• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Đại sư đã quá ưu ái đề cao tiểu nữ rồi , tiểu nữ tuổi tuổi nhỏ, há có thể hiểu được đạo lý Phật pháp vô biên." Tống thị tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không trực tiếp hỏi ra nghi hoặc trong lòng , chỉ xem như đại sư đang tuyên truyền Phật lý.
Đại sư đưa tay nhè nhẹ vuốt râu, sau đó nói: "Lệnh ái có tuệ căn, cùng Phật pháp hữu duyên, nếu như chịu cùng Phật kết duyên, tất sẽ được lợi vô cùng."
Tống thị nghe vậy, biến sắc, nắm lấy cánh tay nữ nhi áy náy nói: "Tiểu nữ cứng đầu, cùng với nơi Phật môn thanh tịnh , chỉ sợ không tương hợp, cô phụ một phen tâm ý của đại sư."
"Tống thí chủ, không cần quá khẩn trương, lão nạp không phải muốn khuyên lệnh ái xuất gia." Lão hòa thượng nhìn Tô Giáng Thần một cái, lại quay đầu sang nói với Tống thị : "Lão nạp cùng lệnh ái có một đoạn Phật duyên, là nhận thiên ý đến điểm hóa nàng , không biết, Tống thí chủ có thể để cho lão nạp cùng lệnh ái nói mấy câu được không?"

Tống thị thấy lão hòa thượng nói như vậy, liền ra hiệu với Tô Giáng Thần . Tô Giáng Thần đi theo lão hòa thượng đi ra ngôi đình ở lưng chừng núi , lão hòa thượng đi ở phía trước , tiểu sa di đi theo ở phía sau nàng. Đi đến một nơi rất cao bên ngọn núi, Tô Giáng Thần vừa khéo có thể vọng đến Tống thị, mà giờ phút này, Tống thị cũng ngửa đầu nhìn đến nơi này.
"Đại sư." Tô Giáng Thần không biết vì sao, chính là có điểm bất an.
"Tô thí chủ, đừng sợ, lão nạp vừa không thể hàng yêu trừ ma, cũng vừa không thể nghịch thiên nhi hành (* đi ngược lại với đạo trời)." Thấy Tô Giáng Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, lão hòa thượng nói: "Có một số lời, không tiện nói ở trước mặt Phật tổ. Thí chủ đời trước đã đột tử, sau lại hóa thành lệ quỷ đòi mạng, mặc dù ứng với tạo hóa nên được trọng sinh , nhưng vẫn như cũ hóa giải không được sát khí trong lòng, bản thân vẫn tồn tại tử khí. Nếu như tùy tiện tiến vào Phật điện, chỉ sợ Phật tổ giận dữ, ba hồn bảy vía của thí chủ tất nhiên sẽ hóa thành hư ảo."
Tô Giáng Thần vừa nghe, trong lòng bỗng trở nên căng thẳng, vốn dĩ nàng trọng sinh , nhưng vẫn là một lệ quỷ, vẫn không thể triệt để hoàn toàn vứt bỏ những gì đã qua.
Lão hòa thượng đem chuỗi Phật châu trong tay giao cho Tô Giáng Thần, sau đó nói: " Chuỗi Phật châu này chính là Phật môn xá lợi tử, chẳng những có thể hóa giải lệ khí trong lòng thí chủ , cũng có thể hóa giải tử khí tụ lại trong người thí chủ . Thí chủ ngày ngày mang theo chuỗi Phật châu này, nhất định có thể phúc thái an khang."
Tô Giáng Thần cầm chuỗi Phật châu, bỗng cảm thấy nặng đến mấy cân : " Vì sao lại nặng như vậy?"
"Ha ha, là chuỗi Phật châu nặng hay là tâm tư của thí chủ tâm tư nặng? Nếu như chuỗi Phật châu nặng, thì vì sao lão nạp có thể dễ dàng cầm được, còn thí chủ người lại không thể ?"

Lão hòa thượng cười đi về phía trước , Tô Giáng Thần vội vàng chạy đến nói: "Đại sư, ta có phải hay không không thể đi vào Phật điện?"
"Có thể, có chuỗi Phật châu này, Phật tổ tất nhiên biết ngươi không phải là yêu nghiệt, chính là tạo hóa cho phép mà thôi. Đi thôi, nương của ngươi đang sốt ruột chờ , ngươi nhanh đi đi." Thanh âm của lão hòa thượng giống như Phạn âm(*), làm cho trái tim vốn đang nhảy đập bất an của Tô Giáng Thần dần dần yên ổn trở lại.
(*)Phạn âm : chỉ thanh âm của Phật , thanh âm của phật có 5 loại thanh tịnh tướng , tức là chính trực,hòa nhã, thanh triệt,thâm mãn, chu biên viễn thính, làm một trong 32 tướng Phật.
Đến Phật điện, Tống thị và Tô Giáng Thần đều tự mình dâng hương, Tống thị cầu vài quẻ săm, Tô Giáng Thần do dự một chút, vẫn là đi theo cầu săm. Chỉ thấy săm văn rõ ràng viết: Hữu tình thiên dặm lai tương hội, đạo thị vô duyên khước hữu duyên. Thỉnh quân tử tế phí tư lượng, tiền thế nhân duyên kim thế định.
(*)người có tình vượt ngàn dặm xa xôi đến gặp nhau, vạn sự đều thuận theo tự nhiên không thể cưỡng cầu , xin người cẩn trọng cân nhắc, nhân duyên kiếp trước kiếp nay sẽ định.

Tô Giáng Thần đem mảnh giấy vò ở lòng bàn tay , nhớ lại dây dưa kiếp trước với Tống Tử Tuấn , trong lòng mặc niệm nói: "Phật tổ, nếu như người thương xót tiểu nữ kiếp trước chết thảm, thỉnh ban cho tiểu nữ một người lang quân như ý , không cầu quan to hiển quý, chỉ cầu chân tâm đối đãi." Nói xong, liền chắp tay lễ bái ba cái dập đầu.
Tống thị đứng ở một bên nghe tiểu sa di giải đoán quẻ săm, tựa hồ quẻ săm không tệ, Tống thị cứ cười suốt.
Chỉ trong chốc lát, Tống thị nói muốn đi Phật đường bên kia bái đọc kinh Phật, còn muốn điểm trường minh đăng, Tô Giáng Thần cảm thấy những việc này, bản thân đều không thích hợp tham dự, liền với Trân Châu và Tử Ngọc cùng nhau lui ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK