngân hàng.

Dù từ nhỏ suy nghĩ của cô đã sâu sắc hơn các bạn cùng trang lứa, nhưng lúc mới vào ngân hàng cô cũng có nhiều điều không thích nghi, hay nói đúng hơn là có rất nhiều điều không thích nghi được với xã hội này.

Cô hút hết một điếu thuốc, rõ ràng tình trạng tốt hơn Đồ Tiểu Ninh rất nhiều, nhưng cô nhóc ấy vẫn cố chấp muốn chờ lái xe thuê đến đón cô, như thể cô vừa đi là sẽ bị bắt đi mất vậy.

Sau đó lái xe thuê cuối cùng cũng tới, cô lên xe trước, bảo Đồ Tiểu Ninh ngồi xe của mình để lái xe thuê đưa về luôn, nhưng cô nhóc đó lại nói nhà hai người họ không cùng đường, lái xe thuê đưa hai người, giá sẽ rất đắt, tự cô ấy sẽ gọi taxi, sau đó vẫy vẫy tay với cô nói, “Tạm biệt chị Nhiêu, chị uống nhiều rượu rồi, về sớm nghỉ ngơi, về đến nhà thì báo em một câu cho em yên tâm nhé.”

Đồ Tiểu Ninh giúp cô đóng cửa, nhìn cô đi rồi mới đi, Nhiêu Tĩnh ngồi trong xe, nhìn bóng hình đang xa dần ở gương chiếu hậu của xe, bỗng nhiên cười một tiếng.

“Đồ ngốc.” Cô nói một câu, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Khóe mắt lại dần dần nóng lên.

— — “Chị uống nhiều rượu rồi, về sớm nghỉ ngơi, về đến nhà báo em một câu cho em yên tâm nhé.”

Lời nói của Đồ Tiểu Ninh cứ như đang văng vẳng bên tai cô.

Đây là sự quan tâm chân thành của một người dành cho mình mà từ trước đến giờ cô chưa được cảm nhận qua.

Chương 141: Phiên Ngoại: Nhiêu Tĩnh (4)

Ngày Quốc khánh hôm đó, chỉ có một mình Nhiêu Tĩnh đi Quế Lâm du lịch.

Cô đi chuyển bằng máy bay từ thành phố C đến Quế Lâm, sau đó tập trung với đoàn du lịch ở sân bay.

Sau khi ra khỏi sân bay cô theo sự chỉ dẫn trước đó của đoàn du lịch tìm được xe đến đón cô.

Cô mặc người lên chiếc váy liền của FENDI, đeo thêm chiếc kính râm kiểu dáng mới nhất GM, khoác trên vai chiếc túi LV, miệng nhai kẹo cao su kéo hành lý đến bên cạnh xe.

“Xin hỏi là xxx của công ty du lịch phải không?” Cô hỏi tài xế.

Phía sau có một chàng trai trẻ ngó ra hỏi tên cô.

“Nhiêu Tĩnh.”

Chàng trai nhìn tên, rồi lại nhìn số điện thoại, xác nhận là khách du lịch mới vội vàng xuống xe giúp cô bỏ hành lý vào sau cốp xe.

Nhiêu Tĩnh lúc đó cũng mới biết anh ta là hướng dẫn viên du lịch.

Nhiêu Tĩnh bước lên xe, nhìn thấy trên xe đã có mấy người ngồi rồi, không phải một nhà ba người thì là từng cặp từng đôi, chỉ có một mình cô đi một mình.

Xe này không to lắm, chỉ có thể gọi là xe du lịch loại nhỏ, cô tìm một vị trí phía sau cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, bên cạnh có hai người đang ngồi, một người đàn ông và một bà lão tóc bạc, người con trai nhìn có vẻ tầm 30 tuổi, mặc đồ thể thao thoải mái, tay vặn nắp chai, sau đó đưa sang cho bà lão bên cạnh.

Bà lão nhận lấy, uống mấy ngụm rồi ho vài tiếng, người đàn ông lấy khăn giấy từ chiếc balo sau lưng ra đưa cho bà lau miệng.

Nhiêu Tĩnh di chuyển tầm mắt, nhìn có vẻ là mẹ con.

Vẫn còn người chưa đến, cô đeo tai nghe lên, bắt đầu nghe nhạc.

Mãi cho đến khi một đôi tình nhân từ từ đi qua, bọn họ xem ra còn trẻ hơn cả Đồ Tiểu Ninh, bọn họ ngồi trước mặt Nhiêu Tĩnh, có vẻ vẫn là sinh viên đại học.

Lúc này, chiếc xe này ngoài chỗ ngồi bên cạnh Nhiêu Tĩnh ra thì đều ngồi chật hết rồi.

Hướng dẫn viên du lịch không cần đếm người đã nói luôn, “Rồi, đủ người rồi.”

Xe cứ như vậy mà dịch bánh di chuyển, hướng dẫn viên bắt đầu đứng dậy giới thiệu bản thân, tuy còn khá trẻ nhưng nói chuyện khá là thú vị.

Nhiêu Tĩnh vẫn tiếp tục nghe nhạc, không hề để ý đến lời anh ta nói.

Xe đi được một lúc, tầm nhìn của cô luôn hướng ra ngoài cửa sổ, đột nhiên vai cô bị động nhẹ một cái, cô ngoảnh đầu nhìn qua, là người đàn ông ngồi cách chỗ cô ngồi một ghế.

“Xin chào.” Anh rất lịch sự, giọng điệu ôn hòa.

Nhiêu Tĩnh không đáp trả, chỉ kéo kính râm thấp chút, để lộ ra mắt mình, biểu thị anh ta có gì muốn nói thì mau nói.

Người đàn ông hiểu ý nên nói, “Mẹ tôi có chút say xe, muốn thoáng khí một chút, cửa sổ chỗ chúng tôi bị hỏng không mở được, liệu có thể thương lượng với cô một chút để đổi chỗ ngồi không?”

Cô liếc nhìn một cái, nhìn thấy bà lão đang tựa đầu vào cửa kính, hai mắt nhắm chặt, trán lấm tấm mồ hôi, lồng ngực phập phồng lên xuống không ngừng, trông có vẻ rất khó chịu.

Cô kéo kính râm lên, không nói một lời đứng dậy.

Người đàn ông cảm kích nói, “Cảm ơn.” Rồi nhẹ nhàng đỡ mẹ dậy.

“Mẹ.”

Bà lão ngồi ở vị trí cũ của Nhiêu Tĩnh, con trai giúp bà mở cửa xe, bầu không khí mát lạnh thổi vào, bà lão trong phút chốc hít một hơi dài, dường như đã cảm thấy ổn hơn khi nãy.

Đợi hai mẹ con bình tĩnh lại, Nhiêu Tĩnh ngồi quay lại thì lại phát hiện dây an toàn chỗ ngồi này bị hỏng mất rồi.

Người đàn ông đã ngồi lại vị trí cũ tinh ý nhận ra, nói với cô, “Dây an toàn bị hỏng ngồi sẽ có chút nguy hiểm.” Dừng một chút lại nói tiếp, “Cô có thể ngồi đây.” Ý của anh ta là cô có thể ngồi ở chỗ mẹ anh ta ngồi trước đó, cũng chính là ngồi bên cạnh anh ta, bởi vì trên xe cũng không còn chỗ ngồi khác nữa rồi.

Nhiêu Tĩnh lại nhìn anh, chỉ lạnh nhạt nói, “Không sao.” Rồi lại tiếp tục nghe nhạc của mình.

Bà lão ngồi gần cửa sổ đã thoải mái hơn chút rồi, quay người nhìn cô, cười nói, “Cảm ơn cháu nhé, cô gái.”

Bà lão một mặt hiền lành phúc hậu, Nhiêu Tĩnh xuất thân là một người làm dịch vụ, nên cũng theo thói quen cười với bà một cái.

Bà lão lại tiếp tục nhìn cô cô kĩ lưỡng, Nhiêu Tĩnh bị bà lão nhìn đến mức không được thoải mái, thu lại tầm mắt nhắm mắt đi ngủ, ai biết được xe đột nhiên bị xóc một cái, bởi vì cô không thắt dây an toàn nên bị lao về phía trước, đầu đập vào chiếc ghế đằng trước.

Kính râm tinh tế bị rơi xuống, ngoài đầu bị đụng đau ra, tóc cô trong chốc lát trở nên rối xù.

Trong lòng cô thầm mắng một câu, vừa chuẩn bị cúi người nhặt kính thì đã thấy kính râm đưa đến trước mặt.

Cô ngước mắt, đối mặt với người đàn ông kia.

Anh ta nói, “Kính mắt của cô.”

Cô giơ tay nhận lấy, “Cảm ơn.”

Anh ta thu tay lại, “Cô vẫn nên ngồi sang bên này đi, không có dây an toàn rất nguy hiểm.”

Nhiêu Tĩnh vẫn không nhúc nhích, nghe thấy tiếng động, lúc này hướng dẫn viên mới đi lại, phát hiện dây an toàn của cô bị hỏng rồi, anh ta nhắc nhở, “Vì sự an toàn, cô vẫn nên đổi vị trí đi.”

Cứ như vậy, Nhiêu Tĩnh ngồi cạnh người đàn ông kia, cô chuẩn bị ngồi vào bởi vì mặc váy nên không tiện.

Người đàn ông dường như nhìn ra điểm này, anh chủ động nhích ra, “Cô ngồi bên ngoài đi.”

Nhiêu Tĩnh nhìn anh ta một cái, yên lặng ngồi xuống.

Điện thoại sắp hết pin rồi nên Nhiêu Tĩnh không nghe nhạc nữa, hướng dẫn viên vẫn ở đó giới thiệu như cũ, đôi tình nhân ngồi chéo cô cứ ôm ôm ấp ấp, anh anh em em, cực kì dính nhau.

Không ngờ từ sân bay đến khách sạn còn cách xa như vậy, Nhiêu Tĩnh chán quá nên bắt đầu nói chuyện với hướng dẫn viên, nhân tiện đếm xem đôi tình nhân trước mặt trên đường ân ái bao nhiêu lần.

Mãi cho đến khi một giọng nói đột nhiên vang lên, là bà lão kế bên gọi con trai mình.

“Nghiên Nghiên.”

Yến Yến? Yêm Yêm? Nghiễn Nghiễn? Ngạn Ngạn?

Trong phút chốc rất nhiều từ đồng âm đồng loạt hiện ra trong đầu Nhiêu Tĩnh.

Người đàn ông lại không hề có chút phản ứng.

Bà lão lại gọi một tiếng, “Nghiên Nghiên.”

Vẫn không có động tĩnh, Nhiêu Tĩnh quay người qua nhìn, không biết anh ta đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào rồi, dù cho ngồi anh ta cũng dựa lưng khá thẳng thắn, đầu khẽ nghiêng, từ góc nhìn của Nhiêu Tĩnh có thể nhìn thấy gặp lông mi dài cong vút của anh ta.

“Cố Nghiên.” Lần này bà lão gọi hẳn họ tên anh.

Nhưng người đàn ông này ngủ như chết vậy, không hề động đậy.

“Cố Nghiên, Cố Nghiên.”

Hướng dẫn viên phía trước đang cầm mic nói liên hồi, bên cạnh là tiếng gọi của mẹ anh ta, cái tình cảnh hỗn loạn như vậy mà vẫn có thể ngủ đến mức sấm đánh không động, anh ta là heo sao?

Sau cùng Nhiêu Tĩnh không nhìn nổi nữa, quyết định giúp bà cụ gọi anh.

Cô dùng khuỷu tay huých anh một cái, anh cuối cùng cũng động một cái, nghiêng đầu qua.

Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách lại gần như vậy, Nhiêu Tĩnh lúc này mới phát hiện anh rất trắng, thuộc kiểu sạch sẽ, lúc vừa nãy đổi chỗ ngồi anh có đứng dậy, dáng người cũng không tệ.

Không tính là kiểu người đẹp trai tuyệt sắc như Kỷ Dục Hằng, nhưng rất ưa nhìn, nếu mà vào DR cũng sẽ coi là cực phẩm.

Ánh mắt của anh ta chốc lát dừng trên khuôn mặt trái xoan của cô, Nhiêu Tĩnh dời tầm mắt, nói với anh, “Mẹ anh đang gọi anh kìa.”

Cố Nghiên ồ một tiếng, sau đó nhìn sang mẹ mình.

“Mẹ, sao vậy?”

Lúc này anh như ghé sát người cô, có gió thổi qua tai, ấm áp.

Bà lão nói, “Mẹ khát rồi, muốn uống nước.”

Anh ta lập tức lấy từ trong balo ra chai nước khoáng, mở nắp định đưa cho mẹ thì ở giữa bị ngăn cách bởi Nhiêu Tĩnh.

Xe lúc này lại rung lắc, chai nước lung lay tràn ra ngoài, rơi trên đôi chân dài trắng muốt của Nhiêu Tĩnh.

“Xin lỗi.” Cố Nghiên xin lỗi rồi đưa cho cô khăn giấy.

Nhiêu Tĩnh không đón lấy giấy mà đón lấy chai nước trên tay anh đưa cho mẹ anh, sau đó thuận miệng nói một câu, “Không sao.”

Bà lão đón lấy chai nước uống một hớp rồi nhìn cô, “Làm phiền cháu rồi, cô gái.”

Cố Nghiên nhìn mẹ uống xong nước mới nhắm mắt ngủ tiếp, anh cũng cảm ơn Nhiêu Tĩnh, “Cảm ơn cô.” Giọng anh trầm thấp, nhưng cũng rất từ tính.

“Không có gì.” Nhiêu Tĩnh vừa nói vừa tìm sạc dự phòng trong túi, nhưng tìm cả ngày trời vẫn không thấy, lễ nào quên mang rồi.

Lại nhìn pin điện thoại, chỉ còn dưới 20% thôi.

Cô có chút bực bội bỏ túi xuống, Cố Nghiên đưa cho cô sạc dự phòng của mình, “Dùng của tôi đi.”

Nhiêu Tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh.

Người này lẽ nào luôn quan sát cô? Cô muốn làm gì anh đều biết?

Nhiêu Tĩnh cảm ơn một câu rồi cầm lấy sạc dự phòng của anh.

Trên sạc dự phòng còn in một dòng chữ.

“Văn phòng luật sư Hoàn Vũ”

Hoàn Vũ? Chính là cái văn phòng luật sư nổi tiếng kia sao? Lẽ nào anh ta là luật sư?

Nhưng với hình tượng sạch sẽ gọn gàng này, cũng khá phù hợp với nghề nghiệp của anh ta.

Trong lòng Nhiêu Tĩnh nghĩ như vậy, vẫn tiếp tục dùng sạc dự phòng của anh ta sạc điện thoại.

Không bao lâu sau, xe đã đến khách sạn, hướng dẫn viên bắt đầu thu thập thẻ căn cước của mọi người.

Anh thẻ căn cước đưa cho hướng dẫn viên, khi chuyển qua trước mặt cô, cố có nhìn ra tên anh.

Cố Nghiên.

Ồ, hóa ra là Nghiên trong nghiên văn phòng tứ bảo đó hả? Nếu trước anh ta còn có anh chị gì đó, thì không phải gọi là Cố Bút, Cố Mặc, Cố Chỉ rồi?

Tất cả mọi người xuống xe xách hành lý, hướng dẫn viên sắp xếp phòng cho mọi người trước.

Nhiêu Tĩnh xuống xe trước, đoàn này cũng không đông, tổng cộng cũng chỉ có 10 người, cô xách hành lý của mình xuống rồi mới thấy anh đang đỡ mẹ xuống, xong xuôi mới đi xách hành lý.

Thời gian chờ đợi có hơi lâu, mọi người bắt đầu nhìn ngó rồi chào hỏi nhau, chỉ có Nhiêu Tĩnh đeo kính râm, nhai kẹo cao su, có chút không hòa nhập với đám đông.

Có người nhìn bà lão, hỏi bà, “Bà ơi, bà đi du lịch với con trai ạ?”

Bà lão cười gật đầu, “Đúng vậy.”

“Con trai bà nhìn trẻ thật đấy.”

Bà lão lấy chiếc mũ mà hướng dẫn viên phát để quạt quạt, “Đây là con trai út của tôi, tôi còn có một đứa con trai lớn và một đứa con gái nữa.”

“Bà có phúc thật đấy, được con trai đưa đi du lịch, thật hiếu thuận.”

Bà lão cười vui vẻ, “Ba đứa con nhà tôi đều rất hiếu thuận, trước đây tôi ở nhà con trai cả bế cháu nội, cháu nội lớn rồi đi học thì qua nhà con gái bế cháu ngoại, bây giờ cháu ngoại cũng đi nhà trẻ rồi, con út thấy tôi vất vả, đúng dịp nghỉ lễ nên đưa bà mẹ già này đi du lịch.”

“Ôi, thật là tốt.”

“Tốt cái gì chứ, ba mươi mấy tuổi rồi, lúc nào cũng bận bịu công việc còn chưa có bạn gái, làm tôi bực chết đi được.”

Bên này đang nói chuyện, hướng dẫn viên sắp xếp xong phòng bắt đầu lấy thẻ căn cước gọi tên từng người.

“Trương Lan.”

“Quý Ly.”

“Nhiêu Tĩnh.”

