Chỉ thấy Tư Không Viêm Lưu ngạc nhiên ngồi yên trên giường, vẻ mặt u buồn nhìn y, bộ dáng thoạt nhìn có chút tiều tụy, giống như nháy mắt già hơn mười tuổi.
Ánh mắt đó, thoạt nhìn dị thường tịch mịch.
Như thế thê lương.
Tư Không Vịnh Dạ nội tâm căng thẳng, rút tay đặt trên cửa lại, do dự một lát, cuối cùng vẫn là thật cẩn thận quay về giường.
Tư Không Viêm Lưu vẫn là ngơ ngác nhìn y, trầm mặc không nói, đôi mắt tối tăm ảm đạm không ánh sáng, giống như một cánh đồng hoang vu tro tàn ảm đạm, không có một tia sinh khí, chỉ còn lại cát vàng bay đầy trời.
Bên trong ấn tượng của Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu từ trước đến nay là một nam nhân kiên cường mà uy nghiêm, làm một người nắm giữ quyền sinh sát thiên hạ, tựa hồ chưa từng có thời điểm yếu đuối.
Chính là, hắn hiện tại thoạt nhìn giống như thủy tinh mỏng manh, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào sẽ vỡ nát.
Tư Không Vịnh Dạ trèo lên giường, thật cẩn thận tiến đến trước người Tư Không Viêm Lưu, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Phụ hoàng, người không sao chứ?”
Tư Không Vịnh Dạ nước mắt trên mặt còn chưa khô, một đôi mắt hoa đào thật to thủy quang trong suốt, ánh mắt thoạt nhìn có điểm vô tội, bộ dáng chọc người trìu mến.
Tư Không Viêm Lưu không trả lời y, đầu cúi xuống gối, bả vai bắt đầu có chút hơi hơi run rẩy.
Tư thế này, động tác này, phản ứng này. . . Tư Không Vịnh Dạ nhất thời ngẩn ra , tay đang vươn ra cũng dừng giữa không trung.
Không khí có chút tế nhị, thân thể nam nhân cuộn lại, hô hấp dồn dập có chút quỷ dị, nam nhân luôn luôn cao quý uy nghiêm lúc này giống như một tiểu động vật bị ủy khuất, đang rút vào bên trong xác cứng, yên lặng liếm miệng vết thương. Mang theo cực kỳ bi ai không che dấu.
Cảm giác này thật giống như xác ngoài nguyên bản kiên cố lạnh lùng đột nhiên vỡ vụn, lộ ra bên trong nội tâm mềm mại phi thường yếu ớt.
Sẽ không phải khóc đi. Tư Không Vịnh Dạ kinh ngạc, luống cuống tay chân an ủi Tư Không Viêm Lưu: “Phụ hoàng? Người làm sao vậy, đừng dọa ta a, xảy ra chuyện gì?”
Tư Không Viêm Lưu không có phản ứng, chính là bả vai co rúm hơn .
Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa ngất đi, nếu A Viêm thật sự khóc, đó là không phải là mình làm hắn khóc sao?
Trời ạ. . . Này thật sự là rất. . . Tư Không Vịnh Dạ da đầu run lên, y chết sống cũng không có biện pháp tưởng tượng cảnh tượng nam nhân cường hãn như Tư Không Viêm Lưu khóc lê hoa đái vũ.
Hình ảnh sợ chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Tư Không Vịnh Dạ bắt lấy cánh tay nam nhân, dùng sức lay động thân thể hắn: “Phụ hoàng, ta sai rồi! Ta sai rồi còn không được sao? Người đừng khóc được không?”
Tư Không Viêm Lưu cúi đầu, Tư Không Vịnh Dạ nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, cúi đầu theo, vươn tay, thật cẩn thận quơ quơ trước mặt hắn.
Tư Không Viêm Lưu đột nhiên ngẩng đầu, Tư Không Vịnh Dạ thấy hoa mắt, còn chưa thấy rõ ràng biểu tình trên mặt nam nhân, liền bị hắn bế vào lòng.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời bị dọa kinh hoảng, nghĩ hắn lại thú tính nổi lên , vội vàng giãy dụa: “Phụ hoàng! Người làm gì?”
Tư Không Viêm Lưu không trả lời y, cũng không có động tác khác, chỉ là ôm chặt lấy y, thân thể có chút run rẩy.
Một trận thất kinh, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm bình tĩnh trở lại.
“Vịnh Dạ, phụ hoàng khổ quá.” Sau một lát, thanh âm Tư Không Viêm Lưu trầm thấp truyền đến, bên trong ngữ khí mang theo một tia uể oải: “Hóa ra Vịnh Dạ ghét phụ hoàng như vậy.”
Nam nhân đem cằm để trên vai Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Vịnh Dạ có chút đau, nhưng là cũng không kêu lên, đành phải hai tay ôm đầu Tư Không Viêm Lưu, thấp giọng an ủi hắn: “Vịnh Dạ không có ghét phụ hoàng a, trước nay vẫn phi thường thích phụ hoàng, nhưng mà phụ hoàng vừa rồi làm như vậy, dọa đến ta .”
Nghĩ đến một màn vừa rồi, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời còn sợ hãi, nam nhân vừa rồi thật giống một con báo khát máu, trong mắt kia thú tính trắng trợn muốn nhai luôn xương của y.
“Phải không? Vịnh Dạ thật sự không ghét phụ hoàng?” Tư Không Viêm Lưu bán tín bán nghi mở miệng nói: “Dùng cái gì chứng minh?”
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời xúc động bão nổi.
Y đã biểu hiện đến thế này, Tư Không Viêm Lưu cư nhiên còn chưa tin y? Chẳng lẽ thật sự muốn y hiến thân, nam nhân trì độn này mới có thể thật sự tin tưởng y?
Chính là y mới chưa tới mười hai tuổi a! Nếu nói loại tự an ủi, kia y đích xác có thể đã làm, dù sao thân thể đã bắt đầu phát dục. Nhưng là phải chân chính thừa nhận nam nhân hoan du, vậy y còn không bị trực tiếp giết chết!
Tư Không Vịnh Dạ muốn bổ đầu nam nhân ra, muốn nhìn xem bên trong rốt cuộc là tương hồ hay là rơm rạ, bằng không thế nào có nam nhân ngu xuẩn như vậy?
Oán hận gõ đầu một chút Tư Không Viêm Lưu, Tư Không Vịnh Dạ nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: “Nếu ngươi thật sự muốn thượng ta mới có thể yên tâm, vậy ngươi liền thượng đi, nếu không sợ ta đau chết.”
Tư Không Vịnh Dạ tuy rằng nói như vậy, nhưng là nội tâm lại thập phần không ổn, y hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng nếu Tư Không Viêm Lưu nghe y nói xong, nhất thời nóng lên thật sự đem y ra làm, hậu quả sẽ thế nào?
“Vịnh Dạ thật sự nguyện ý trở thành người của phụ hoàng?” Tư Không Viêm Lưu hai tay bắt đầu chậm rãi lướt trên tấm lưng trần của y, ngón tay trượt tới mông cánh hoa đã bắt đầu thành hình của y, dùng sức vuốt ve.
Tư Không Vịnh Dạ cả người một trận tê dại, hô hấp bắt đầu dồn dập lên.
Ai. . . Xem ra hôm nay là trốn không nổi .
Tư Không Vịnh Dạ hai tay nắm chặt y phục phía sau lưng Tư Không Viêm Lưu, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Phụ hoàng, nếu ngươi thật sự cảm thấy chỉ cần đem Vịnh Dạ biến thành người của người, mới có thể an quyết tâm, vậy người liền làm đi.”
Nói còn chưa nói xong, ngón tay Tư Không Viêm Lưu đã ở sau huyệt y, càng không ngừng vuốt ve mặt trên nộn nhục: “Vịnh Dạ sẽ không hối hận?”
Chỗ mẫn cảm bị nam nhân tùy ý thưởng thức, Tư Không Vịnh Dạ thở gấp một tiếng, vô lực ngã xuống ngực nam nhân : “Phụ ~ phụ hoàng ~ không ~ không cần! Vịnh Dạ thật là khó chịu!”
