Mục lục
Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không...... Hắn đã sớm đã nhận ra, Cung Dĩ Mạt thông minh như vậy, sao có thể không rõ hắn cố kỵ điều gì?

Sau khi nói xong ba tâm nguyện của mình, Cung Dĩ Mạt cuối cùng cũng ngửa mặt lên trời mà mỉm cười. Nàng mỉm cười trong sáng như vậy, lại vô cùng nhẹ nhàng, giống như đã dỡ bỏ hết gánh nặng trong lòng, cả người liền sảng khoái thong dong không vướng bận!

Đột nhiên! Một tiếng nổ mạnh từ bên trong thuyền vang lên! Trong tiếng kinh hô của hết thảy mọi người, Cung Dĩ Mạt lại tựa như không hề nghe thấy động tĩnh gì, ngón tay chậm rãi vuốt ve lan can khắc hoa lan, thật lâu sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía Cung Thịnh giảo hoạt cười.

" Phụ hoàng.....Người biết không? Thuyền này.....vốn là muốn tặng ngài làm đại lễ sinh thần đó!"

".....Chỉ là, nữ nhi hiện giờ, không muốn tặng cho Người nữa!"

"Mạt Nhi!"

Cung Thịnh dường như hoàn toàn tỉnh ngộ! Nhưng hối hận thì đã muộn! Cả con thuyền ầm ầm nổ mạnh, từng khúc từng khúc đứt đoạn! Ánh lửa nhanh chóng liếm ngập trời!

Cũng không biết trên thuyền chứa bao nhiêu thuốc nổ, tiếng nổ mạnh ầm ầm không dứt, đập vào màng nhĩ, cuối cùng, cả đại thuyền kinh thế cự luân xinh đẹp tráng lệ khi nào, trong phút bao trùm trong biển lửa, hừng hực bốc cháy! Ánh lửa sáng rực một góc trời! Sau tiếng vang kinh thiên động địa lần cuối cùng, cả cự thuyền đều quay cuồng, lập tức đổ sụp!

" Không....không!"

Bên trong thành tràn ngập thanh âm kinh sợ của bá tánh, ngoài thành lại là địa ngục trần gian!

Nơi nơi đều là cát bay đá chạy, nơi nơi đều là khói lửa cùng khói thuốc súng, bao trùm cả không gian! Thật đúng như Lý Kha đã nói, ' Sức mạnh dời núi lấp sống, nhật nguyệt thất sắc!'

Cung Thịnh hai mắt bốc hỏa! Cả người đều run rẩy!

"Không, không...... Không, không......"

Hắn không hề muốn Cung Dĩ Mạt phải chết, hắn chỉ là không tin tưởng nàng mà thôi. Kể cả khi hắn chưa nghĩ ra cách giải quyết nào hoàn hảo, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không lấy đồ vật kia bức tử nàng! Hắn không có!

" Thường Hỉ.....Thường Hỉ! Ngươi, mau, ngươi mau đi cứu nàng! Mau đi cứu nữ nhi của ta!"

Trong cơn hoảng loạn, hắn đã quên xưng "Trẫm"! Mà Thường Hỉ quỳ trên mặt đất, than thở nói: "Bệ hạ nén bi thương! Uy lực mạnh mẽ như vậy, Công chúa chắc hẳn đã..."

"Hỗn đản!" Cung Thịnh tức giận túm lấy cổ áo hắn, đem cả người hắn nhấc lên!

"Ngươi nói ai đã chết? Ngươi nói ai đã chết?! Ta bảo đi! Mau cút đi!"

Bị Đế Vương cuồng loạn như vậy dọa sợ, Thường Hỉ không kịp nén bi thương, vội vàng đi xuống, sai người mở cửa thành, dẫn người nhảy vào trong ánh lửa tìm kiếm!

Mà lúc cửa thành vừa mở, dân chúng vốn đang kinh hoàng cũng sôi nổi ùa ra xem. Chỉ thấy cự thuyền vừa rồi còn tinh mỹ vô song, lúc này chỉ còn là một đống gỗ vụn! Khắp nơi đều là ánh lửa bập bùng cùng đoạn gỗ đứt gãy, cả không gian đều biến thành u ám khói bụi. Mà cả đất trời không còn nhìn thấy thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng kia nữa!

Không biết là ai hô lên một câu:

" Công chúa....tuẫn tiết!"

Một tiếng này, dường như tạo thành phản ứng dây chuyền, bên trong thành vang một mảnh khóc lóc tang thương!

Đường đường là một nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất, thế nhưng lại vì một nữ tử tự sát mà bi thương rơi lệ, xúc cảm không ngăn nổi, tiếng than thở vang trời!

Khó trách, khó trách vừa rồi Công chúa muốn bọn họ vào kinh, hóa ra từ lúc ấy, Công chúa đã không còn muốn sống!

Tiếng khóc dường như biết lây, không ít người vốn ở kinh thành, nghe thấy Công chúa đã chết, lại có nhiều người vì nàng mà thút thít, không hiểu vì sao, cũng cảm thấy chua xót khôn tả.

Bọn họ cũng không khỏi nhớ lại vị tiểu Công chúa này tốt đến nhường nào. Nàng mới nhỏ tuổi như vậy, lại làm nhiều chuyện lợi nước phúc dân như vậy, thế mà cuối cùng lại buộc tự sát! Một loại bi thống tràn ngập khắp kinh thành, khắp nơi một mảnh tang thương!

Có nho sinh thương tiếc liền vì Công chúa mà viết điếu văn, cũng có người kiên trì cho rằng Công chúa không chết, ngày đêm mò vớt trong lòng sông Long Đằng.

Uy lực kinh người như vậy, đủ để hủy diệt một con thuyền kinh thế cự luân! Chỉ sợ thân hình nho nhỏ kia, thi thể cũng không trọn vẹn....

Hoàng Đế hồi cung, sau ba ngày cũng không phục hồi lại tinh thần, đến khi trấn tĩnh lại, cùng một lúc, liên tiếp hạ ba đạo thánh chỉ!

Một là khôi phục thân phận, quyền lợi Chủ mẫu Trung cung của Hoàng Hậu. Thời điểm Hoàng Hậu bước ra khỏi Thánh Phật, còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra.

Hai là phái một đội quân tinh nhuệ, trợ giúp Trấn Tây Vương tìm kiếm Cung Quyết. Thật ra, Cung Thịnh cũng không nhẫn tâm như hắn nói, hắn vẫn luôn ngấm ngầm đồng ý cho Trấn Tây Vương vận dụng đại bộ phận binh lực đi tìm Cung Quyết.

Đạo thánh chỉ cuối cùng, mới thật sự chân chính nhấc lên sóng to gió lớn!

Cung Thịnh, không hề cấp cho Cung Triệt bất kì phong thưởng gì, Thánh chỉ cũng chỉ đúng một câu:

"—— Ngôi vị Thái tử, danh xứng với thực!"

Đây, là đang tán thành ngôi vị Thái tử của Cung Triệt, những người khác....còn có cơ hội gì?

Long Hương Hương cơ hồ muốn cắn nát răng cửa!

"Tiểu tiện nhân! Đúng là tiểu tiện nhân! Chết thì chết đi! Còn nhiều chuyện như vậy làm gì?! Cung Triệt là cái gì của nàng ta? Đáng giá cho nàng ta làm đến vậy sao? Thật là...tức chết ta rồi! Năm đó, ta nên độc chết nàng từ trong lãnh cung!!!"

Nàng thực là không cam lòng, gương mặt mỹ miều nhu nhược tức giận đến vặn vẹo!

Vì cái đỉnh kia, vì che dấu Thánh thượng, bọn họ đã hao tốn biết bao tâm tư, tiêu biết bao nhiêu tài lực nhân lực? Vốn dĩ bọn họ đã an bài tốt rồi, sau khi Thái tử hồi kinh sẽ bị bọn họ quạt gió thêm củi đi ít nhiều, sẽ nhận tội danh mưu đồ phạm thượng mà xử tử, lúc đó, bọn họ có thể thong thả một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa chiếm được ngôi vị Thái tử, lại vừa chiếm được công lao ngàn đời!

