Giống như Triệu Phong, anh ta bị nhốt mười năm, người không điên, thậm chí còn giữ một trái tim trẻ con – đương nhiên, có thể cũng chính vì như thế, anh ta mới không điên. Tiêu Phong, mặc dù không mấy giữ vệ sinh cá nhân, nhưng rất biết cách đối nhân xử thế, giống như gà mẹ bảo vệ đàn gà con vậy, Tô Nha có chút nhát gan, nhưng cũng sẽ không làm điều xấu, từ đầu đến cuối luôn đồng nhất với mọi người.
Còn về Thẩm Tiêu với Chử Đình, Chi Chi không nhìn rõ được, nhưng cô cảm giác họ có thể duy trì được bầu không khí tốt đẹp trong bản đồ này, nguyên nhân lớn là nhờ có hai người họ. Cho dù là việc lúc đầu chia sẻ thịt cá, hay là sau đó Thẩm Tiêu với Chử Đình đấu khẩu với nhau, đều khiến họ cảm thấy rất thoải mái, rất tươi mới.
“Phải đấy, lần này chúng ta đều rất may mắn.” Tiêu Phong với những người khác cũng nói theo.
…
Nằm trên lưng Chử Đình, vô duyên vô cớ làm người ta tiêu hao thể lực và năng lượng, Thẩm Tiêu quả thực không chịu được, vì thế cố cứ nhét đồ ăn vào trong túi của Chử Đình.
Nhóm người ra khỏi rừng núi, lại gặp một con sông, con đường trở nên dễ đi hơn rất nhiều. Cuối cùng họ men theo dòng sông, tìm thấy chỗ dừng chân đêm nay ở nơi khúc quanh con sông.
Chử Đình để Thẩm Tiêu xuống, nói: “Chắc cô có đem theo thuốc chứ.”
“Có.” Thẩm Tiêu đã chuẩn bị cho mình một hộp thuốc nhỏ để đề phòng gặp chuyện xảy ra ngoài ý muốn, bên trong có thuốc bị thương. Chỉ là, bây giờ cô hoàn toàn không cần dùng đến: “Thật ra vết thương của tôi không nghiệm trọng như thế.”
“Cô muốn bôi không thì tùy cô.” Chử Đình hốt nắm tuyết và xoa xoa lên mu bàn tay, mấy ngày trời như vậy, tay của anh đông cứng, còn có rất nhiều vết nứt, trông thảm thương không nỡ nhìn: “Tích phân của tôi đủ rồi.”
Thẩm Tiêu sững người: “Nhanh vậy sao?”
“Ừm.” Chử Đình nhìn xung quanh rừng núi: “Thổ sản vùng núi quanh đây khá nhiều, mọi người hái hết, chắc tích phân của thế giới này cũng đủ. Nếu như không đủ thì phía Đông Bắc bên kia còn có rừng cây song tử diệp, mọi người có thể xem thử bên trên có nấm cây không, thứ đồ đó cũng được nhiều tích phân.”
Nghe anh nói như vậy, Thẩm Tiêu biết là anh sắp phải rời đi rồi, tâm trạng của cô vô cùng bình thản: “Được, cảm ơn anh đã chỉ điểm.”
Đoạn đối thoại của hai người họ, những người khác đang nhặt cành cây, không tiến lại nghe. Hơn mười phút sau, ngọn lửa nổi lên, mấy người nói với nhau về chuyện hôm nay, Tiêu Phong nói: “Tôi đã có 23 tích phân rồi, cảm giác qua vài ngày nữa, chắc sẽ đủ tích phân.”
“Thế thì tôi nhiều hơn anh, tôi 80 rồi.” Lúc nói cái này, Chi Chi nhìn sang Chử Đình: “Đi theo đại ca có thịt ăn.”
“???” Triệu Phong có số tích phân thấp nhất, bỗng anh ta thấy không ổn: “Tại sao tôi mới 11 tích phân?”
“Ai bảo anh chê những vật có tích phân nhỏ. Chúng tôi toàn là tích góp từng chút một từ 0,1 tích phân đấy.” Tiêu Phong vô tình chế giễu anh ta: “Cứ tiếp tục như thế, đợi bọn tôi đi hết cả rồi, một mình anh chui vào ổ lợn, ôm lợn rừng ngủ đi.”
“Đúng thế.” Tô Nha cũng nhỏ tiếng nói: “Cũng may mà chúng ta ra ngoài, nếu không lúc này chắc vẫn còn trong căn nhà gỗ.”
“Thế cũng do may mắn, không gặp phải bão...” Triệu Phong vẫn chưa nói xong thì bị Tiêu Phong với Chi Chi ở hai bên, bay tới chặn miệng anh ta lại rồi.
Thấy cảnh này, Thẩm Tiêu không kìm được bật cười.
Mọi người vừa nói vừa cười, vây quanh đống lửa và ăn đồ ăn của mình, lần này không cần nói nhiều, bốn người đó tự kết bạn quay lại động tuyết, còn lại Thẩm Tiêu với Chử Đình đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Tiêu mở miệng hỏi trước: “Khi nào anh đi?”
“Bây giờ.”
Thẩm Tiêu gật đầu, điều này cũng phù hợp với phong cách hành sự của họ, muốn làm gì thì tuyệt đối không kéo dài dây dưa. Cô móc từ trong túi ra thuốc bôi da bị thương do đông lạnh, nhét vào trong tay anh: “Hi vọng sau này chúng ta không gặp nhau nữa, chúc anh sớm ngày về nhà.”
Chử Đình nhìn thuốc bôi da trong tay, cũng gật đầu rồi biến mất ngay tại chỗ.
Nhìn mặt băng trống rỗng, Thẩm Tiêu đưa tay ra, tuyết lại rơi rồi.
Sáng sớm ngày thứ tư, mọi người tỉnh dậy không nhìn thấy Chử Đình, không khỏi hỏi Thẩm Tiêu anh đi đâu rồi: “Sao mới sáng sớm đã không thấy bóng người đâu rồi, đi tìm thức ăn rồi sao?”
“Chạy xa như thế à? Chúng tôi có thể chia cho anh ta mà.” Triệu Phong nói.
Thẩm Tiêu súc miệng bằng than củi, sau khi nhổ nước ấm trong miệng ra, cô nói: “À, quên nói với mọi người, hôm qua anh ta đủ tích phân rồi, nên rời đi rồi.”
“??? Đủ rồi?”
“80 tích phân của Chi Chi đã không đáng tin rồi, kết quả anh ta trực tiếp đủ luôn, anh ta có còn là người không?”
“Gia súc à!”
Thấy mọi người đều ngạc nhiên vì tích phân của Chử Đình, chứ không phải chuyện anh ta rời đi, Thẩm Tiêu đột nhiên bật cười. Cũng phải, tương phùng đồng nghĩa với ly biệt, thật ra mọi người đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này từ lâu rồi.
“Phải đấy. Người ta đã chạy đến đích rồi, chúng ta vẫn còn ở vạch xuất phát, phải nỗ lực hơn thôi.” Thẩm Tiêu đứng dậy.
Dọn dẹp xong, nhân lúc thời tiết không tồi, họ lên đường hướng đến một khu rừng núi khác.
Những ngày tiếp theo, thời tiết đều rất tốt, cho dù có tuyết cũng chỉ là tuyết nhỏ, rơi một lúc thì dừng, độ che giấu thổ sản vùng núi cũng không cao lắm. Họ hái tất cả các loại nấm linh chi từ gỗ chết khô, bởi vì thành thục hơn trước nhiều, dần dần, tốc độ thu hoạch tích phân cũng càng ngày càng nhanh.
Khoảng bốn ngày sau, nối theo sự rời đi của Chử Đình, Chi Chi cũng kiếm đủ tích phân, rời đi trước mọi người một bước.
Lại một ngày nữa trôi qua, Tiêu Phong cũng đủ tích phân và chào tạm biệt mọi người.
Mặc dù ban đầu Triệu Phong tụt lùi so với mọi người, nhưng anh ta may mắn phát hiện nhiều nấm cây song tử diệp, sau khi kiếm được một khoản lớn tích phân, anh ta cũng đạt được mục tiêu rồi. Nhưng sau khi biết được tích phân của Tô Nha thấp nhất, anh ta không rời đi ngay mà giúp Tô Nha kiếm một ít tích phân, cho đến khi cô ta cũng đủ để rời đi thì anh ta mới chuẩn bị rời đi.
“Cảm ơn.” Tô Nha vô cùng cảm kích. Cô ta cũng gặp rất nhiều người rồi, nhưng gần như không có ai lại sẵn lòng giúp một người lạ một cách vô điều kiện như thế.
Triệu Phong nhìn cô ta, ánh mắt như thể thông qua cô ta mà nhìn ra một người khác: “Tôi có một cô em gái, tôi tốt nghiệp cấp một rồi em gái tôi mới ra đời. Nhìn thấy cô, tôi cứ nghĩ đến em ấy. Em ấy cũng là người ngây thơ, dịu dàng ít nói, có chút ngát gan. Hi vọng sau này em ấy gặp chuyện gì, cũng có thể có người khác giúp em ấy.”
Nói xong, anh ta biến mất ngay tại chỗ.
Tô Nha hít mũi, nhìn sang Thẩm Tiêu và nói: “Tôi thật may mắn.”
“Ai không may mắn chứ.” Lúc này Thẩm Tiêu cũng kiếm đủ tích phân, cô nhìn khung cảnh hoang vu vắng lặng xung quanh, thở dài một hơi rồi cũng quyết định rời đi.
…
Bởi vì có tích phân trước kia làm niềm tin, sau khi Thẩm Tiêu quay lại không gian trung tâm mua sắm ảo thì mới mua thông tin của bản đồ tiếp theo.
Nhưng nếu thông tin của những bản đồ phía trước còn có dấu vết lưu lại, biết được đại khái, thế lần này tốn 20 tích phân mua thông tin, cô xem mà có chút không hiểu, bởi vì bên trên chỉ có hai chữ - Trò chơi.
Trò chơi? Là trò chơi gì? Trò chơi giữa người với người, hay là trò chơi giữa thần với thần?
Lúc cô cầm câu hỏi này đi hỏi phù sư, bên đó gửi cho cô một biểu cảm chúc mừng: “Trò chơi, chính là nghĩa ngoài mặt chữ, thế giới tiếp theo của cô chắc là thế giới game online.”
“Còn có thể đến thế giới như thế sao?” Thẩm Tiêu thừa nhận mình quá đỗi quê mùa rồi.
“Đương nhiên, thế giới game online nổi tiếng với chiến trường quét điểm. Từng có người trực tiếp lợi dụng hệ thống trò chơi bug, quét điểm quét đến khi sống lại, lúc sống lại bị trung tâm mua sắm ảo tóm được, người bị bắt về lại, đưa anh ta đến thế giới tiếp theo, ngoan ngoãn mà cải tạo.”
Thẩm Tiêu: “...”
Thảm quá đi.
“Nhưng điều không thể phủ nhận là, đó quả thực là một bản đồ tốt để quét điểm. Chúc cô may mắn.”
“Cảm ơn.”
Có được sự nhắc nhở của phù sư, Thẩm Tiêu chỉnh lý lại đạo cụ bảo mệnh xong, sau đó ấn nút đến thế giới tiếp theo.