" Đệ dựa gần như thế làm gì?" Cung Dĩ Mạt hỏi nghiêm trang.
Cung Quyết đem đầu nhẹ nhàng gối lên cổ nàng, thấp giọng nói.
" Bởi vì đệ lạnh mà....Hoàng tỷ."
"...."
Cung Dĩ Mạt không còn lời gì để nói, nghiêng đầu lại thấy, bên ngoài thực có tuyết rơi, hình như lại có gió thổi mạnh! Tình hình này làm nàng không có lý do nào phản bác, thế nhưng thân mình vô ý trở nên căng thẳng.
Không biết vì sao, nàng thực sự cảm thấy lúc này đây Cung Quyết có điểm nào đó quái quái, nhưng rất nhanh liền nghĩ đến, có lẽ là lâu lắm không gặp, cho nên tiểu tử này mới có chút dính người!
Mà Cung Quyết giờ khắc này, vừa ngọt ngào lại vô cùng thống khổ!
Ngọt ngào là bởi vì, hắn có thể không cần kiêng nể gì tới gần Cung Dĩ Mạt, hắn có thể ôm nàng ngủ, nghe trên người nàng hương vị ngọt ngào như mật.
Đáng tiếc, lại là lấy thân phận tiểu hài tử mới có thể có được.
Nhưng hắn đã không còn là một tiểu hài tử.... Hơn một năm nay, hắn thường xuyên phải lăn lộn với đám binh lính, nghe bọn họ nhớ mong tiểu thê tử nơi quê nhà, lại nghe bọn họ đùa giỡn bàn tán một ít chuyện "người lớn", trong lòng hắn....có đôi khi khó có thể khắc chế được mà ảo tưởng....Huống chi, người ngày đêm nhớ thương lại đang ở ngay trong lồng ngực mình?
Cung Quyết khẽ nắm chặt tay, cả người có chút khó nhịn liền cọ cọ bên người Cung Dĩ Mạt. Hắn cũng không rõ bản thân mình đang muốn thứ gì, chỉ là, cọ xát như vậy, sẽ làm trong lòng hắn, kì dị thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng hắn vẫn vô cùng cảnh giác, tận lực làm biểu hiện của mình giống như đang làm nũng. Hắn biết rõ, Cung Dĩ Mạt rất thích hắn làm nũng như vậy, hoặc là cố ý bán manh, nàng sẽ không chút nào hoài nghi, thậm chí còn cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng....Vì cái gì mà hắn ôm rồi còn chưa thấy đủ? Vẫn còn muốn nhiều thêm là do đâu?
Cung Quyết cả người căng thẳng, cố gắng khắc chế chính mình, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất hỏi nhỏ: " Hoàng tỷ tìm được đệ rồi sẽ rời đi sao?"
Hắn vốn dĩ chỉ tùy tiện hỏi, bởi vì mặc kệ như thế nào, nàng đã tới đây rồi, hắn nhất định sẽ làm mọi cách giữ nàng lại bên người. Lại không nghĩ đến, Cung Dĩ Mạt thập phần dứt khoát hướng phía hắn, cười thản nhiên.
" Không đi nữa! Đệ cũng không cần phải đi đào kênh cái gì nữa, chúng ta cùng nhau ở lại đây xây giếng thật tốt đi!"
Cung Quyết vui sướng cúi đầu. " Tỷ nói thật sao?!" Hắn không nhịn được bật cười vui sướng, hiện giờ, mặt mày đã thêm vài phần tinh xảo, lúc cười lên quả thực đẹp không sao tả xiết, Cung Dĩ Mạt làm bộ che ngực cảm thán tiểu tâm can.
" Ngoan ngoãn, đệ sau này vẫn là nên ít cười đi thôi, cứ cười như thế này, hồn phách người ta sẽ bị đệ câu mất đó!"
Câu được đi thật thì tốt rồi!
Tuy biết rằng nàng đang nói giỡn, nhưng Cung Quyết nghe xong trong lòng nở hoa, cười càng lúc càng sâu đậm, ngũ quan tuấn mỹ như ngọc, gần trong gang tấc, phảng phất có thể câu hồn đi thật.
Cung Dĩ Mạt lặng lẽ chớp mắt một cái.
" Thật mà, ta sẽ không rời đi nữa! Kinh thành lúc này thực sự không được tốt, hiện giờ tranh đấu gay gắt đánh đấm túi bụi, chúng ta ở phiêu diêu tự tại ở nơi này, chơi chán rồi hãy về. Đến lúc đó, đệ cũng đã trưởng thành, có thể cưới vợ được rồi. Ta nhất định phải cho đệ cưới được cô nương tốt nhất Đại Dục!"
Tốt nhất Đại Dục....còn không phải là nàng sao?
...... Cung Quyết nhìn người thương gần trong gang tấc, mỉm cười, không, Hoàng tỷ của hắn, là cô nương tốt nhất thế gian!
Nàng sẽ không lại rời đi, thật tốt quá! Bọn họ liền ở lại nơi này, không một người nào có thể đoạt nàng đi mất! Hắn sẽ có vô số thời gian để đả động nàng, rồi sẽ có một ngày....Hoàng tỷ có thể tiếp nhận hắn, như vậy, bọn họ sẽ không bao giờ quay trở về nữa!
Chỉ cần có nàng! Cung Quyết hắn không thèm để ý bản thân mình là Hoàng tử hay là bình dân, chỉ cần có nàng, ban ngày cùng nhau đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, buổi tối trở về có thể quấn quít triền miên, đó chính là dã tâm lớn nhất của hắn trong cả đời này!
Cung Dĩ Mạt tất nhiên không phát hiện ra những tính toán sâu xa trong lòng tiểu đệ đệ dễ thương của mình, vừa giải thích với Cung Quyết xong xuôi, nàng lập tức suy xét xem hiện giờ, bọn họ có thể ra ngoài như thế nào.
Dù sao đi nữa, Trấn Tây Vương đã phái tới rất nhiều nhân lực ngày đêm tìm kiếm, nếu bọn họ vẫn không xuất hiện, thì sẽ kéo theo rất nhiều người vô cớ mà chết.
Suy tính của Cung Dĩ Mạt rất đơn giản, nàng sẽ đi thu hút lực sự chú ý của địch nhân, Cung Quyết lợi dụng tình thế thoát ra trước, sau đó, sẽ tìm cứu viện quay lại cứu nàng. Thế nhưng, gay go là, kế sách này lại bị Cung Quyết cực lực phản đối, nàng cũng chỉ có thể từ bỏ, không thể không tính đến phương án khác.
Kỳ thật, bọn họ nếu muốn thoát ra ngoài, nói dễ rất dễ, mà nói khó cũng khó. Bình nguyên Hoang Chướng rộng lớn như vậy, mà hiện giờ tiết trời càng lúc càng lạnh, binh lực của Lâu Diệp khẳng định phải rút về không ít, chắc chắn, bọn chúng không có khả năng phong tỏa gay gắt từng cửa khẩu, hơn nữa, bọn họ chỉ có hai người, mục tiêu rất nhỏ, cho nên, vấn đề thực ra không lớn.
Nghĩ thông suốt rồi, Cung Dĩ Mạt liền ngồi dậy đến cạnh đống lửa hồng. Trên đó đã có một miếng thịt được nướng chín kĩ, tuy hương vị có vẻ không được ngon cho lắm, nhưng lại được xử lý thật sự sạch sẽ.
Thấy Cung Dĩ Mạt nhìn chằm chằm vào miếng thịt, Cung Quyết liền nhanh chóng lấy miếng thịt xuống, hơi có chút khó xử: " Nơi này không có đồ ăn gì khác, chỉ có chút thịt sói hoang này thôi, Hoàng tỷ tạm chấp nhận một chút nhé..."
" Suốt thời gian vừa rồi, đệ đều ăn thứ này sao?" Cung Dĩ Mạt khẽ nhíu mày, bất giác có chút đau lòng.
Thời gian nàng nuôi dưỡng hắn, kể cả khi ở trong lãnh cung vẫn là có thịt cá hầu hạ, tuy không đến mức tinh xảo quý hiếm, nhưng tuyệt đối sẽ không thua kém, vậy mà, hắn hơn mười ngày kẹt tại nơi này, không tính đến hiểm nguy rình rập, mà ăn cũng chỉ có thể ăn loại đồ ăn này.
Cung Quyết tuyệt đối sẽ không nói cho nàng biết, thời điểm hắn vừa vào nơi này, đã từng uống qua bùn tuyết, ăn qua cỏ dại sống qua ngày..... Hoàng tỷ của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là vẫn luôn nghĩ hắn còn ngây ngô như trẻ nhỏ, thích bảo hộ che chở hắn như ngày còn thơ bé.
Cung Dĩ Mạt trong lòng thực rối rắm, trong không gian lưu trữ nàng thực ra vẫn còn cất giấu không ít đồ ăn, chỉ là, bây giờ nàng mang ra cho hắn, thì phải giải thích như thế nào đây?
Khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm lại, sau đó, một bàn tay thò vào trong ngực mò qua mò lại.....móc ra một cái bánh bao nhân thịt. Bánh bao này bảo là dọc đường mua tới, lớn nhỏ thích hợp, hẳn là sẽ không bị hoài nghi chứ.
Cung Quyết âm thầm buồn cười.
Từ nhỏ đến lớn, Hoàng tỷ cũng đã không biết bao nhiêu lần lấy ra không ít đồ vật không thích hợp với thời đại này. Trên người nàng giống như có một chiếc bao thần kỳ, bên trong chứa đựng rất nhiều đồ vật hữu ích, chỉ là người ngoài sẽ không thể nhìn thấy được. Thậm chí, ngay cả Cung Quyết cũng cảm thấy, tri thức của Cung Dĩ Mạt có thể sâu sắc và lợi hại đến như vậy, cũng là từ những cuốn sách hắn đọc không hiểu kia mà ra.
Chỉ là đáng tiếc, nàng chưa từng thẳng thắn nói với hắn chuyện này, mà hắn cũng sờ không rõ thứ lợi hại kia rốt cuộc là đồ vật gì.
Thấy Cung Dĩ Mạt đem bánh đưa tới trước mặt mình, Cung Quyết miễn cưỡng cười cười.
" Đệ ăn thịt sói là tốt rồi, bánh bao này, Hoàng tỷ cứ ăn đi..."
Nghe hắn nói như vậy làm Cung Dĩ Mạt không thể không nổi đóa nhét miếng thịt sói vào trong miệng. Cái loại hương vị khó ăn này làm mặt mày nàng tức khắc nhăn nhúm lại. Sói hoang nơi này từ to đến bé đều là ăn thịt sống mà lớn, nếu không phải bất đắc dĩ, ai sẽ nguyện ý ăn thứ này chứ?
Nàng vẻ mặt đau khổ sờ sờ vào trong ngực, sau đó, lại lấy ra một cái đùi gà....
Hình như không được thích hợp cho lắm.... Nhưng mà, Cung Quyết từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng hỏi mà.
Cung Quyết hơi híp híp mắt, tựa hồ rất kỳ quái nói. " Ôm Hoàng tỷ một đêm, thế mà đệ cũng không biết Hoàng tỷ còn giấu nhiều đồ vật đến vậy."
Cung Dĩ Mạt bị hắn nói có chút xấu hổ cúi đầu, không phải nàng không muốn nói cho hắn, chỉ là thứ này, nếu bảo nàng nói ra, thì phải giải thích như thế nào đây chứ?
Cung Quyết mạc danh cảm thấy lạnh tâm, hắn cắn một miếng thịt sói, lại không đón lấy cái đùi gà Cung Dĩ Mạt đưa qua.
" Còn không biết bao lâu nữa mới có thể ra ngoài, Hoàng tỷ cứ cất lại đi...."
Nói xong, hắn rũ mí mắt, Cung Dĩ Mạt không tín nhiệm hắn...... Nhận thức này làm Cung Quyết có chút ủy khuất cùng chua xót, đáy lòng uất ức dâng lên cuồn cuộn! Hắn cắn răng, cực lực khắc chế bản thân mình, tuyệt đối không thể làm điều gì thất thố.....
Danh Sách Chương: