Cô săm soi, hết ngắm nghía tên anh lại chằm chằm nhìn vào tên cô. Ngón tay miết nhẹ vào khung hình cưới. Ở đó có nụ cười ngọt ngào của cô dâu. Cô đang tựa vào lòng chồng. Ánh mắt anh thâm tình khóa chặt vào cô, nụ cười theo đó cũng rạng ngời hạnh phúc.
Cô cứ thế đứng cười ngây ngốc. Lục Minh bước vào ôm vợ từ phía sau: “Sao? Thấy chồng mình đẹp quá nên mê đúng không?”
Cô bĩu môi liếc xéo anh: “Có đẹp thế nào cũng thua cô vợ!”
Anh cười hì hì hôn vợ một cái: “Em toàn nói đúng!”
Tiểu Ninh hài lòng với lời khen của anh. Cô đưa hai tay choàng lên hai bàn tay anh đang ôm cô, ngoái đầu, nhón chân hôn vào môi anh một cái để ban thưởng. Anh theo đó cũng nhanh chóng đáp trả lại cô một nụ hôn đúng nghĩa tình nồng.
Hai vợ chồng cứ thế ôm nhau cùng nhìn vào khung hình. Bên dưới bức ảnh còn ghi tên anh lồng vào tên cô.
Gần đến ngày cưới. Trên chiếc xe đạp, mỗi chiều Lục Minh đều chở Tiểu Ninh cùng đi gửi thiệp. Nơi đến trước tiên của họ là nhà cô giáo chủ nhiệm.
Nhận tấm thiệp mừng cưới của hai đứa học trò cưng, cô giáo anh xúc động không ngừng: “Thật tốt quá rồi! Cô rất vui khi thấy các em đã thật sự trưởng thành!”
“Dạ, ngày đó, cô đến chung vui với vợ chồng em!” Lục Minh nói với cô giáo mà không quên nắm lấy tay Tiểu Ninh.
Cô giáo anh mừng mà khóe mắt ướn ướt. Cô nhìn hai đứa học trò mỉm cười: “Nhất định rồi!” Đám cưới học trò, cô là mẹ tụi nó ở trường nên nhất định không thể thiếu!
Cô đưa tay lau khóe mắt nhìn Lục Minh và Tiểu Ninh: “Cô nghe thầy Hiệu Trưởng bảo: Qua tết hai em sẽ nhận nhiệm sở tại trường, cô vui nhiều lắm!”
“Dạ, vợ em ước nguyện gắn bó với mái trường xưa, thân làm chồng như em đành phải theo giữ vợ!”
Nghe anh nói, cô giáo anh cười ha ha. Cô gật gật cái đầu rồi đánh giá: “Nghe đám học sinh truyền tai nhau nói em luôn dán cô bồ bằng keo 502! Thật tới giờ cô mới được lĩnh hội!”
Cô giáo cười. Lục Minh cười còn tươi hơn cô giáo. Tiểu Ninh thấy xấu hổ thay cho người đàn ông bên cạnh. Cô liếc anh bằng một ánh mắt: Vậy còn không biết xấu hổ?
Lục Minh nhanh chóng trưng cho vợ ánh mắt: Có gì đâu xấu hổ! Ngược lại, anh thấy thật tự hào!
Trước mặt cô giáo là vậy. Đến nhà thầy Vân, Tiểu Ninh còn muối mặt hơn. Số là thầy Vân vừa nhìn thấy mặt hai đứa thấy đã nói luôn: “Thầy dạy bao thế hệ học sinh, chỉ có Lục Minh em là nhắm vợ từ nhỏ!”
Anh nghe thấy nói không cần biết đó là khen hay chê. Cứ nghếch mắt lên cười hà hà như trúng số. Tiểu Ninh xấu hổ thật muốn chui ngay xuống lỗ!
Thế nên lúc ra khỏi nhà thầy, Tiểu Ninh đã giơ chân đạp luôn cho anh một cái. Anh không giận còn quay sang sờ lên bụng cô cười nịnh nọt: “Đừng đá làm đau con anh! Để tí nữa về nhà, anh lấy roi tự phạt!”
Thật cái gì anh cũng có thể nói! Để cô xem anh tự phạt như thế nào?
Người lớn cần mời thì đã mời xong. Hai đứa lại thong dong nắm tay tới nhà các bạn. Hoàng Dũng và Lan Nhã cầm lấy tấm thiệp nhìn hai đứa bạn thân trong nhóm ngũ quỉ cười chảy luôn cả nước mắt. Hai cậu ấy nắm tay Lục Minh và Tiểu Ninh nói: “Rốt cuộc nhóm ngũ quỉ của tụi mình cũng thành người hết rồi!”
“Đợi gặp gia đình Hạo Kỳ, tớ sẽ đổi nhóm chúng ta thành ‘lục nhân đắc đạo’!” Lan Nhã ngước mặt suy ngẫm một hồi rút ra được một cái tên mới thay thế cho cái tên cũ ‘ngũ quỉ’ kia!
Chính vì lẽ đó mà ngày cưới của Lục Minh và Tiểu Ninh không chỉ đơn giản là ngày hai người họ chính thức về chung một nhà mà còn là ngày vui của bạn bè gặp mặt.
Trong khi trước bàn thờ tổ tiên, cô dâu Tiểu Ninh và chú rể Lục Minh đang nghiêm trang làm lễ thì ngoài sân kia, đám bạn cấp hai tụ hội bàn luận đủ thứ chuyện trên đời. Khen nhau qua lại một hồi tụi nó cùng chốt: “Cặp tình nhân Minh-Ninh là thuộc hàng quí hiếm!”
Tụi bạn đánh giá thêm: Đáng cho hai người vào sổ đỏ, vào danh sách những động vật cổ cần được bảo tồn!
Bởi theo chúng bạn, hai người không chỉ có thời gian yêu đương lâu nhất mà còn đứng đầu về mức độ ưa chuộng đồ cũ!
Trong khi ai cũng thích diện cho mình những chiếc xe hạng sang thì cặp vợ chồng tiến sĩ Minh- Ninh vẫn đi xe cùi bắp!
Hàng ngày, người dân khu phố, đồng nghiệp ở trường và đám học sinh đều thấy thầy giáo Lục Minh chở cô giáo Tiểu Ninh đến trường bằng xe đạp.
Cái thai Tiểu Ninh càng ngày càng lớn. Năm người thân của họ không khỏi xót xa. Bà nội anh nói: “Lục Minh à, cháu không có tiền mua xe đúng không?”
Lục Minh hiểu bà nội đang nói gì, anh cười ôm lấy nội: “Tiền còn để dành cho chắt của nội!”
Bà anh nghe thế liền phản đối luôn: “Không được! Hai đứa cứ mua xe tốt mà đi làm! Phần chắt của nội cứ để nội lo!”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Mau vào đây nội cho mày xem thứ này!”
Cứ thế Lục Minh bị bà nội lôi luôn vào phòng bà. Anh thấy nội mở chiếc tủ nhỏ, sau đó bê ra một chiếc hộp gỗ mun.
Bà anh để chiếc hộp lên tay anh, nhìn thằng cháu đích tôn nói: “Cái này là kho báu bà để dành cho ** chắt của bà đấy!”
Thấy anh cứ ngớ ra. Bà nội sợ anh không tin trong đó có kho báu thật nên bà mở ra luôn.
Có mở ra mới biết trong đó có bao nhiêu là vàng. Bà anh bùi ngùi nói: “Cả đời nội không trông mong gì. Chỉ cầu mong có đứa chắt. Giờ ước nguyện bà đã thành, bà có đi theo ông nội con cũng an vui nhắm mắt!”
“Nội, nội đừng nói thế! Nội còn phải sống khỏe để trông giữ thằng chắt cho tụi con đi làm!”
“Ừ, đúng, đúng, bà nội con phải giúp hai đứa con trông cháu!” Nói xong bà anh cười. Nụ cười như ánh mặt trời bừng sáng một ngày đông.