Ngày hành hình Thượng Quan Lưu Hiên.
Sáng sớm, cả triều đình có vẻ phi thường không yên ổn, hầu như tất cả quan viên đều đè thấp thanh âm thảo luận gì đó, sắc mặt âm trầm có, bóp cổ tay thở dài cũng có, nhưng đại đa số là âm thầm vui sướng khi kẻ khác gặp họa.
Trong đó không thiếu những kẻ vì ghen tị mà công khai chống lại Thượng Quan Lưu Hiên, ầm thầm hãm hại, nhưng cũng không dám quá lộ liễu, vì sắc mặt Tư Không Viêm Lưu từ lúc lâm triều đến giờ nhìn phi thường khó coi.
Chúng quan viên nhất thời không hiểu được, thủ phạm thương tổn Tứ hoàng tử hắn yêu thương nhất sắp lên đoạn đầu đài, tại sao sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi?
Chẳng lẽ hắn không muốn giết Thượng Quan Lưu Hiên?
Đối với ý nghĩ của Tư Không Viêm Lưu, chúng quan viên đượng nhiên chỉ dám âm thầm đoán, không ai dám nói ra.
Không ai ngu đi đụng vào một kẻ tối âm trầm sắp bùng nổ, huống chi người nọ lại là đương kim Hoàng Thượng.
Tư Không Viêm Lưu ngồi trên long ỷ lúc này thật buồn bực, âm lãnh khí toàn thân tất nhiên là vì Tư Không Vịnh Dạ.
Ngoài y ra, không ai có khả năng khuấy động tình cảm của nam nhân quyền thế nhất Đại Hoa triều.
Từ đêm đó về sau, Tư Không Vịnh Dạ đối với Tư Không Viêm Lưu lãnh đạm, mặc kệ hắn đùa Tư Không Vịnh Dạ thế nào, lấy lòng y thế nào, đối phương đều làm như không thấy hắn, xem hắn như không khí.
Tư Không Viêm Lưu đương nhiên phẫn nộ, nhưng cũng bó tay.
Tiểu tử kia rất ít khi phát giận, nhưng một khi đã bắt đầu thì tuyệt đối là muốn lấy mạng người.
Ai… vẫn là chờ chuyện này qua đi rồi từ từ giải thích cho tiểu tử kia, làm gì thì cũng có nguyên nhân của nó.
Tư Không Viêm Lưu nội tâm thở dài một hơi, hướng các quan viên mở miệng nói: “Nếu chúng ái khanh không có việc gì, vậy tan triều đi.”
Chúng đại thần kinh sợ hành lễ, vội vã ra khỏi đại điện.
Không ai nguyện ý đứng đó để bị ánh mắt lạnh như băng của Tư Không Viêm Lưu lăng trì, rất kinh khủng.
Mà tan triều xong Tư Không Viêm Lưu vẫn ngồi ở long ỷ ngơ ngác một hồi, sau một lát lại thở dài, rời đi.
…………………………
Chính ngọ, trước ngọ môn.
Thượng Quan Lưu Hiên bị trói trên đài hành hình, toàn thân chỉ còn một tiết khố, lộ ra thân hình gầy yếu đầy vết thương.
Trải qua thời gian dài bị tra tấn và đói khát, lúc này Thượng Quan Lưu Hiên tiều tụy, hoàn toàn không có dáng vẻ phong độ như hồi trước.
Tóc bù xù rối tung, thân thể gầy yếu, hơn nữa các miệng vết thương đóng vảy đầy người, thoạt nhìn vô cùng thê lương.
Nhưng miệng gã vẫn là mỉm cười nhè nhẹ, dấu hiệu của sự cuồng dã bất kham như trước, trong mắt chảy ánh sáng ngọc. Hoàn toàn không giống biểu tình của một tử phạm sắp bị hành hình.
Người tới xem náo nhiệt đã sớm đến đông chật như nêm cối.
Hoạt động giải trí của người xưa rất là ít, cuộc sống từ trước đến nay bình thản. Hơn nữa vẫn bị áp bức dưới những người thống trị cường quyền, nến đối với loại chuyện giết người này phi thường vui vẻ, huống hồ gì là lăng trì xử tử.
Nhưng những người quý Thượng Quan Lưu Hiên từ đáy lòng hình như chưa đến, bởi vì họ không muốn nhìn đến thảm trạng gã bị tra tấn.
Cho nên toàn bộ những kẻ vây quanh đây hầu hết là những người mong gã chết, hơn nữa chết càng thống khổ càng tốt.
Nhìn ánh mắt những người xung quanh chờ đợi, Thượng Quan Lưu Hiên không khỏi cười khổ một chút, nội tâm thầm than: Ta chết thật là thê lương a!
Nhưng mà……………… không biết A Phàm có thể vì ta chết mà thương tâm một chút nào không? Hay sẽ vạn phần mừng rỡ? Tên ác ôn quấn lấy hắn cuối cùng cũng bị xử tử, hắn chắc sẽ thực vui vẻ đi.
Thượng Quan Lưu Hiên xem trái xem phải, tìm kiếm trong đám người nửa ngày cũng không thấy nam nhân làm gã hồn khiên mộng nhiễu, bỗng nhiên thấy vô cùng thất vọng.
Xem ra mình trước khi chết cũng không thể thấy mặt A Phàm lần cuối………………
Ánh nắng cực nóng bao phủ quanh người, nhưng Thượng Quan Lưu Hiên cảm giác trái tim mình từ trong ra ngoài đều bị đóng một lớp băng cứng.
Đó không phải lạnh bình thường, mà là băng hàn thấm tận xương tủy.
Đến buổi trưa, “Hành hình quan” Tư Không Viêm Lưu mới khoan thai đến.
Cách xa đám người, ánh mắt hai nhân vật chính không hề né tránh va chạm nhau.
Song, trước đây khí thế bên ngoài hoàn toàn tương xứng, lúc này lại khác biệt rõ ràng như thế: Tư Không Viêm Lưu áo mũ chỉnh tề, khí thế uy nghiêm, Thượng Quan Lưu Hiên cơ hồ là màu đỏ trần truồng, dáng vẻ nản lòng không chịu nổi.
Một kẻ đứng ở trên mây, người…………… lại bị nhốt sâu trong địa ngục.
Thế nhưng, hai người cảnh ngộ hoàn toàn khác nhau, ánh mắt lại sắc bén như nhau.
Ánh mắt xẹt ra tia lửa kịch liệt, làm cho không khí giữa hai người ngầm bắt đầu dao động lên.
……………………………………
Giờ ngọ đã đến. Hành hình quan bên cạnh xin chỉ thị, Thượng Quan Lưu Hiên hạ lệnh hành hình.
Hai người mặc y phục thái giám cầm lưới đánh cá đến trước mặt Thượng Quan Lưu Hiên, dùng sức cưỡng chế gã.
Miệng vết thương trên người bị đè ép, Thượng Quan Lưu Hiên kêu rên một tiếng, cơ thể cứng rắn xuyên qua lỗ lưới, máu từ vết thương bị hở chảy xuống dưới, làm lưới đánh cá đan bằng đay nhuộm màu đỏ sậm.
Thượng Quan Lưu Hiên vô lực gục đầu xuống, mái tóc khô queo rối tung không che được vẻ mặt gã lúc này trắng bệch thống khổ, cực lực cắn răng ngăn chặn tiếng rên rỉ thoát ra, bộ dáng thoạt nhìn làm người ta vô cùng lo lắng.
Hành hình chính là một kẻ mặc y phục thái giám, diện mạo âm nhu gian trá, rõ ràng là người của Đông Hán*.
Hành hình thủ cầm dao nhọn, lưỡi dao sắc lẻm dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang làm người ta phát run, làm nổi bật vẻ âm ngoan khát máu trong mắt tên đó khiến mọi người ở đây không rét mà run.
Trái tim của Thượng Quan Lưu Hiên vốn thản nhiên bỗng chốc hồi hộp một chút, thân thể tự động căng thẳng.
Xem ra lần này sẽ chết rất thống khổ……
Hai thái giám vừa rồi buộc lưới đánh cá vào gã mạnh mẽ cạy miệng gã ra, nhét vào hàm răng một cây côn gỗ. Đây là phòng ngừa gã bởi vì không chịu được đau đớn mà nửa đường cắn lưỡi tự sát.
Hành hình thủ nhẹ nhàng bước đến trước mặt gã, trên mặt mang theo một nụ cười tàn nhẫn, giơ dao lên trước mặt gã.
Thân dao ngang thái dướng, Thượng Quan Lưu Hiên bị thứ ánh sáng chói mắt đột ngột đó làm hai mắt nhắm lại.
Hiện trường an tĩnh lại, tất cả mọi người ngưng thở chờ cảnh kế tiếp, cả quảng trường im đến nỗi có thể nghe được tiếng tim người đập.
Không khí khẩn trương hẳn lên.
Dao thứ nhất hạ xuống.
Lưỡi dao sắc bén trong nháy mắt còn chưa cắt vào cánh tay trái của gã, Thượng Quan Lưu Hiên run rẩy một chút, máu từ miệng vết thương ứa ra.
“Dừng tay!” Một tiếng nói nam tính âm vang hữu lực vọng lại, thanh âm hùng hồn xuyên qua đám người truyền khắp cả quảng trường.
Thượng Quan Lưu Hiên vốn đang cúi xuống đột nhiên ngẩng đầu dậy, mừng rỡ như điên nhìn về phía thanh âm truyền tới, ánh mắt ảm đạm lúc này lại quang hoa lóa mắt làm người ta không dám nhìn thẳng.
Hành hình thủ do dự một chút, nhìn về phía Tư Không Viêm Lưu.
Vẻ âm trầm trên mặt Tư Không Viêm Lưu dần giảm bớt, khóe miệng hơi nhếch lên, ý cười nhu hòa dần hiện lên.
Dáng vẻ đúng là thở phào một hơi.
Hành hình thủ nhất thời bị phản ứng kỳ quái của hắn làm cho tay chân luống cuống, không rõ hắn muốn giết hay là không giết, đành phải tạm thời dừng lại trước.
Trong đám người đông đúc vỡ ra một lổ trống, mọi người kinh ngạc nhìn về nam nhân cao lớn từ trong đám người đi ra.
Người tới đúng là Mã Nhược Phàm.
Lúc này sắc mặt hắn ngưng trọng, đường cong cương nghị trên mặt có một loại uy nghiêm khí thế không để bị xâm phạm, cước bộ kiên định xuyên qua đám người, hướng về đài hành hình.
Nhìn thấy nam nhân mình ngày đêm mong nhớ, khóe miệng Thượng Quan Lưu Hiên tách ra, trên mặt phơi phới tươi cười sáng lạn, hàm răng trắng noãn đều đặn so với vết bẩn trên mặt rất là đối lập, nhưng lại làm cho tao nhã phong độ vốn bị triệt tiêu trên người gã lại phát ra lần nữa.
Mã Nhược Phàm đến làm cho trái tim của gã gần tan biết lại cháy lên từ tro tàn.
Mà Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Mã Nhược Phàm đang hướng về phía hắn, toàn thân phát ra khí thế không hề hung hăn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy……… thoải mái hẳn lên.
Bên trong đám người dần xôn xao lên, mọi người đều thấp giọng nghị luận rốt cuộc nam nhân tuấn dĩnh này đột nhiên xông đến đây làm gì.
Cảnh vốn là đã quyết định đột nhiên có chuyển biến, làm cho bọn họ thấy hôm nay so với trong tưởng tượng còn kích thích hơn.
Không đế ý tới ánh mắt nhiệt liệt của Thượng Quan Lưu Hiên dán dính trên người hắn, Mã Nhược Phàm lập tức đi đến trước mặt Tư Không Viêm Lưu đang ngồi xem đài hành hình, trực tiếp quỳ xuống, cả quá trình không hề liếc nhìn Thượng Quan Lưu Hiên lấy một cái.
“Hoàng Thượng, thỉnh tha thứ cho Thượng Quan Lưu Hiên.” Thân thể Mã Nhược Phàm thẳng tắp, biểu tình lãnh ngạnh, ánh mắt không hề sợ hãi nhìn Tư Không Viêm Lưu cao cao tại thượng.
Nụ cười trên mặt Tư Không Viêm Lưu rất lạnh, từ trên cao nhìn xuống hắn, trong ngữ khí chứa một tia châm chọc: “Vì sao? Hắn là tử phạm đã phạm vào tử tội a, ngươi muốn trẫm tha cho hắn?”
Mã Nhược Phàm mất tự nhiên dời tầm mắt, trên khuôn mặt tuấn tú màu mật ong hiện ra một vết ửng đỏ như mây hồng: “Bởi vì…… Bởi vì thần không thể để hắn chết…… hắn…… hắn là……”
Đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên truyền đến một tiếng cười cuồng dại sắc nhọn chặn ngang lời hắn sắp thốt ra.
Sau đó, lúc mọi người lấy lại tinh thần, một trận gió lốc màu phấn hồng ùn ùn kéo đến quét qua quảng trường, loáng thoáng có thể nhìn thấy thân ảnh nữ nhân kiều mỵ ở giữa.
Thình lình xảy ra biến cố làm cho mọi người hoảng sợ, tầm mắt hoàn toàn bị thứ màu phấn hồng che đi, nhìn kỹ thì là vô số đóa hoa, đánh vào trên người, đau toàn tâm liệt cốt.
Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc tê tâm phế liệt của mọi người vang lên liên tiếp, cả quảng trường loạn cào cào cả lên.
Hết chương thứ tám mươi sáu.
Đông Hán*: hay Đông Xưởng, cơ quan đặc vụ toàn thái giám.