• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì muốn thoát khỏi cái đuôi Lucky quấn lấy Tiểu Ninh trong kì nghỉ lễ. Và để gia tăng thêm dư vị tình yêu giữa hai người. Lục Minh quyết định đưa cô đi một chuyến xa xa. Sau khi chuẩn bị mọi thứ, anh đến đón Tiểu Ninh.

“Mình đi thôi em!”

“Chúng ta đi đâu?”

“Cùng trời cuối đất. Những nơi mà em sẽ thích!”

Vừa nói anh vừa bỏ vali nhỏ của cô vào cốp xe. Sau đó, nắm tay cô đi về phía cửa. Rất nhanh cô gái nhỏ đã được anh cất kĩ vào trong xe. Khi cô đã ngồi yên chỗ, anh ra hiệu cho bác tài rẽ hướng đến sân bay Oxford.

Mọi việc diễn ra rất nhanh cứ như anh đang lo sợ tay Lucky kia sẽ xuất hiện ngay trước mặt, đi theo anh cản mũi kì đà.

Tiểu Ninh từ khi theo anh lên xe đến lúc máy bay cất cánh cô cũng chẳng biết anh đưa mình đi đâu.

Trên khoang hàng thương gia, cô quay sang nhìn anh.

“Rốt cuộc anh đưa em đi đâu đây?”



“Đi bán!”

Cô nguýt anh một cái. Ý cười dâng lên khóe mắt. Cô cũng muốn trêu anh một chút cho vui.

“Bán em anh cũng chẳng tăng thêm thu nhập là bao! Vì chẳng có ai dại chịu bỏ nhiều tiền để mua một cô gái chỉ có xương xẩu như em, có muốn cắn miếng thịt cũng khó!”

Nghe cô nói thế, anh quay sang trừng mắt: “Bậy nào, em là cả một gia tài của anh đấy!”

Nếu ai đó đề nghị với anh rằng: Đổi cả thế giới này để lấy em. Thì Lục Minh anh sẽ thẳng thừng từ chối. Đời anh chỉ cần có em bên cạnh là đủ. Những vật chất phù du kia chẳng có sức hấp dẫn anh bằng em. Với anh được bên em mỗi ngày, thấy em vẫn còn trong tầm mắt của anh là anh đã mãn nguyện lắm rồi.

Trải qua một lần lỡ xa hơn hai nghìn năm trăm năm mươi lăm ngày là quá đủ. Anh chỉ cầu mong những ngày tháng về sau đừng bắt anh phải xa em thêm một lần nào nữa. Nếu việc đó lặp lại chắc con tim anh sẽ không đập nổi vì đau.

Cho nên Tiểu Ninh, em đừng có đi đâu quá xa! Đừng để trong tầm mắt của anh không nhìn thấy em rõ chưa?

Tiểu Ninh vì câu nói dốc hết tim gan phèo phổi kia của anh, thật sự làm cho cảm động. Cô tựa đầu vào vai anh.

“Lục Minh có anh thật tốt!”

“Ừ. Em biết vậy thì tốt. Liệu mà đeo sát anh vào! Lơ ra là cô gái khác cuỗm mất ngay đấy biết chưa?”

Nghe anh nói cô khẽ bĩu môi: Người gì đâu tự luyến mà không biết ngượng. Nhưng cô thích anh. Thương anh. Và yêu anh đến tận cùng.

Cô lại dụi dụi cái đầu nhỏ vào vai anh tìm thêm hơi ấm. Giờ khắc này máy bay đã ở tầm cao trong hạn định. Cô hơi khó chịu. Trong mê mê tỉnh tỉnh, cô lại nghe tiếng anh thì thào.

“Ngủ một giấc đi em!”



Hơn hai mươi mấy giờ bay cuối cùng cũng đến sân bay Milano, Ý. Nhưng đây chưa phải là điểm đến như ý định Lục Minh. Sau khi ăn uống, nghỉ ngơi hồi phục chút sức. Lục Minh kiếm đâu ra chiếc Jeep Grand Cherokee AWD. Khi thấy chiếc Jeep đỏ, cô không khỏi kinh ngạc đùa anh.

“Lục Minh, anh giàu thật?”

“Anh thuê đấy!”

Rồi Lục Minh nói với cô, anh phải nài nỉ ông chủ tiệm xe lâu như thế nào để ông ta đồng ý cho anh lấy chiếc jeep đỏ hiệu còn mới toanh, mà ông ta vừa mua để chở vợ con đi chơi các khu trượt tuyết mùa đông.

“Anh năn nỉ ổng như thế nào?”

“Anh nói: Chú à vợ cháu đang mang thai đứa con đầu lòng, vậy mà cô ấy lại thích đi chơi núi. Cô ấy lại nghén nên không chịu được mùi của xe cũ, xe bus và tàu!”

Lục Minh mỉm cười. Anh khom người sát lại gần cô, bàn tay phải bắt lấy cằm cô. Anh nhìn vào mắt cô nói thêm.

“Đó anh nói vậy á! Nên ổng thương tình bảo vào gara lấy chiếc jeep đỏ mới mà đi!”

“Anh đúng là đồ đại bịp!”

Lục Minh cười hì hì khi nghe câu phán đó của cô. Anh bảo đại bịp mà có được cô vợ xinh đẹp như em thì cũng đáng đời!

“Nào nào, mời phu nhân đại bịp lên thử xe!”

Anh mở cửa chiếc jeep cho cô, sau khi đã bỏ hai vali vào cốp cùng mớ dụng cụ và đồ dùng anh vừa mua thêm.

Khi Tiểu Ninh bước vào, anh sợ cô mừng ham xe đẹp, không chú ý va đầu vào trần xe nên đưa tay chắn kĩ ở đó. Anh đóng cửa, đi vòng về phía phía lái. Trước khi cho xe chạy, anh rướn người thắt dây an toàn cẩn thận choTiêu Ninh.

Vì hành động ấy mà má anh khẽ lướt qua má cô. Hơi thở của cả hai đang xen vào nhau trong một không gian hẹp. Nhìn kiểu gì cũng giống như anh đang cố tình ôm choàng qua cô. Có lẽ vì thế nên khi anh thẳng lưng ngồi về ghế lái, con mắt tham lam của anh vô tình phát hiện hai má Tiểu Ninh dần đỏ lên. Đã vậy, cô còn trưng cho anh cặp mắt vô tội của người mang tội. Tội cô là: đã câu dẫn trái tim anh.

Nhìn ngắm người đẹp bên cạnh, quên cả nhiệm vụ trước mắt. Trong không gian riêng tư chỉ có hai người, anh đưa tay chạm vào má cô. Giã vờ vuốt mớ tóc mai đang lơ lửng vờn trên má, anh vuốt ve đôi gò má ửng đỏ. Tiểu Ninh thấy trong đôi mắt sâu đen của anh dần nhuốm màu, cô nén tiếng cười hỏi anh.

“Anh có định đi tiếp không?”

Anh liếc cho cô ánh mắt ngầm cảnh cáo đừng phá đám. Sau đó mỉm cười, véo vào má cô môt cái. Xoay người về đúng vị trí, đặt hai tay lên vôlăng trong tiếng thở dài.

“Thật muốn nuốt luôn em vào bụng!”

Bên ngoài là cái giá lạnh của tiết trời vào đông. Bên trong, một không gian tràn ngập ấm áp. Nhiệt độ từ ghế sưởi hay từ ánh mắt đến trái tim của cả hai khiến anh như đang nóng dần lên. Trước khi cho xe tăng tốc, anh liếc nhìn Tiểu Ninh thêm chút.

“Em ngủ đi! Đến nơi anh gọi!”

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn vâng lời khẽ khép lại hai hàng mi. Đôi mắt sóng sánh tình đã bị hàng mi dài che mất. Lục Minh mới tỉnh táo tập trung vào chặn đường dài. Chặn đường đưa cô đi đến cùng trời cuối đất với anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK