“Được.” Thấy thời gian còn sớm, Tiểu Lâm dứt khoát dẫn Thẩm Tiêu đi ngay bây giờ: “Bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi.”
Vị trí của rừng trúc cách họ một đoạn khá xa, đi khoảng hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa khi họ đến nơi, rừng trúc đã bị một đám khỉ chiếm đóng.
“Lần trước tôi đến đây cũng có mấy con khỉ này.” Tiểu Lâm nói: “Bọn chúng quá hung dữ, tôi không dám lại gần.”
Những con khỉ đó đã phát hiện Thẩm Tiêu với Tiểu Lâm, lúc này vua khỉ đang đu trên cây trúc, nhe răng trợn mắt với họ, muốn hù dọa đuổi họ đi.
Là một kẻ đột nhập, Thẩm Tiêu không có ý định đuổi những thổ dân này đi. Cô biết vị trí đại khái, sau này cần trúc thì cô có thể đến lấy bất cứ lúc nào. Nhưng nếu như hôm nay đã đến đây rồi, có như thế nào thì cũng nên đem một ít thu hoạch trở về. Vì vậy, cô ngồi xổm xuống, nhanh chóng chặt một vài cây trúc bằng thanh kiếm cổ, nhân lúc trước khi đồ vật trong tay của những con khỉ khác đập xuống thì cô vội vàng vác hai cây trúc chạy về.
Có lẽ Tiểu Lâm cũng không ngờ cô lại làm như thế, cô ta ngây người một lát, thấy khỉ trên cây trúc sắp xông đến, cô ta cũng bắt chước theo, nắm cây trúc quay đầu chạy.
Cây trúc cũng không quá nặng, tốc độ chạy của hai người cũng nhanh, họ vừa ra khỏi phạm vi rừng trúc thì mấy con khỉ đằng sau đã bị vua khỉ gọi quay lại rồi. Rõ ràng con khỉ cũng biết, rừng mưa nhiệt đới này lớn như vậy, chỉ có trong lãnh thổ của chúng là an toàn nhất.
Lúc hai người vác trúc về đến nhà gỗ, Lâm Thu Thanh đã dọn đến dưới nhà gỗ của Thẩm Tiêu, còn về Triệu Nam, hai người cũng không hòa thuận mấy, trông có vẻ cũng nảy sinh hiềm khích.
Nhưng những điều này không liên quan đến Thẩm Tiêu. Bây giờ cô có trúc rồi, thế thì đồ để đun nước cũng có rồi. Ngoài ra, ngôi nhà chỉ có ba bức tường gỗ, cô còn có thể dùng trúc làm một cái mành trúc để che chắn gì đó.
Nhưng lúc đang xử lý cây trúc thì Thẩm Tiêu lại nghĩ đến một chuyện.
Số khỉ đó cũng rất nhiều, bọn chúng ăn cái gì? Cũng không thể cứ gặm măng trúc mãi nhỉ. Các sinh vật bình thường sống lâu ở một nơi, điều đó chứng tỏ là xung quanh có nguồn nước hoặc thức ăn. Thẩm Tiêu cảm thấy rằng mình nên tiếp tục đi khám phá rừng trúc vào ngày mai.
Ngày hôm sau, sáng sớm Thẩm Tiêu thức dậy chặt ít gỗ, sau khi mặt trời lên cao, cô xuất phát đến rừng trúc.
Nhưng lần này cô đến, trong rừng trúc trống rỗng, không hề có dấu vết của những con khỉ hôm qua. Thẩm Tiêu chỉ có thể đến bên cạnh tìm kiếm, xem thử có thứ gì đó không.
Đợi đến lúc gần trưa, khi cô quay lại rừng trúc, phát hiện đám khỉ đến rồi. Như thể bọn chúng đang tuần tra lãnh thổ của mình vậy, chúng ở trong rừng trúc khoảng hơn hai giờ đồng hồ mới bắt đầu đi nơi khác. Thẩm Tiêu đi theo chúng từ xa, cố gắng không gây ra tiếng động nào.
Chỉ tiếc là, phạm vi hoạt động của đám khỉ quá rộng, hơn nữa thời gian của cô có hạn, chỉ có thể tạm thời từ bỏ việc theo dõi chúng, cô về nhà gỗ trước, đợi ngày thứ ba lại tiếp tục suy tính. Nhưng hành động lục soát lãnh thổ của bầy khỉ khiến Thẩm Tiêu càng thêm chắc chắn rằng trong lãnh thổ của chúng nhất định có thức ăn.
Ba ngày tiếp theo Thẩm Tiêu đều đến rừng trúc thăm dò, cuối cùng đến ngày thứ tư, Thẩm Tiêu đi theo bầy khỉ đến một thung lũng.
Vùng nội địa của thung lũng tươi tốt, tràn đầy sức sống, nhưng mà không có nhiều cây cối, chỉ có thể nhìn thấy một cây cổ thụ vững chãi ở giữa, những cây còn lại đa số đều yếu ớt, nhưng cũng chính vì thế mà tầm nhìn của cả thung lũng cũng rộng mở, không có bốc hơi nóng như trong rừng nhiệt đới. Và lúc này, thứ thu hút ánh mắt của Thẩm Tiêu nhất chính là vách đá ở rìa thung lũng, trên vách núi lộ ra những tảng đá màu trắng xám, nửa dưới treo đầy những chùm nho dại.
Những trái nho đó đã chín, Thẩm Tiêu khẽ tiến lại gần, có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào và béo ngậy của những trái nho đã lên men và thối rữa.
Bởi vì bầy khỉ nên Thẩm Tiêu không đi hái nho liền. Cô nhìn hoàng hôn lúc chiều tối, quyết định tối nay sẽ ở tạm bên cạnh cây một đêm.
Vào ban đêm, trong rừng nhiệt đới trời không mưa. Muỗi khiến toàn thân Thẩm Tiêu phải co rút vào trong bộ quần áo bảo hộ, dây kéo bị kéo đến cả mắt. Thế nhưng sáng ngày hôm sau thức dậy, khuôn mặt của Thẩm Tiêu vẫn bị sưng tấy, đặc biệt là trên mi mắt còn bị cắn nổi lên một cục.
“Độc thật đấy.” Thẩm Tiêu vừa gãi ngứa, thề rằng quay về nhất định phải tìm ít ngải cứu mang theo người, vừa nhìn về thung lũng để quan sát.
Trời vừa sáng, vua khỉ đi dạo quanh bụi nho một vòng, rồi cùng bầy khỉ con rời thung lũng, không biết là để tuần tra lãnh thổ hay là tìm kiếm thức ăn. Thẩm Tiêu thấy chúng đã đi xa, cô lập tức trèo xuống khỏi cây, đi về phía những cây nho dại.
Nhưng cô vẫn chưa tiến lại gần bụi nho dại, lúc đi qua cây cổ thụ nghìn năm thì lại ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt.
Đây là……
Khỉ ngâm rượu?
Thứ như khỉ ngâm rượu này Thẩm Tiêu chưa từng thấy qua, chỉ nghe sư phụ ngẫu nhiên nhắc tới.
Thời trẻ có người muốn bán khỉ ngâm rượu cho sư phụ, nghe nói là trong lúc vô ý phát hiện ở trong núi hoang dã, sư phụ bảo người nọ đưa tới xem thử, thật ra chỉ là bản thân người nọ dùng vài loại hoa quả tự ủ, dùng mánh lới khỉ ngâm rượu này, muốn bán tốt giá.
Khỉ ngâm rượu chân chính, sư phụ nói trong nghề gần như chưa ai từng thấy. Lý do nói gần như là vì ông ấy cảm thấy có lẽ thực sự có loại rượu ngon cực phẩm này tồn tại, nhưng người đời không có lộc ăn. Khi đó Thẩm Tiêu còn cười sư phụ đã một đống tuổi rồi, thế nhưng vẫn còn ôm ấp loại tình cảm lãng mạn này.
Nhưng bây giờ cô đứng ở dưới cây cổ thụ, lại quả thực ngửi thấy mùi rượu.
Hình như cô là người có phúc duyên trong miệng sư phụ.
Dạo quanh cổ thụ một vòng, Thẩm Tiêu dùng sức lay động thân cây. Nói như vậy, điều kiện khỉ ủ rượu này vô cùng hà khắc. Hoa quả lên men rất đơn giản, nhưng để lên men được thì cần hoàn cảnh kín gió, đồng thời còn phải có một chỗ cực nhỏ có thể thoát khí, bởi vì trong quá trình lên men sẽ sinh ra lượng lớn chất khí, những chất khí này nếu không tiêu tan ra ngoài, tích lũy đến mức độ nhất định sẽ tan tành. Hiện tại có mùi rượu, chứng tỏ rằng trong cây này hẳn là có không gian kín gió.
Rất nhanh, Thẩm Tiêu gõ được một vị trí có tiếng vang khác biệt, âm thanh của vị trí này khác với sự trong trẻo của chỗ khác, rõ ràng trầm đục hơn. Tiếp theo cô lại thay đổi vị trí khác nghe âm thanh, cuối cùng gần như có thể xác định sơ sơ vị trí của cây cổ thụ rỗng này là ở nơi cao nửa eo cô.
Con khỉ canh giữ ở trên cây vẫn còn đang lấy đồ ném cô, Thẩm Tiêu vừa né tránh vừa lấy ra thanh kiếm cổ khoét chỗ cây cao bằng nửa eo, theo kiếm cổ khoét vào, rất nhanh thực sự có chất lỏng màu xanh biếc chảy ra.
Đây là rượu trong cây?
Thẩm Tiêu ghé sát vào ngửi thử, quả thật có mùi rượu không sai. Cô không dám tùy tiện nếm thử, bình thường trong rượu sản xuất không chính quy rất có thể mang theo lượng lớn vi khuẩn và Formaldehyde, huống chi chất lỏng này còn là màu xanh biếc.
( 甲
醛: Nó là một chất khí không màu và có tính kích ứng, gây khó chịu cho mắt và mũi của con người.)
So với những màu sắc khác mặt mà nói, chất lỏng màu xanh biếc khó tránh khỏi sẽ cho người ta một cảm giác của một loại thuốc độc. Hơn nữa nơi này là vùng hoang dã, lại gia tăng độ nguy hiểm cho chất lỏng này.
Dựa trên tinh thần đến cũng đến rồi, cuối cùng Thẩm Tiêu vẫn cầm ống trúc từ trong cửa hàng nhỏ một mét vuông của mình. Đây là bình đựng đồ đơn giản mà cô tạo ra, là chuẩn bị khi trông thấy những loại quả dại gì đó.
Chất lỏng màu xanh biếc ở trong cổ thụ vẫn còn ứa ra ngoài, Thẩm Tiêu dùng ống trúc kề sát miệng hốc cây, rất nhanh đã gom được hơn phân nửa ống trúc. Sau đó, có lẽ chất lỏng trong cây cũng không nhiều, tốc độ chảy trở nên chậm chạp. Khi Thẩm Tiêu đựng gần đầy chín phần, chất lòng trong cây không còn ứa ra nữa.
Cùng lúc đó, trong đầu cô truyền đến tin thu về của trung tâm mua sắm ảo: Một bình Khỉ ngâm rượu cực tốt, thu về 300 tích phân, có thu về hay không?
?
Thẩm Tiêu giật mình.
300 tích phân?
Cô đi qua nhiều thế giới như vậy, đây là lần đầu tiên có giá cao như thế. Hơn nữa, dựa theo kinh nghiệm của cô, giá thu về của trung tâm mua sắm ảo là thấp nhất, nếu như cô đến nơi khác bán ra, về cơ bản giá cả sẽ rất cao.
Chất lỏng màu xanh biếc trong ống trúc này thế mà quý giá như vậy?
Thẩm Tiêu bình tĩnh lại, cô nhìn ống trúc trong tay, lại nhìn chất lỏng còn sót lại ở chỗ thân cây, trung tâm mua sắm ảo đã tình nguyện mua lại thứ đó, vậy chất lượng hẳn là qua cửa rồi.
Cô vươn ngón tay quệt rượu còn sót lại ở kẽ hốc cây vào miệng, không giống với rượu đế cay, vị ngọt của rượu vang đỏ, rượu vào miệng mang theo mùi thơm của trái cây nồng đậm, vào miệng không tệ, vị đậm đà. Chỉ mùi vị này, quả thật rất khác biệt.
Đúng, là mùi vị khác biệt.
Nói như vậy, đắt thế cũng có chút đạo lý.
Nghĩ đến sự tình cờ của mình thế nhưng trực tiếp giành được vé máy bay rời khỏi đây, tâm trạng Thẩm Tiêu rất tốt. Nhưng cô không vội bán thứ này trước, bên cạnh còn có nhiều nho rừng như vậy, nếu đã tới nơi này rồi, cô mang những quả nho này về cho bà cụ Phạm xem như để lại ít vật tư sinh tồn cho bà ta, làm việc thiện.
Cất khỉ ngâm rượu đi, Thẩm Tiêu cũng không chậm trễ thời gian nữa. Cô đi vào vách núi bên này, giẫm lên một vùng trái cây nát vụn, cầm dao găm thu từng chùm từng chùm vào không gian cửa hàng. Nho rừng ở nơi này không ít, Thẩm Tiêu nhét xấp xỉ vào không gian cửa hàng, còn lại hơn phân nửa, nghĩ đến đàn khỉ chắc là không đến mức không có ăn.
Thu hoạch nho rừng xong, Thẩm Tiêu dọc theo con đường đến khi đi tới nương rẫy. Gần đến buổi chiều, mới trở lại nhà gỗ.
Đêm qua cô một đêm chưa về, trong lòng có đủ loại suy đoán khác nhau. Hiện giờ thấy cô bình yên vô sự trở về, không biết thế nào, trong lòng ngược lại an lòng một chút.
“Sao cả đêm không về vậy.” Bà cụ Phạm sợ cô đói bụng, cầm mấy quả chuối tây rồi đến bên đống lửa nướng, trong khoảng thời gian này trên cơ bản hai người đều dựa vào chuối tây và măng để sống tiếp.
Thấy bà cụ đối xử với mình như vậy, Thẩm Tiêu cũng có hơi cảm động.
“Phát hiện vài thứ tốt.” Cô mang tất cả nho ra: “Bà ăn một ít đi, cháu đi nghỉ ngơi một chút.” Cô nghĩ đến nếu mình đi rồi, một mình bà cụ chỉ sợ rất khó sống sót. Bản thân cố gắng bán rượu này giá cao một chút, có thể giúp được chút nào hay chút đấy.
Thẩm Tiêu trở lại nhà gỗ, ở giữa căn phòng mỗi bên trái phải đặt một chiếc giường, bên trái là của cô. Cô đi qua nằm xuống, mắt vừa nhắm lại, trung tâm mua sắm ảo xuất hiện ở trước mắt.
Không nhìn tin thu về khỉ ngâm rượu của trung tâm mua sắm, Thẩm Tiêu trực tiếp nhấn mở mục mỹ thực, gõ quán mỹ thực số một nói: “Khỉ ngâm rượu thu bao nhiêu?”
Bên kia trả lời rất nhanh chóng: “Bao nhiêu?”
“Giá thu về của trung tâm mua sắm là 300.”
“Vậy tôi ra 350.” Tạm dừng một lát, bên kia lại tiếp tục nói: “Cho dù ai ra giá, tôi đều thêm 50 tích phân với giá mà tất cả bọn họ đưa ra.”
Sự hào phóng của đối phương làm cho Thẩm Tiêu có chút kinh ngạc: “Không nghĩ tới anh thích rượu như vậy.”
“Ha hả, mời mau chóng ra giá cả.”
Không vội vã giao dịch, Thẩm Tiêu dựa theo lệ thường tiếp tục hỏi những quán khác ở phía dưới. Gần như mấy quán xếp phía trước đều là thái độ giống vậy. Tích phân không là vấn đề, rượu ngon là được.
Nếu thứ này đã không lo việc bán, Thẩm Tiêu sẽ tiếp tục đi xuống nữa.
Khi cô hỏi những quán xếp phía sau, ông chủ quán đó hỏi cô: “Bình khỉ ngâm rượu này mấy quán phía trên hẳn là có thể tốn giá gấp mấy lần thu mới được, giá cả này cô cũng không vừa lòng sao?”
“Giá cả bọn họ đưa ra là dù cho người khác ra bao nhiêu, bọn họ sẽ tăng giá dựa trên cơ sở, tôi hỏi thêm một quán là được thêm một quán. Không nghĩ tới, bọn họ sẽ nguyện tiêu giá cao như thế để thu mua.”
“Cô không phải đầu bếp.” Có lẽ chủ quán đó cũng biết mình không có hy vọng thu mua, dứt khoát nói ra nguyên do: “Chỉ có đầu bếp chúng tôi mới hiểu, giá trị của mấy thứ này không phải dựa vào tích phân để rùm beng. Bình khỉ ngâm rượu này trong mắt các cô, có lẽ chỉ là một đạo cụ thu hoạch tích phân, nhưng ở trong mắt chúng tôi, nó cũng có thể làm cho phẩm chất món ăn phẩm trực tiếp bay lên một tầng cao nhất.”
Khi nhìn thấy câu đầu tiên, Thẩm Tiêu đã muốn phản bác. Nhưng cô trả lời một nửa, lại đột nhiên dừng lại.
Cô không phải đầu bếp sao? Không, cô đương nhiên phải rồi. Khỉ ngâm rượu là thứ tốt sao? Cũng đúng. Nếu là cô của trước kia, lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, trên cơ bản đều nghĩ thứ này và nấu nướng có liên quan hay không, tương lai khi nấu có thể dùng đến hay không. Nhưng hiện tại, trung tâm mua sắm ảo vừa ra giá thu về, cô nghĩ đến chính là bán ra, đi đổi tích phân.
Trước mắt, ánh mặt trời vào chiều đúng lúc từ bên ngoài chiếu vào trong nhà gỗ, ánh sáng vàng rực rỡ làm cho cả bên trong đều phát ra ánh sáng, tất cả nhìn đều tốt đẹp như vậy, Thẩm Tiêu lại cảm thấy từng đợt nghĩ lại mà sợ.
Suýt chút nữa cô đã bị lạc đường.
Cô vốn nghĩ rằng chỉ cần giữ ý nghĩ tỉnh táo, thường xuyên nhắc nhở mình chỉ là một khách qua đường thu hoạch tích phân, sẽ không bị lạc. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, từ khi cô tiến vào thế giới hoang đảo cho đến hiện tại, thời gian gần hơn một năm, trong lòng cô chỉ nghĩ làm thế nào đạt được tích phân, lại chưa từng nghĩ tới nâng cao bản thân.
Suốt ngày bận rộn vì tích phân, lòng tiến thủ của cô đâu rồi?