****
"Phượng Thiên Sách....Ta cũng thích chàng." Hai cánh tay ôm chặt lấy Già Lam, trong lòng dâng lên ngọt ngào, yên lặng nhìn nàng, trong mắt sự dịu dàng như dòng nước chảy không ngừng.
Trong khoảnh khắc Phượng Thiên Sách sững sốt, dường như không tin câu nói kia lại xuất phát từ miệng nàng. Hắn xoay xoay cái cổ, ngơ ngác ngóng nhìn nàng, một lúc sau mới chậm rãi cười một tiếng, nụ cười kia thoáng qua như sao băng xẹt ngang qua bầu trời, tỏa sáng trong mắt Già Lam.
"Phượng Thiên Sách?" Mắt phượng khẽ thu lại, xít lại gần chóp mũi của nàng, đôi mắt mang theo buồn bực khiến Già Lam khẽ thối lui ra sau, "Nàng là quan hộ tịch à?"
Già Lam nhíu mày, hiểu được, ngoài trừ nàng ra, hình như cũng không có ai gọi tên hắn đầy đủ như vậy, mọi người thường gọi hắn là Phượng thiếu, hoặc người nhà hắn gọi hắn là Sách nhi, tên đầy đủ của hắn có lẽ chỉ ghi chép trên giấy hộ tịch thôi.
"Phượng thiếu." Trong mắt Già Lam thoáng qua vui vẻ, rõ ràng chỉ nói qua quýt cho xong chuyện.
"Hửm?" Khóe miệng Phượng Thiên Sách cong lên, chóp mũi để sát vào nàng đến nỗi không tìm ra được kẽ hở, mắt phượng đen như mực hơi híp lại, hơi thở nóng rực phả lên môi Già Lam, con ngươi màu đen như sắp phóng ra điện.
"A Sách...." Môi anh đào Già Lam mấp máy, đồng thời cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn càng lúc càng phun nhiều hơn trên mặt, trên gò má của nàng. Gương mặt trắng hồng của nàng thêm mẫn cảm, hơi thở nóng rực của hắn như dòng điện từ hai má nàng truyền đi toàn thân.
Trái tim điên cuồng đập loạn.
Thình thịch thình thịch.....vang vọng bên tai.
"Lam nhi...." Phượng Thiên Sách khẽ gọi nàng, sau đó hôn lên môi Già Lam, cánh môi nhẹ nhàng cọ xát.
Già Lam cố gắng chịu đựng rung động trong lòng, nhưng vẫn ưm lên một tiếng.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi mình là 'Lam nhi', không giống những xưng hô trước đây, đều là trêu chọc và ác ý, đáy lòng triệt để bị khiêu khích, thân thể dựa vào lưng hắn càng thêm yếu ớt.
Ai cũng nói nữ nhân được cấu tạo từ nước, hiện tại Già Lam đã tin, bây giờ nàng hận không thể biến mình thành nước, cứ như vậy dính thật chặc trên người hắn, cùng hắn hợp thành một thể.
Suy nghĩ này xẹt qua như tia sáng, trong đầu nàng lờ mờ hiểu được điều quan trọng gì đó, nhưng mà rất nhanh bừng tỉnh lại từ trong ảo giác.
Không đợi nàng đi tìm hiểu, tâm hồn nàng đã bị nụ hôn cuồng nhiệt cắn nuốt.
Nàng nhiệt tình đáp lại Phượng Thiên Sách, lưu nguyệt thuật của nàng lặng lẽ thâm nhập....
Ở cách xa hồ nước, hai tỷ muội Đại công chúa và Nhị công chúa đang kiển chân nhìn trộm, Đại công chúa vẫn mặt lạnh như trước, Nhị công chúa tức giận đến nhàu hư cái khăn trong tay.
"Vô sỉ! Quá vô sỉ! Bọn họ tại sao lại không biết xấu hổ làm ra những chuyện như thế chứ?"
Đại công chúa lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái: "Muội nghĩ muội trong sáng à. Loại chuyện này, muội với đám dưỡng nam trong phủ có khi còn làm nhiều hơn thế đấy."
Nhị công chúa méo mặt, tức giận trừng nàng: "Đại tỷ, sao tỷ có thể bênh vực người ngoài? Tỷ đừng quên Nạp Lan công tử đối với Già Lam cũng không bình thường đâu."
Nói đến Nạp Lan Tiêu Bạch, sắc mặt đại công chúa trước sau không đổi có chút biến hóa: "Gia tộc Nạp Lan truyền thừa mấy ngàn năm rồi, họ coi trọng nhất là môn đăng hộ đối, muội nghĩ xuất thân Già Lam như vậy, có thể bước chân vào gia tộc Nạp Lan? Cũng đạo lý đó, Phượng gia ở Phượng Lân quốc là gia tộc siêu phàm, người thuận vị kế thừa Phượng gia muốn lấy vợ, nhất định phải là người môn đăng hộ đối với Phượng gia. Cho nên, muội không cần đứng đây phiền não, nếu là của muội thì chắc chắn sẽ là của muội."
Nhị công chúa nghe vậy, không khỏi mừng rỡ: "Đại tỷ, ý của tỷ là, muội vẫn có hi vọng gả cho Phượng thiếu?"
Ánh mắt Đại công chúa đột nhiên trở nên sắc nhọn, một tay vỗ lên bả vai nhị công chúa: "Muội phải nhớ kỹ, chúng ta là người hoàng thất, trên người đang chảy dòng máu cao quý nhất. Chỉ cần chúng ta muốn, sẽ không ai cướp được."
Nhị công chúa trịnh trọng gật đầu, đột nhiên cảm thấy hi vọng ở ngay trước mặt, bộ dạng phơi phới nói: "Đại tỷ, người nói rất đúng. Sau này ta sẽ nghe lời tỷ."
Suy nghĩ một chút, Nhị công chúa vẫn có hơi không cam lòng: "Nhưng mà, Già Lam kia thật sự rất đáng ghét, muội không thể trơ mắt nhìn nàng ta cứ quấn quít lấy Phượng thiếu, mê hoặc Phượng thiếu được. Chúng ta phải suy nghĩ biện pháp tiêu diệt nàng, bằng không muội nuốt không trôi cơn giận này."
"Tiêu diệt nàng, nói thì dễ làm mới khó." Đại công chúa lạnh lùng nói, "Hiện tại có hai người Phượng thiếu và Nạp Lan công tử chiếu cố nàng, muội sao có thể động vào nàng được? Hơn nữa, một khi nàng xảy ra chuyện không may trong phủ muội, đến lúc truy cứu, muội nhất định sẽ không tránh khỏi liên lụy."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để nàng ta tự ý ở trong phủ muội làm xằng làm bậy?" Nhị công chúa tức giận hỏi.
"Ngu xuẩn! Muội tưởng chỉ có một mình muội là nhìn nàng không vừa mắt? Đừng quên, Già Lam đã nhận lời mời của Phượng thái quân, đợi nàng đến Phượng gia, tự nhiên sẽ có đám người làm nàng nhục nhã! Muội cứ chờ xem, Phượng gia tuyệt đối sẽ không đón nhận nữ nhân có thân phận thấp hèn." Đại công chúa cười lạnh nói.
"Muội hiểu rồi. Muội sẽ đi thông báo cho mấy vị phu nhân Phượng gia hay, để những người đó biết Già Lam đã câu dẫn Phượng thiếu thế nào, mục đích nàng muốn bước vào Phượng gia. Đến lúc đó, không cần muội ra tay, tự nhiên sẽ có mấy vị phu nhân...." Nhị công chúa đắc ý cười, dường như đã thấy kết cục bi thảm của Già Lam.
Đại công chúa gật gù đồng tình, chợt nghiêng đầu, nhìn về phương hướng hồ nước lần nữa, ánh mắt nàng đột nhiên thay đổi, lộ ra kinh ngạc.
"Sao vậy? Đại tỷ, sắc mặt tỷ sao kém thế?" Nhị công chúa quay lại, nhìn theo hướng ánh mắt Đại công chúa, nàng không khỏi há hốc mồm, quên luôn cả khép lại.
Dưới ánh trăng, gợn nước trong vắt, rất nhiều khói nước ngưng tự xung quanh bóng lưng nữ tử, như tiên tử Lăng Ba giữa dòng sông thủy tinh.
"Đó là....chân thân của thủy thần chi linh?" Đại công chúa lần đầu tiên thất thố, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng nữ tử như khói như nước kia, thật lâu cũng không hoàn hồn lại.
Theo truyền thuyết nói, cách một vạn năm, chi linh viễn cổ sẽ chuyển thế thành người. Chi linh tự nhiên có thiên phú dị bẩm, một khi linh lực bên trong cơ thể bọn họ tỉnh lại, thực lực sẽ vô cùng cường đại, tốc độ tu luyện sẽ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Chính nàng là một ví dụ điển hình, bắt đầu từ lúc nàng tu luyện linh thuật, vì nàng có thiên phú nên sư phụ đã truyền hết linh thuật cho nàng.
Chẳng lẽ Già Lam là chân thân của thủy thần chi linh chuyển thế?
Vì sao lại là nàng ta?
Trên trán Đại công chúa nổi lên gân xanh, cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có, đã có cao nhân tin đoán số mệnh của nàng, nói nàng rất có thể là chuyển thế của hỏa thần chi linh, nhưng đến tận bây giờ hỏa thần chi linh trên người nàng cũng chưa thức tỉnh. Cuối cùng là do nó chậm chạp không thức tỉnh, hay nàng vốn không phải là chân thân chuyển thế của hỏa thần chi linh?
Nàng đường đường là công chúa một quốc gia, thân phận cao quý, hỏa thân chi linh chuyển thế là điều vô cùng hợp lý. Nhưng Già Lam là cái gì, nàng dựa vào điều gì mà có thể trở thành thủy thần chi linh chuyển thế?
Không được, nàng tuyệt đối không cho phép.
"Đại tỷ, ảo ảnh biến mất rồi. Vừa nãy có lẽ chúng ta hoa mắt thôi. Già Lam sao có thể là chân thân chuyển thế của thủy thần chi linh chứ?" Nhị công chúa chớp mắt, nhìn lại lần nữa, tiên tử Lăng Ba đã biến mất, chỉ còn lại gương mặt xấu xí của Già Lam.
Đại công chúa lấy lại bình tĩnh, bắt đầu hoài nghi hai mắt của mình, chẳng lẽ nàng thật sự đã nhìn lầm sao?
Theo lý thuyết, chân thân của chi linh chuyển thế tự nhiên thường chỉ xuất hiện ở con cháu những gia tộc cổ xưa, giống như nàng, mẫu thân nàng là một trong những gia tộc Mộ Dung cổ xưa. Mặc dù mẫu thân gả ra ngoài, nhưng trên người bà vẫn chạy dòng máu Mộ Dung, cho nên cao nhân nói số mệnh nàng rất có thể là chuyển thế của hỏa thần chi linh, mẹ con nàng cũng không hề hoài nghi.
Như vậy Già Lam?
Nghe nói ở Sở gia Lạc Xuyên thành nàng ta chỉ là một hạ nhân, thân phận ti tiện như vậy, sao có thể là chân thân chuyển thế của thủy thần chi linh?
Nhất định là do ánh trăng mờ ảo cộng thêm thủy sắc, mới khiến nàng sinh ra ảo giác thôi....
Già Lam hoàn toàn không biết trên người mình xảy ra biến hóa, nàng chỉ cảm thấy thần trí của mình như được khuếch đại to lớn, dường như nước trong hồ trở thành một phần thân thể của mình, mỗi một con cá bèo nước đều nằm trong lòng bàn tay nàng.
Phượng Thiên Sách điên cuồng hôn nàng, chậm rãi buông ra sau đó xâm nhập sâu hơn.
Già Lam hoàn toàn bị lạc trong lưới tình của hắn, tựa như một giấc mơ, nửa người nàng chìm trong biển cả, nửa người còn lại rơi vào biển lửa, mọi thứ đều mất khống chế....
Trong phút chốc, Phượng Thiên Sách đột nhiên lui ra, thở gấp nhìn nàng, không nhịn được cười gượng: "Ta thật không nên cố ý bại dưới tay Nạp Lan."
Nếu như không thua Nạp Lan Tiêu Bạch, bây giờ bọn họ không cầm ngâm mình trong nước lạnh như băng, mà đang nằm trong chăn ấm...Hắn còn có thể tiến thêm một bước....Muốn làm gì thì làm.
Phượng Thiên Sách tự nhận bản thân không phải là người ham mê tửu sắc, xung quanh có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp, chỉ riêng tám thị nữ kia, dung mạo mỗi người như tiên trên trời, người khác nhìn vào cũng đủ hâm mộ, nhưng ý chí hắn rất kiên định, mỹ nhân khó mà lay động được sự chú ý của hắn. Hôm nay lại vì nàng không kiềm chế bản thân mà sa vào trầm luân.
Hiểu rõ câu nói bóng gió của Phượng Thiên Sách, gương mặt Già Lam đỏ bừng, tức giận trừng hắn.
"Lam nhi, hôm nay ta tạm thời tha nàng, nhưng nàng vẫn thiếu ta một lần." Giọng nói trầm thấp mang theo giảo hoạt, chui vào tai nàng, Già Lam hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn bắt gặp đôi mắt mỉm cười của hắn, nơi ấy lăn tăn gợn sóng, dịu dàng như dòng suối nhỏ.
"Sao có người vô lại thế không biết? Ta không có nợ chàng cái gì hết." Già Lam hờn dỗi nói nhưng trong lòng như hoa xuân nở rực rỡ, thật là, sao cái miệng hắn đáng ghét thế chứ.
"Ta mặc kệ, dù sao ta đã nhớ kỹ rồi."
Trong nước phản chiếu gương mặt đắc ý của Phượng Thiên Sách, dung mạo phấn khởi của hắn dễ khiến người ta say mê.
Nhị công chúa từ xa nhìn thấy, tức giận hừ hừ, mãi cho tới khi hạ nhân vội vã chạy tới, bao cáo tình hình: "Nhị công chúa, không xong rồi. Đã xảy ra chuyện."
Tâm tình Nhị công chúa không tốt, lại nghe hạ nhân nói thế, sắc mặt lập tức đen lại: "Ngươi câm miệng cho ta!! Không thấy bản công chúa không được vui à? Có chuyện gì, ngày mai nói."
Hạ nhân gấp đến đổ mồ hồ, khó xử đáp: "Nhưng mà...Công chúa, nếu đợi đến ngày mai, chỉ e là không kịp."
Nhị công chúa tức giận, định dạy dỗ hắn một trận, Đại công chúa ngăn cản nàng, dò hỏi: "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Không đợi hạ nhân trả lời, Nhị công chúa đã giành nói trước: "Có chuyện lớn gì xảy ra chứ? Trong thiên hạ này, có mấy người dám đến quý phủ muội gây chuyện?"
"Nhị công chúa, thật.....Thật sự có người đến quý phủ gây chuyện." Hạ nhân một bên lau mồ hôi, một bên nơm nớp lo sợ nói.
"Cái gì? Có người dám làm loạn quý phủ ta? Ai? Là kẻ nào ăn gam hùm hổ báo hả?" Nhị công chúa hung hăng mắng chửi.
Hạ nhân đáp: "Vừa rồi tiểu nhân theo thường lệ đi tuần tra vùng xung quanh bảo khố, lúc đi đến, nghe bên trong truyền đến tiếng động quái dị. Tiểu nhân cảm thấy kỳ lạ, liền bước vào xem thử, người đoán xem tiểu nhân thấy cái gì?"
Nhị công chúa không nhịn được, vứt khăn tay, thúc giục: "Cuối cùng ngươi nhìn thấy cái gì? Đừng có úp úp mở mở."
Hạ nhân nuốt nước miếng, mặt tái xanh, thấp giọng nói: "Tiểu nhân nhìn thấy....Nhìn thấy trên tường xuất hiện một cái bóng thật lớn, cái bóng đó đang cắn nuốt bảo vật trong bảo khố....Nó há miệng to như chậu máu, những bảo kiếm sắc bén liền bay khỏi vị trí rơi vào trong miệng nó, nó...Nó đem nuốt hết toàn bộ bảo vật trong bảo khố, thật sự là.....Thật sự rất đáng sợ."
Hắn vừa dứt lời, đã bị Nhị công chúa vỗ vào ót một cái: "Miệng to như chậu máu? Ngươi điên à, cứ tiếp tục muốn điên sao? Ngươi một lúc nói cái bóng thật lớn, một lúc lại nói miệng nó to như chậu máu, ngươi có nhìn thấy cái bóng đó mới là lạ."
"Đợi đã." Đại công chúa giơ tay ngăn lại, không cho muội muội mình tiếp tục quở trách hạ nhân, sắc mặt lạnh lùng nhìn hạ nhân hỏi, "Ý của ngươi là, hiện tại bảo vật trong bảo khố đã biến mất không thấy tung tích? Có người đánh cắp bảo vật trong bảo khố?"
Hạ nhân nghe vậy, gật đầu lia lịa, sau đó lại vội vàng lắc đầu: "Tiểu nhân cảm thấy không bình thường, nên lập tức lấy chìa khóa mở cửa bảo khố ra, phát hiện tất cả bảo vật bên trong đã biến mất. Khi đó tiểu nhân sợ đến ngây người....Sau đó trước mặt có một cơn gió thoáng qua, tiểu nhân thấy một cây bút có hình dạng kỳ quái bay ngang qua...."
"Cây bút hình thù kỳ quái?" Đại công chúa kinh ngạc, sau đó liền nghe tiếng kêu gào như ngày tận thế của Nhị công chúa vang lên: "Bảo vật của ta, bảo vật của ta."
Nhị công chúa chạy như bay về phía bảo khố.
Tiếng kêu của nàng, kinh động tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả đám người Già Lam, Phượng Thiên Sách, Phượng Thiên Tầm và Phượng Thiên Tầm.
"Hình như là tiếng của Nhị công chúa...." Phượng Thiên Sách đoán.
Hai mắt Già Lam đột nhiên phát sáng, mừng rỡ nói: "Thật tốt quá! Xem ra Chiến Hoàng thành công rồi."
"Nàng nói cái gì?" Phượng Thiên Sách khó hiểu nhìn nàng.
Già Lam cười thần bí, không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, dùng thần thức âm thầm trao đổi với Chiến Hoàng bút: "Chiến Hoàng, ngươi đang ở đâu?"
"Chủ nhân, ta cách người không xa lắm." Giọng nói thô ráp của Chiến Hoàng.
"Ngươi qua đây đi. A Sách là người một nhà." Già Lam nói xong, cúi đầu nói với Phượng Thiên Sách, "Đợi một lúc nữa, chàng thấy cái gì, cũng không được ngạc nhiên, ta muốn giới thiệu một người bạn tốt cho chàng biết."
"Bạn tốt? Nam hay nữ?" Phượng Thiên Sách híp mắt.
Già Lam nhịn không được bật cười: "Để chàng tự nhìn thì biết."