Mục lục
Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi muốn làm gì! Ngươi có biết ta tốn biết bao nhiêu sức lực mới đem ngươi lẳng lên giường được không?!"

Bị Cung Dĩ Mạt quát đến rụt rụt cổ,tiểu Cung Quyết thế nhưng không cảm thấy khuất nhục cùng sợ hãi. Tiểu hài tử đối với cảm xúc là nhạy bén nhất,hắn tựa hồ cảm giác được vị Hoàng tỷ này đối với hắn có địch ý, nhưng lại là một người thiện lương, làm hắn cũng không có phòng bị như vậy.

"Đa tạ......"

Hắn nắm vạt áo Cung Dĩ Mạt ướt dầm dề, mắt ngọc mở to như thỏ con hồng hồng, có nho nhỏ bất an cùng áy náy, thanh âm hắn còn chưa có khôi phục, dùng một loại giọng trẻ con thập phần mềm mại chậm rãi nói. "Đa tạ...... Hoàng...... Tỷ."

Một câu Hoàng tỷ, làm tâm trạng Cung Dĩ Mạt không lý do biến đổi thần kỳ, nàng thế nhưng  lại cảm thấy một trận thần thanh khí sảng kỳ dị!

(P/s: thần thanh khí sảng: tinh thần thanh tỉnh, tâm tình vui sướng)

Nàng không ngăn được bản thân mình vênh mặt lên, nội tâm tiểu nhân trỗi dậy muốn ngửa mặt lên trời thét dài!

Ai có thể nghĩ đến, Nhiếp Chính Vương ngày sau gϊếŧ cha thí huynh,huyết tẩy hậu cung, gϊếŧ người như ngóe, hiện giờ đáng thương hề hề kêu nàng Hoàng tỷ đâu? Ai có thể nghĩ đến?!

Thấy nàng biểu tình hòa hoãn, tiểu Cung Quyết rõ ràng cảm giác được đối phương suиɠ sướиɠ, tuy rằng quái dị, lại vội vàng kêu một tiếng Hoàng tỷ, giống nai con giống nhau lo sợ, vừa đáng thương lại đáng yêu.

Âm thanh gọi Hoàng tỷ, Cung Dĩ Mạt thập phần hưởng thụ, nhìn tiểu nam hài trước mắt cũng không cảm thấy chướng mắt, khi còn nhỏ vẫn là rất ngoan không phải sao!

"Coi như ngươi thông minh! " Cung Dĩ Mạt lạnh lùng cười, liền chuẩn bị đi, đột nhiên một tiếng bụng ột ột vang lên, tiểu Cung Quyết cả khuôn mặt liền trở nên đỏ bừng, che bụng e lệ nhìn nàng.

Những đồ ăn nàng để lại trong sân, hiện giờ chỉ sợ cũng không thể ăn......

Bởi vì đồ ăn ở lãnh cung có được thập phần khó khăn, cho nên mặc dù rất đói bụng, tiểu Cung Quyết cũng hiểu chuyện không mở miệng, nhưng là thân thể cố tình không nghe sai sử, làm hắn thập phần hổ thẹn.

Cung Dĩ Mạt tự nhiên cũng nghe thấy rồi, sắc mặt nàng hơi hơi nhu hòa chút, tuy rằng vẫn là lạnh nhạt vô biểu tình, lại một lần từ trong tay áo lấy ra một cái màn thầu đưa tới.Tuy rằng đã lạnh, nhưng màn thầu to sạch sẽ như vậy, tiểu Cung Quyết thật đã lâu không ăn qua.

Cung Dĩ Mạt nhận mệnh thở dài ngồi ở mép giường hắn, trong tay lại lấy ra một lọ nước, nàng xé nhỏ màn thầu, hơi vươn tay đến trước miệng tiểu hài tử, động tác này thập phần cứng đờ lại vụng về, hiển nhiên không biết chiếu cố hài tử như thế nào cho đúng.

Vì thế đút ăn một ngụm, lại rót một ngụm nước.

Tiểu Cung Quyết thực sự đói cực kỳ, ở lãnh cung yên tĩnh như vậy, chỉ có thể nghe thanh âm hắn nhai nuốt, cặp mắt to híp lại,tựa hồ hoài nghi đây là không phải nằm mơ.

Đối phương đầu ngón tay hơi lạnh, rõ ràng biểu tình cực kỳ không kiên nhẫn, động tác lại rất ôn nhu, mà ngón tay Cung Dĩ Mạt mỗi khi đút ăn đều sẽ đụng chạm đến môi tiểu Cung Quyết, cái miệng nhỏ mà mềm mại ấm áp, làm nàng mỗi một lần tiếp xúc, trong lòng đều hơi hơi rung động.

Đây là chân thật,Cung Quyết trước mắt thật sự chỉ là một tiểu hài tử. Như vậy thì tính sao?

Ôn nhu cũng không duy trì được lâu, tiểu Cung Quyết vỗ vỗ tay, thấy tiểu Cung Quyết còn muốn nói chuyện, nàng vội vàng ngăn cảnhắn.

Cố tình xem nhẹ cặp mắt ngọc đang nhìn chăm chú, Cung Dĩ Mạt hụt hẫng quay đầu sang tránh đi ánh mắt hắn, xụ mặt lãnh đạm mở miệng.

"Được rồi, ngươi đừng nói chuyện...... trong lãnh cung nguy cơ tứ phía, ta cũng không có gì giúp đỡ ngươi, ngày sau...... ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi! "

Nội tâm rung động cùng đồng tình là một chuyện, nhưng trong lòng Cung Dĩ Mạt cũng rõ ràng, nàng không có khả năng làm thánh mẫu đi giúp một người mà đời trước đã từng hành hạ mình đến chết, hơn nữa Cung Quyết có số mệnh thuộc về chính hắn, chú định con đường cường giả cô độc, cùng con đường nàng đi không có trùng lặp.

Nói xong, nhìn tiểu hài tử biểu tình sợ hãi, cũng mặc kệ đối phương có hay không còn chuyện nói, nhẫn tâm quay người lại bỏ chạy!

Tiểu Cung Quyết đang muốn nâng tay liền dừng lại, miệng nhỏ nhấp máy, cuối cùng vẫn là chưa nói cái gì, đáy lòng thoáng mất mát, biểu tình bi thương chợt lóe qua cặp mắt to, vị hoàng tỷ này ......chỉ sợ cũng không muốn dính dáng phiền toái đi...... Đáng tiếc, hắn lại vẫn không biết tên đối phương.

Sáng sớm, Cung Dĩ Mạt vận nội công hai canh giờ,mới từ từ tỉnh lại, mỗi lần luyện xong nội công đều cảm thấy thần thanh khí sảng, tối hôm qua gặp mưa thân thể có chút nóng lên, vận công một lát liền tốt rồi.

Nàng một đời này bắt đầu luyện công có chút muộn, nhưng dù sao cũng đã luyện qua một lần, lại một lần tu luyện lại, các khớp xương đều thuận buồm xuôi gió, cứ dần dần như vậy, không cần mấy năm, nội công nàng liền có thể khôi phục như cũ.

Lúc này,cửa phòng nàng bị người ta không chút khách khí đẩy ra, một cung nữ tức giận đầy mặt đi đến, đem hộp đồ ăn hướng trên bàn đặt cái cạch, oang oang thanh âm nói.

"Tiểu quỷ bệnh lao, ngươi như thế nào còn chưa có chết! "

Trong nháy mắt khi nàng ta tiến vào,Cung Dĩ Mạt đã nằm xuống. Nàng nhớ rõ cung nữ này, là cung nhân bị phân tới đây đợt thứ ba, cả hai đợt trước, các nàng đã sớm tìm mọi cách luồn cúi thoái thác chuyển đi rồi, cũng phải nói , làm gì có ai nguyện ý hầu hạ bên người một cô Công chúa đã thất sủng lại mắc bệnh lao đâu, không tính đến gầy yếu,cư nhiên nằm triền miên trên giường bệnh bốn năm cũng chưa chết, đã là một kỳ tích.

Cung Dĩ Mạt làm bộ dáng mới tỉnh, nhìn nàng ta một cái, cung nữ này mỗi lần bị trách phạt đều sẽ tới tìm Cung Dĩ Mạt trước kia phát tiết, có đôi khi lại mấy ngày không nhìn thấy, mà lúc nàng luyện công luôn yêu cầu an tĩnh, lại nghĩ đến tiểu Cung Quyết cũng đang ở lãnh cung, thầm tính toán, chi bằng nhất lao vĩnh dật thì tốt rồi.

P/s: Nhất lao vĩnh dật: là câu thành ngữ Trung Hoa, mang ý nghĩa: một lần vất vả an nhàn một đời.

Tròng mắt vừa chuyển, nàng không biết từ khi nào sờ lấy chiếc khăn tay bắt đầu liều mạng ho khan, cung nữ kia sợ lây bệnh qua, chán ghét cách xa một chút, lại nghe đến thanh âm Cung Dĩ Mạt suy yếu hô lên.

"A...... Máu!"

Khăn tay đưa lên, thế nhưng lại có vết máu đỏ chói mắt!!!

Cung nhân kia chưa kịp nhảy dưng, không đợi nàng ta nói thêm cái gì, Cung Dĩ Mạt liền đáng thương hề hề đứt quãng nói: "Sẽ không...... Là ho lao đi......"

Ho lao! Chính là bệnh lây truyền a!

Cung nhân kia ngay tức khắc hoảng sợ quay đầu bỏ chạy, nhìn hình ảnh dần khuất khỏi tầm mắt, Cung Dĩ Mạt mới nhếch môi, nở nụ cười chế giễu.

Tin tức truyền chưa được bao lâu,Cung Dĩ Mạt liền bị giam lỏng, cách ly. Thậm chí, còn không có một ai đến kiểm tra thử xem nàng có thật sự bị ho lao hay không. Để nàng tự sinh tự diệt, âu cũng là một cách thức tốt đi!

Những ngày sau đó, ngoại trừ việc đưa cơm, sẽ không có bất kì người nào không có mắt tìm đến nàng gây phiền phức, nàng liền có thể an tâm luyện công, nếu không, bị người ngoài phát hiện ra nàng dị thường, thì đúng là phiền toái!

Đúng như nàng suy nghĩ, mấy cung nhân ban đầu còn âm thầm dò xét, sau thấy nàng một bộ dáng bệnh tật, trong tay còn cầm khăn tay nhiễm máu, ai còn tâm trí dám tới gần, vội vàng đem nơi này cách ly, hạ mấy tầng cung khóa, chỉ chừa một phiến cửa sổ nho nhỏ, vừa vặn đẩy vào một khay cơm cặn, thật đúng là mặc nàng tự sinh tự diệt. Đối với một tiểu hài tử bảy tuổi mà nói, không thể không nói là tàn nhẫn đến mức nào!

Cung Dĩ Mạt hơi hơi mỉm cười,không để vào lòng bất kỳ sầu muộn nào. Đuổi tất cả mọi người tránh xa, nàng rốt cuộc yên lòng, nhảy xuống giường, ở trong sân hít sâu một hơi, lại luyện một chút quyền cước.

Sau cơn mưa, vài tia nắng ấm áp chiếu xuống khuôn mặt nàng nho nhỏ gầy yếu lại lấm tấm mồ hôi. Nàng luyện một bộ ngoại công cùng nội công, ngoại công rất tương đồng với Thái Cực Quyền nàng đã học trước khi xuyên qua, nội công cũng rất chú ý điều hòa hơi thở, rèn luyện dẻo dai.

Thật ra, đây cũng không phải là bộ công pháp thích hợp để nữ tử luyện, nhưng lúc ấy nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng, chỉ vì nhìn thấy sư phó khi tập luyện, động tác mềm mại, nước chảy mây trôi, tiêu dao hài hòa.

Mà nó cũng có một cái tên vô cùng bình lặng —— Phong tận thiên nhiên.

Đời trước, nàng luyện công, làm cách nào cũng không thể công phá đến tận cùng của tinh túy, là bởi vì khi đó nàng quá nóng nảy, chỉ cảm thấy nắm giữ được không gian trong bàn tay, trời đất bao la, nơi nào muốn liền đi đến.

Nhưng cuối cùng lại rơi vào một đời chém gϊếŧ, khuấy nước đục, tắm máu tanh, kết cục đoản mệnh, đó không phải là cuộc sống mà nàng mong muốn......

Nàng muốn chinh phục núi cao,lại muốn tìm sông lặng để thả thuyền câu cá, nàng muốn hành hiệp trượng nghĩa, lại mong khoái ý vùng vẫy giang hồ. Một đời này ... một đời này, nàng nhất định phải khổ luyện võ công, làm một người tùy tâm sở dục!

Nàng về sau còn muốn đánh cho Cung Quyết răng rơi đầy đất!

Từng ngày qua đi, Cung Dĩ Mạt ban ngày thì giành giật từng giây từng phút luyện công, buổi tối liền đi tìm thảo dược, chỉ là mỗi một lần đều theo bản năng vòng vèo tránh qua nơi ở của tiểu Cung Quyết, lúc trước cứu hắn là nàng đã tận tình tận nghĩa, không báo thù hắn là nàng đã nhân nghĩa, ngoài ra, hắn muốn phát sinh chuyện gì, nàng đều sẽ không nhúng tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK