Trong khi những cô cậu học trò tìm vui chốn giải trí thì Lục Minh lại thơ thẩn đến trường. Một trời hoa phượng đỏ nở rực như màu lửa. Màu của ấm áp yêu thương. Màu của tuổi học trò. Thấy hoa như thấy lại quá khứ hôm qua. Một quá khứ tươi nguyên phủ đầy hình bóng người yêu thương bé nhỏ.
Lục Minh lang thang ở gốc phượng già. Dưới tán lá, từng lớp xác hoa đỏ tươi rơi rụng phủ lên nhau theo ngày tháng. Lục Minh ngồi xuống, đưa tay nhặt từng cánh ghép thành đôi bướm. Đôi bướm xinh mang tên Tiểu Ninh và Lục Minh.
Nhìn đôi bướm cất cánh song hành cùng nhau trong quyển sổ nhỏ. Lục Minh mỉm cười. Cậu khẽ đưa bàn tay chạm nhẹ, vuốt ve lên con bướm mang tên cô gái nhỏ. Trong đôi mắt sâu của Lục Minh đã ngập đầy nước mắt. Cậu đang nhớ đến Tiểu Ninh. Nỗi nhớ đã tràn đầy đến mức muốn phát điên. Cứ mãi kìm nén như thế này không biết chừng một ngày nào gần đây, cậu sẽ điên tình thật. Lục Minh bèn ngửa mặt nhìn trời gọi một tiếng thật to.
“Tiểu Ninh!”
Không còn em ở bên. Cuộc đời anh thật tẻ nhạt! Tháng ngày chợt dài kéo mãi nỗi cô đơn!
Lặng lẽ rời khỏi ngôi trường thân yêu. Lục Minh ôm trong lòng quyển sổ nhỏ có hình đôi bươm bướm. Cậu thơ thẩn một mình trong gió phơn Tây Nam. Cái gió sau khi vượt qua dãy Trường Sơn và các dãy núi chạy dọc biên giới Việt - Lào làm cho khí hậu ở miền đất Trung Bộ rất khô và nóng. Sức nóng cuả nó tạt vào người như muốn ướp khô một cá thể sống.
Trên con đường rải nhựa đang bốc hơi vì nắng. Người đi dường chợt thấy một chàng thiếu niên đầu trần, lê đôi chân nặng nề nhích từng bước trong cái nắng hè chói chang tháng Bảy.
Rất nhanh một chiếc xe đã dừng kế bên cậu. Cửa xe mở nhanh. Bóng một người đàn ông nhanh chóng ôm phủ Lục Minh.
“Lục Minh, con lại đi đâu vào giờ này?”
Giọng nói trầm ấm thân quen của ba kích thích đại não khiến Lục Minh chợt bừng tỉnh. Nhìn vào ánh mắt ngỡ ngàng của cậu con trai, Lục Hùng thầm cảm ơn ông Trời đã ban cho cái nắng nóng gần bốn mươi độ đó.
Bình an đưa con trai về nhà. Năm phút sau, ông Lục Hùng ngồi đối diện với Lục Minh. Nhìn con, ông cũng muốn nói gì đó với nó. Nói điều mà nó đang muốn nghe, muốn biết. Nhưng lời nói của Hàn Dương ngày nào vẫn còn in rất rõ trong đầu ông.
“Về tình hình bệnh của Tiểu Ninh, tôi xin anh đừng nói cho ai biết, kể cả cậu con trai của anh!”
“Vì sao phải dấu nó?”
Lục Hùng hơi kinh ngạc trước lời đề nghị vô lí của Hàn Dương. Môt người cứ tự nhiên mà mất tích như vậy, ông e là thằng bé sẽ sốc. Vì ông thừa biết: Lục Minh con trai ông rất thích con bé Tiểu Ninh.
“Bệnh của Tiểu Ninh, anh cũng thừa biết kết quả. Tôi không muốn ai bàn tán về con bé, bàn tán về căn bệnh đó. Hơn nữa, chúng ta làm vậy cũng là muốn tốt cho Lục Minh!”
“Còn nữa, tôi cũng nói luôn cho anh biết: Con bé là con gái của tôi và… Lâm Thanh!”
Lời thừa nhận quá đột ngột và vội vàng của Hàn Dương làm Lục Hùng nhất thời không thể tin đó là sự thật. Ông kinh ngạc nhìn Hàn Dương lắp bắp.
“Con gái của Lâm Thanh à?”
“Phải. Tôi đã nhận ra ngay từ lần đầu tiên thấy con bé. Và cũng đã xét nghiệm ADN, con bé đích thực là con gái tôi!”
Những lời của Hàn Dương ngày đó đã chặn đứng ngay mọi ý nghĩ muốn nói sự thật cho Lục Minh biết. Rằng: Con bé Tiểu Ninh đang mang trong người căn bệnh hiểm ác. Hơn nữa, nó còn là em gái họ của con!
Nhưng như Hàn Dương nói, biết được sự thật phũ phàng này sẽ không tốt cho Lục Minh. Thằng bé còn quá nhỏ để chịu đựng nổi cú sốc lớn này.
Trước mắt, ông cần phải kéo con ra khỏi thế giới bi thương. Thế giới hạn hẹp che đầy hình bóng của cô bé có tênTiểu Ninh đó. Ông sẽ đưa con đến một thế giới mới. Có như vậy, thằng bé mới có thể vui vẻ và bình an khôn lớn.
“Con quay về trường cũ đi!”
“…”
“Hoàn thành việc học và đi du học! Ở đây, không còn phù hợp với con!”
Thế là, ngay khi mùa hè vẫn còn, Lục Minh được đích thân cha hộ tống trở lại thủ đô. Trở lại miền đất năm năm trước cậu đã rời đi. Trở lại nhà Tiểu Quỳnh.
Khi cánh cửa xe bật mở. Người Lục Minh không cần gặp đã chắn ngay trước mặt. Nở nụ cười chào đón tươi như hoa.
“Hi, chúc mừng Lục công tử đã chịu quay về chốn cũ!”
Nó xòe bàn tay về phía Lục Minh ngỏ ý muốn kéo giúp cậu ra khỏi xe. Lục Minh hờ hững liếc nhìn Tiểu Quỳnh. Cậu không bước ra mà quay mặt nói ba đang mở cốp xe xách vali cho cậu ở phía sau.
“Cho con đến nhà trọ!”
Lục Hùng nghe được lời đề nghị của cậu con trai nhưng ông vẫn phớt lờ yêu cầu của nó. Sau khi đưa chiếc vali cho người giúp việc nhà Hàn Dũng, ông đến trước mặt Lục Minh nhìn thẳng vào mắt con trai.
“Con ở trọ ba mẹ không yên lòng! Con muốn mẹ con lo mà đổ bệnh sao?”
Lục Minh rất thương mẹ. Cậu không muốn mẹ lo. Không muốn thấy mẹ vào ngày nghỉ, vừa tan ca đã vội vã chạy ra sân bay, để kịp bắt chuyến bay cuối ngày ra thủ đô thăm cậu như năm năm trước.
Trước ánh mắt chờ mong, lo lắng của ba, Lục Minh đã ngoan ngoãn xuống xe.
Khỏi phải nói, con bé Tiểu Quỳnh mừng như cá gặp nước. Chỉ có Lục Minh mới biết: Trong lòng mình có bao nỗi cô đơn!