Tưởng tượng đến toàn bộ lời mình mắng Tư Không Vịnh Dạ đều bị y nghe được, Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời gặp trở ngại.
Hắn chết sống cũng không ngờ Tứ hoàng đệ dụ dỗ hoặc quân trong miệng mẫu phi mình, lại có thể là một mĩ thiếu niên phong độ phiên phiên, khí chất ôn nhuận như ngọc, hơn nữa trầm tĩnh nội liễm, hình tượng mẫu phi hắn hình dung đúng là kém quá xa.
Đầu óc đơn thuần của Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời có chút hỗn loạn không rõ.
Theo lý mà nói, mẫu phi luôn ôn nhu uyển chuyển sẽ không vô cớ nói dối hắn.
Nhưng là, nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Vĩnh Ngạn thật sự không thể đánh đồng y với Tứ hoàng tử *** đãng xinh đẹp nàng hình dung được.
Tư Không Vĩnh Ngạn đột nhiên hơi đau đầu.
Nhìn thấy trên gương mặt thanh tú của hắn nhíu chặt mày, vẻ mặt thập phần rối rắm, Tư Không Vịnh Dạ phút chốc thấy hơi buồn cười.
Tư Không Vĩnh Ngạn đang nghĩ còn chưa rõ ràng ngẩng đầu lên, có chút úc tốt nhìn về phía Tư Không Vịnh Dạ.
Nhưng chỉ vừa nhìn thấy, tức khắc ngẩn người.
Tư Không Vịnh Dạ đang nhìn hắn mỉm cười, khuôn mặt thanh tú tuấn dật, môi hồng răng trắng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi hơi giương lên thành một độ cung xinh đẹp, đầy ánh sao.
Gương mặt khi cười, khí chất tuấn tú nho nhã biểu lộ rõ ràng, cao quý tự nhiên, điệu bộ so với tiên tử đẹp nhất có lẽ còn hơn vài phần.
Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời cảm thấy trái tim của mình bị đánh trúng, tim đập kịch liệt nhanh, một loại cảm giác kỳ diệu từ trong tim phát tán toàn thân, không khỏi hô hấp dồn dập đứng lên.
Thấy hắn nhìn về phía mình, Tư Không Vịnh Dạ thu nụ cười trên mặt, thay bộ mặt lạnh như băng trước đó.
Bởi vì chuyện vừa rồi, ánh mắt Tư Không Vịnh Dạ không chân thật.
Tuy y luôn là một người hòa khí, nhưng cũng không phải loại tiểu bạch thỏ nhẫn nhục chịu đựng, kẻ chạm đến y, từ trước đến giờ y sẽ không cho đối phương một vẻ mặt hòa nhã.
Nhìn thấy dáng vẻ y cười như không cười, mặt Tư Không Vĩnh Ngạn đã đỏ càng thêm đỏ.
Không muốn dây dưa với bọn họ, Tư Không Vịnh Dạ đứng dậy, Tư Không Vịnh Dạ làm một cái lễ tượng trưng đối với hắn: “Tam hoàng huynh, Ngũ hoàng muội, ta có việc, ta đi trước.”
Tư Không Vịnh Dạ dứt lời, dùng ánh mắt bảo Hỉ Toàn một chút, xoay người bước đi.
Hỉ Toàn vội vàng chạy lên, bám sát theo phía sau y.
Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời nóng nảy, vội vàng mở miệng nói: “Tứ hoàng đệ chớ đi đã!”
Tư Không Vịnh Dạ dừng cước bộ, xoay người lại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng nói: “Xin hỏi Tam hoàng huynh còn có việc gì sao?”
Tư Không Vĩnh Ngạn vốn là vì không muốn nhìn thấy hoàng đệ như tiên tử này bỏ đi, nhất thời không nghĩ gì mà hô lên, hoàn toàn không suy tính gì trong đầu cả.
Nhưng, lời vừa ra khỏi miệng hắn liền hối hận.
Hắn căn bản không biết nên nói gì.
“Cái kia, Tứ ~ Tứ hoàng đệ ~ ta ~ ta ~ ta nghĩ ~!”
Đầu lưỡi Tư Không Vĩnh Ngạn khẩn trương thắt lại, lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra đủ một câu, thần tình đều là mồ hôi.
Tư Không Vịnh Dạ bị bộ dáng này của hắn làm buồn cười, nhưng vẫn không cười ra, cho nên đành phải mím môi, cố nén không cho miệng mình nhếch lên.
Nhưng mà, bả vai vẫn không thể ức chế run lên.
Có chút xấu hổ lau mồ hôi trên trán, trên gương mặt màu da phơi nắng thực khỏe mạnh của Tư Không Vĩnh Ngạn hồng như quả hồng, ngay cả cổ cũng đỏ một mảnh.
Tư Không Vịnh Dạ mặt không chút thay đổi theo dõi mặt hắn, trong mắt hơi lộ vẻ nghiền ngẫm: Hoàng huynh ngây ngốc này, xem ra có chút ý tứ mà.
Tư Không Vĩnh Ngạn không dám nhìn trực tiếp ánh mắt của y, đành phải làm bộ như ngắm phong cảnh, nhìn về phía khác.
Một đại nam nhân, thành bộ dạng thẹn thùng thế này, Tư Không Vịnh Dạ thật sự không biết dùng từ ‘đáng yêu’ để hình dung hắn, hay là dùng ‘buồn cười’ thì hợp hơn.
Thời gian dài chờ đợi, hao mòn hết kiên nhẫn còn lại không nhiều lắm của Tư Không Vịnh Dạ, y không muốn dây dưa với thiếu niên ngớ ngẩn ngu ngốc này nữa.
Nhếch khóe miệng, Tư Không Vịnh Dạ xả ra một nụ cười không mặn không nhạt, thản nhiên mở miệng nói: “Nếu hoàng huynh không có việc gì, vậy Vịnh Dạ cáo biệt.”
Mắt thấy Tư Không Vịnh Dạ muốn rời đi, Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời có chút nóng nảy, một phen tiến lên, muốn bắt lấy bờ vai y.
Nhưng hắn vừa mới nhấc chân, chân phải vấp vào một tảng đá, thân hình mất thăng bằng, ngã thẳng về phía Tư Không Vịnh Dạ.
Mắt thấy thiếu niên thân hình khổng lồ bay về phía mình, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời không phản ứng.
Tư Không Vịnh Dạ luôn tự cho rằng mình phản ứng nhanh nhẹn, nhưng cuộc sống thời gian dài nhàn nhã tản mạn sớm làm tiêu tan năng lực cường hãn được huấn luyện kiếp trước của y không còn một mảnh.
Lúc này phản ứng của y đã không khác biệc mấy so với người bình thường, thậm chí còn chậm hơn vài phần.
Vì thế, biết rõ “nguy hiểm” đang tới gần, nhưng thân thể Tư Không Vịnh Dạ vẫn không có phản ứng gì, thân thể của Tư Không Vĩnh Ngạn ngã đè lên y.
Mà phía sau Tư Không Vịnh Dạ lại là hồ hoa sen.
Vì thế, không phòng bị, cả hai đều ngã ùm xuống nước, bọt nước bắn lên thật mạnh.
Đời trước Tư Không Vịnh Dạ là một cao thủ bơi lội, nhưng thân thể đời này thật sự quá yếu, hơn nữa Tư Không Viêm Lưu không cho phép y tiếp cận bất cứ thứ gì gây tổn thương cho y, cho nên y là một con vịt cạn điển hình, không bơi được.
Cho nên, rơi vào nước, Tư Không Vịnh Dạ chìm thẳng xuống đáy.
Hít thở không thông làm cho y phi thường thống khổ, nhưng hai chân y lại vướng sâu vào bùn dày trong nước, không nhổ ra được.
Kịch liệt giãy dụa, khí quản Tư Không Vịnh Dạ không cẩn thận hít một hơi nước, Tư Không Vịnh Dạ theo bản năng ho khan, làm cho càng nhiều nước tiến vào, vào cả miệng và mũi y.
Cảm giác nước vào phổi cũng không hơn gì, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm thấy phổi truyền đến đau nhức như dao cắt, nhưng y lại bất lực.
Thiếu dưỡng khí lâu, đã làm cho thần trí y có chút mơ hồ.
Trước khi hít thở không thông mà hôn mê, một đôi tay cường mà hữu lực bắt được y, kéo y lên.
Tiếp theo, y cảm thấy chính mình rơi vào một cái ôm ấp rộng lớn mà kiên cố.
Cảm giác rất quen thuộc, thực ấm áp, làm cho y bất giác nhớ đến ôm ấp của Tư Không Viêm Lưu.
Trái tim hoảng sợ bối rối của Tư Không Vịnh Dạ dần yên ổn xuống.
Đầu rốt cuộc nhô lên khỏi mặt nước, tiếp xúc không khí trong lành làm cho Tư Không Vịnh Dạ lập tức từ hôn mê tỉnh dậy.
Hốt hoảng bị người kéo lên, Tư Không Vịnh Dạ vô lực tê liệt ngã xuống trên đất, thống khổ ho khan.
Mà hình như bị cảnh vừa rồi làm sợ đến mức hồn vía lên mây, Hỉ Toàn vội vàng nhào đến, một bên đập mạnh lưng y, giúp y phun hết nước trong phổi ra, một bên khóc nức nở nói: “Tứ điện hạ, vừa rồi thật sự hù chết Hỉ Toàn! Ô ô ô, cũng may chủ tử không có việc gì!”
Tư Không Vịnh Dạ có chút phiền lòng nhẹ nhàng phất tay, ý bảo nó im miệng.
Y hiện tại toàn thân đều đau muốn chết, thật sự chịu không nổi Hỉ Toàn cứ khóc nháo như vậy.
Hỉ Toàn tuy rằng thực đơn thuần, nhưng việc sát ngôn quan sắc vẫn là thực am hiểu, cho nên vội ngậm miệng lại, nhưng vẫn không ngăn được chút thút thít.
Mấy ngụm nước phun ra từ miệng, khí quản bị ngăn chặn rốt cuộc được khơi thông, miệng Tư Không Vịnh Dạ há hốc, tham lam hít lấy không khí trong lành.
Mà Tư Không Vĩnh Ngạn đứng bên cạnh y đối với tình huống lúc này không có biện pháp, nghe tiếng y ho khan tê tâm liệt phế, Tư Không Vĩnh Ngạn liền thấy đau lòng như dao cắt.
“Ngươi không sao chứ, Tứ hoàng đệ?” Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ tốt hơn tí, Tư Không Vĩnh Ngạn mới phản ứng lại, vội vàng ngồi xuống, thật cẩn thận mở miệng hỏi.
Đầu sỏ gây chuyện ngay trước mắt, nhưng Tư Không Vịnh Dạ muốn phát hỏa cũng không phát được.
Dù sao đối phương cũng chỉ là vô tình gây nên, cũng không có ác ý, nếu giận chó đánh mèo với hắn, hình như cũng hơi quá đáng.
Có chút vô lực lắc đầu, khóe miệng Tư Không Vịnh Dạ lộ ra một nụ cười khổ: “Không có việc gì, hoàng huynh không cần lo lắng.”
Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời càng thêm áy náy.
Lúc này Tư Không Vịnh Dạ cả người ướt đẫm, quần áo dính vào cơ thể, giày cũng không biết mất nơi nào, dây buộc tóc cũng bị nước cuốn trôi, tóc rối tung dán trên mặt, dáng vẻ thoạt nhìn thập phần chật vật.
Gió lạnh thổi quá, cảm thấy rét thấu xương.
Mà Tư Không Vĩnh Ngạn cũng không hơn gì y, trừ bỏ búi tóc không bung ra, quần áo trên người cũng đã lung tung cả lên, cũng đồng dạng chật vật không chịu nổi như Tư Không Vịnh Dạ.
Tư Không Vịnh Dạ bắt lấy tay Hỉ Toàn, có chút miễn cưỡng đứng dậy.
Đau đầu dữ dội làm cho Tư Không Vịnh Dạ cảm giác thập phần khó chịu, một cơn ghê tởm mãnh liệt trào từ dạ dày lên.
Tư Không Vịnh Dạ vội che miệng lại, đè nén vị chua trong yết hầu xuống, mới khiến bản thân không nhổ ra.
Nhưng, lần này, y nén xuống, cảm giác thân thể tức khắc không ổn.
Cảnh vật trước mắt quay cuồng, thân thể Tư Không Vịnh Dạ lảo đảo, ngã về phía sau.
Tư Không Vĩnh Ngạn tay mắt lanh lẹ, một phen kéo ống tay áo y.
Nhưng, hắn dùng lực rất mạnh, ống tay áo của Tư Không Vịnh Dạ nhất thời bị hắn kéo rớt xuống từ áo khoác.
Tư Không Vịnh Dạ: “………………”
Hết chương thứ một trăm lẻ bốn
Danh Sách Chương: