Quả nhiên, có người truy cứu đến điều kiện đặt cược.
Hai mẹ con hoàng hậu tức giận trừng mắt với Phượng Thiên Tầm, sắc mặt cực kỳ khó coi, quay đầu nhìn hoàng thái hậu, hoàng hậu ủy khuất mở miệng: "Mẫu hậu, vừa rồi thần nhi chỉ đùa chút thôi, nói đùa giỡn chút xíu, sao có thể xem là thật? Mẫu hậu, người nhất định phải vì mẹ con chúng ta nói công đạo đi, người hoàng thất chúng ta đâu thể...."
"Đúng vậy đó, hoàng nãi nãi, người không thể khoanh tay đứng nhìn Phượng gia khi dễ hai mẹ con chúng ta." Nhị công chúa cũng giả vờ oan ức khóc lóc kể lể.
Đúng là hai mẹ con vô sỉ! Đánh cuộc thua lại nói là đang nói giỡn, nếu các nàng thắng thì thế nào đây? Các nàng còn có thể nói là đang nói đùa sao?
Ánh mắt Già Lam rét căm, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nàng giương mắt, nhìn về phía hoàng thái hậu, lạnh ý trong con ngươi chậm rãi tản đi, không phục bình tĩnh.
Bí mật bắn ra tia sáng nhỏ.
Hoàng thái hậu cũng không lập tức trả lời hai mẹ con nhà này, mà quay lại nhìn Phượng lão thái thái, xem phản ứng của bà thế nào.
"Thua thì chịu đi. Còn ly do chó má gì nữa."
Phượng lão thái thái trả lời dứt khoát, thực sự rất có uy lực. Không thèm quản ngươi là hoàng hậu hay công chúa, nếu đã đặt cược, vậy thì tuân thủ điều kiện đi.
Già Lam càng lúc càng thích Phượng lão thái thái.
"Nếu người thua là đối phương, hoàng hậu có cảm thấy đó là một trò đùa không?" Phượng Thiên Sách nhẹ nhàng lay động chiết phiến trong tay, mặt phượng nheo lại, giọng điệu của hắn vang lên, không tim không phổi nở nụ cười. "Nếu người thua là Lam Lam thì tốt biết mấy? Chắc chắn sẽ rất đáng nhìn."
Khóe miệng Già Lam co giật một cái, trừng mắt với hắn, tên sắc lang này, dám ở trước mặt mọi người, nói những lời trêu ghẹo nàng, thật ghê tởm.
"Cởi hết! Cởi hết! Cởi hết...." Ba người Tống Thiến Nhi, Mộc Mộc và Tiểu Thanh nghe theo ánh mắt ám chỉ của Phượng Thiên Tầm, cùng lớn tiếng ho to.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh hai mẹ con hoàng hậu cởi sạch trần truồng chạy, mọi người liền hưng phấn không thôi.
Thiên Dật đại sư nhíu mày, mở miệng nói: "A di đà Phật! Thánh địa Phật môn, không thể bất kính với Phật tổ, bần tăng đề nghị, để hoàng hậu và nhị công chúa quỳ lạy trước tượng phật một canh giờ, coi như trừng phạt là được."
Hai mẹ con hoàng hậu liên tục gật đầu đồng ý, đây đã là phương thức trừng phạt nhẹ nhàng nhất rồi, hơn nữa còn có thể giữ lại thể diện cho các nàng, vì thế các nàng vô cùng đồng ý.
Già Lam híp mắt, lạnh lùng lườm Thiên Dật đại sư, mặc dù biết hắn là người xuất gia, có lập trường của riêng mình, nhưng chung quy vẫn đi ngược lại với ý của nàng.
"Thiên Dật đại sư quả nhiên là người nhân từ, nếu hôm nay người thua là ta, hai mẹ con các nàng nếu muốn giết ta cho hả giận, đại sư có hay không cũng sẽ mở lòng từ bi, cầu xin các nàng miễn tội chết cho ta?"
Thiên Dật đại sư hơi ngẩn ra, nhìn nàng, đưa mắt nhìn nàng, không mở miệng nói chuyện nữa.
"Phượng lão thái quân, người công bằng nhất, ta tin tưởng người tuyết đối sẽ không vì các nàng là người của hoàng thất mà cố tình thiên vị." Già Lam cũng không sợ sau này sẽ bị các nàng trả thù, bởi vì nàng đã nhìn rõ từ lâu, cho dù hôm nay nàng có ý định buông tha cho mẹ con hoàng hậu đi nữa thì từ nay về sau các nàng cũng không có khả năng thân thiết với nàng nữa. Đã như vậy, nàng hà tất gì phải nhân từ với các nàng?
"Cởi hết! Cởi hết! Cởi hết!..." Ba người Tống Thiến Nhi, Mộc Mộc và Tiểu Thanh lại hô to lần nữa.
Hoàng hậu tức giận trừng mắt với ba người, đồng thời lại phóng ánh mắt oan ức về phía hoàng thái hậu, hy vọng bà có thể ra tay giúp đỡ nàng, đáng tiếc, đã để nàng thất vọng rồi.
"Không nghe Phượng thái quân nói gì hay sao? Thua thì chịu đi."
Bốn chữ này đã hoàn toàn triệt để đánh bại hai mẹ con xuống đáy vực.
Hoàng gia, vĩnh viễn là nơi vô tình nhất, không ai thật tình đối đãi với ai, giúp nàng, cũng chỉ xuất phát từ lợi ích, xuất phát từ thể diện.
Trong hoàng cung, công chúa cũng không thiếu, hoàng hậu lúc nào cũng có thể phế lập, nhưng an nguy hoàng thất vẫn luôn đứng ở vị trí thứ nhất, hoàng thái hậu không thể nào vì bảo vệ hai mẹ con các nàng, mà đắc tội với Phượng gia. Nếu muốn trách thì phải trách hai mẹ con các nàng ngu ngốc, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, các nàng cũng không biết. Người như vậy, giữ lại thì có lợi ích gì?
"Mẫu hậu-------"
"Hoàng nãi nãi--------"
Hai mẹ con bị thị vệ kéo ra ngoài, Phượng Thiên Tầm không quên phân phó Tiểu Thanh: "Ngươi đi giám sát các nàng."
Thánh địa Phật môn, dù sao cũng không phải là nơi tầm thường.
Hai mẹ con hoàng hậu cũng không bị mang đến Phật đường, mà đi đến thiện phòng chỗ dành cho tăng nhân ngồi thiền.
Tiểu Thanh cười trộm liếc nhìn hai mẹ con, giọng nói giống như đang giải quyết việc chung: "Hoàng hậu, nhị công chúa, mời các người mau cởi y phục, ta còn phải trở lại báo cáo công việc với Phượng thái quân, mất công lại ô uế cái nhìn nữa.."
Trên trán nhị công chúa nổi gân xanh, tức giận trợn mắt nhìn tiểu nha hoàn nói: "Tiểu Thanh, ngươi đừng tưởng có Phượng tam bảo vệ ngươi thì ngươi không biết lớn nhỏ. Ngươi cứ chờ đi, sớm muộn gì bản công chúa cũng lấy mạng chó của ngươi! Bản công chúa không thể động tới Phượng tam, không có nghĩa là không thể động tới một nha đầu như ngươi."
"Tiểu Thanh, ngươi là một cô nương hiền lành. Nếu ngươi mắt nhắm mắt mở, tha cho ta một đường sống, sau này Bổn cung sẽ nhớ kỹ lòng tốt của ngươi, ta sẽ thưởng cho ngươi tài sản quý báu."
Hai mẹ con vừa đấm vừa xoa.
Tiểu Thanh không hề bị các nàng làm cho dao động, kiên trì nói: "Xin hoàng hậu và nhị công chúa nhanh chóng cởi y phục trên người xuống. Phượng thái quân nói, thua thì chịu đi. Nếu các người không chịu cởi y phục, vậy lúc đầu đừng cố đánh cược với người ta. Nếu chịu chơi, vậy các người cũng phải chịu thiệt thòi rồi."
Hoàng hậu thấy nàng không chịu ăn mềm, không khỏi tức giận: "Giỏi lắm xú nha đầu, ngươi cứ chờ đó cho Bổn cung, Bổn cung nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi với chủ tử của ngươi đâu, cả con tiểu tiện nhân Lam Lam kia."
Tức giận bùng phát, hoàng hậu không thèm đếm xỉa xung quanh, dùng sức cởi bỏ y phục trên người,
Toàn bộ thiện phòng, ngoại trừ Tiểu Thanh, cũng chỉ có hai mẹ con các nàng, không có thị vệ hay tăng nhân nào dám vào đây mà rình xem mẹ con các nàng? Cho nên cũng không thể nói là quá mất mặt, cùng lắm thì chỉ có người trần truồng ngồi một canh giờ.
"Mẫu hậu, thật sự cởi sao?" Nhị công chúa giữ chặt vạt áo, do dự hỏi.
"Cởi đi. Thua thì chấp nhận, chúng ta phải nhớ kỹ nỗi nhục ngày hôm nay, chỉ một lần này thôi, sẽ không bao giờ để tiểu tiện nhân kia được như ý! Bổn cung nhất định phải chỉnh chết tiểu tiện nhân kia."
Thấy mẫu hậu quyết tâm như vậy, nhị công chúa cũng không còn chần chừ nữa, hai mẹ con đồng thời cởi hết y phục, trên người chỉ còn cái yếm và quần nhỏ.
Tiểu Thanh ôm lấy y phục của hai người, nhìn chằm chằm cái yếm trên người bọn họ, do dự nửa ngày, nghĩ thế nào cũng nên chừa lại đường lui cho các nàng, nên cũng không hề yêu cầu các nàng thật sự cởi láng hết.
Thân là hoàng hậu và công chúa, bị như vậy đã đủ nhục nhã rồi, xem như là ranh giới cuối cùng đi.
Già Lam không để ý đến hai mẹ con hoàng hậu nữa, đối với nàng mà nói, trừng trị hai mẹ con như vậy là đã đủ, dù sao giữa các nàng cũng không có thâm cừu đại hận, không nên đưa hai mẹ con họ vào chỗ chết.
"Cô nương, từ đâu ngươi học cửu cung đầu thế? Nhìn ngươi nhất định không phải là lần đầu tiên chơi nó, ngươi đừng hòng qua mặt được ai gia." Hoàng thái hậu đột nhiên mở miệng hỏi, đôi mắt bà trầm tĩnh, lại khiến Già Lam cảm thấy áp lực.
Hoàng thái hậu cũng không hề nói giúp hai mẹ con hoàng hậu, không có nghĩa là bà vui vẻ chấp nhận để người hoàng thất chịu nhục, cuối cùng, hoàng thái hậu cũng chỉa mũi nhọn về phía nàng.
Già Lam cẩn thận suy nghĩ trong lòng, không dám sơ suất trả lời: "Thái hậu anh minh, quả thực đây là lần đầu tiên tại hạ chơi cửu cung đầu. Bất quá trước đó, tại hạ có chơi một thứ tương tự cửu cung đầu, người ở đó đều gọi nó là 'ma phương'. Tuy tên gọi khác nhau, nhưng phương pháp chơi lại tương đồng, cho nên lần đầu tiên nghe nói đến cửu cung đầu, tại hạ mới cảm thấy xa lạ."
Editor: thật ra 'ma phương' là cục rubik mình hay chơi đấy, bạn để thẳng vậy mà không để là rubik nhé. Nếu thấy không ổn thì nói mình ^^
"Ma phương?" Hoàng thái hậu kinh ngạc hỏi, "Ngươi nói người ở đó? Không biết đến cuối cùng ngươi xuất thân từ đâu?"
"Việc này..." Già Lam suy tư, nàng đương nhiên không thể nào nói đến từ Lạc Xuyên thành được, bởi vì tục lệ ở Lạc Xuyên thành về cơ bản không khác gì hoành thành, nàng cũng không thể nói mình đến từ hiện đại, nói bọn họ cũng không tin, hơn nữa sẽ thêm hoài nghi lai lịch không rõ ràng của nàng. Đang khổ não không biết nên giới thiệu xuất thân thế nào, Phượng Thiên Tầm đã nhanh chân nói trước: "Hồi bẩm hoàng thái hậu, xuất thân của nàng tương đối đặc biệt, là đến từ...."
Phượng Thiên Tầm dùng tay ra hiệu, thần thần bí bí nói: "Hoàng thái hậu, người hiểu đó, người đến từ những gia tộc kia đều không thích thân phận của mình bị bại lộ."
Sắc mặt hoàng thái hậu hơi đổi, lần thứ hai kinh ngạc quan sát Già Lam lần nữa: "Ngươi quả thực đến từ.....những gia tộc kia?"
Tận đáy lòng Già Lam vô cùng kinh ngạc, không biết rốt cuộc các nàng có điều gì bí ẩn gì, trên mặt có hơi sợ hãi gật đầu, cuối cùng cũng thừa nhận.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ngồi ở đây, đều ném cho Già Lam ánh mắt rất khác thường, trong đó bao gồm đại công chúa, tam hoàng tử, Phượng lão thái thái và Thiên Dật đại sư.
Kiếm Thần sống lại.
Không sai, cũng chỉ có những người đến từ nơi đó, mới có thể có thiên phú đặc biệt như vậy, bằng không sao nàng có thể trong thời gian ngắn mà giải được cửu cung đầu, ngay cả Thiên Dật đại sư cũng không thể vượt qua nàng?
Phượng Thiên Sách đột nhiên hô to một tiếng, làm kinh động đến mọi người: "Những gia tộc kia? Chẳng lẽ là những gia tộc kia sao?"
Hắn lúc này mới có phản ứng khiến mọi người không biết nói gì hơn. Hắn có cần phải ngạc nhiên đến thế không? Còn nói những lời thiếu muối nữa?
Người ngu ngốc.
Trong lòng hai người là đại công chúa và tam hoàng tử đều khinh bỉ mắng hắn một câu.
Hoàng thái hậu nhíu mày suy tư chốc lát, vốn bà cho rằng nha đầu kia xuất thân thấp hèn, bà có thể tùy tiện định tội nào đó cho nàng, bây giờ lại nghe nói nàng là người của những gia tộc kia, việc này quả là làm khó bà. Nếu quả thực đến từ những gia tộc kia, bà cũng không dám làm bừa...
Trong mắt Phượng Thiên Tầm hiện ra nụ cười châm biếm, rất hài lòng khi nhìn thấy kết quả như thế, lại nói thêm một câu: "Đó cũng là nguyên nhân, ta phải để lấy Lam Lam khăn che mặt lại, nàng đi tới chỗ chúng ta rèn luyện, cũng không muốn để cho người khác thấy mặt mũi thật sự của nàng."
Không ngờ nàng lại còn vẽ rắn thêm chân[1], trái lại càng khiến mọi người càng ngờ vực không căn cứ.
[1] Vẽ rắn thêm chân (画蛇添足) Do tích người nước Sở đi thi vẽ rắn, đã vẽ xong trước tiên. Nhưng trong khi chờ lãnh thưởng, lại ngứa tay, vẽ thêm chân cho rắn. Kết quả, chân vẽ chưa xong thì người khác đã vẽ xong và lấy mất phần thưởng. Ngụ ý vẽ vời gây thêm phiền hà.
"Chờ đã. Ngươi nói nàng đến Phượng thành rèn luyện, tại sao lại xuất hiện ở Triều m tự với ngươi? Nàng ấy dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi, lại còn biểu diễn tiết mục cho hoàng thái hậu và Phượng thái quân?" Hoàng Phố Kỳ Anh đứng dậy, đi tới trước mặt Già Lam, đánh giá nàng ở khoảng cách rất gần, cố tình đi tới bên hông nàng, hí mắt lại, trong mắt lại càng nồng đậm nghi ngờ.
Già Lam liếc mắt với hắn, trong lòng thấp thỏm không yên, chẳng lẽ hắn đã nhận ra nàng rồi sao?
Phượng Thiên Tầm bị hỏi á khẩu không trả lời được, trong lòng thầm mắng bản thân nhiều lời, chuyện này vốn đã qua rồi, hiện tại thì hay rồi, bọn họ lại bắt đầu hoài nghi thân phận Già Lam.
Lúc này Phượng Thiên Sách đứng lên, lẳng lơ đi đến bên cạnh Già Lam, đột nhiên đưa tay, đặt ngay thắt lưng của nàng, giọng điệu khinh người nói: "Ngươi không nhìn thấy hả? Nàng chạy tới đây là vì ta, nàng biết ta hôm nay ở Triều m tự xem mắt, nàng ghen tỵ, cho nên mới cố tình cải trang đến đây. Lam Lam tiểu thư, ta nói có đúng không?"
Tất cả mọi người đều ngẩn ra tại chỗ.
Phượng Thiên Sách nói cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng lại khiến trái tim người trong lòng nhảy loạn một nhịp.
Phượng Thiên Tầm không ngờ lúc này đại ca mình lại đứng ra bảo vệ Già Lam, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đắc ý mỉm cười. Xem ra nàng đoán không sai, đại ca thật sự rất để ý đến Lam Lam.
Phượng lão thái thái hí mắt, không nhìn ra được hỉ nộ.
Phượng Thiên Sách không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, cười đến mê người, nhưng rơi vào trong mắt Già Lam lại rất đáng đánh đòn.
Hắn lại đường hoàng công bố như vậy, nói hai người bọn họ có loại quan hệ đó, ghê tởm. Bây giờ nàng phải trả lời thế nào, nói đúng vậy, để thừa nhận mình là bình dấm chua, đặc biệt chạy tới đây phá buổi xem mắt của hắn, còn nếu nói không phải, Hoàng Phố Kỳ Anh lại càng hoài nghi thân phận của nàng.
Đáng ghét.
Nàng không biết nên nói thế nào cho phải.
Hoàng Phố Kỳ Anh nghe Phượng Thiên Sách nói thế, trong đầu liền nhớ đến một màn mị hoặc đêm qua, lẽ nào nàng chính là nữ tử xinh đẹp tối qua hắn bắt gặp ở trong phòng Phượng Thiên Sách?
Trái tim đột nhiên kích động đập nhanh hơn, trên đời này ít có nữ tử nào có thể khiến tim hắn đập mạnh như thế, nàng tuyệt đối là một người trong số ít đó.
Hai mắt nóng rực nhìn Già Lam không chớp mắt, hắn rất muốn tiến lên phía trước, cởi bỏ cái khăn trên mặt nàng, nhìn nàng rốt cuộc lớn lên có dáng dấp thế nào.
Đêm qua hắn chỉ thấy một bên gò má của nàng, mà đã không thể kiềm chế được mê luyến, nếu như bây giờ được nhìn hoàn chỉnh gương mặt của nàng....
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại không khống chế được tay mình hướng đến một bên gò má Già Lam, muốn kéo phăng cái khăn che mặt cản trở kia.
Phấn khởi như phát hiện được điều mới mẻ.
Chiết phiên hung hăng gõ lên mu bàn tay hắn, Phượng Thiên Sách kéo Già Lam sang một bên, để nàng cách xa Hoàng Phố Kỳ Anh: "Tam hoàng tử, ngươi muốn làm gì Lam Lam của ta? Ngươi, người quả thực không, biết, liêm, sỉ...."
Lòng đầy căm phẫn, hơn nữa ánh mắt kia, gương mặt Hoàng Bộ Kỳ Anh hắc tuyến, giống như mình vừa mới làm một chuyện thương thiên hại lý vậy.
"Ta..." Hoàng Phố Kỳ Anh muốn nói gì đó, Phượng Thiên Sách nào để cho hắn có cơ hội, dùng sức ôm lấy Già Lam, hai tay bảo vệ vững chắc, một bên phẫn nộ trừng mắt với Hoàng Phố Kỳ Anh, "Ngươi còn muốn nói điều gì? Ngươi là đồ vô sỉ. Cách xa ta với Lam Lam ra, ta không muốn nhìn thấy ngươi trong tầm mắt của ta."
Già Lam bị ôm thật chặc, còn cảm thấy lồng ngực đang kịch liệt phập phồng của hắn, nàng nói không nên lời, cũng không biết nên cảm khái thế nào, suy nghĩ duy nhất chính là...Nàng bị người ta ăn đậu hủ.
Hoàng Phố Kỳ Anh không thể nói lý, gặp phải Phượng thiếu là người vô lý, chỉ có thể đỏ mặt, lông mi tuấn tú run lên vì tức giận.
Không khí trong phòng đột nhiên sa vào quỷ dị.
Tam hoàng tử vẫn im lặng không lên tiếng, trong nháy mắt lại biến thành "Đồ vô sỉ" đùa giỡn nữ nhân lương thiện, mà Phượng Thiên Sách đáng nhẽ đến để xem mắt, lúc này lại ôm một nữ nhân khác không phải là đối tượng hẹn hò, hết sức bảo vệ nàng.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Hoàng thái hậu hơi trầm mặt, bà có thể dễ dàng tha thứ cho việc hai mẹ con hoàng hậu bị trừng phạt, nhưng tuyệt đối không tha thứ cho người cố tình đến phá hỏng buổi xem mắt này, tay bà đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, hò hét dẹp đường: "Hồ đồ. Tất cả về chỗ ngồi cho ta."
Cái vỗ mạnh này, đụng phải chỗ tay bị bỏng, hoàng thái hậu ăn đau cũng phải âm thầm cắn răng.
Hoàng Phố Kỳ Anh trừng mắt với Phượng Thiên Sách, ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
Phượng Thiên Sách vẫn không có phản ứng, ôm Già Lam như trước, một tay vỗ nhẹ sau lưng nàng, mặt hắn vẫn dán chặc lên người Già Lam, bày ra tư thế thân mật, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được, ở bên tai Già Lam nói: "Nàng giả vờ bất tỉnh đi, tất cả chuyện còn lại cứ giao cho ta."
Cử chỉ của hắn vô cùng thân thiết, khiến trên mặt Già Lam ửng đỏ, một phút sau, Phượng Thiên Sách rút tay về, quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Lúc này, ở chính giữa gian phòng cũng chỉ còn có một Già Lam. May mà có khăn che đi gương mặt ửng hồng của nàng, rất nhanh nàng đã ổn định lại tâm tình.
Ánh mắt bén nhọn của hoàng thái hậu quét về phía Già Lam, trước ngực nhấp nhô, mang theo mấy phần tức giận: "Ai gia mặc kệ ngươi là ai, hôm nay là ngày cháu gái ai gia cùng cháu trai Phượng thái quân xem mắt, ngươi là người ngoài, ai gia không chào đón, mời cô nương rời đi."
Đây hẳn là lệnh đuổi người.
Lo lắng vô ích một lúc, ai ngờ hoàng thái hậu còn nói thêm một câu: "Kỳ nhi, ngươi tiễn vị cô nương này xuống núi."
Hoàng Phố Kỳ Anh nghe vậy mừng rõ, hắn còn lo không tìm được cơ hội tiếp cận Già Lam, ai ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy. Hắn vội vàng đứng lên nói: "Vâng, hoàng nãi nãi, Tôn nhi nhất định sẽ đưa Lam cô nương xuống núi an toàn."
Mắt phượng của Phượng Thiên Sách híp lại, đang định mở miệng, đã bị đôi mắt lạnh của Phượng thái quân ngăn lại.
Phượng Thiên Sách bĩu môi, cố gắng bày ra vẻ đáng thương, ai biết lúc này Phượng thái quân lại hoàn toàn đứng về phía hoàng thái hậu, không bị lay động, ngược lại mở miệng nhắc nhở hắn: "Sách nhi, ngươi nên hiểu chuyện."
Phượng Thiên Sách chưa bao giờ nghiêm túc, hơi kinh ngạc, không thể hiểu nổi vì sao tổ mẫu lại đột nhiên thay đổi lớn vậy, chẳng lẽ bởi vì Thiên Tầm nói Già Lam có thân phận đặc biệt sao?
Hắn suy nghĩ, nhìn về phía Già Lam, chớp mắt ra hiệu để nàng giả vờ bất tỉnh.
Già Lam nhận được nhắc nhở của hắn, đang định ngất đi, thì lúc này từ bên ngoài phòng chạy tới một người, người này không ai khác chính là Phượng nhị thiếu Phượng Thiên Dục.
"Lão tổ tông, đã xảy ra chuyện rồi."
"Dục nhi, xảy ra chuyện gì? Không phải ngươi đi đón công chúa Tuyết Mộng quốc sao?" Phượng thái quân cứng nhắc hỏi.
Phượng Thiên Dục lo lắng đáp: "Đúng vậy, ta đi được nửa đường thì xuất hiện một nhóm thích khách, hoàng hậu Tuyết Mộng quốc bị thương. Vết thương có hơi nghiêm trọng, cả người bị mấy kiếm chỉ e là không qua khỏi. Nếu Hoàng hậu Tuyết Mộng quốc bị đâm chết ở trong lãnh thổ Phượng Lân quốc, chuyện này mà truyền đến tai quốc chủ Tuyết Mộng quốc, không biết nổi lên phong ba gì. Tôn nhi không biết làm sao, nên mới cố tình chạy đến đây bẩm báo, hi vọng lão tổ tông có thể quyết định giúp ta."
"Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện này? Phải làm sao cho tốt đây?" Hoàng thái hậu nôn nóng hỏi, chuyện này liên quan đến quan hệ hai nước, bà không dám chậm trễ.
"Những tên thích khách thế nào rồi?" Sắc mặt Phượng thái quân lập tức trở nên nghiêm túc.
"Lúc thích khách xuất hiện, may mà có trưởng lão học việc Thiên Dực dẫn đám học sinh đi rèn luyện ở vùng lận cận chạy tới giải vây, hiện tại thích khách đã bị đẩy lui. Trưởng lão và học sinh của ông đang hộ tống hoàng hậu và công chúa đến Triều m tự, Tôn nhi mau chóng chạy đến đây, thông báo cho lão tổ tông người một tiếng."
"Phượng tỷ tỷ, chuyện này người nên quyết định, lỡ như hoàng hậu Tuyết Mộng quốc thật sự chết trên đất Phượng Lân quốc, đến lúc đó hai nước sẽ xảy ra tranh chấp, lỡ như xảy ra chiến tranh...Ai gia cũng không dám nghĩ tới." Hoàng thái hậu nhất thời mất chủ kiến, lúc này, bà tuyệt đối tin tưởng vào phán đoán và thủ đoạn của Phượng thái quân.
Phượng thái quân nhíu mày, suy tư một lúc, mới nói: "Thiên Dật đại sư, xin gọi những tăng nhân có y thuật cao minh trong chùa đến đây, đợi khi hoàng hậu đến, xin hãy lập tức chữa trị cho nàng.
Thiên Dật đại sư lên tiếng đồng ý.
"Kỳ nhi, ngươi mau chạy về hoàng cung, dẫn ngự y giỏi nhất cung đến đây. Việc này không thể làm qua loa được, một khi Phượng Lân quốc xảy ra chuyện, liên lụy trong đó không chỉ có một mình hoàng thất, còn có Phượng gia chúng ta, cho nên tạm thời hiện tại vứt bỏ hết những hiềm khích trước đây, hợp lực chữa trị cho hoàng hậu." Phượng thái quân dặn dò Hoàng Phố Kỳ Anh, xong xuôi đâu vào đó, mới khiến mọi người an tâm, bà coi như là người đáng tin cậy.
"Nếu như ai có thể chữa trị khỏi vết thương của hoàng hậu Tuyết Mộng quốc, ta nhất định sẽ hoàn thành một tâm nguyện của người đó, bất luận là tâm nguyện gì, ta đều đồng ý." Phượng thái quân khí phách nói.
Có thể được Phượng thái quân hứa hẹn, việc này so với vạn lượng hoàng kim còn quý báu hơn.
Hoàng thái hậu cũng không có quá nhiều kinh ngạc, cũng hứa hẹn theo: "Ai có thể chữa trị khỏi cho hoàng hậu Tuyết Mộng quốc, ai gia cũng sẽ hoàn thành một tâm nguyện của kẻ đó, bất luận là tâm nguyện gì, ai gia đều đồng ý."
Già Lam nhíu mày, hai nhân vật quyền lực của Phượng Lân quốc, lại đồng thời ném ra một lời hứa hẹn, đây quả là sự quyến rũ to lớn? Nếu như nàng có thể có được điều tâm nguyện này, chẳng phải có thể dễ dàng điều tra được tung tích của cô cô đấy sao?
Nhưng mà, Phượng Lân quốc người tài giỏi xuất hiện rất nhiều, cũng đâu đến lượt nàng ra tay cứu người?
Nàng thật sự là quá mơ mộng hão huyền rồi.
Tình huống bất ngờ xảy ra, khiến mọi người tạm thời quên đi việc truy vấn thân phận thật sự của nàng, cũng quên luôn việc trục xuất nàng ra khỏi Triều m tự, mọi người đều tự giải tán, đi làm công việc của mình.
Mọi người càng quên mất, trong thiện phòng lạnh lẽo, có hai mẹ con cởi hết y phục, đang chờ có người đến đưa xiêm y cho các nàng.
Đợi khi mọi người đã đi gần hết, Phượng Thiên Sách lặng lẽ kéo Già Lam đến một góc khuất trong chùa.
"Ngươi làm gì thế?" Già Lam gạt tay hắn sang một bên.
Hai mắt hai nhìn chằm chằm hai bên trái phải gương mặt nàng, Phượng Thiên Sách kinh ngạc hỏi: "Cái bớt của nàng đâu?"
Già Lam theo bản năng sờ lên mặt mình, thần bí mỉm cười nói: "Không thấy cái bớt."
"Không thấy? Làm sao có thể được. Không có ta thay nàng giải độc, cái bớt của nàng làm sao biết mất được?" Trên mặt Phượng Thiên Sách hiện rõ sự chắc chắn.
Trợn mắt một cái, Già Lam không quen nhìn hắn khống chế mọi việc trong tay, liền nói dối: "Tối hôm qua ở trong tự ta gặp được một nam nhân có thể chất thuần dương, nên hắn giúp ta giải độc."
Lông mày Phượng Thiên Sách nhíu chặc, thốt ra: "Là Thiên Dật?"