Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tịch Liêu 

"Tỉnh, mẫu hậu tỉnh rồi." Hiên Viên Trinh Nhi nắm thật chặc tay mẫu hậu, mừng đến chảy nước mắt. 

"Trinh Nhi, hình như mẫu hậu mới trở về từ quỷ môn quan thì phải, suýt chút nữa đã không còn gặp lại con." 

"Mẫu hậu, người tỉnh lại rồi, thật tốt quá!!" 

Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở. 

"Thật sự đã tỉnh rồi sao? Sống lại trong gang tấc?" 

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hoàng hậu, thấy hoàng hậu sống sờ sờ lại còn rất tỉnh táo, bọn họ lập tức ngạc nhiên hơn nhìn về phía Già Lam. Nàng ta thật sự cứu sống hoàng hậu? Mấy vị cao tăng còn làm không được, một nha đầu nhỏ tuổi như nàng lại có thể làm được? Lẽ nào nàng ta có thiên phú y thuật? 

"Sao...sao có thể được?" Phượng Thiên Dục khó tin nhìn chằm chằm Già Lam, hắn không tin, nàng làm sao ngay cả y thuật cũng biết chứ? Rốt cục nàng còn che giấu cái gì nữa? 

Già Lam tức giận liếc mắt, nàng chưa từng thấy qua nam nhân nào lại nhỏ nhen như hắn, nàng chỉ không cẩn thận lỡ tay bạo cúc hắn có một lần...Khụ khụ, nàng cũng đâu cố ý, có cần phải suốt ngày soi mói tính toán với nàng từng chút một không? 

"Ta chữa trị cho hoàng hậu, nhằm tránh cho hai nước phải bất hòa, lẽ nào việc này khiến Nhị thiếu không vui?" 

Phượng Thiên Dục vừa tức giận vừa không biết phản bác thế nào, chỉ im lặng trừng mắt với nàng. 

Coi như cô may mắn, cứ đợi đó đi. 

Ngày tháng còn dài lo gì!!! 

"Tiểu thí chủ, xin hỏi cô đã sử dụng phương pháp nào để chữa trị vết thương cho hoàng hậu? Sắc mặt hoàng hậu nhìn qua rất tốt, dường như không hề có dấu hiệu mất máu quá nhiều, rốt cuộc đó là phương pháp nào?" Một vị cao tăng khiêm tốn xin chỉ giáo thêm. 

Già Lam làm sao có thể nói cho họ biết, bởi vì nàng thi chuyển lưu nguyệt thuật, giúp vết thương được chữa trị vô cùng hiệu quả, cho nên mới kịp thời điều trị hết những vết thương bên ngoài? 

Nàng giả vờ cười thần bí, đáp lời cao tăng: "Đây là bí kỹ độc môn sư phụ ta truyền cho ta, xin thứ cho ta không thể nói ra được." 

Đây là lý do chính đáng, dù sao cái gì cũng không nói, việc còn lại cứ giao cho sư phụ là được rồi. Về phần sư phụ nàng là ai? Đó là một bí mật không thể nói. 

Cao tăng như đột nhiên hiểu ra, hai tay chắp lại trước ngực, nói: "Lệnh sư nhất định là thế ngoại cao nhân, phàm là cao nhân tiền bối, càng không muốn để lộ tài nghệ của mình, đạo lý này bần tăng có thể hiểu." 

Già Lam cười cười, lý do này quả nhiên là thích đáng, nàng cũng không cần phải giải thích dài dòng, chỉ có điều Phượng Thiên Sách vô duyên vô cớ lại được tâng bốc thành thế ngoại cao nhân, đây chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn sao. 

Hắn mà là thế ngoại cao nhân cái quái gì, hắn rõ ràng là lưu manh vô sỉ không hơn không kém. 

Phượng thái quân thấy cuối cùng hoàng hậu đã không sao, lo lắng trong lòng cũng được đặt xuống, vui vẻ nói: "Già Lam, cô đã trị khỏi cho hoàng hậu, công lao không thể không có. Cô nói đi, cô có tâm nguyện gì, chỉ cần cô nói ra, lão phụ nhất định sẽ tận lực hoàn thành giúp cô." 

Lúc này, tất cả học sinh học viện Thiên Dực, đều không khỏi hâm mộ Già Lam. Nàng thật sự làm được, còn được nguyện vọng của một người như Phượng thái quân, nàng ta sao có vận tốt như thế chứ? 

Mấy người Lâm sư tỷ níu chặc vạt cáo, căm phẫn tức giận, Già Lam sao có thể cứu sống người được, nàng ta sao có thể làm được. 

Tống Thiến Nhi và Mộc Mộc thật lòng cảm thấy vui mừng thay cho Già Lam, mới vừa rồi các nàng bị hù dọa đến chảy mồ hôi, lỡ như Già Lam không cứu được Hoàng Hậu, vậy chẳng phải trước mặt nàng là cái chết sao. 

"Viêm Chiêu, ta chỉ muốn nói, ánh mắt của huynh quá kém. Chỗ nào của nàng là vô dụng, chỗ nào của nàng là nhát gan nhu nhược, rõ ràng thằng hề của Sở gia chính là các người. Nếu như lúc trước ngươi đối đãi với nàng tốt một chút, thu nàng làm người của mình, bây giờ chỉ cần một câu nói của nàng thôi, Sở gia các người ngay lập tức sẽ trở thành gia tộc quý giá nhất hoành thành....Chậc chậc, huynh nhìn xem ánh mắt của huynh đúng là chẳng ra sao cả." 

Nghe được bạn tốt Mục Tư Viễn chế giễu như vậy, Sở Viêm Chiêm mặt lạnh hừ một tiếng, liếc nhìn hắn nói: "Có lẽ huynh nói đúng, ta phải xem kỹ lại nguyên tắc kết giao bằng hữu của ta mới được, tốt nhất là như Gia Cát Lượng, với loại bằng hữu cười trên nỗi đau của người khác, ta nên tuyệt giao." 

"Nói sai hả?" Mục Tư Viễn vừa nghe xong, ngay lập tức cười ha hả đáp lại, "Người bạn như ta cực kỳ đáng tin, không cần phải xem xét lần nữa. Ta nói Viêm Chiêu huynh có từng suy nghĩ theo đuổi Già Lam một lần nữa không? Dù sao trước đây nàng cũng sùng bái huynh như vậy, hiện tại sau khi bị huynh làm tổn thương mà tự sa ngã vào trong lòng Phượng thiếu. Chỉ cần huynh cố gắng một chút, nàng nhất định sẽ quay trở lại với huynh, tin lời ta đi, vô cùng chính xác." 

"Nhàm chán." Sở Viêm Chiêu cười lạnh, không để ý tới hắn nữa, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn về Già Lam vẫn không tự chủ mà ngẩn ra. 

Một người từ đầu đến cuối sau có thể thay đổi nhiều đến vậy? 

Là do hắn không để ý đến nàng hay vì nàng đã thật sự thay đổi? 

Là do thái độ lạnh lùng của hắn, nên mới khiến nàng 'kén biến thành bướm' sao? 

Không hiểu sao trong lòng lại thấy ấm ức, tựa như một hạt châu xấu xí bị hắn vứt bỏ đi, đột nhiên có một ngày hắn mới phát hiện thật ra đó là viên trân châu quý giá, càng ngày càng phát ra tia sáng chói mắt, mà nó cũng không thuộc về hắn nữa rồi. 

Hắn sao có thể cam tâm? 

Tất cả mọi người đang đợi câu trả lời của nàng, nói cho cùng nàng cũng không biết nên nói nguyện vọng thế nào với Phượng thái quân. 

