Tuy nhiên việc này cũng khiến tiệm Du Hoặc càng nổi hơn.
Đã lâu bọn Du Hoặc chưa có gì làm nay đến tiệm thứ tư lại có chuyện vui làm cho đỡ ngứa tay.
Sáng bọn Du Hoặc đến Tứ Cửu Đỉnh để sắp xếp. Hân Nhiên tiểu thư sắp sinh thần. Ngoài đãi ở nhà tiểu thư còn muốn làm một bữa ở tứ Cửu Đỉnh.
Vì bao cả quán nên bọn Hàn Á phải sắp xếp cho ổn thoả.
Đang trong phòng bàn bạc với chủ quản An Sầu. Và chưởng quầy Lý Lam.
Thì dưới lầu có tiếng ồn.
Chủ quản nhăn mày chắp tay đứng lên: Chủ nhân để ta ra coi sao.
Hàn Á phất tay cho chủ quản đi.
Một lúc sau An Sầu vào báo:
Chủ nhân có kẻ tới gây sự. Nói cửa hàng ta có dán trong đồ ăn.
Lâm Phúc cười nói: Đã lâu yên bình quá. Ta lại cứ tưởng những kẻ khác xem chúng ta là không khí.
Truy Bân: Ta còn đang chán không biết làm gì. Lần này đúng lúc.
Trác Nhạc nói: Cho người đi tra xem kẻ nào.
Chủ quản chắp tay nói rõ.
Lâm Phúc nói: Để ta sử lý.
Nói rồi Lâm Phúc đi cùng chưởng quầy Lý Lam xuống lầu.
Vừa xuống đại sảnh. Đã thấy mấy kẻ đứng hùng hổ. Nói có con gián trong đồ ăn. Chắc chắn lúc nấu đã rơi vào.
Lâm Phúc cho người cầm một cái ghế để giữa sảnh. Rồi ngồi xuống.
Cả sảnh ngươì thấy vậy lùi ra để một khoảng chỗ Lâm Phúc ngồi.
Mấy kẻ thấy Lâm Phúc nói:
Ngươi là lão bản ở đây đúng không. Tiệm mấy người người nấu ăn có gián. Không sạch sẽ. Các người giải quyết sao đây.
Lâm Phúc cầm chén trà lên uống, phong thái bình tĩnh: Ai đã sai ngươi tới đây gây sự.
Lâm Phúc hỏi song thì cả quán im một lúc rồi xôn sao.
Đam người gây sự nghe thế nói: Cái gì sai chứ. Bọn ta đến đây ăn các người làm không sạch sẽ. Bây giờ tráo trở cho qua chuyện hả.
Lâm Phúc nói: Ngươi suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời. Kẻ gây sự với bản tiệm sẽ phải trả một cái giá rất đắt đấy.
Mọi người nghe song nghĩ tới quan hệ của Cửu Đỉnh thấy đúng. Ngay cả bên tri huyện cũng quen thì ai dám động chứ.
Đám người gây sự nghe vậy hùng hổ nói: Trả cái giá gì chứ. Bọn ta đâu làm gì sai. Mấy người đe doạ ai.
Lâm Phúc nói: Ở đây ai cũng biết chúng ta quen biết ai, có thế lực gì. Nhưng các ngươi lại không sợ. Vậy chứng tỏ người sai các ngươi địa vị cao hơn Tri Huyện Mao Mân rồi.
Để ta suy nghĩ xem ở huyên này có bao nhiêu tiệm có chống lưng vượt qua Tri Huyện nào.
Nói rồi Lâm Hoặc giả bộ ngồi đếm.
Mọi người nghe thế lại càng bàn tán.
Là ai đứng sau vậy. Là tiệm nào.
Mọi người cũng đứng liệt kê xem là tiệm nào.
Đám người gây sự chả ngờ Lâm Phúc đoán chuẩn vậy.
Nhưng bọn họ không sợ. Người phía sau bọn hắn nói cứ gây sự. Bọn họ trống lưng cho.
Nên cả đám nói: Nếu hôm nay không giải quyết ổn thoả ta sẽ không bỏ qua.
Lâm Phúc nghe nói: Được thôi. Hai ngày sau ngươi quay lại đây ta cho các ngươi câu trả lời. Lúc đấy nếu cửa tiệm ta sai ta đền cho các ngươi 1000 lượng bạc.
Mọi người nghe thế trợn mắt.
1000 lượng. Ta không nghe lầm chứ.
Trời. Là 1000 lượng đấy.
Đám gây sự nghe vậy mắt sáng hết cả.
Nói to: Đây là do Lão Bản ngươi nói đấy. Bọn hắn có kẻ chống lưng. 1000 lượng bạc chắc chắn của bọn hắn.
Lâm Phúc nói: Để làm chứng chúng ta viết hai bản khai. Để lỡ các ngươi nghi ngờ.
Cả đám gây sự nghe thế đồng ý. Hai bản khai viết rõ ràng sự việc hôm nay. Song việc đám gây sự bỏ đi.
Lâm Phúc đứng dậy chắp tay nói:
Các vị. Bản tiệm làm ăn ra sao ai cũng rõ. Chuyện này chưa từng xảy ra. Bản tiệm nhất định sẽ đưa ra câu trả lời minh oan của tiệm vào hai ngày sau.
Nói rồi đi lên lầu. Khách hàng có mặt nghe vậy thì đa số tin lời Lâm Phúc. Bởi vì bọn họ ăn ở đây lâu vậy rồi có chuyện gì đâu.
Chuyện của Tứ Cửu Đỉnh cứ vậy chuyền ra. Ai cũng ngóng hai ngày sau xem sao.
Hai ngày sau quán Tứ Cửu Đỉnh đông đúc hơn ngày thường rất nhiều.
Ai cũng đến hóng chuyện.
Hôm nay bọn Du Hoặc đến đông đủ. Cả bọn đang chờ kịch hay.
Đám Hàn Á đã tra ra kẻ phía sau. Là tiệm Lâm gia. Lâm gia có chống lưng là chi phủ.
Thảo nào dám đến gây sự với bọn hắn.
Lúc gần trưa đám người gây sự lần trước đến tiệm.
Nói: Lão bản đâu. Bọn ta đến xem bằng chứng các ngươi chứng minh.
Lâm Phúc đi xuống vẫn ngồi ở chủ vị.
Lâm Phúc nói: Nửa canh giờ sau chứng cứ sẽ có.
Đám gây sự cười lớn. Cái gì nửa canh giờ. Không phải là có bằng chứng sẵn à.
Lâm Phúc nói: 1000 lượng bạc không chạy mất. Giấy tờ rõ ràng các ngươi lo gì.
Đám người kia nói: Được ta muốn xem xem tiệm các ngươi đưa ra bằng chứng gì.
Cả quán mọi người ngồi đợi.
Đúng nửa canh giờ sau một người chạy đến bên Lâm Phúc nói to:
Chủ Nhân Lâm Lão gia Lâm Cương và Gia chủ Lâm gia mới bị quan binh bắt đi về tội buôn lậu.
Lời nói vừa ra cả đám gây sự trừng mắt hết hồn rồi. Cái gì Lâm lão gia buôn lậu.
Người này nói tiếp: Quan binh có đủ bằng chứng.
Đám gây sự bây giờ toát mồ hôi rồi:
Lâm gia thuê bọn hắn. Nói có chống lưng là tri huyện. Nên bọn hắn mới gan to như vậy đi gây sự với Cửu Đỉnh.
Buôn lậu là tử tội đấy.
Không song. Chuyện này mà là thật bọn hắn toang rồi.
Cả tiệm mọi người bàn tán chuyện Lâm gia.
Lâm Phúc đột nhiên lên tiếng:
Ồ lại có chuyện này à. Lâm gia lần này không song rồi.
Nói rồi quay qua đám gây sự nói tiếp: Mà các ngươi. Ta hôm bữa ta gặp các ngươi gặp công tử Lâm gia ở Tửu Ký. Các ngươi không phải cũng là tay sai cho Lâm gia buôn lậu đấy chứ.
Đám gây sự nghe vậy trợn mắt. Cái gì tay sai buôn lậu. Bọn hắn đâu phải.
Đúng lúc có vài người xung qunah nói:
Đúng thế ta có gặp bọn hắn gặp công tử Lâm gia. Lúc ấy không nghĩ nhiều chỉ nghĩ làm việc vặt cho Lâm công tử. Bây giờ nghĩ lại chắc không phải thuộc hạ Lâm gia chứ.
Ta cũng gặp
Ta đi Tửu Ký cũng gặp.
Cả đám kia nghe vậy càng loạn nói: Không phải.
Lâm Phúc nói: Vậy các ngươi tới gặp chuyện gì. Ta nói Lâm gia giờ gặp nguy. Mọi kẻ liên quan đều bị bắt khéo sử tử hết. Các ngươi không nói rõ thì chỉ có đường chết.
Cả đám quỳ xuống rối loạn kể:
Bọn ta đi gặp là do Lâm công tử sai chúng ta làm hại quán mấy người. Chứ bọn ta làm gì liên quan buôn lậu gì đó chứ.
Lâm gia nói có người chức vị cao hơn tri huyện chống lưng. Kêu bọn ta cứ yên tâm mà gây sự.
Bọn ta nhất thời ngu dốt xin Lâm lão bản giơ cao đánh khẽ.
Tất cả mọi người xôn xao.
- Là Lâm gia à. Vậy đằng sau Lâm gia chẳng phải.
- Xuỵt. Ngươi đừng nói. Chúng ta dân đen nói là gặp hoạ đấy.
Lâm Phúc cười nói:
Xin tha. Ta đã từng nói với các ngươi gây sự với Cửu Đỉnh phải trả giá rất đắt mà.
Lâm Phúc nói: Người đâu mang giấy tờ bằng chứng của tiệm và bọn họ lên quan đi.
Cả đám khóc lóc nháo nhào nhưng vẫn bị đưa đi.
Lâm Phúc đứng lên nói: Các vị mọi chuyện đã rõ.
Chúng ta buôn bán đôi lúc sẽ có kẻ đến gây sự.
Ông trời luôn ủng hộ người hiền lương.
Các vị xem. Bằng chứng ta còn chưa kịp đem ra thì cả đám kia đã tự khai ra hết.
Chỉ trách Lâm gia Làm ác gặp quả báo.
Tất cả mọi người nghe vậy nói:
Đúng vậy. Quả báo mà. Chứ không sao Lâm gia bị bắt đúng lúc thế.
Đúng vậy.
Ở hiền ắt gặp lành.
Cứ thế chuyện ở Cửu Đỉnh giải quyết song.
*****NĐH*****