Trong bữa Tiệc. An Vương gia nhìn thế lực bên Nhị Hoàng Huynh mà cũng phải cảm thán. Phụ Hoàng giao Bắc Mạn cho Nhị Hoàng Huynh cũng đúng.
Ngũ Hoàng Tử nói: Không ngờ đấy. Cánh tay Của Nhị Hoàng Huynh toàn chủ chốt. Hơn nữa toàn người tài giỏi lại không có thù oán gì với nhau.
An Vương nói: Như vậy Phụ Hoàng mới nói. Tương lai Bắc Mạn sẽ phát triển hơn. Nhị Hoàng Huynh là người giỏi lôi kéo người. Hơn nữa những người được lôi kéo chức vị phân rất hợp lý.
Ngũ Hoàng Tử gật đầu nói: Ừ. Thế cũng tốt. Ngồi lên Thái Tử nhưng vẫn dưới mắt Phụ Hoàng. Làm sai một việc nhỏ cũng đủ làm phận lòng Phụ Hoàng. Vị trí dễ lung lay.
Nhưng ở Bắc Mạn. Do ở xa, Làm sai chỉ cần việc không lớn vẫn có thể sửa mà không bị Phụ Hoặc biết được.
Nhị Hoàng Huynh xẽ làm tốt thôi.
An Vương cũng gật đầu nói: Chỗ ta qua Bắc Mạn cũng không xa. Sau này có thể nhờ huynh ấy.
Ngũ Hoàn Tử cười nói: Huấn luyện quân hả.
An Vương gật đầu.
Nhị Hoàng Tử đến ngồi xuống cùng An Vương và Ngũ Hoàng Tử hỏi:
Hai Đệ nói gì vui thế.
An Vương nói: Đệ nói Tây Biên và Bắc Mạn không xa. Sau này qua nhờ huynh vài việc.
Nhị Hoàng Tử nói: Huấn luyện quân hả. Quân Tây Biên cũng rất thiện chiến.
An Vương nói: Không Bằng Bắc Mạn được.
Nhị Hoàng Tử nói: Được rồi. Đợi ta ổn định Vương Vị. Chúng ta tổ chức giao lưu.
An Vương gật đầu.
Ngũ Hoàng Tử kêu: Mai đệ xin Phụ Hoàng qua chỗ các huynh ở.
Mình Đệ ở trong kinh buồn lắm.
An Vương hỏi: Còn Tình Nhi thì sao.
Ngũ Hoàng Tử nói: Nàng ấy khỏi bệnh rồi. Năm sau đệ xin ban hôn. Thành thân song qua chỗ các huynh.
Nhị Hoàng Tử gật đầu: Ừ, Khi nào qua nhớ viết thư.
An Vương hỏi: Thế Thánh thúc thì sao.
Nhị Hoàng Tử nói: Thúc ấy đi theo ta cho an toàn. Giờ ai cũng biết thúc ấy phe ta. Không để thúc ấy ở kinh thành được.
Ngũ Hoàng Tử nói: Thúc ấy cũng mong lên Vương Vị. Bây giờ không biết Phụ Hoàng tính sao đây.
An Vương nói: Chắc khó đấy. Nhị Hoàng Huynh nắm trong tay Bắc Mạn. Thánh Thúc khó mà lên Vương Vị. Thánh Thúc bên phe Nhị Hoàng Huynh. Giờ mà phong Thánh Thúc lên Vương Vị thì thế lực với phe Thái Tử chênh lệch mất.
Nhị Hoàng Tử gật đầu: Đúng. Nhưng không sao. Sau khi nghe nói qua Bắc Mạn thúc ấy lại có hứng thú với Bắc Mạn rồi.
An Vương nói: Đệ cũng tò mò.
Ngũ Hoàng Tử nói: Đệ Cũng vậy.
Nhị Hoàng Tử nói: Sau này Vương Vị ổn định. Rảnh qua ta chơi.
An Vương và Ngũ Hoàng Tử gật đầu.
Sau đêm, tiệc tàn.
Những ngày sau đó vẫn cuộc sống như thường.
Thế lực trong triều dần lộ ra hết.
Càng ngạc nhiên là bên phe Đại Hoàng Tử cũng rất mạnh. Sao Phụ Hoàng không cân nhắc cho vị trí Thái Tử.
Dù thắc mắc nhưng mọi người để trong lòng.
Đại Hoàng Tử vẫn chăm chỉ lên triều. Làm tốt việc của mình khiến bá quan văn võ không hiểu sao.
Chỉ có Lý công công biết rõ.
Bệ Hạ cho truyền Đại Hoàng Tử chỉ nói một câu: Con rất giỏi. Cứvaayj mà phát huy. Chỉ cần con hơn Tam nhi ngôi vị Thái Tử vẫn còn cơ hội.
Đại Hoàng Tử nghe song biết Phụ Hoàng mở đường cho mình thì vui mừng tạ ân.
Sau đó, ngày mào Đại Hoàng Tử cũng làm việc hết mình.
Bên Nhị Hoàng Tử cũng không hiểu ra sao nên mặc kệ.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Ngày sắc phong Thái Tử đến.
Đại lễ sắc phong làm rất long trọng.
Ngũ Hoàng Thương cũng được mời tham gia.
Trong Đại lễ
Du Hoặc đưa mắt nhìn Mân Vương nghĩ: Để ngươi sống một thời gian nữa. Tìm được ngươi rồi xử ngươi lúc nào chẳng được.
Sau Đại lễ. Nhóm Du Hoặc tiếp tục kinh doanh.
Ngoài ra. Nhóm Du Hoặc còn cho thủ hạ đếm các Thành ở Bắc Mạn mở Cửu Đỉnh.
Bắc Mạn phát triển phồn vinh. Giáp với các nước giao thương càng nhộn nhịp.
Mở Cửu Đỉnh rất hợp lý.
Lúc trước là do Bắc Mạn xa nên nhóm Du Hoặc không mở mà thôi. Bây giờ cả nhóm xẽ đi theo Nhị Hoàng Tử đến Bác Mạn nên phải mở.
Nủa năm sau Nhị Hoàng Tử mới đến Bắc Mạn. Thời gian còn dài.
Nhóm Du Hoặc cho nhân Thủ giỏi nhất đến Bắc Mạn mở Cửu Đỉnh. Do Danh tiếng Cửu Đỉnh quá lớn. Nên mở rất thuận lợi. Làm ăn cũng ổn.
Do món ăn Cửu Đỉnh ngon lại có tiếng. Sau nửa năm. Đã nổi danh ở Bắc Mạn.
Nửa năm sau, qua năm mới. Bệ Hạ hạ chỉ cho tất cả nhân thủ đi theo Nhị Hoàng Tử qua Bắc Mạn.
Nhóm Ngũ Hoàng Thương đi sau do Ngũ Hoàng Thương muốn mở thêm cửa tiệm ở đây.
Sau này đến Bắc Mạn xa trở về vất vả.
Tam Giai Môn Đi sau nhưng Tứ Lưu Lâu Đi cùng Thánh Vương và Nhị Hoàng Tử.
Quan viên đi theo Nhị Hoàng Tử cũng rất đông vì phải đem theo người nhà, gia quyến.
Nên đội quân lần này rất đồ sộ.
Hoàng Đế có cử 500 binh lính đi theo hộ tống Nhị Hoàng Tử và Quan Lại đến Bắc Mạn.
Ngày khởi hành Bệ Hạ, tất cả quan viên đều ra thành tiễn.
MÙA HẠ NĂM THỨ MƯỜI BỐN.
NHỊ HOÀNG TỬ CHÍNH THỨC RỜI KINH THÀNH ĐẠI LÂN ĐẾN BẮC MẠT LÊN VƯƠNG VỊ.
Sau khi Nhị Hoàng Tử rời Kinh Thành.Nhóm Ngũ Hoàng Thương cũng sắp sếp công việc đâu ra đó.
Từ các cửa hàng ở Kinh Thành đến các cửa hàng mới mở ở các Châu, Phủ, Huyện. Phân Thủ Hạ cai quản tốt. Sau đó mới xuất phát đến Bắc Mạn.
Lần này đi vẫn là ngồi xe Hoàng Thương. Do xe Hoàng Thương Thông Hành qua các nơi trên Đại Lân dễ dàng.
Sau hai tháng. Cuối cumhf cũng tới Bắc Mạn.
Đoàn xe ngựa gần tới cổng thành đã gây chú ý.
Dân Bắc Mạn không lạ gì với xa Hoàng Thương. Do nơi đây kinh thương phát triển nên thỉnh thoảng các Hoàng Thương cũng có ghé Bắc Mạn.
Có điều lần này đoàn xe Hoàng Thương quá đồ sộ mới khiến mọi người chú ý.
Do Ngũ Hoàng Thương có 18 người.
Nên ngồi chung tổng cộng hết 6 xe. 3 Người một xe.
Chỉ có Lam Hạ và Du Hoặc là phu phu nên là đi một xe.
Thời Yến và Lam Nguyệt là phu phu nên đi một xe.
Thời Sầm và Công chúa đã đi trước cùng Nhị Hoàng Tử rồi.
Thời Danh và Thế Tử Lân Tranh cũng đã đi cùng Nhị Hoàng Tử.
Gia đình Thời Tự cũng đã đi trước.
Nên lần này đến Bắc Mạn. Nhóm Ngũ Hoàng Thương ai cũng bõ công cao cường. Nên không cần ai hộ tống.
Đoàn xe ngựa đi vào thành.
Đường Thành Bắc Mạn rất to và rộng. Đi vừa ba chiếc xe ngựa còn được. Do ở đây cách biên quan không xa. Hay có các binh lính phi ngựa ra vào thành. Hơn nữa trong thành có nhiều gia đình các tướng lĩnh. Họ cũng phi ngựa ra và vô thành. Nên phải làm đường rộng.
Nhóm Ngũ Hoàng Thương vô thành gây chú ý. Dân Chúng bên đường nhìn thấy lệnh bài chữ Ngũ. Là biết Ngũ Hoàng Thương. Dân chúng bàn tán.
- Là Ngũ Hoàng Thương. Dưới trướng Nhị Hoàng Tử đấy.
- Đúng rồi. Là thông gia với Triều Đình..
- Cửu Đỉnh của họ món ăn đúng ngon luôn.
- Ta cũng thích món ăn Cửu Đỉnh. Thật sự ngon.
- Ta thì thích y Phục của Uông Đình Viện. Thật sự rất đẹp.
- Ta cũng thích.
Nhóm Du Hoặc đi một đoạn thì tới Phủ Hoàng tử.
Do Hoàng Tử chưa sắc phong nên không ở trong cung
Vương Vị sau khi lên ngôi. Được gọi Đế Vương. Có Vương Cung riêng.
Tuy không lớn như Hoàng Cung ở kinh thành nhưng nhìn cũng rất ổn.
Đến trước phủ. Thủ hạ thấy Ngũ Hoàng Thương thì vội chạy ra chào.
Còn có người thì chạy vô báo Nhị Hoàng Tử.
Chiêu công công vội đi ra chắp tay chào: Tham kiến các vị Hoàng Thương.
Nhóm Tam Giai Môn gật đầu. Sau đó đi theo vô gặp Nhị Hoàng Tử.
Nhị Hoàng Tử đã Chờ sẵn.
Nhóm Ngũ Hoàng Thương tham kiến song thì được ban ghế ngồi.
Nhị Hoàng Tử hỏi: Công việc sắp xếp ổn cả chứ.
Hàn Á nói: Bẩm Hoàng Tử. Tất cả đ ổn.
Nhị Hoàng Tử gật đầu nói: Tốt. Phủ của các ngươi cách Vương Vung không xa.
Đây là ta xắp sếp. Sau này vô chầu cho gần.
Tâm giai môn chắp tay đa tạ Nhị Hoàng Tử.
Nhị Hoàng Tử cho miến lễ nói tiếp: Một Tháng sau ta lên Vương Vị. Cần gì xẽ báo các ngươi. Bây giờ các ngươi về nghỉ đi. Cũng mệt cả rồi.
Ngũ Hoàng Thương chắp tay xin lui ra về.
Du Hoặc và Lam Hạ cùng Thời Yến và Lam Nguyệt về phủ. Tắm rửa. Ăn cơm song là tất cả đi nghỉ ngơi.
Ngủ đến nửa ngày hôm sau mới dậy.
Sau đó nhóm Du Hoặc bắt đầu đi xem tất cả các tiệm.
*****NĐH*****