Nhiêu Tĩnh đẩy hành lý đi qua, lấy lại thẻ căn cước và nhận thẻ phòng, cô nhìn số phòng đột nhiên nhíu mày, sau đó kéo kính râm lên.

“Hướng dẫn viên, phòng tôi số đuôi là một, là phòng đầu à?”

Hướng dẫn viên không thèm để ý, chỉ nói đợi chút rồi tiếp tục gọi.

“Cố Nghiên.”

“Thái Khâm.”

“xxx.”



Phát xong thẻ phòng, hướng dẫn viên mới có thời gian quay qua hỏi Nhiêu Tĩnh, “Sao vậy?”

Nhiêu Tĩnh lại đưa thẻ phòng qua, “Phòng tôi là phòng đầu dãy à?”

Hướng dẫn viên nhìn rồi nói, “Đúng vậy, có vấn đề gì không?”

Nhiêu Tĩnh đặt thẻ phòng vào tay hướng dẫn viên nói, “Tôi không ở phòng đầu hoặc cuối, phiền anh đổi giúp.”

Hướng dẫn diên đánh giá cô một lượt, cười, “Không phải chứ người đẹp, làm gì phải kén chọn như vậy? Tôi nhìn cô cũng không giống như người mê tín mà.”

Nhiêu Tĩnh nhấn mạnh, “Tôi không ở phòng đầu hoặc cuối.”

Hướng dẫn viên nhìn thái độ nghiêm túc của cô, gật đầu, “Được, vậy thì đổi cho cô một phòng khác là được chứ gì.”

Sau đó lại cầm thẻ phòng của cô đi về lại bàn lễ tân.

Mọi người lại mất công đợi một lúc, mọi người bắt đầu chuyển tầm nhìn sang cô.

Có người bắt đầu thì thầm, “Cô gái này còn trẻ vậy mà lại kỳ quái thế.”

Nhiêu Tĩnh đảo mắt nhìn một lượt, đại khái ánh mắt có chút khó chịu, đối phương lập tức im bặt.

Một lúc sau hướng dẫn viên quay lại, đưa cho một thẻ phòng mới, “Được rồi chứ người đẹp, đổi theo yêu cầu của cô rồi, cũng may, còn thừa một phòng cuối.”

Nhiêu Tĩnh nhận lấy thẻ phòng mới, vẫn lạnh lùng như cũ.

Tiếp theo hướng dẫn viên thông báo một chút điều cần chú ý và thời gian tập hợp của ngày mai, đồng thời nhắc nhở mọi người nghỉ ngơi sớm.

Mọi người cùng nhau lên thang máy sau đó đi về phòng của mình.

Phòng của đoàn du lịch đều sắp xếp ở tầng 5, Nhiêu Tĩnh theo số phòng đi thẳng về phòng, mãi cho đến khi đến cuối cô mới dừng lại.

Vừa nhìn, số ghi trên thẻ phòng chính là phòng ở cuối cùng.

Lửa giận trong lòng cô bộc phát.

Cô rõ ràng nói là không muốn ở phòng cuối, tại sao lại cho cô ở phòng cuối.

Cô nổi giận phừng phừng quay người, đẩy hành lý về chỗ cũ, lại đụng mặt cặp mẹ con kia, chút nữa đụng phải bà mẹ.

Cô lập tức thu lại bước chân, thẻ phòng rơi xuống mặt đất, “Xin lỗi.”

Bà lão ôm ngực xém chút bị dọa, nhìn thấy vẻ mặt cô có vẻ đang bực bội nên nhiệt tình hỏi, “Sao vậy cô gái?”

Nhiêu Tĩnh chỉ cúi người nhặt thẻ phòng lên, ai biết được Cố Nghiên lại nhanh hơn một bước.

Cô giơ tay đòi lại, anh lại không hề có ý định lập tức đưa lại cho cô, mà nhìn số phòng một cái, sau đó lại nhìn căn phòng cuối dãy ở trước mắt, cuối cùng ánh mắt đặt trên người cô.

“Cô muốn đổi phòng à?” Anh hỏi.

Nhiêu Tĩnh trong lòng nghĩ liên quan gì đến anh, tay giương ra, ý muốn anh mau đưa thẻ phòng lại cho cô.

Anh cũng đưa thẻ phòng, nhưng lại không phải là thẻ của cô, Nhiêu Tĩnh giương mắt nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh sáng trong, hàng lông mày anh tuấn.

Anh nói, “Tôi không quan tâm lắm đến số phòng, đổi với cô đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK