Gia quyến trong nhà với các bên liên quan đến Lục Vương có tội thì bị sử đúng tội.
Về Thánh Vương thì được Hoàng Đế khen ngợi, ban thưởng vô số. Ban cho cả 4 thành Giang Hạ phía Nam. Tuy nói là chỉ 4 thành. Nhưng quyền cai quản, tiền thu nhập kinh tế, quân đội đều nằm dưới tay Thánh Vương. Tương đương như đất phong. Mà Thánh Vương lại vẫn ở trong kinh thành. Chứng tỏ Hoàng Đế tin tưởng, yêu thương vị đệ đệ Thành Vương này đến thế nào.
Sau khi truyện Lục Vương gia giải quyết song. Thành Vương cho truyền bọn Dụ Hoặc.
Thành Vương chỉ nói với bọn Dụ Hoặc hai điều.
Một là bọn Dụ Hoặc đi theo Thành Vương làm việc. Tiền đồ vô lượng.
Hai là mỗi người đưa ra bất cứ một yêu cầu gì. Chỉ cần không quá đà Thành Vương xem xét hoàn thành cho.
Thành Vương cho bọn Du Hoặc suy nghĩ ba ngày.
Bọn Du Hoặc đã bàn nhau suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng bốn người Hàn Á chọn đi theo Thành Vương. Nhưng riêng Dụ Hoặc hắn lại chọn mọi yêu cầu.
Khi Thành Vương biết chuyện đã khá ngạc nhiên hỏi Du Hoặc ngươi có yêu cầu gì:
Dụ Hoặc quỳ gối bẩm:
Bẩm Vương gia mẫu thân tiểu nhân và tiểu muội mười năm trước đi Tây Hạ bị sát hại. Tiểu nhân muốn xin Vương gia tra ra kẻ đã hại chết mẫu thân.
Thánh Vương gia đồng ý.
Chỉ là một tuần sau Thánh Vương cho truyền y đến một gian phòng nhìn rất sang trọng xung quanh rất nhiều thủ vệ.
Khi y vào phòng trong phòng không chỉ có Thánh Vương đang ngồi mà còn có một người khác. Người này khoảng 20 tuổi. Uy thế không tầm thường. Đôi mắt sắc như dao. Thần thái cực cao quý.
Y tiến đến quỳ tham kiến: tiểu nhân tham kiến Thánh Vương.
Thánh Vương cất tiếng: Du Hoặc đây là nhị Hoàng Tử Lân Chính.
Y giật mình cúi đầu tham kiến.
Nhị hoàng tử cất tiếng lạnh nhạt:
Bình thân. Ban toạ.
Y tạ ân rồi ngồi vào vị trí được ban. Y không nghĩ mình sẽ được ban ghế ngồi.
Thánh Vương nói với y: Du Hoặc chuyện ngươi nhờ bản Vương điều tra đã có.
Rồi hạ lệnh A phúc công công:
A phúc đưa bằng chứng cho Du công tử.
A phúc là vị công công riêng bên Thánh Vương. Địa vị cao hơn hắn rất nhiều.
Thế mà vị A phúc này lại bê một quyển trục đến bên y dâng hai tay đưa y cất tiếng nói: Du công tử, mời.
Khiến y lo sợ. Y đưa hai tay đỡ lấy nói tạ ơn.
A phúc công công nhìn y cười nói: Công tử khách sáo rồi lão nô không dám nhận.
Điều này càng khiến y nghi ngờ nghĩ:
Chuyện gì đang xảy ra vậy.
Thánh Vương cất tiếng nói y xem bằng chứng đi. Y dở quyển trục ra. Nhưng càng đọc y càng hoảng.
Thân phận mẫu thân y. Cái chết mẫu thân y. Kẻ giết mẫu thân y. Quan hệ giữa Du gia và Tiêu gia. Tất cả với y như mơ vậy. Quan trọng hơn mẫu thân y khi mất đang mang thai tiểu đệ. Vậy mà phụ thân y lỡ lòng sát hại.
Du Hoặc nắm chặt bàn tay. Mắt nổi tơ máu. Trong lòng căm hận. Du gia các người lại giám giết mẫu thân và tiểu đệ, tiểu muội.
Từ ngày mẫu thân mất. Phụ thân lấy mẹ kế y chịu bao đòn roi, oan ức nhưng y không hé răng. Vì y nghĩ đời người ai biết chữ ngờ. Như mẫu thân y vô tình mất. Nên Y cố chịu vì phụ thân.Phụ thân y bao năm đau khổ vì chuyện mẫu thân cuối cùng cũng nở nụ cười khi lấy mẹ kế. Y muốn phụ thân vui vẻ mà sống. Nên y không muốn phụ thân phiền lòng chuyện y và mẹ kế.
Có ai mà ngờ kẻ y coi là phụ thân lại sống tàn ác, giả tạo như vậy.
Thấy y đơ người một chỗ Thánh Vương cất tiếng gọi: Du Hoặc.
Du Hoặc giật mình đứng dậy chắp tay cúi đầu nhưng không nói gì cả.
Thấy y như vậy Thánh Vương đã nói một câu:
- Thù có thể trả. Trả kiểu gì mà chả được. Chuyện vẫn chưa muộn. Hôm nay ngươi biết chuyện mẫu thân ngươi coi như mẫu thân ngươi dẫn lối ngươi trả thù thay bà.
Lời Thánh Vương giúp hắn sáng tỏ: Đúng. Mẫu thân và tiểu muội, tiểu đệ muốn y báo thù cho họ.
Thánh Vương nói tiếp:
- Chuyện của ngươi bản Vương giúp được. Chỉ cần sau này nếu có chuyện bản Vương cần giúp ngươi giúp bản Vương là được.
Y ngẩng đầu nhìn Thánh Vương.
Thánh Vương có thể nói ra lời này với y chứng tỏ gia thế mẫu thân y lớn còn hơn y tưởng.
Chỉ có điều y nói: vương gia tiểu nhân không có ý muốn quay lại hay gặp mặt nhà gia mẫu.
Thánh vương nhìn y bật cười:
Ta biết. Ta nói vậy với ngươi vì nguyên nhân khác. Đó là bao đời nay nhà gia mẫu ngươi Quân Vệ Phủ là bậc anh hùng trên chiến trường. Ta rất ngưỡng mộ điều đấy. Hôm nay ta giúp ngươi coi như vì Đại Lân mà trả ân đi.
Y quỳ gối chắp tay tạ ơn vương gia.
Nhị Hoàng Tử bỗng lên tiếng với y.
Thân phận ngươi nói ra rất cao quý. Nên bản Hoàng tử sẽ hợp tác với ngươi chứ không phải hạ lệnh.
Ngươi lo chuyện Du gia và Tiêu gia ở chỗ các ngươi. Bản hoàng tử cùng Thánh Vương lo bên phe phái Du Phi và Hoa phi. Thế nào:
Y chắp tay đồng ý.
Nhị Hoàng tử nói tiếp:
Du phi thế lực hiện giờ rất mạnh. Và đang có ý định đưa Du gia phất lên cùng. Thế thì chúng ta thuận theo một chút vậy.
Thánh Vương tiếp lời:
Ngươi biết cảm giác từ đài cao ngã xuống vực thẳm không
Chuyện Du gia ta sẽ cho người hỗ trợ ngươi. Ta thấy đám bạn ngươi Hàn Á rất được. Ta cho người đào tạo các ngươi trong 2 năm. Sau hai năm các ngươi về lại quê hương. Công việc các ngươi rất đơn giản. Ngươi tìm cách phải tách ra khỏi hộ khẩu Du gia.
Bọn Hàn Á bí mật tiếp tay giúp Du gia phát triển. Khi Du gia đạt được thành tựu và tiếng vang trong giới kinh thương. Khi đó bọn hắn chắc chắn sẽ theo Du phi cấu kết với Liêu quốc. Đến lúc đó các ngươi đùa sao với bọn chúng cũng được. Giết hay làm gì tùy ngươi.
Còn Du phi và Hoa phi. Bản toạ tự có sắp xếp.
Cứ thế bọn Du Hoặc được Thánh Vương đào tạo hai năm. Sau đó bọn y trở về thôn Đào Nhai.
*****NĐH*****