Già Lam suy nghĩ, sở dĩ nàng mạo hiểm trị thương cho hoàng hậu, mục đích chính là hy vọng có cơ hội vào Phượng gia, điều tra tung tích của cô cô, nhưng nàng không có quá lộ liễu, khiến Phượng thái quân nghi ngờ, bằng không.... 

Nàng cười nhạt rồi nói: "Ta cứu hoàng hậu, chẳng qua là xuất phát từ công tâm, lỡ như một ngày nào đó hai nước xảy ra xung đột, ta cũng không thể nào an tâm học hành được. Nói ta giúp hoàng hậu, không bằng nói ta đang tự giúp mình, cho nên lời hứa của Phượng thái quân cũng không cần phải thực hiện, ta xin lĩnh tấm lòng (lời khước từ nhã nhặn để miễn nhận một tặng phẩm hoặc một buổi chiêu đãi, đồng thời tỏ ý cảm ơn)." 

Ngay lập tức mọi người xôn xao. 

Nàng từ chối? 

Không ai đoán được câu trả lời này. 

Phượng thái quân nhíu mày nhìn Già Lam, con ngươi co rút lại, sau đó nở nụ cười tán thưởng: "Cô có thể nghĩ như vậy, ta rất vui. Chỉ có điều lời lão phụ nói ra, nhất định phải thực hiện. Hay là như vậy đi, nửa tháng sau là sinh nhật bảy mươi của lão phụ, đến lúc đó lão phụ mời cô đến Phượng gia, tham dự thọ yến của lão phụ, hy vọng cô không từ chối." 

Một tiếng hô kinh hãi vang lên. 

Thọ yến Phượng thái quân, thông thường chỉ có những khách quý như người hiển vinh hiển quý và hoàng thất của các nước mới có cơ hội tham gia, hiện tại Phượng thái quân đích thân mời Già Lam, đây có mặt mũi bao nhiêu phần? 

Nếu đổi lại là người khác có được lời hứa này quả là thời cơ đáng giá. 

Trong lòng Già Lam vui mừng, nàng lấy lui làm tiến, chính là vì những lời này của Phượng thái quân. Bề ngoài nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh mỉm cười với bà, khom người đáp: "Đa tạ lời mời của Phượng thái quân, kẻ hèn này nhất định sẽ đến đúng giờ." 

"Được, cứ quyết định vậy đi." Phượng thái quân sảng khoái cười một tiếng, quay lại nhìn Hoàng thái hậu nói, "Hoàng muội muội, lời hứa của ta đã thực hiện, bây giờ đến lượt muội đấy." 

Hoàng thái hậu cười gượng nói: "Dĩ nhiên, Phượng tỷ tỷ nói là làm, ai gia cũng không thể thua kém Phượng tỷ tỷ được. Già Lam, cô nói đi, cô có tâm nguyện gì?" 

Mọi người thật hâm mộ Già Lam, được Phượng thái quân mời đến dự thọ yến, lại đang thắc mắc không biết nàng có yêu cầu gì với Hoàng thái hậu đây. 

Trong lòng mọi người đều rối rít tưởng tượng, nếu như đổi lại là bọn họ, bọn họ sẽ cầu xin yêu cầu gì nhỉ? 

Tiền bạc? Của cải hoàng gia nhiều vô kể, tùy tiện lựa một núi vàng núi bạc, vậy bọn họ tha hồ ăn chơi. 

Công danh lợi lộc? Nếu như có thể làm một vị quan trong triều, cũng rất tốt. 

Hoặc là nữ nhân? Nếu như có thể lấy một công chúa, hay gả cho một vị hoàng tử, hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời không hết. 

.... 

Thật ra Già Lam cũng không biết nên đưa ra yêu cầu gì, ngay từ đầu nàng chẳng có hứng thú với lời hứa của Hoàng thái hậu, mục đích của nàng là lời hứa hẹn của Phượng thái quân. 

Chỉ có điều nếu như Hoàng thái hậu đã chủ động thưởng cho nàng, vậy nàng không nên lãng phí. 

Đang suy nghĩ, lại thấy hai mẹ con hoàng hậu và Nhị công chúa thúc giục đi vào, vừa vặn nghe được những lời này.

Bởi vì hai mẹ con họ đánh cược thua Già Lam, bị phạt cởi quần áo, nhốt trong ngự thiện phòng gần ba canh giờ, một bụng tức tối. Lúc này nghe Hoàng Thái hậu muốn trọng thưởng cho người ngoài, hơn nữa, người đó là nữ nhân vô cùng xấu xí, các nàng không nhận ra Già Lam, nhưng xuất phát từ ghen tỵ và giận chó đánh mèo ở trong lòng, hai người đứng dậy ngăn cản. 

"Mẫu hậu, nàng thân là con dân Phượng Lân quốc, vì quốc gia ra tay giúp đỡ, đó là chuyện nên làm." Hoàng hậu cao ngạo đánh giá bộ đồng phục trên người Già Lam giây lát, rồi nói tiếp, "Huống chi nàng còn là học sinh của học viện Thiên Dực, chi tiêu mỗi năm của học viện Thiên Dực hơn phân nửa là do người hoàng thất chúng ta cung cấp, học sinh bọn họ vì hoàng thất chúng ta làm ít việc lại càng là chuyện hiển nhiên. Lấy tiền tài của người thì phải làm việc cho người, đạo lý xa xưa này chưa từng thay đổi." 

Hoàng hậu nói thế, làm cho đám học sinh học viện Thiên Dực thấy khó chịu, dựa theo lời nàng nói, bọn họ là do hoàng thất nuôi, cho nên phải bán mạng vì hoàng thất?? 

"Đúng vậy. Xử lý có tí chuyện nhỏ như vậy đã đòi trọng thưởng, ngộ nhỡ nàng đòi hỏi quá đáng, muốn được gả vào hoàng cung, vậy phải làm sao? Ta cũng không muốn mỗi ngày phải đối mặt với một người xấu xí như nàng, chỉ sợ còn làm bẩn uy nghi hoàng gia, đúng là phân chuột muốn vào nồi cháo, phá hỏng cả nồi cháo ngon." Nhị công chúa mở miệng nói ra những lời cay nghiệt. 

Lời của hai mẹ con quả là chì chiết người ta không có đường thở. 

Phượng thái quân đứng một bên trầm mặc nhíu mày, đột nhiên cảm thấy kết thông gia với người hoàng thất có lẽ là lựa chọn không được sáng suốt lắm. 

Hoàng thái hậu làm bộ trợn mắt với hai mẹ con hoàng hậu, trong lòng bà cũng miệt thị Già Lam như vậy, người hoàng thất bọn họ có thân phận thế nào, nàng chỉ là một tiểu nha đầu hèn mọn cũng dám đòi yêu cầu với hoàng thất sao? Nhưng bà là người sỉ diện, lời đã nói ra không thể thu lại được. 

"Già Lam, cô đừng để ý lời bọn họ, cô chỉ cần nói, cô muốn cái gì, ai gia nhất định sẽ tận lực đáp ứng cô." 

"Mới vừa rồi ta cũng không biết muốn cái gì, chẳng qua vừa thấy Nhị công chúa, ta đột nhiên nghĩ đến..." Già Lam mỉm cười nói, ánh mắt cảm kích nhìn về hướng Nhị công chúa, hai người bị nàng nhìn như vậy, toàn thân nổi lên sợ hãi, luôn cảm thấy chẳng có chuyện gì tốt. Cô nói nguyện vọng của cô, liên quan gì đến cái rắm nàng? 

"À, vậy ngươi mau nói xem là nguyện vọng gì?" Hoàng thái hậu ân cần hỏi han. 

Già Lam mỉm cười, liếc mắt về phía Phượng Thiên Tầm: "Ta nghe Tam tiểu thư nói, trong phủ Nhị công chúa có cất chứa rất nhiều bảo vật, ngài cũng biết đấy, ta chỉ là một tiểu nha đầu đến từ một địa phương nho nhỏ, chưa từng thấy qua những thứ đó. Sau khi nghe Tam tiểu thư miêu tả, trong lòng ta lúc nào nghĩ đến nó, nguyện vọng của ta cũng không có gì đặc biệt, chỉ là muốn đến thăm bảo khố trong phủ Nhị công chúa, không biết Hoàng Thái hậu có đồng ý hay không?" 

Mọi người ở đây nghe nàng nói thế, sắc mặt từng người quỷ dị lạ thường, có chế nhạo, có miệt thị, cũng có đáng tiếc. 

Cơ hội tốt như vậy, nàng không trực tiếp xin mấy món bảo vật, lại xin đi xem bảo khố người ta, đúng là ngu ngốc. Cô đi tham quan, cũng không thể sờ được những món bảo vật đó, đây chẳng phải là lãng phí một nguyện vọng sao? 

Phượng Thiên Tầm và Già Lam liếc mắt nhìn nhau, tuy không rõ nàng ấy đang có âm mưu gì, nhưng nàng và Nhị công chúa không đội trời chung là chuyện ai ai cũng biết trong hoàng thành. Muốn khai đao Nhị công chúa, làm sao lại không mang nàng theo chứ. 

"Nói không sai, nghe nói gần đây trong phủ Nhị công chúa có mua rất nhiều bảo khí và linh đang linh quả trong buổi đấu giá, nếu như cô có cơ hội nhất định phải đi mở mang tầm mắt, những bảo bối này không phải ai cũng có thể tùy tiện thấy được đâu." Phượng Thiên Tầm phụ họa theo. 

Ánh mắt Hoàng thái hậu lóe lên, đột nhiên Già Lam nhắc đến Nhị công chúa, chẳng biết có đưa ra điều kiện đáng trớn gì không, ai ngờ chỉ yêu cầu được đi tham quan bảo khố mà thôi, không phải quá dễ dàng đấy sao. 

Hoàng thất các nàng cũng không tốn tiền của gì cả. 

"Việc này rất dễ, ai gia sẽ thành toàn cho cô." Hoàng thái hậu bất đắc dĩ nhìn Nhị công chúa, lạnh lùng nói, "Nhị nhi người phải chiêu đãi Già Lam thật tốt, nàng là người đã có công trị thương cho Hoàng hậu Tuyết Mộng quốc, là công thần của hoàng thất chúng ta. Nếu như ngươi không đón tiếp nàng chu đáo, xảy ra sơ suất, quay về ai gia sẽ tìm ngươi tính sổ, có nghe hay không?" 

Nhị công chúa cắn môi, không dám cãi lời hoàng nãi nãi, vuốt cằm nói: "Cháu gái tuân lệnh." 

"Ta thấy việc này không chậm trễ, bây giờ chúng ta đến phủ công chúa luôn đi." Phượng Thiên Tầm bừng bừng hứng thú đề nghị. 

Nhị công chúa tức giận trừng nàng một cái: "Gấp gáp cái gì? Chẳng lẽ cô sợ bảo khố trong phủ Bổn công chúa bay đi mất à?" 

Con ngươi xinh đẹp của Phượng Thiên Tầm trong nháy mắt hiện ra tia xảo quyệt nói: "Chuyện đó ta không biết nha, lỡ như Nhị công chúa không muốn để cho người ngoài thấy bảo vật cất giấu của mình, nên trước đó cho người đem đi cất giấu hết, vậy không phải chúng ta sẽ bỏ lỡ rất nhiều đồ tốt sao?" 

Già Lam cúi đầu cười thầm, nàng cũng đang có ý này, chẳng lẽ Nhị công chúa dễ dàng để cho nàng đi tham quan bảo khố sao, nàng ta chắc chắn sẽ cho người đem cất hết bảo vật quý giá.... 

"Đi thì đi, cô cho rằng Bản công chúa keo kiệt bủn xỉn như cô sao?" Nhị công chúa trợn mắt nhìn Phượng Thiên Tầm, sau đó lườm Già Lam một cái, "Đi thôi, bản công chúa sẽ dẫn ngươi đi xem cái gì gọi là bảo vật quý giá." 

Nhị công chúa làm ra vẻ người hiểu biết, nhìn Già Lam giống như nha đầu ở quê mới lên, phải phổ thông kiến thức cho nàng. 

Già Lam rất phối hợp mở to đôi mắt mong đợi, hình tượng người nhà quê càng thêm vững chắc. 

"Có chuyện gì tốt thế? Ta cũng muốn tham gia." Ngoài cửa phòng, Phượng Thiên Sách biến mất không thấy tăm hơi đột nhiên xuất hiện, hắn không hề có hình tượng mà ngáp dài một cái, dáng vẻ giống như vừa mới ngủ dậy, liếc mắt nhìn thấy hoàng hậu trên giường, vui vẻ nói, "A, ta ngủ thức dậy, hoàng hậu cũng tỉnh, thật là trùng hợp! Ta đã nói rồi, không có việc gì lớn đâu, thay vì mọi người tụ tập ở đây lo lắng vô ích thì cứ quay về đánh một giấc như ta. Khi thức dậy, chuyện lớn gì cũng không còn, tinh thần mọi người thoải mái, không phải tốt hơn sao?" 

Ngoại trừ Già Lam đứng đây im lặng, phần lớn mọi người đều ném ánh mắt khi dễ về phía Phượng Thiên Sách, xảy ra tình hình gì mà hắn còn tâm trí đi ngủ? Khó trách vừa rồi bọn họ chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, thì ra là chạy đi ngủ. 

Hiên Viên Trinh Nhi nghe hắn nói, trên mặt toát ra thất vọng, chẳng lẽ nàng đã nhìn lầm Sách ca ca, hắn không còn là Sách ca ca vừa 'chính nghĩa lẫm nhiên' vừa thông minh sáng suốt như trước đây nữa. 

Phượng thái quân hơi trầm mặt trừng mặt nhìn Phượng Thiên Sách xông vào, rất muốn tát cho hắn một bạt tai, nhưng lại không đành lòng: "Được rồi, ngươi còn muốn đi với bọn Thiên Tầm nữa à?" 

Phượng thái quân sợ hắn lại tiếp tục nói ra những lời kỳ cục, kích thích hai mẹ con hoàng hậu Tuyết Mộng quốc, đến lúc đó hôn sự coi như tiêu. 

"Trinh Nhi công chúa? Cô có muốn đi theo xem náo nhiệt với chúng ta không?" Phượng Thiên Sách quần áo lụa là mỉm cười nhìn về phía Hiên Viên Trinh Nhi. 

Ấn đường Hiên Viên Trinh Nhi chau lại, cắn cắn môi, khó nén được tức giận trong lòng. Hiện tại mẫu hậu của nàng mới vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm, nàng làm sao có thể đi vui chơi được? 

Hơn nữa, hắn chẳng thèm quan tâm đến sống chết của mẫu hậu nàng, nam nhân như vậy, xứng đáng để nàng gửi gắm ư? 

Ngoại trừ thất vọng chính là cảm thấy mất lòng tin. 

Nàng hờ hững lắc đầu, không nói gì, thái độ rõ ràng xa cách mấy phần. 

"Vậy đáng tiếc thật. Thời tiết đẹp như vậy, quả là thích hợp để vui chơi, sao lại lãng phí mà ở trong miếu hòa thượng chứ?" Phượng Thiên Sách rất nhanh dời tầm mắt, cười khanh khách vẫy tay với muội muội của mình, "Thiên Tầm, chúng ta đi nhanh đi! À đúng rồi, dọc đường đi nhớ dặn người làm gói theo nhiều bánh ngọt, như vậy chúng ta có thể vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh trên đường." 

Hai huynh muội trực tiếp đi đến bên cạnh Già Lam, từ lúc Phượng Thiên Sách xuất hiện, hai người bọn họ cũng chưa từng nhìn nhau, khiến cho người ta cảm thấy hai người bọn họ không hề quen biết nhau vậy. 

Phượng Thiên Dục vỗ trán, bây giờ lại xuất hiện thêm một vị ca ca khó ưa nữa, chỉ có điều, chứng kiến đại ca hờ hững với Già Lam như thế, dường như đã không còn hứng thú với nàng nữa, trong lòng hắn thấy sung sướng nho nhỏ. 

Nhìn đi, bây giờ đại ca hắn đã di tình biệt luyến, yêu thích cô nương tên Lam Lam kia rồi, cho nên không còn hứng thú với cô nữa. 

Lam Lam, Già Lam, tên không khác nhau lắm, có lẽ đại ca bởi vì tên của hai người tựa nhau, cho nên mới thấy Già Lam có sức hút?? 

Nghĩ như thế, chân hắn không tự chủ bước đến trước mặt Già Lam, châm chọc nói: "Cô có biết, người mới đại ca ta cưng chiều là ai không? Đáng tiếc, cô không gặp được nàng ấy, nếu như cô trông thấy dung mạo của nàng, nhất định cô sẽ mặc cảm mà muốn đi tự sát. Ha ha ha, cô tưởng đại ca ta bị mù mà coi trọng cô sao? Chẳng qua huynh ấy xem cô là người thế thân thôi, bây giờ người đó xuất hiện rồi, hắn sao có thể coi trọng cô nữa. Bởi vì chỉ cần liếc mắt nhìn cô một cái thôi, đi ngủ cũng thấy ác mộng." 

Già Lam không nói gì, nếu như hắn biết 'người mới' của đại ca hắn cũng là nàng, không biết hắn có thẹn quá mà đi tự sát không nhỉ?? 

Thật là đứa nhỏ bị chứng bệnh vọng tưởng không hề nhẹ, bọn nàng không đành lòng đã kích hắn đâu. 

"Nhị thiếu, tốt xấu gì thì chúng ta cũng từng bỏ trốn với nhau, không còn tình cảm thì cũng còn tình nghĩa, ngươi cũng không cần cạn tàu ráo máng với ta như vậy chứ?" Già Lam bi thương chất vấn, còn cố tình đề cao âm lượng, để cho tất cả mọi người ở đây nghe rõ mồm một. 

Bắp thịt trên mặt Phượng Thiên Dục co quắp, chống lại ánh mắt quái dị của mọi người xung quanh, quát lớn: "Ai thèm bỏ trốn với cô? Trừ phi mắt của ta bị mù, nếu không đừng mơ ta bỏ trốn với cô." 

"Người đang làm trời đang nhìn. Nhị thiếu không chịu thừa nhận, vậy ta phải chịu thiệt thòi thôi, ai bảo ta không xinh đẹp." Không thèm để ý Phượng Thiên Dực muốn bùng nổ, Già Lam tao nhã xoay người, hướng về phía Phượng thái quân và hoàng thái hậu vái chào: "Phượng thái quân, Hoàng thái hậu, tại hạ xin cáo lui trước." 

"Già Lam, cô chờ đó đi. Sớm muộn gì ta cũng chỉnh cô cho mà xem-------" Phượng Thiên Dục nổi giận lôi đình, sắc mặt kích động của hắn, rơi vào trong mắt người ngoài lại biến thành hình ảnh của kẻ phụ tình. Bỏ trốn cùng người ta xong giờ lên tiếng phủ nhận, lại còn muốn trả thù đối phương, thử hỏi trên đời còn người nào tra hơn hắn? 

Sở Viêm Chiêu nhàn nhạt liếc hắn, không nói gì, quay đầu rời đi. 

Mục Tư Viễn mím môi cười, giả vờ thất vọng, lắc đầu với Phượng Thiên Dục: "Nhị thiếu, ta không ngờ huynh là người như vậy, ôi trời, không nên đánh giá con người qua vẻ bên ngoài mà...." Nói xong, hắn thở dài, đuổi theo Sở Viên Chiêu. 

"Sở Viêm Chiêu, Mục Tư Viễn, các người rõ ràng biết không có chuyện như thế." Phượng Thiên Dục bùng nổ, ở trước mắt là thế nào, chẳng lẽ mọi người còn không minh bạch?? 

"Được rồi, nhìn xem bây giờ ngươi giống cái gì? Một chút phong thái của Nhị thiếu Phượng gia cũng không có." Phượng thái quân không vui quở trách hắn, lần này Phượng Thiên Dục tức muốn phát khóc. Rõ ràng hắn bị người ta hãm hại, tại sao bây giờ mọi người lại chỉa mũi về hắn? Hắn bị oan đấy. 

Bên ngoài cửa chùa, xem ngựa của Nhị công chúa, Phượng thiếu và Phượng tam tiểu thư xếp thành một hàng, khí thế vô cùng khác nhau, mỗi chiếc xe ngựa có bốn con ngựa kéo. 

Rất nhanh, có nha hoàn và gã sai vặt chia ra đỡ lấy ba vị chủ nhân lên xe ngựa riêng của mình, cuối cùng chỉ có một mình Già Lam đứng trước xe ngựa, nhìn trái nhìn phải. 

Nhị công chúa khinh miệt nhìn nàng, đùa giỡn nói: "Thật ngại quá, Bản công chúa không có theo quen cùng người ta ngồi chung xe ngựa, nhất là người hạ đẳng, hay là cô đi nhờ xe Phượng Thiếu hay Phượng tam tiểu thư đi nhé." 

Ý gì chứ, đây rõ ràng là nói thân phận nàng quá mức thấp kém, căn bản không xứng ngồi xe ngựa của nàng. 

Già Lam cũng không tính ngồi chung xe ngựa với nàng, ngồi đối mặt với nàng ta, chi bằng giết chết nàng đi. 

Lúc này, Phượng Thiên Tầm cũng bắt chước giọng điệu Nhị công chúa, nói: "Bản tiểu thư cũng không có thói quen ngồi xen ngựa với người khác, cô tìm đại ca ta giúp đỡ đi, nếu như huynh ấy không giúp, vậy thì cô...." 

Già Lam hắc tuyến, nha đầu này với đại ca của nàng sao lại giống nhau như thế, đầu óc đều có vấn đề. Chẳng lẽ muốn nàng đi cầu xin Phượng Thiên Sách, để được đi xe ngựa? Nàng sao có thể mở miệng chứ? 

Lúc này bên trong xe ngựa ở giữa, vọng ra tiếng Phượng Thiên Sách: "Chỗ ta vừa hay còn thiếu một nha hoàn bóp chân, nếu nàng không ngại có thể đảm nhận, chui vào xe ngựa của gia đi." 

Trên trán Già Lam càng hắc tuyến gấp bội, nha hoàn bóp chân? Muốn nàng phục vụ đặc biệt cho hắn, hắn đúng là suy nghĩ viễn vông. 

Chẳng qua nếu đi bộ xuống núi thì đây có vẻ là lựa chọn tốt nhất. 

Già Lam bất đắc dĩ chui vào xe ngựa Phượng Thiên Sách, màn xe vừa hạ xuống, xe ngựa liền chạy. Già Lam mất thăng bằng, nghiêng về phía trước, bất ngờ ngã vào trong lòng người nọ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK