Hai người chia nhau ra hành động.
Lầu trên, nơi mà Thẩm Tiêu đi đã bị người ta lục soát rồi, Thẩm Tiêu dạo một vòng rồi tiếp tục đến căn phòng khác. Thế nhưng vẫn không có thu hoạch gì cả.
Tiếp theo đó, Chử Đình cũng không có thu hoạch gì.
Hai người lại tiếp tục đến ngôi nhà thứ hai.
Lần này may mắn hơn, họ tìm thấy một nửa hộp bánh quy nhỏ dưới bàn trong phòng khách bị sập. Sau đó đến ngôi nhà thứ hai và thứ ba, họ cũng tìm thấy một số thịt thối rữa và rau khô. Chử Đình không quan tâm đến thịt thối, rau xanh thì anh nhét vào trong túi.
Họ tìm kiếm thêm một vài nơi nữa, và tại ngôi nhà thứ tám, họ tìm thấy một căn hầm. Tuy nhiên, khi Chử Đình mở cửa hầm ra, thì phát hiện một vài đứa trẻ đang trốn bên dưới.
Lúc anh đi vào, những đứa trẻ đó đang nhìn anh với ánh mắt sợ hãi và tuyệt vọng.
Nhìn thấy cảnh này, Chử Đình lùi ra khỏi căn cầm.
“Đi thôi.” Chử Đình nghiến răng nói.
Thẩm Tiêu đang canh chừng bên ngoài, nhìn thấy anh đi ra với hai tay trống không, cô liếc nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, nhưng thấy anh lắc lắc đầu. Thẩm Tiêu liếc nhìn căn hầm được che đậy lại và không hỏi thêm chuyện gì đang xảy ra.
Hai người tiếp tục đến ngôi nhà tiếp theo, nhưng vừa mới ra khỏi cửa thì bị người ta dùng súng chĩa vào đầu.
Biến cố xảy đến đột ngột khiến Thẩm Tiêu và Chử Đình trong lòng rùng mình, Chử Đình khẽ lùi ra sau nửa bước, hai tay giơ lên, che chắn Thẩm Tiêu ở đằng sau.
“Thức ăn.” Cái người cầm súng đó nhìn chằm chằm Chử Đình với ánh mắt dữ tợn, anh ta ăn mặc hôi hám, nhếch nhác, có thể nhìn ra được anh ta cũng là một dân tị nạn.
Thẩm Tiêu chú ý thấy, người đi theo bên cạnh người đàn ông cầm súng chính là dân tị nạn trước đây muốn cướp giật đồ của cô.
Chử Đình đáp lại một tiếng bằng tiếng Anh: “Được.” Nhưng vào khoảnh khắc anh giao thức ăn, anh đột ngột lao ra, vặn cánh tay của người đàn ông cầm súng, nhanh chóng khóa cổ anh ta từ phía sau và đá văng khẩu súng trên tay người đàn ông đó ra xa.
Cả quá trình vô cùng nhanh chóng, biết Chử Đình sẽ không bó tay chịu trói, Thẩm Tiêu vẫn luôn đang chuẩn bị, thấy súng bay ra, cô lập tức lao người tới nhặt lên.
Chân trước cô vừa chạm đến súng thì chân sau bị người khác đ.è xuống dưới đất.
Là tên tị nạn ở đằng sau đó.
Có lẽ anh ta biết nếu như đối phương lấy được vũ khí thì bản thân sẽ không có kết cục tốt đẹp, lúc này biểu cảm anh ta vô cùng dữ tợn, một tay đã nắm được tay cầm súng.
Thẩm Tiêu cố gắng hết sức không để anh ta đoạt được, cô há miệng cắn vào cánh tay dân tị nạn đó một cái, dân tị nạn đau đớn nhưng vẫn không dám lên tiếng.
Lúc này Chử Đình đã giải quyết được dân tị nạn đầu tiên, hai chọi một, người đàn ông giành súng ở sau không có bất kì lợi thế nào, trừ khi anh ta giành được súng vào tay. Đúng vào lúc Chử Đình đi đến, dân tị nạn đó lập tức buông tay giành súng ra, giơ hai tay lên giống như Chử Đình lúc nãy, tỏ ý đầu hàng.
Trong hoàn cảnh hiện tại, ở bên ngoài thêm một giây thì thêm một phút nguy hiểm. Ngay cả bây giờ cầm khẩu súng trong tay, Thẩm Tiêu biết rằng họ cũng không thể bắn được. Một khi tiếng súng vang lên, chắc chắn sẽ dẫn đến nhiều rắc rối hơn. Nếu bây giờ người đàn ông này đã đầu hàng, họ chỉ có thể chĩa súng vào anh ta và ra lệnh cho anh ta nhanh chóng rời đi.
Dân tị nạn đó giơ hai tay lên và lui ra ngoài cửa, lúc anh ta quay đầu định chạy thì Thẩm Tiêu nghe thấy một tiếng súng vang lên, tiếp theo đó là dân tị nạn kia ngã xuống đất mà chết.
Vết máu đỏ thẫm chảy ra từ đầu anh ta, và từ trong khóe mắt của Thẩm Tiêu, cô thông qua khe hở trên cửa sổ nhìn thấy vài bóng người đang đi về phía mình.
“Đi!” Chử Đình dẫn Thẩm Tiêu quay đầu đi ra cửa phía sau nấp.
Họ vừa ra phía sau thì một trận mưa đạn dày đặc đổ xuống nơi họ vừa đứng.
Nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau truyền đến, Chử Đình quyết đoán kịp thời: “Chia nhau ra đi, cô đến căn hầm.” Nói rồi anh chạy đến chỗ bên phải không có vật gì che chắn, anh vừa xuất hiện thì tiếng súng đã di chuyển về hướng anh. Thẩm Tiêu cũng không dám ở tại chỗ, vội vàng nấp vào bức tường nửa sập bên trái và tiến đến căn hầm mà cô tìm được lúc trước.
Căn hầm được tìm thấy lúc trước nằm trong đống đổ nát theo đường chéo đối diện. Sau khi chạm vào nó, cô nhanh chóng nhấc cửa hầm lên và đi vào.
Khi bóng tối bao trùm lấy Thẩm Tiêu, cô mới dựa vào căn hầm và thở hổn hển.
Không biết Chử Đình ở bên ngoài như thế nào rồi?
Cô nín thở nghe thử động tĩnh bên ngoài, nhưng lại không nghe thấy gì cả.
Sau khi hơi thở dần dần ổn định trở lại, Thẩm Tiêu mới phát hiện trong hầm có một lỗ truyền ánh sáng, từ bên ngoài chiếu vào một tia sáng. Ánh sáng không rõ lắm, nhưng cô có thể nhìn thấy những bóng người nhỏ bé đang tựa vào nhau dưới hầm.
Để bày tỏ mình không có ý chiếm đoạt, Thẩm Tiêu dựa sát phía trên không nhúc nhích.
Ở trong căn hầm, không có ai nói chuyện, thời gian trôi qua từng phút từng giây, ánh sáng từ ngoài căn hầm chuyển từ tối sang sáng, rồi lại từ sáng đến tối, sau khi trời tối, Thẩm Tiêu cũng không kìm được nữa, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi căn hầm.
Cô muốn quay lại điểm dừng chân, xem thử Chử Đình có quay về không.
Dưới sự bao phủ của màn đêm, Thẩm Tiêu quay trở lại đống đổ nát nơi mà Chử Đình dẫn cô đến trước đó. Sau đó, với ánh sáng thỉnh thoảng từ một chiếc đèn chiếu xa, cô băng qua phòng, nhảy qua cửa sổ và đến tưởng kép nơi họ ẩn náu.
Nhưng rất tiếc ở đó không có ai cả.
Chử Đình vẫn chưa quay lại.
Thẩm Tiêu co người vào trong chăn, yên lặng chờ đợi Chử Đình quay lại.
Cô rất rõ bản lĩnh của mình, nếu cô ra ngoài tìm anh, chưa nói đến việc bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, mà có thể sẽ gây thêm phiền phức cho Chử Đình. Yên lặng chờ đợi ở đây là điều duy nhất cô có thể làm.
Không biết đó là chuyển động của Chử Đình hay một cái gì khác đã xảy ra ở đây. Trong vài giờ tiếp theo, Thẩm Tiêu cảm thấy có năm nhóm người đã đi ngang qua dưới tường kép nơi cô ở. Đây là điều trước đây chưa từng thấy, hiện tại trời đã tối, bình thường những người đó sẽ không chuyên tâm như vậy, ban đêm mà cũng chịu khó tuần tra như vậy.
Chắc là xảy ra chuyện gì rồi.
Thẩm Tiêu suy nghĩ.
Đúng vào lúc này, cô nghe thấy đối diện cửa sổ truyền đến một chút động tĩnh.
Thẩm Tiêu vội vàng ngồi dậy.
Lúc này, có người nhảy qua cửa sổ. Thẩm Tiêu vội vàng dựa sát người sang một bên, nhưng người mở cửa sổ dường như đã rơi từ trên cao xuống, thân thể đập xuống đất phát ra âm thanh thảm thiết.
Thẩm Tiêu lập tức tiến tới đỡ, vừa tiến lại gần thì cô ngửi thấy một mùi máu tanh. Tim cô quặn thắt, vội vàng đỡ anh nằm xuống, khi tay cô vô tình xoa lưng anh, cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay có một thứ gì đó nhớp nháp.
Đây là máu sao?
Thẩm Tiêu đưa tay lên mũi và ngửi thử.
Đúng là máu thật.
Chử Đình bị thương rồi, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
Thẩm Tiêu cúi người xuống thử gọi Chử Đình một tiếng, nhưng không nhận được bất kì hồi đáp nào từ anh. Cô đưa tay sờ vào cổ anh, ngón tay ấn vào động mạch ở cổ của anh. Còn may, động mạch vẫn còn đập, chỉ là rất yếu ớt.
Không biết Chử Đình bị thương từ lúc nào, nhưng chắc chắn phải có thời gian anh mới có thể thoát khỏi những kẻ truy đuổi và trốn hết đường về đây. Trong suốt thời gian đó, máu của anh vẫn không ngừng chảy, chứng tỏ vết thương không hề nhỏ. Nếu cứ tiếp tục để mặc như thế, sớm muộn gì Chử Đình cũng chết vì mất máu.
Đèn ở phía xa thỉnh thoảng chiếu tới đây, Thẩm Tiêu ở trong bóng tối nhanh chóng đưa ra quyết định.
Cô ăn ít thức ăn mà hôm nay tìm được, sau khi hồi phục một phần sức lực thì nhân lúc trời chưa sáng, cô mượn ánh sáng ở phía xa nhảy ra cửa sổ.
Khi đang tìm thức ăn vào sáng sớm nay, cô có thấy một phòng khám ở bên đường. Lúc đó cô vốn là muốn đến xem thử trong đó có thuốc gì không, nhưng sau đó vì gặp phải hai dân tị nạn mà kế hoạch bị bỏ dở.
Người bị mất máu cần rửa sạch vết thương, cần dùng iodophor, cồn, băng, thuốc cầm máu. Nhưng cũng hy vọng rằng vẫn còn một ít súp thừa trong phòng khám.
Trên đường đến phòng khám, cô lại chạm trán với đội tuần tra. Vì không tránh được nên cô chỉ có thể co ro dưới bụi hoa bên cạnh. Bóng của bụi hoa bao phủ lên người cô, đội tuần tra cầm đèn đi qua trước bụi hoa, lúc họ cách Thẩm Tiêu gần nhất là chỉ có hai bước chân.
Bóng bụi hoa đi từ trước ra sau, Thẩm Tiêu cắn nắm tay, toàn thân căng thẳng. Khi đội tuần tra đó quẹo sang một góc khác thì cô nhanh chóng đứng dậy và tiếp tục dò đường đến phòng khám.
Đi được hơn một tiếng đồng hồ, lúc này trời cũng đã sáng hơn một chút. Cuối cùng Thẩm Tiêu cũng đến phòng khám, mượn ánh đèn mờ ảo, cô nhìn thấy phòng khám rất bừa bộn, hình như đã bị lục soát qua. Không biết có phải trong phòng khám không có thứ gì giá trị không, những viên thuốc, băng gạc rơi vãi trên sàn. Thẩm Tiêu nhét tất cả băng gạc mà cô nhìn thấy vào túi, nhưng túi không chứa hết, vì vậy cô buộc quần áo bên trên với cạp quần, sau đó nhét mấy thứ vào trong lòng.
Hầu hết Thẩm Tiêu không biết tên của những viên thuốc và loại thuốc này, lúc này dựa vào trí nhớ mơ hồ tìm đồ thì cũng không tiện, cô dứt khoát cầm lấy tất cả những lọ thuốc mà có thể mang theo. Ngoài những thứ này, cô còn tìm thấy một chiếc nhíp, một con dao mổ và một que đè lưỡi.
Sau khi lấy hết những thứ này, cô lại đến căn phòng bị sập một nửa ở phía sau, xem thử có thứ gì ăn không.
Thế nhưng đáng tiếc là, căn phòng phía sau trống rỗng, cô chỉ tìm thấy nửa cây nến và một hộp diêm, sau khi xác định không có gì để lấy nữa thì Thẩm Tiêu cầm lấy đồ chuẩn bị rút khỏi.
Lúc vừa chui ra khỏi căn phòng nhỏ bị sập một nửa ở phía sau, cô không ngờ lại gặp một người đang từ bên ngoài đi vào.
Người đến có mái tóc vàng, đôi mắt xanh, trong bộ quân phục màu xanh lá cây đậm.
Đồng tử của Thẩm Tiêu co rút lại, và nhịp tim của cô gần như ngừng lại.
Mấy ngày nay cô nhìn thấy bộ quân phục này rất nhiều lần, thay vì nói quân phục thì bộ da này giống như áo khoác của ác quỷ hơn.
Người đến dường như cũng không ngờ sẽ gặp một dân tị nạn sống ở đây, trên mặt anh ta thoáng qua vẻ ngạc nhiên, anh ta đưa hai tay lên, làm động tác đầu hàng.
Anh ta còn nói câu gì đó, nhưng tiếc là Thẩm Tiêu không hiểu.
Cô nhìn anh ta với vẻ mặt đầy phòng bị, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến việc liệu cô có thể giết anh ta bằng con dao nhỏ vừa tìm được không, sau đó nhanh chóng tẩu thoát khỏi đây.
Thế nhưng lúc này người đó lại chủ động từ từ lùi ra sau, lúc lùi đến cửa phòng khám, anh ta như nhớ ra gì đó, lấy từ trong túi ra một thứ gì đó và ném tới trước mặt Thẩm Tiêu, sau đó không thèm quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng khám.
Thẩm Tiêu biết thứ đồ bị ném dưới đất là gì, đó là một miếng chocolate lớn chưa mở. Hôm qua lúc cô tìm đồ ăn thì tìm được nửa miếng.
Vốn dĩ chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng sau đó không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì mà cô nhặt miếng chocolate đó lên, sau đó mang đồ đạc rời khỏi phòng khám.
Trên đường quay về, hình như cô nghe thấy một tiếng kêu kì lạ. Cô không biết đằng sau xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể nhanh chóng đi về trong bóng tối.
Dường như cô gặp một chút may mắn, tất nhiên có thể là tiếng kêu kì lạ kia đã thu hút những người binh sĩ đang tuần tra gần đó, nên cô có thể thuận lợi đi về.
Lên lầu, trèo tường, bên ngoài trời đã hửng sáng khiến Thẩm Tiêu nhìn rõ vết máu trên người Chử Đình.
Anh trúng đạn rồi.
Vị trí ở trên lưng, may mà có chút nghiêng, không trúng vào tim. Nhưng bởi vì mất quá nhiều máu, sắc mặt anh tái mét, hô hấp cũng rất yếu.
“Chử Đình?” Thẩm Tiêu cúi người xuống, sốt ruột nói: “Tôi tìm thuốc về rồi, anh xem thử có thể dùng được cái nào. Chử Đình?”
Có lẽ cảm nhận được tiếng gọi của cô, Chử Đình miễn cưỡng mở mắt. Thẩm Tiêu vội vàng đưa từng loại thuốc cho anh xem, Chử Đình không còn sức lực để nói, chỉ có thể chớp chớp mắt khi nhìn thấy đúng loại thuốc. Giữa đống thuốc, cuối cùng Thẩm Tiêu cũng chọn được hai lọ thuốc dạng lỏng và một lọ dạng bột.
Đầu tiên cô xé quần áo trên lưng dính máu thịt của Chử Đình, sau đó bắt đầu dùng cồn để sát trùng vết thương cho anh, tiếp theo đó cô nhìn sắc trời, thấy thắp nến cũng không ảnh hưởng gì nên cô đốt nến tiếp, và dùng lửa làm nóng một con dao mổ nhỏ để lấy viên đạn trên lưng Chử Đình ra.
Cô không hiểu những việc này, nhưng cô biết nếu không lấy viên đạn ra thì đến lúc đó sẽ gây ra bệnh uốn ván, tình hình của Chử Đình sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Gần như không có kinh nghiệm, cô chỉ có thể phớt lờ cảm xúc của Chử Đình và tự đào lấy viên đạn từ máu thịt của anh.
Khoảng mười phút sau, cuối cùng viên đạn cũng được lấy ra, cô vội vàng lấy cồn khử trùng cho anh, sau đó bôi một lọ thuốc khác, rồi tiếp tục rắc bột thuốc lên đó. Sau khi làm xong những việc này, cô giúp anh quấn băng vết thương lại, lúc này Chử Đình đã kiệt sức vì đau đớn, nhưng anh cũng chật vật với lấy hộp thuốc, nuốt viên thuốc vào miệng, và hoàn toàn ngất đi.