Tinh tướng chính là nhân vật trong truyền thuyết, cho dù bọn họ không có tư cách ký hạ với tinh tướng thì cũng có thể đại bổ, thậm chí có cơ hội tiến vào Nữ Lương Sơn. Người thiếu nữ vẫn bình thản ngồi đó, một tay nâng bầu rượu, một tay múa côn, thần thái không tập trung, có vẻ như nàng chẳng quan tâm tới cả đám tinh giả trong quán.
"Này, vị công tử kia có thể cho nhân gia xin một bầu rượu được không?" Thiếu nữ lắc lắc bầu rượu trống trơn, rồi quay sang Tô Tinh cười nói.
Bầu rượu rời khỏi tay nàng bay thẳng tới trước mặt Tô Tinh. Hắn không hề khách khí nhận lấy.
Tô Tinh không nói được tiếng nào.
Một tay cầm côn, một tay cầm rượu, sao trông giống Võ Tòng thế nhỉ?
Tô Tinh nghĩ vậy liền quan sát nàng kỹ hơn.
Rượu thịt hòa thượng đột nhiên bật cười ha hả, bầu không khí căng thẳng khẩn trương trong quán trà bị quét đi sạch sẽ. Lão hòa thượng cũng không ngốc, thiếu nữ trước mắt khi đối mặt với sự quây công của mấy tinh giả mặt vẫn thản nhiên như không thì chắc chắn thủ đoạn của nàng ta chắc chắn không phải tầm thường, tất có chỗ dựa vững chắc. Lão hòa thượng rượu thịt liếc nhìn qua bàn Tô Tinh, rồi ôm quyền nói với người thiếu nữ: "Vị thí chủ này thật vui tính, nếu là tinh tướng thì sao có thể thản nhiên thừa nhận như thế? Quý vị nghĩ đúng không?"
Những tu sĩ khác hơi chần chờ rồi cũng gật đầu tiếp nhận, cả đám lại ngồi xuống tán gẫu tựa như chưa có chuyện gì phát sinh.
"Bần đạo có một đĩa thịt kho tàu nho nhỏ, không biết thí chủ có muốn nếm thử hay không?"
"Tốt thôi." Thiếu nữ cười nói.
Tô Tinh thấy vậy liền tung hồ lô trở lại.
"Cảm tạ!" Nữ hài đã hơi say, ánh mắt mông lung nhìn về phía Tô Tinh.
"Cô bé này thật là lớn mật a!" Ngô Tâm Giải thấp giọng nói.
"Nàng có phải là tinh tướng không?" Tô Tinh hỏi.
Thiên Cơ Tinh lắc đầu, nàng cũng không muốn dùng Mưu Định Mà Động để phá giải thân phận của đối phương. "Nàng ta cứ thản nhiên như không, vô luận là thật hay giả cũng khiến người khác có chút kiêng kị, không ngờ trong đám tỷ muội chúng ta lại có một người bất cần đời như vậy."
"Nga." Tô Tinh trầm tư suy nghĩ.
Mọi người khôi phục lại bộ dáng thường ngày, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn thân thể thướt tha mềm mại của người thiếu nữ, nhất là cặp đùi trắng mịn dưới làn váy, cơ hồ khiến đám nam nhân trong quán muốn rục rịch.
Một lát sau, lại có thêm vài nhóm người lần lượt đi tới núi Khiếu Phong. Dưới chân núi, thấp thoáng đã có gần sáu trăm người. Trong vài nhóm tu sĩ đó thì có một tông phái cưỡi mây xanh thập phần chói mắt. Bọn họ mặc pháp bào màu xanh lá, tay nắm phi kiếm, đầu mang chuỗi ngọc. Ngay khi nhóm người này vừa xuất hiện thì trăm tên tu sĩ trong quán trà liền trở nên khẩn trương bất an, không khí khẽ xao động.
Đám Thanh Vân hạ xuống liền hiện ra hơn năm mươi tinh giả, tất cả tu sĩ dưới chân núi Khiếu Phong vừa thấy cảnh đó liền biến sắc.
"Hừ! Một đám không biết lượng sức mình." Một lão già có râu dài quá gối đi hàng đầu tiên khẽ liếc nhìn nhân sĩ xung quanh rồi hừ lạnh. Trên đầu lão ta đội một cái kim quan, ánh mắt lợi hại khiến đám tu sĩ không dám nhìn thẳng tới. Tô Tinh thấy lão ta có tu vi Tinh Hà trung kỳ, xem như là cao nhất ở chỗ này, khó trách lại ngạo mạn như thế.
"Lũ tán tinh giả các ngươi, cùng đám tiểu tông phái, tốt nhất hãy thức thời, rời khỏi đây ngay, trong Kiếp Sinh Thần Cương thì đao kiếm không có mắt, miễn cho việc làm bị thương các đạo hữu." Một nữ tu đứng bên cạnh lão già liền lớn tiếng nói.
Một số tên tu sĩ tu vi thấp kém liền xoay lưng rời đi, đại bộ phận tinh giả vẫn lưu lại tại chỗ. Ánh mắt cả đọn nhìn chằm chằm đám tu sĩ áo xanh vừa tới, hận không thể lập tức nuốt sống bọn chúng.
"Sinh tử tại thiên mệnh, phú quý không cầu người, nếu bỏ qua kỳ ngộ trăm năm này thì chắc chắn sẽ không có lần thứ hai, tại sao không mạo hiểm một phen?" Một gã nam tu sĩ hào khí tận trời liền đứng ra nói lớn.
Lời nói của hắn ta chiếm được rất nhiều tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người.
"Tên xảo trá!" Hòa thượng rượu thịt đột nhiên mắng một câu, rồi nở nụ cười: "Thanh y lão tổ, sao ngươi lại đến đây?"
"À thì ra là hòa thượng rượu thịt, thất kính, thất kính." Thanh y lão tổ ra vẻ lễ tiết. Tuy rằng hòa thượng rượu thịt có tu vi thấp hơn so với hắn, nhưng lại có rất nhiều loại thần thông đáng sợ, nên thanh y lão tổ cũng không muốn đắc tội với lão hòa thượng này chút nào.
"Núi Khiếu Phong chỉ cách Thanh Y Môn chứng năm trăm dặm thôi, sao lại không tham gia kia chứ?"
"Ha ha, không bằng chúng ta cùng liên thủ, ngươi thấy thế nào?"
"Như vậy rất tốt." Thanh Y lão tổ gật đầu. "Chúng ta qua bên kia nói chuyện." Lão chỉ vào một góc, vài tên đệ tử ở phía sau liền bước lên mở tiên bàn đầy thịt ngon mỹ tửu. Hòa thượng rượu thịt mừng thầm, không hề khách khí càn quét mọi thứ trên bàn.
Hai người lặng lẽ thảo luận với nhau. Tô Tinh cũng không quan tâm, hắn liếc mắt nhìn chúng tu sĩ đứng kín cả chân núi Khiếu Phong thì khẽ lắc đầu. Hắn hồi tưởng lại một tháng đã qua tính từ giai đoạn Sinh Thần Cương bắt đầu thì không khỏi cảm thán, Nữ Lương Sơn đúng là một thủ đoạn cao siêu dùng để châm ngòi ly gián giữa các cao thủ.
Sinh Thần Cương là giai đoạn thứ hai của Đấu Tinh mà thôi, cũng không phải là giai đoạn quan trọng nhất, chỉ cần khi nào xích tinh đạt hơn một nửa thì sẽ mở ra. Nghe nói, khi Sinh Thần Cương mở ra thì ở trụ của thiên địa trên đỉnh núi Nữ Lương Sơn sẽ có dị tượng xuất hiện. Cùng lúc đó, một trăm linh tám bảo rương sẽ bắn về bốn phương tám hướng.
Mấy cái rương bảo đều có màu sắc phong phú, cực kì hoa lệ, lại do các loại yêu thú yêu binh cường đại vận chuyển đến chân trời góc biển. Chính vì thế, quá trình vận chuyển này là cơ hội duy nhất của các tinh tướng để cướp lấy rương bảo. Trong rương bảo, có giấu các loại vật phẩm hiếm thấy trên Lương Sơn đại lục, từ hoàng kim, bảo ngọc, trân thạch đến các loại pháp khí, pháp bảo và cả tinh bảo. Mọi thứ đều có thể tìm thấy, nhất là các loại vật liệu trong truyền thuyết dùng cho các tinh tướng nâng cấp tinh võ chỉ có thể tìm thấy trong các thùng Sinh Thần Cương, chính vì thế các tinh tướng buộc phải chiếm được nó.
Nhóm tinh tướng muốn nâng cấp tinh võ lên cấp bậc cao cấp hay trang bị tận răng cho hàng tinh giả thì đều phải hướng tới các thùng rương bảo này.
Các thùng Sinh Thần Cương được vận chuyển chia làm ba cấp bậc, là Địa Sát, Thiên Cương, Tử Vi. Cấp bậc càng cao thì các sứ giả yêu thú vận chuyển càng cường đại, và tất nhiên vật phẩm trong thùng sẽ càng quý hiếm. Đối với tinh tướng thì rương bảo cấp Tử Vi là hết sức quan trọng, có lời đồn rằng từng có một người tại trong thùng Sinh Thần Cương cấp Tử Vi tìm được Diên Thọ Bàn Đào, làm điên cuồng cả Lương Sơn đại lục.
Hiện tại, trong Sinh Thần Cương, chẳng những các tinh tướng cùng tinh tướng đọ sức mà còn có đại tông phái, đấu tranh của tán tinh giả, chỉ cần là người có chút dã tâm sẽ không thể bỏ qua đợt thịnh yến này.
"Nhiều người như vậy cùng uống chung một chén canh, thật là đáng ghét!" Thời Viện chu miệng như một cô bé đáng yêu.
Tô Tinh cười khẽ: "Chỉ mong lần này đi qua là rương bảo cấp Thiên Cương!" Sinh Thần Cương đã mở ra một tháng, Tô Tinh cùng Ngô Tâm Giải dựa vào phương hướng hào quang bay đi, phán đoán ra vị trí dừng lại của rương bảo. Đáng tiếc là năm cái rương hắn tìm được toàn là cấp Địa Sát.
Tô Tinh lấy được phần lớn là các loại hoàng kim, tử kim, đáng nói tới thì chỉ có mười hai Côn Ngô Sa cùng hai khối Lạc Thủy Tinh Tinh, còn kém một khối nữa thì có thể giúp Ngô Tâm Giải luyện chế tinh võ lên nhất tinh.
Lại qua một lúc lâu, bỗng có tu sĩ hô lớn: "Đến rồi!!"
Xoát xoát xoát, tu sĩ trong quán lập tức ngự kiếm bay vụt lên trời, có thể mai phục thì mai phục, có thể đơn độc thì đơn độc. Thoáng chốc, quán trà không còn được mấy người. Tô Tinh nhìn thấy người thiếu nữ kia vẫn chìm đắm trong men rượu thì không khỏi bật cười.
Bọn người Tô Tinh đứng dậy từ từ bước ra ngoài cửa. Đăng Phong Chu lại vút lên trời cao.
Từ phương xa, một vầng sáng chói mắt màu bạc trắng đang từ từ tiến tới.
"Là Sinh Thần Cương cấp Thiên Cương!" Thời Viện vừa trong thấy vầng sáng thì vui mừng hét lên.
"Không biết lần này có thể có Sinh Thần Bảo Cương hay không?" An Tố Vấn khẽ nói.
"Lần Sinh Thần Cương này chỉ sợ không đơn giản!" Tô Tinh nhìn đám Thanh Y Môn đang bài binh bố trận thì nhíu mày. Mà lúc này, Thanh Y lão tổ vừa nhìn thấy chuyến này chính là Sinh Thần Cương cấp Thiên Cương thì mặt mũi đỏ bừng, kinh hỉ vạn phần.
Hào quang càng lúc càng gần, thủ vệ vận chuyển của Sinh Thần Cương cũng tiến vào tầm quan sát của mọi người. Đó là một đội ngũ cực kì khoa trương, ở giữa đoàn có một con Yêu Điểu to lớn đang chở một cái rương, chung quang còn có chi chít những con tiểu điêu, tựa như một đoàn mây trắng.
Sinh Thần Cương đã tiến đến gần, nhưng chẳng ai muốn ra tay trước tạo tiện nghi cho người khác, trong quá trình Sinh Thần Cương còn có một loại so đấu, đó là tính nhẫn nại. Rốt cuộc cũng có người đầu tiên không nhịn nổi nữa xuất thủ, vài cái pháp khí bay thẳng tới đàn chim.
Đàn yêu điểu cùng rít lên, thủ vệ yêu điểu bắt đầu điên cuồng công kích người xung quanh.
Tiếp theo đó, một đạo ánh sáng bốc lên tận trời, Yêu điểu vương phun ra ngân quang, cùng với trăm thanh phi kiếm hòa thành một khối. Ngân quang vô cùng sắc bén, một đao đã cắt mở không gian, rất nhiều phòng ngự của các tinh giả bị phá vỡ tựa như đâm thủng một tờ giấy. Những tinh giả có tu vi thấp, cùng pháp khí kém đều chịu không nổi chiêu đầu tiên.
Các tinh giả đến chiếm đoạt Sinh Thần Cương đều có chung mục đích, nên không có khả năng cấp tiện nghi cho các tinh giả cấp thấp, đợi cho bọn họ chết hết hoặc chạy trốn thì lúc này mới bắt đầu dùng thần thông của bản thân.
"Bày ra Thiên Thanh Tuyệt Sát Trận!" Thanh Y lão tổ quát lớn, mười hai thanh phi kiếm màu xanh biếc cùng xuất thủ. Tu sĩ tinh hà trung kì thân thủ bất phàm, mười hai thanh phi kiếm mạnh mẽ đánh gãy ngân quang như nghiền nát một thanh củi mục thông thường.
Con Yêu điểu vương chở bảo rương có tên là Xích Quán. Hỏa diễm toàn thân nó chợt bùng nổ, một tiếng rung dài, đôi cánh lửa giang rộng như muốn bao trùm cả thiên địa. Như một quả bom bùng nổ, hỏa diễm bắn tung ra bốn phía, dễ dàng đánh vỡ các thanh lợi kiếm từ bốn phương tám hướng đang bắn tới.
Năm mươi sáu tên tinh giả của Thanh Y Môn đang bày trận cùng kêu thảm một tiếng, ngực bị xuyên thủng.
Hòa thượng rượu thịt cũng ngồi không yên, hai tay liên tục bắt pháp quyết. Kim Cương Thiền Trượng bay lượn lờ trước người lão, trên thân thiền trượng có phật quang bao phủ, hỏa diễm không thể thiêu đốt được. Chờ cho hỏa diễm tán đí, lão liền vận pháp quyết, thiền trượng đánh thẳng vào thân Xích Quán.
Cự điểu há miệng phóng ra một con hỏa xà.
"Hát…" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Toàn thân hòa thượng rượu thịt được bao phủ lên một tầng kim quang, cũng không biết thần thông này có đủ cứng rắn để ngăn cản được hỏa xà hay không? Thanh Y lão tổ không muốn đánh cược, mười hai thanh phi kiếm lại bay ra tạo thành một tiểu kiếm trận.
Các tên đệ tử còn lại cảm thấy áp lực trên thân giảm đi đáng kể, liền tiếp tục bày trận.
Xích quán đột nhiên mở rộng đôi cánh lửa, dòng sông lửa quét quang toàn trường, cây cuối ở dưới chân núi Khiếu Phong bị đốt trụi. Thanh Y lão tổ vội vàng đem pháp khí Thanh Vân bao phủ toàn bộ giúp đám đệ tử tránh được một kiếp nạn. Lão quát lớn: "Các đạo hữu nếu nguyện ý thì chúng ta cùng hợp tác, dựa theo công lao chia chác chiến lợi phẩm, nhưng nếu muốn cháy nhà hôi của thì đừng trách ta vô tình."
Thanh Y lão tổ nói lời này là hướng tới đám người đang tọa thủ bàng quan, có ý nghĩ muốn cháy nhà hôi của của các tinh giả cao cấp. Ngữ khí của Thanh Y lão tổ tăng thêm vài lần, hai mắt lão nhìn chằm chằm vao đám Tô Tinh.
"Thiếu chủ, chúng ta xuất thủ chứ?" Lâm Anh Mi hỏi.
"Một mình ta đi là tốt nhất, loại chuyện này không cần lãng phí sức lực của các nàng. Chờ tới cấp Tử Vi thì các nàng hãy ra tay." Tô Tinh không muốn đả thảo kinh xà nên nhanh chóng ra quyết định.
"Ta nghĩ tiền bối cũng không cần ta phải xuất mã đâu." Tô Tinh bay đến chỗ cách lão không xa.
"Vị đạo hữu này không cần phải đùa giỡn, cấp Thiên Cương của Sinh Thần Cương là một chuyện tốt!" Thanh Y lão nhân nói một cách ác liệt.
Nhưng vào đúng lúc này, Xích Quán chợt kêu lên một tiếng, hai cánh chim bốc lửa vung mạnh, tức khắc hàng chăm con chích hỏa điểu bay thẳng tới.
"Nói đúng!"
Tô Tinh đem Kiền kiếm hướng phía Xích Quán ném thẳng tới.
Lúc mọi người đang chóng chọi với chích hỏa điểu của Xích Quán thì một người thiếu nữ từ trong quán trà chậm rãi đi ra, đôi mắt đẹp của nàng nhìn chăm chú trận chiến phía trên trời, khóe miệng xuất hiện một nụ cười giảo hoạt.
Bozece: Mọi người no chưa? Sáng nay chỉ còn lại một món nữa thôi...