“Nga? Không cần?” Tư Không Viêm Lưu ngón trỏ tay phải mở rộng sau huyệt Tư Không Vịnh Dạ, chậm rãi đi vào, bên tai y thổi mạnh: “Chính là Vịnh Dạ vừa rồi mới nói muốn phụ hoàng khao khát ngươi, như thế nào đột nhiên liền đổi ý ?”
Nơi chưa bao giờ bị người chạm tới đột nhiên bị xâm nhập, Tư Không Vịnh Dạ không có cảm giác đau đớn gì, có chính là khoái cảm kỳ diệu y chưa từng thể nghiệm qua.
Một tay ấn Tư Không Vịnh Dạ ngã trên giường, Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt cười xấu xa nhìn: “Hơn nữa Vịnh Dạ hiện tại không phải thực thoải mái sao?”
Tư Không Viêm Lưu trên mặt thực sạch sẽ, không có một chút nước mắt, làm sao giống một người vừa mới khóc?
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời hiểu được, mình lại bị lừa. . .
“Phụ hoàng! Người gạt người! Người cư nhiên giả bộ khóc!” Tư Không Vịnh Dạ khởi động hai tay, muốn thoát móng vuốt của Tư Không Viêm Lưu, phẫn nộ giận dữ hét lên với hắn.
Tư Không Viêm Lưu dùng sức nắm lấy hai chân Tư Không Vịnh Dạ đặt trước ngực hắn, làm thành một hình chữ M thật to, làm cho cúc huyệt mềm mại phấn hồng cùng phân thân hình dạng đáng yêu của y không hề che dấu hiện ra trước mặt hắn.
“Phụ hoàng cho tới bây giờ không lừa gạt ngươi a! Phụ hoàng từ nãy đến giờ chưa từng nói là phụ hoàng đang khóc a! Là Vịnh Dạ cho rằng như vậy thôi.” Tư Không Viêm Lưu cười xấu xa nói, ngón tay càng không ngừng tìm kiếm trên cơ thể y, tìm kiếm điểm mẫn cảm trong cơ thể y.
Tư Không Vịnh Dạ nghe hắn nói xong, hoàn toàn không tìm được cớ trả lời, nhất thời không lời nào để nói.
Y có thể nói cái gì mà? Dù sao là chính mình ngu xuẩn, luôn bị người lừa. Tưởng tượng đến nam nhân đáng giận trước mắt này luôn không hiểu tại sao cứ lừa y, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có cảm giác khó chịu.
Tư Không Viêm Lưu tinh tế quan sát hạ thân Tư Không Vịnh Dạ, tấm tắc khen: “Vịnh Dạ a, mới vài ngày không chú ý, ngươi cư nhiên lại trưởng thành, thật sự là một ngày một dạng a!”
Tư Không Vịnh Dạ quật cường quay đầu đi chỗ khác, đối hắn làm như không thấy.
“Ha hả, Vịnh Dạ thẹn thùng mà.” Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng bắn một chút phân thân Tư Không Vịnh Dạ đã bắt đầu kiên quyết, mỉm cười nói: “Vịnh Dạ qua vài ngày sẽ đủ 12 tuổi, đã là đại nhân mà.”
Người cổ đại nguyên bản trưởng thành sớm, nhất là ở triều đại bọn họ, tuy nói nam tử 14 tuổi mới tính trưởng thành, nhưng là rất nhiều nam tử qua 12 tuổi mà bắt đầu đàm hôn luận giá, nam tử mười bốn tuổi thành cha có khối người.
Cho nên, trong mắt Tư Không Viêm Lưu, Tư Không Vịnh Dạ đã là đại nhân, hoàn toàn có thể hưởng thụ chuyện nam nhân cấm kỵ.
Mà tư tưởng Tư Không Vịnh Dạ hoàn toàn không giống cổ nhân không cho là như vậy, … bỏ qua quan hệ huyết thống phụ tử, y thật sự không thể chấp nhận mình mới 12 tuổi bị nam nhân này cưỡng bức .
Y thấy, Tư Không Viêm Lưu lúc này chính là một đại biến thái sắc dục huân tâm đến ngay cả tiểu hài tử cũng không buông tha.
Tư Không Viêm Lưu ngón tay linh hoạt tàn sát bừa bãi trên Tư Không Vịnh Dạ, tìm đúng điểm mẫn cảm trên cơ thể y, nhẹ nhàng kìm lên.
Tư Không Vịnh Dạ thân thể bắt đầu kịch liệt run rẩy, khoái cảm nhấn chìm y, như dung nham nóng bỏng chậm rãi ăn mòn y, làm y chậm rãi tan thành hư vô.
Tư Không Vịnh Dạ tầm mắt bắt đầu mơ hồ đứng lên, trong cơ thể giống như có một ngọn lửa vô danh đang đấu đá lung tung, máu toàn thân đồng loạt dũng mãnh dồn vào hạ thân, cảm giác bị phóng đại vô hạn, làm cho y khó có thể tự chủ say mê trong đó.
Nhìn thấy bộ dáng Tư Không Vịnh Dạ liêu nhân dục loạn tình mê, trong mắt Tư Không Viêm Lưu lưu chuyển từng trận quang mang không rõ ý tứ, trên gương mặt tuấn dật viết bốn chữ to “Ta là bại hoại”, động tác tay càng thêm hạ lưu.
Tư Không Vịnh Dạ bắt đầu phát ra rên rỉ tiêu hồn thực cốt, thân thể bắt đầu càng không ngừng vặn vẹo, thân thể trắng nõn như ngọc bởi vì dục vọng mà bắt đầu ửng đỏ xinh đẹp.
Còn tuổi nhỏ, cư nhiên có loại mị hoặc cảm siêu việt này.
Nếu không bởi vì không muốn thương tổn Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu đã sớm hóa thân thành sói đói hung hăng nhào lên rồi.
Tư Không Viêm Lưu từ trước đến nay là một người quyết định tuyệt đối sẽ không thay đổi, nếu hắn quyết định phải đợi Tư Không Vịnh Dạ trưởng thành mới chiếm lấy y, thì hắn tuyệt đối sẽ không lật lọng.
Lúc này Tư Không Vịnh Dạ giống như một tiểu yêu tinh, đang một chút một chút phá hủy lực khống chế ít ỏi của Tư Không Viêm Lưu, dù sao hiện tại cũng không thể ăn luôn tiểu tử kia, ăn no nhìn đã mắt cũng tốt. Tư Không Viêm Lưu giãy dụa trong hải dương dục vọng, rốt cục vẫn là chiến thắng thú tính đen tối trong nội tâm chính mình, chính là vẫn có chút lưu luyến như cũ.
Đang lúc Tư Không Viêm Lưu ý loạn tình mê, Tư Không Vịnh Dạ vung tay, hung hăng tát một cái vào mặt hắn.
Tư Không Viêm Lưu nhất thời bất thình lình bị cái tát làm cho ngẩn ra.
Tư Không Vịnh Dạ bị ngón tay hắn linh hoạt biến thành chết đi sống lại, đang lúc y sắp đạt tới cao trào, lại đột nhiên thấy được Tư Không Viêm Lưu đang bởi vì quá mức hưng phấn mà tự động cười phi thường sáng lạn, mà nguyên bản không biết ý nghĩa thực tế của nụ cười kia nên bị Tư Không Vịnh Dạ lầm cho là cười nhạo.
Tưởng tượng đến Tư Không Viêm Lưu cố ý biến y thành khó coi như vậy, sau đó còn cười nhạo y, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm lửa giận ẩn nhẫn đã lâu liền bộc phát ra, quá giận làm y không thể kiềm chế bản thân, dùng toàn lực tát vào gương mặt Tư Không Viêm Lưu đang không hề phòng bị.
Chính là, khi âm thanh lanh lảnh của bàn tay vang lên, Tư Không Vịnh Dạ bản thân cũng đờ ra.
Hết chương thứ bảy mươi tám