Hơn nữa, bọn họ còn có thể bức Cung Dĩ Mạt giao ra vũ khí thần bí kia, kể cả khi nàng cứng cổ không chịu giao ra, bọn họ cũng có biện pháp diệt trừ nàng! Không nghĩ đến, không nghĩ đến hết thảy lại bị Cung Dĩ Mạt tự sát làm hỏng bét hết thảy!

Nàng trả giá nhiều như vậy, lại không thu được bất cứ thứ gì, ngược lại bởi vì Cung Dĩ Mạt chết, Cung Triệt đường đường chính chính ngồi lại ngôi vị Thái tử! Bọn họ còn có thể không tức giận được sao? Thực là muốn tức điên rồi!!!

Lúc này, một thiếu niên trẻ tuổi lạnh lùng cười, thấp giọng trấn an nàng.

" Mẫu phi...đừng nóng giận! Ít nhất, chúng ta đã diệt trừ được Cung Dĩ Mạt không phải sao? Đã không có nàng, đối phó với Cung Triệt còn không phải quá đơn giản? Thái tử ca ca nhân nghĩa kia của ta, không còn Cung Dĩ Mạt bày kế sao có thể làm nên trò trống gì?" Lời nhi tử nói cuối cùng cũng làm Long Quý phi thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn là buồn bực bất bình. Chỉ là nàng ngước mắt nhìn nhi tử mắt phượng mày ngài, rốt cuộc cũng được vui mừng an ủi một chút....

" ....Thôi, con nói rất đúng...Hiện giờ, Thái tử bị thương, con cần phải nắm chắc cơ hội, đem công lao trùng tu kênh đào, đoạt về trong tay!"

Thiếu niêm lạnh lùng cười, mặt mày âm u nhưng lại xinh đẹp kinh diễm kinh người.

"Đã biết...... Mẫu phi."

---------------------------------

Hoàng hậu ở chùa Thánh Phật đã hơn một năm, khoảng thời gian này có thể nói đã mài mòn góc cạnh của nàng, sau khi bước ra, nàng có chút không biết phải làm sao. Thế nhưng, nhìn thấy nhi tử toàn thân bị trọng thương, ánh mắt nàng hiện lên một tia tàn nhẫn! Đau lòng khôn xiết cùng ý chí chiến đấu lại bốc cháy hừng hực!

Nàng ngày đêm chiếu cố, chăm sóc cho Cung Triệt, mọi chuyện đều đích thân tự tay làm, không phiền đến bất kỳ ai, cuối cùng, sau bảy ngày, Cung Triệt đã tỉnh!

Hắn phi thường suy yếu, nhưng Thái y nói, chỉ cần Cung Triệt tỉnh lại, đã không có vấn đề gì.

Trong lúc mê man, Cung Triệt kỳ thật vẫn cảm thấy vô cùng an tâm, hắn có thể cảm nhận được, Cung Dĩ Mạt vẫn luôn túc trực ở bên cạnh hắn. Chỉ là đột nhiên có một ngày, cái loại cảm giác an tâm này biến mất, hắn điên cuồng muốn mở to mắt ra lại không tài nào làm được, hiện giờ tỉnh lại, mặc kệ bản thân đang ở đây, người đầu tiên hắn muốn nhìn thấy, chính là thân ảnh của Cung Dĩ Mạt nàng!

Nhưng, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy, lại là Mẫu phi của mình!

" Mẫu...hậu?"

Sau bao lâu không nói lời nào, thanh âm hắn nghẹn ngào mà mỏng manh. Lưu Hoàng Hậu có chút không xác định được, lúc sau bừng tỉnh, đã thấy nhi tử của mình tỉnh lại rồi! Nhất thời vui mừng phát khóc!

" Triệt Nhi! Con cuối cùng đã tỉnh rồi!....Người đâu! Thái y! Mau kêu Thái y!"

Sau một trận người ngã ngựa đổ, Cung Triệt cuối cùng cũng được ngồi dậy rửa mặt chải đầu đàng hoàng, chỉ là hắn hiện giờ còn suy yếu, Hoàng Hậu một bên vừa đút cho hắn uống thuốc, một bên liền nói cho hắn sự tình trong lúc hắn hôn mê................

(P/s: mn thử đoán thái độ của Cung Triệt và Cung Quyết sau khi biết Mạt tỷ chết đi nào? Có nên mở sòng cá cược không ta?)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK