• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tống Tử Huy bật cười nói: "Vẽ mẫu thêu cũng không tệ a."
Tô Giáng Thần nhìn thấy trong mắt Tống Tử Huy lóe lên một tia bỡn cợt, nhất thời không thuận theo nói: "Biểu ca, ngươi giễu cợt ta."
Tống Tử Huy vội vàng nói: "Làm gì có? Ta rõ ràng là nói, vẽ mẫu thêu cũng không tệ a."
"Ngươi mới vừa rồi không phải nghĩ như vậy , ngươi khẳng định nghĩ là con gái của thương nhân , cũng chỉ thích làm mấy chuyện thập phần có hơi tiền." Tô Giáng Thần lẩm bẩm nói: "Sẽ không biết ngâm thơ vẽ tranh, cũng sẽ không biết đánh đàn chơi cờ, cũng chỉ có thể vẽ mẫu thêu, thêu nữ hồng."
"Những việc này cũng không tệ a." Tống Tử Huy vẻ mặt đứng đắn nói: "Cầm kỳ thư họa, chỉ có thể thỉnh thoảng làm . Viêc kim tuyến nữ hồng cũng được xem là nhất nghệ tinh ,biểu muội đây mới chính là bản lĩnh thực sự."
Ánh mắt của Tô Giáng Thần chợt lóe lên, lần đầu tiên nghe người ta nói, châm tuyến nữ hồng là bản lĩnh thực sự, tâm của nàng lập tức cảm thấy ấm áp hẳn lên, đúng vậy, cầm kỳ thư họa có thể làm cho tư tưởng và tâm hồn được nâng cao. Nhưng nếu thật sự muốn sinh tồn, sẽ không thể dựa vào mấy thứ này.

"Biểu ca nói rất đúng." Tô Giáng Thần cũng phụ họa nói: "Ta vốn cho rằng , làm một chút việc thêu thùa, dành dụm một chút tiền riêng, ngày sau" nói đến này, Tô Giáng Thần dừng một chút, sau đó nhìn phía Tống Tử Huy nói: "Có lẽ, ngày sau cũng có thể dùng vào đại sự."
"Đại sự của ngày sau, ngày sau hãy tính." Tống Tử Huy thấy Tống Tử Tuấn đã trở lại, liền nói với Tống Tử Tuấn : "Biểu muội liền phó thác cho ngươi chiếu cố , chiêu đãi cho tốt, không thể chậm trễ ."
"Đại ca nói gì vậy? " Tống Tử Tuấn cười đáp: "Chậm trễ ai, cũng sẽ không chậm trễ biểu muội. Đại ca, ngươi vẫn nên về phòng nghỉ trước đi, xem sắc mặt này , ai, đều là ta không tốt, lại lôi ngươi đi hết nửa vườn. Xuân Hương, còn không mau đỡ đại thiếu gia trở về nghỉ ngơi."
Tô Giáng Thần liền nhìn đến một nha hoàn xinh đẹp tiến lên giúp đỡ Tống Tử Huy, Tống Tử Huy muốn đẩy nha hoàn kia ra, nhưng cuối cùng nhìn Tô Giáng Thần một cái, vẫn là thuận theo để cho nha hoàn kia giúp đỡ rời đi.
Tống Tử Tuấn nhìn bóng dánh của Tống tử huy đi xa , khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh, muốn cùng hắn tranh, cũng phải xem thân mình có tranh nổi hay không. Tô cô gia có hồ đồ, cũng không đến mức đem nữ nhi gả ột con bệnh quỷ, để cho nữ nhi ngày sau thủ tiết.
Quay đầu lại, Tống Tử Tuấn lại đối với Tô Giáng Thần cười thực thân thiết, nói: "Biểu muội, có muốn nghỉ một lát hay không?"

Tô Giáng Thần nhìn canh giờ không còn sớm , nếu như không thể dụ Tống Tử Tuấn đi đến thư phòng, chỉ sợ lát nữa sẽ đến thời gian dùng thiện, chính mình liền lỡ mất một cơ hội, vì thế nàng ngẩng khuôn mặt tươi cười nói: "Biểu ca, ta đã đến đây lâu như vậy, còn chưa có hảo hảo đi dạo sân bên này , không bằng chúng ta đi dạo đi, như thế nào?"
Lời này vừa dứt, Tô Giáng Thần liền đi về phía khu vườn của thư phòng kia , Tống Tử Tuấn vốn định ngăn cản, sau lại chỉ đi theo nàng, cũng chỉ điểm cho nàng lai lịch của những khu viện này , còn có ai ở bên trong.
Đợi đi đến bên ngoài thư phòng , Tô Giáng Thần chỉ vào tấm biển của thư phòng nói: "Chữ này do ai viết vậy thật là đẹp."
Tống Tử Tuấn đắc ý nói: "Tất nhiên, đây chính là do cha ta tự tay viết đề lên ."
Tô Giáng Thần cụp đôi mắt xuống nói: "Không thể tưởng tượng được nhị cữu cữu thư pháp lại cao như thế , biểu ca, ngươi dẫn ta vào xem đi, ta vốn thích xem mấy bức tranh chữ quý, tuy nói cũng không thể nhận thức được là bao, nhưng nhìn thôi cũng đủ no mắt rồi."
Tống Tử Tuấn bị mấy câu của Tô Giáng Thần thổi phồng có điểm lâng lâng, thuận theo lời của Tô Giáng Thần nói: "Chuyện nào có đáng gì. Hơn nữa, biểu muội như là thật tâm thích tranh chữ như vậy, ta cũng sẽ viết một hai chữ, tuy nói không thể so với những nhà thư pháp gia nổi tiếng ở tiền triều , nhưng cũng được xem là có chút thành tựu, biểu muội nếu như thích, ta ngày khác đưa ngươi mấy bức như thế nào?"

Tô Giáng Thần vỗ tay nói: "Vậy thì tốt quá, muội nếu như có được tranh chữ của biểu ca bản , chắc chắn sẽ đóng khung thật tốt, treo ở đại sảnh, để ọi người cùng thức thưởng."
Tống Tử Tuấn có điểm choáng váng , không thể tưởng tượng được Tô Giáng Thần lại thưởng thức hắn như thế, hắn nói với Tô Giáng Thần : "Vẫn là biểu muội hiểu tâm ý của ta nhất."
Trong mắt Tô Giáng Thần nhanh chóng xẹt qua một tia sắc bén lợi hại, Tống Tử Tuấn căn bản không có chú ý tới, liền dẫn Tô Giáng Thần tiến vào bên trong.
Tô Giáng Thần vừa bước vào thư phòng, tay liền không tự chủ được sờ lên trên đầu, sau đó cả kinh kêu lên: "Nguy rồi, cây trâm ngọc trai cha muội tặng không thấy đâu cả ."
Tống Tử Tuấn nghe vậy, quay đầu nhìn thoáng qua búi tóc của nàng, xác thực, cây trâm ngọc trai buổi sáng nhìn thấy cài trên đầu nàng giờ lại không thấy nữa , bất quá, một cây trâm ngọc trai nho nhỏ, cũng không có chuyện gì lờn, vì thế hắn nói: "Bất quá chỉ là một cây trâm ngọc trai thôi, ngày khác ta đưa cho ngươi một hộp, bảo đảm ngươi sẽ thích."
Tô Giáng Thần giận tái mặt nói: "Trâm ngọc trai này là phụ thân mua trở về , nếu như bị phụ thân biết được, chắc chắn lại bị trắch cứ một hồi . Biểu ca, ngươi nhẫn tâm để ta bị phụ thân mắng sao?"
Tống Tử Tuấn giật mình , lập tức, hắn cười nói: "Dượng làm sao có thể bởi vì cây trâm ngọc trai nho nhỏ này mà trách cứ ngươi chứ? Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá."

Tô Giáng Thần cúi đầu, có điểm ủy khuất nói: "Biểu ca không muốn liền quên đi, ta tự mình đi tìm, hôm nay cho dù có phải đem khu vườn này bới lên, ta cũng phải tìm cho bằng được. Bằng không, bị mắng là chuyện nhỏ, chỉ sợ đến lúc đó phụ thân biết được, sẽ không cho ta xuất môn ."
Vừa nói như vậy, Tống Tử Tuấn cũng cảm giác được sự tình có điểm nghiêm trọng , không hiểu hỏi: "Cây trâm ngọc trai này, có lai lịch gì sao?"
"Biểu ca đã nghe qua điển cố "Hợp Phổ châu hoàn " hay chưa?" Tô Giáng Thần ngẩng đầu, nói với Tống Tử Tuấn : "Phụ thân ngày đó đi ngang qua quận Hợp Phổ , còn tự mình hạ thuyền, đi theo ngư dân đi ra ngoài khơi vớt trân châu, nói là xuyên thành cây trâm ngọc trai này cho ta mang, có thể phù hộ ta nhất thế vô ưu."
Về phần trâm ngọc trai kia, tự nhiên không phải là cây trâm ngọc trai bị mất, Tô Giáng Thần vốn vẫn luôn cất giấu cây trâm ngọc trai kia giống như bảo bối , cho đến lúc thành thân , do Toàn Phúc phu nhân cắm lên búi tóc, nguyên vốn tưởng rằng, cây trâm ngọc trai này thật sự sẽ làm cho nàng nhất thế vô ưu, ai có thể ngờ, một đứa con gái mồ côi cha mẹ , chẳng khác nào mất đi thần linh phù hộ, dù có mang vật cát tường cỡ nào ở trên người, cũng chiêu không nổi phúc khí.
"Nếu đã là thứ tốt như thế, vậy thì biểu ca thay ngươi tìm trở về. Ngươi ở trong này, đừng đi đâu." Tống Tử Tuấn tha thiết dặn dò, Tô Giáng Thần tự nhiên là liên thanh đáp ứng.
Đợi Tống Tử Tuấn vừa rời khỏi, Tô Giáng Thần bắt đầu nhìn kỹ thư phòng của Tống Phong . Ở trong thư phòng, gây chú ý nhất chính là thư án được đặt ở giữa kia, Tô Giáng Thần tiến lên cẩn thận nhìn qua, cư nhiên là án thư gỗ lim sợi vàng hình đám mây như ý hiếm gặp, trên án đặt đủ loại kiểu dáng bảo nghiên ( *nghiên mực bằng ngọc), còn các ống đựng bút với nhiều tư thái khác nhau, bút lông ở trong ống đựng bút cũng là thiên kì bách quái (* muôn hình vạn trạng), chính giữa thư án đặt tranh chữ của các đại danh gia, mà ở cách thư án không xa đặt một cái giường La Hán , chính giữa trên giường La Hán đặt một cái bàn nhỏ, hai bên trải đệm, gối ,ánh mắt Tô Giáng Thần từ giường La Hán chuyển tới một cái giá cổ ở một bên, trên cái giá cổ đặt những vật bài trí đủ loại kiểu dáng , có bình Thanh hoa lục dụ khổng tước ,bình thanh hoa đỗ thanh dụ , bình sứ linh lung đế cắm hoa, đĩa mã não triền ti ... Lại đem ánh mắt chuyển tới bức tường phía tây, trên tường treo một bức Mãnh hộ hạ sơn đồ do nhà danh họa tiền triều vẽ, trái phải treo một đôi câu đối, dường như là Tống phong tự tay đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK