"Công chúa?" Thiên Lập Tinh đánh vỡ dòng suy tư của nàng. "Chẳng lẽ ngươi không đành lòng sao?" Ngữ khí của cô ta đầy bất mãn.
Triệu Hàm Yên nở nụ cười thản nhiên: "Quân Khanh à! Chẳng lẽ ngươi ăn dấm chua sao?"
"Xem ra chúng ta phải hảo hảo ân ái một phen."
Thân thể mềm mại của Đổng Quân Khanh ôm chầm lấy Triệu Hàm Yên, cái lưỡi thơm tho liếm qua gò má xinh đẹp của nàng. Nhưng chẳng hiểu tại sao, Triệu Hàm Yên không giống như trước đây, cảm thấy chút nào lửa dục, trong đầu chỉ quanh quẩn tình cảnh lúc nàng cùng Tô Tinh ôm nhau trong cái động chật chội. Hơi thở nam tính dương cương, thân thể mạnh mẽ rắn chắc khác hẳn Đổng Quân Khanh mềm mại đáng yêu. Tim nàng bỗng đập mạnh hơn, trống ngực dồn dập. "Công chúa, sao thế?" Thiên Lập Tinh nhướng đôi mày liễu, dường như đã nhận ra chút biến hóa của Triệu Hàm Yên, trong mắt lóe lên tia âm độc.
"Bản công chúa cùng hắn ký hạ Liên Lý Song Kiếm nên bây giờ chúng ta làm như vậy khiến ta cảm thấy quái dị…" Triệu Hàm Yên cười nhẹ: "Cũng không biết có phải là do tác dụng của Liên Lý Song Kiếm hay không nữa?"
"Chúng ta nhất định phải tìm được Nước Mắt Chúc Nữ để giải trừ khế ước này." Đổng Quân Khanh nghiền ngẫm.
Triệu Hàm Yên không chút do dự gật đầu. "Đương nhiên, thân thể thánh khiết của bản công chúa làm sao để cho tên nam nhân thối tha đó vấy bẩn được."
Đổng Quân Khanh cũng không nói tiếp. Lúc bị Thanh Vũ Cự Lam bắt đi, nếu bảo hai người không có cái gì mập mờ thì khó mà tin được. Muốn kí hạ được Liên Lý Song Kiếm cần một điều kiện đó là tâm ý tương thông. Nghĩ vậy, Đổng Quân Khanh cảm thấy ghen tị, cái tên chết tiệt kia không biết dùng thủ đoạn gì mê hoặc được Lâm Xung cùng với ba vị tỷ muội xinh đẹp, hiện tại còn dám động đến cả Lăng Yên công chúa, tiếp theo không biết là nàng nào nữa đây.
Triệu Hàm Yên cũng suy nghĩ về lời nói của Tô Tinh, nàng cũng từng nghĩ tới chuyện ở lại Hư Không tu luyện nhưng mà sau khi lấy được lệnh bài mở ra Tử Vi Động Phủ cũng tương tự như thế, nên cuối nàng cho rằng câu nói cuối cùng của Tô Tinh chỉ là lời không cam lòng thôi. "Hừ! Muốn công chúa thực hiện nghĩa vụ thê tử thì phải xem ngươi có đủ tư cách không đã!" Lăng Yên công chúa cười lạnh, bàn tay nắm chặt Ngọa Thảo ngọc bội. Nếu sau này gặp lại mà lỡ hắn lấy liên hệ của Liên Lý Song Kiếm bắt nàng thực hiện nghĩa vụ của thê tử thì cũng không ngại mà thực hiện một lần. Nhưng chắc chắn không phải theo ý của cái tên cuồng vọng vô sỉ kia, chỉ cần giặt quần áo cho hắn cũng xem như là một nghĩa vụ của thê tử rồi. Đúng không nhỉ?
(DG: Ta đang chờ lần gặp lại của hai người đây!!!)
"Chúng ta đi thôi!" xem tại TruyệnFULL.vn
Triệu Hàm Yên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đôi mi nhíu lại, cảm giác như chuyện xảy ra trên Hư Không Lương Sơn tựa như một giấc mơ, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Nhưng trên trời lại chưa xuất hiện thêm một khỏa xích tinh nào.
Bên trong Hư Không Lương Sơn.
Bọn người Tô Tinh tiến vào trong một mảnh rừng trúc sâu thẳm. Những cây trúc xanh tươi như phỉ thúy, từng phiến là trúc còn sáng hơn so với bảo thạch, chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua, âm thanh xào xạt vang vọng khắp đất trời, như một âm thanh cổ xưa yên tĩnh gửi đến thế giới bên kia.
"Đây đều là Linh Thúy Trúc sao?"
An Tố Vấn kinh ngạc, hai tay che miệng.
Tiến vào Hư Không Lương Sơn nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Địa Linh Tinh cảm thấy kinh ngạc về thực vật ở đây. Những cây trúc này dùng để khôi phục linh lực hay làm thuốc dẫn chế luyện đan dược thì đều là vật liệu tuyệt hảo. Địa Linh Tinh chắc chắn với số lượng Linh Thúy Trúc như thế dư sức cho Thôn Tinh Giao ăn uống no nê.
"Hư Không Lương Sơn này thật cổ quái." Ngô Tâm Giải đoán cảm thấy khó hiểu, nếu không phải do thời gian hạn chế thì đây quả thực chính là một nơi thiên tài địa bảo. Nàng dám chắc chắn đây chính là một góc của Tinh Lân Giới trong truyền thuyết.
"Chúng ta tạm thời tịnh dưỡng ở nơi này đi!" Tô Tinh nhìn Tử Vi Châu rồi nói, xem ra vẫn còn chút thời gian cho bọn họ lợi dụng.
"Ừ!" An Tố Vấn thả hơn hai mươi con Thôn Tinh Giao ra. Cả đám Thôn Tinh Giao vừa xuất hiện thì kích động bay đầy trời, xông vào rừng trúc không ngừng thôn phệ, thân thể mảnh khảnh như con trùng nhỏ theo tốc độ thôn phệ của chúng mà không ngừng lóe lên ánh sáng màu lục. Trong đó có một con Thôn Tinh Giao bùng sáng mãnh liệt rồi thân thể chia ra làm hai, ánh sáng trên thân ảm đạm đi phần nào rồi lại tiếp tục thôn phệ.
"Đúng rồi, cái lông chim này có tác dụng gì không?" Tô Tinh lấy ra vài sợi lông của Thanh Vũ Cự Lam.
"Đây là lông chim của Thanh Vũ Cự Lam đã thành thục, gọi là Thanh Vân Vũ, thường dùng để may quần áo, giày dép khi đó thân pháp sẽ trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, đáng tiếc ở đây hơi ít." Ngô Tâm Giải tiếc nuối nói.
Hai mắt Tô Tinh sáng ngời. "Lúc chúng ta rời đi phải tới thu thập thêm Thanh Vân Vũ mới được."
"Được thôi!" Thời Viện hưng phấn reo lên.
"Công tử, loại yêu thú này một khi đã truy sát chúng ta thì sẽ không dễ trốn thoát đâu, Thanh Vũ Cự Lam có thể di chuyển cả ngàn dặm chỉ trong nháy mắt thôi a!"
"Chúng ta sẽ không cùng nó chống chọi." Tô Tinh nhớ rất rõ ở tổ của Thanh Vũ Cự Lam có rơi rất nhiều Thanh Vân Vũ, chỉ cần cẩn thận một chút thì chắc chắn sẽ không sao.
"Thật là không sao chứ?" Ngô Tâm Giải cảm thấy hơi lo lắng, nàng thấy thiếu chủ của mình luôn có những ý niệm lớn mật.
"Thiếu chủ, ta đi cùng chàng!" Lâm Anh Mi cương quyết nói.
"Anh Mi, ngươi hãy bảo vệ cho bọn Tố Vấn đi, ta cùng với Thời Viện đi là được rồi." Tô Tinh cũng cương quyết không kém.
Lâm Anh Mi muốn nói lại thôi, cuối cùng đành gật đầu. Ngô Tâm Giải cùng An Tố Vấn không có vũ lực mạnh nên cần phải có người bảo vệ ở chỗ này.
"Vậy thiếu chủ, chàng phải bảo trọng."
Tiếp theo lại phân phó một lần, việc này không nên chậm trễ, Tô Tinh lấy ra phi kiếm, Thời Viện nhảy lên phía sau. Hai tay nàng ôm lấy Tô Tinh, tựa như hưởng thụ bờ lưng rộng lớn của hắn. Tô Tinh cười khổ, phi kiếm vẽ thành một đường cong bay thẳng lên trời hướng về sào huyệt của Thanh Vũ Cự Lam.
"Tô Tinh." Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.
"Sao?"
"Ngươi có thích Lăng Yên công chúa không?" Địa Tặc Tinh hỏi.
Tô Tinh quay đầu lại cười nói: "Sao nàng lại hỏi chuyện này?"
Cặp mắt to tròn của Thời Viện hiện vẻ nghiêm túc: "Nàng là đệ nhất công chúa, lại xinh đẹp nữa, và nhất là cùng ngươi kí hạ cái gì mà Liên Lý Song Kiếm nữa, đúng là không biết xấu hổ mà, hừ…"
Tô Tinh bật cười.
"Đừng có suy nghĩ nhiều quá!"
"Hừ!" Thời Viện hổng thèm để ý tới hắn nữa.
Từng trận gió lướt qua, mây mù từ từ tán đi, không lâu sau đó, một tòa núi lớn nguy nga dần xuất hiện trước mắt hai người. Cả hai cùng ngẩng đầu lên, phía trên đầu có những thân ảnh to lớn đang xoay quanh, khí thế sắc bén từ bốn phương tám hướng cùng tập trung vào bọn họ. Tô Tinh vội vàng thao túng phi kiếm lao xuống, tiếp theo sử dụng Thiên Nhân Hợp Nhất ẩn giấu hơi thở, mấy con Thanh Vũ Cự Lam bay vòng vòng tìm kiếm không thấy bọn họ cũng dần rời đi.
Hạ xuống chân núi, Thời Viện nhíu mày: "Làm sao mà đi lên được? Những con yêu thú này trông coi sào huyêt quá nghiệm mật, căn bản là không có biện pháp tiếp cận a!"
"Thời Viện, nàng có sợ chất bẩn không?" Tô Tinh nheo mắt hỏi.
"Hừ, ngươi quá xem thường bổn tiểu thư rồi đó, huyệt động đầy giòi bọ bổn tiểu thư cũng từng xông qua, thân là thiên hạ đệ nhất tặc thì ta sợ gì cái chất bẩn vớ vẩn ấy." Thời Viện ưỡm ngực tự hào.
(DG: Dựa vào ngữ cảnh nên mình có lúc sẽ dùng chàng – nàng hoặc ta – ngươi. Như thế sẽ hợp với giọng điệu hơn.)
"Vậy lát nữa cùng ta vào địa đạo." Tô Tinh tìm kiếm cái thủy hồ ở chân núi, miệng cười hắc hắc.
Mấy ngày sau…
Rừng Linh Thúy Trúc, Ngô Tâm Giải dựa lưng vào một cây trúc, hai tay không ngừng sờ mó Tử Vi Châu. Lúc này Tử Vi Châu đã xuất hiện ba cái dấu hiệu, chỉ còn một cái cuối cùng thì sẽ cùng với ba cái kia kết hợp lại, đến lúc đó Tử Vi Châu sẽ vỡ hoàn toàn. "Đáng tiếc a! Đáng tiếc a!" Thiên Cơ Tinh cảm thán, đối với việc bị Lăng Yên công chúa lợi dụng nàng vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng, nếu biết Tử Vi Châu còn có công hiệu như thế thì chắc chắn nàng ta sẽ không dễ dàng chiếm tiên cơ như thế.
"Tốt lắm!"
Đang nghĩ ngợi, bỗng bên tai nàng vang lên một giọng nói đầy kích động.
Ngô Tâm Giải nắm chặt hạt châu, rồi quay đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt vui sướng của An Tố Vấn. Lúc này, hai mắt An Tố Vấn đang nhìn chằm chằm vào ba khỏa đan dược ở trong đỉnh, Ngô Tâm Giải cùng Lâm Anh Mi cũng tò mò tới gần.
"Chuyện gì vậy?"
"Đây chính là Cử Thủy Đan đặc biệt a!"
Vừa tiến vào khu rừng trúc này thì An Tố Vấn đã bắt đầu lợi dụng Lôi Thủy Quỳ Hoa Xà cùng với Lôi Thủy Thái Quỳ Hoa để luyện chế Cử Thủy Thần Lôi Đan có tác dụng như là Quý Thủy Bồi Nguyên Đan. Địa Linh Tinh không hổ là Thần Y, loại đan dược độc môn này cũng có thể luyện ra được, đương nhiên lần thanh công này cũng ít nhiều do linh khí của rừng trúc giúp đỡ. Cử Thủy Thần Lôi Đan cũng không khác mấy so với Quý Thủy Bồi Nguyên Đan, nhưng chủ yếu là Cử Thủy Thần Lôi Đan có thể giúp sự dung hợp Quý Thủy Thần Lôi trong cơ thể cùng với Tử Vi Hóa KHí càng theo hoàn mỹ.
Ở Hư Không Lương Sơn đợi lâu như vậy, cuối cùng Ngô Tâm Giải cũng nghe được một tin tức tốt đẹp.
"Công tử sao giờ vẫn chưa về nhỉ?" Ngô Tâm Giải nóng ruột.
Nàng vừa nói xong, thì trong rừng trúc vang lên tiếng ào ào, phi kiếm phá không lao xuống. Tô Tinh cùng Thời Viện cùng xuất hiện.
"Công tử, chàng không bị thương chứ?" Ngô Tâm Giải quan tâm hỏi.
Thời Viện trừng mắt nhìn, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Ta cùng Tô Tinh đi vào một cái thông đạo trực tiếp nối với sào huyệt của Thanh Vũ Cự Lam, mỗi ngày chỉ lấy đi một ít Thanh Vân Vũ, con yêu cầm căn bản là không phát hiện ra, thật sự là thoải mái, đúng rồi, chúng ta còn thuận tay lấy được một thứ rất tốt a!"
Tô Tinh mỉm cười, vung tay lên. Một cái vòng bạch ngọc từ trong túi Tinh Giới bay ra, quang hoàn đón gió lớn lên vài lần, đây chính là Tạc Quang Hoàn của Triệu Hàm Yên.
Lúc trước, cái vòng này của Triệu Hàm Yên bị một con chim non phóng uế lên, dưới tình thế cấp bách cũng không thu lại. Giờ hắn quay lại thì tiện tay cầm đi, không hề khách khi xóa sạch thần niệm trên quang hoàn rồi thu làm của mình.
"Công tử đã lấy được Thanh Vân Vũ, Tố Vấn muội muội cũng thuận lợi chế thành Cử Thủy Hồn Linh Đan, Thôn Tinh Giao cũng đã có hơn năm mươi đầu, lần này xem ra chúng ta thu hoạch cũng không ít, chúng ta giờ bắt đầu trở về chứ?" Ngô Tâm Giải lấy Tử Vi Châu đưa lại cho Tô Tinh.
Hạt châu đã có ba cái dấu hiệu, xem ra thời gian cũng không còn nhiều.
"Vậy giờ chúng ta cùng đi lấy ngọc bội Ngọa Thảo Lương Sơn thôi." Tô Tinh cười nói.
"Nhưng chúng ta hình như không có thời gian để tìm yêu thú thì phải." Lâm Anh Mi nhíu mày.
"Hơn nữa lục giai yêu thú cũng không dễ đối phó." Ngô Tâm Giải nói.
"Không phải có một mục tiêu tốt nhất đó sao?" Tô Tinh cười lớn: "Nó đã bị thương rồi, chúng ta còn cơ hội mà!"
"Chẳng lẽ chàng nói tới…" Thiên Cơ Tinh giật mình.
Không gian một mảnh tĩnh mịch, Tô Tinh cùng với chúng nữ cùng gật đầu ra hiệu. Tất cả cùng mở miệng gào thét, Thời Viện còn thả ra hai con rối đồng nhân để chúng đập phá ầm ầm. Từng trọng quyền giáng xuống đất khiến cho cây cối run rẩy, mặt đất dậy sóng, Lâm Anh MI thì âm thầm tích tụ tinh lực, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt Thương phát ra hàn quang, tinh thần nàng tập trung cao độ.
Tô Tinh cũng nhanh chóng ngưng tụ thủy lôi, sau khi dùng Cử Thủy Hồn Linh Đan, Thần Lôi của hắn đã cường đại hơn trước gấp mấy phần. Một đóa quỳ hoa lớn gần mười thước lơ lửng trên đầu Tô Tinh, lôi điện màu tím làm cho không gian mười dặm quanh đó bao trùm trong một màu tím sẫm.
Hai mắt Ngô Tâm Giải xuyên thấu không gian, cây quạt trong tay nàng lóe lên những tia sáng màu xanh. An Tố Vấn cũng để Tử Mẫu Liên Tâm Châm huyền phù xung quanh người nàng, tùy thời có thể phát động. Công tác chuẩn bị được hoàn thành kĩ lưỡng chỉ chờ nó xuất hiện là được.
Một tiếng khóc nỉ non vang lên, một con yêu thú to lớn lao từng trong thâm cốc ra.
Nó chính là Anh Đề!