• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



" Đang suy nghĩ chuyện cung nữ bị người mưu hại ah? " Jisoo đi qua nhẹ nhàng ôm nàng


" Ngươi đã trở lại "


Vừa mới trên đường trở về, Jisoo luôn luôn suy nghĩ như thế nào cùng Jennie nói chuyện y xuất chinh. Gặp nàng lúc này, thấy lưu luyến, y biết xuất chinh ý vị như thế nào, có lẽ chuyến đi này.....có thể vài năm không gặp mặt Jennie, cũng có thể chuyến đi này sẽ không còn gặp lại Jennie, si ngốc nhìn Jennie, ánh mắt vô cùng lưu luyến


" Làm sao vậy? " Jennie nhìn ra không thích hợp, ưu thanh hỏi


Jisoo vẫn chưa nghĩ ra như nào mở miệng, càng sợ Jennie nói ra những lời làm cho y thất vọng, tạm thời không đề cập tới, chỉ hỏi nàng:


" Chuyện Thụy Tuyết tra đến đâu rồi? "


" Không tra ra được hung thù, bất quá hồ ly đã lộ đuôi "


" Vậy là tốt rồi "


Jisoo không hứng thú biết này đó, y thầm nghĩ cùng Jennie nhiều chỗ nhất thời nửa khắc, đẩy áo Jennie ra, hôn lên gáy nàng, hôn cực kỳ ôn nhu


Jennie không quên y mới từ bộ binh trở về, Jisoo trở về không đề cập tới, cử chỉ còn dị thường, tâm bỗng dưng nhảy dựng, hỏi:


" Lần này là Phùng tướng quân xuất chinh hay Trịnh tướng quân lãnh binh? "


Jisoo lắc đầu


" Hay là Park chanyeol tướng quân? Người này dù tưởi trẻ, bất quá dũng mảnh thiện chiến, kinh nghiệm phong phú, coi như không tồi "


Jisoo như cũ lắc đầu


Jennie nói vài câu, Jisoo đều lắc đầu, Jennie còn muốn đoán, Jisoo hôn lên môi chặn nàng lại, hôn thật sâu sau đó mới nói: " Là ta! "


Jennie thân mình chấn động, quả nhiên chuyện nàng lo lắng đã xảy ra, thản nhiên nói:


" Không đi không thể? "


" Ngươi...." có nghĩ tới ta hay không? Lại nói ra là: " Hãy cẩn thận "


Jisoo tuy có chút thất vọng, bất quá Jennie vẫn quan tâm y, đáp ứng nói:


" Ta sẽ bình an trở về "


Jennie đem y đẩy ra, nói cái gì cũng chưa nói, một mình đi đến phòng trong


Jisoo đang muốn đi theo, tiếng đập cửa vang lên, cung nữ ngoài cửa nói:


" Vương gia, Thái hoàng thái hậu gọi người qua An Thọ cung "


Jisoo biết không thể gạt được mẫu hậu, chỉ không nghĩ tới nhanh như vậy bà đã biết, xác định Lisa nói cho bà, nhìn thân ảnh Jennie cách bình phong, chỉ có thể nhìn mẫu hậu xong rồi về cùng nàng nói lời tạm biệt


Jennie nghe tiếng đóng cửa, lúc này mới ngã ngồi ở tháp thượng, nước mắt chậm rãi tuôn rơi


____


Lisa đã ở sau An Thọ cung, gặp Jisoo lại đây, hướng y vô tội cười


Thái hoàng thái hậu vừa thấy Jisoo lập tức trách móc:


" Soo nhi, chuyện lớn như vậy cũng không cùng ai gia thương lượng một chút mà tự chủ trương? "


" Mẫu hậu, nhi thần xuất chinh như cơm thường, việc nhỏ như thế vô tất yếu kinh động mẫu hậu "


" Việc nhỏ? Này tại sao có thể nói việc nhỏ! Trước kia mẫu hậu mặc kệ, đó là chiến sự không tranh, nhưng ai gia nghe nói lần này phản quân thế tới rào rạt, còn cùng nam di cấu kết, hơn nữa mục tiêu chính là ngươi, tình huống hung hiểm ai gia có thể nào cho ngươi gặp hiểm, ai tuyệt không đồng ý "


" Chính là vì nhi thần, cho nên nhi thần không thể không chiến, miễn cho người trong thiên hạ chê cười "


" Ai gia mặc kệ lý do gì đều không đồng ý ngươi ra chiến trường, hiện giờ hoàng huynh ngươi đã mất, chẳng lẽ ngươi còn muốn cho ai gia kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lần nữa, lão đến dưới gối vô tử sao? "


" Mẫu hậu người như thế nào nghĩ như vậy, giống như con ra chiến trường chịu chết vậy, người quá coi thường nhi thần. Nhi thần cũng muốn lưu trong cung cùng người, nhưng Bắc Xuyên vương một ngày chưa diệt trừ, chớ nói nhi thần, chỉ sợ ngay cả Lẫm nhi ngôi vị Hoàng đế khó giữ được, này chẳng lẽ mẫu hậu muốn kết cục như thế? "


" Ai gia không tin Đại Sở ta ngay cả tướng quân tác chiến cũng không có "


" Nhi thần tâm ý đã quyết, mẫu hậu nhiều lời vô ích, chứ như vậy đi " phất tay áo rời đi, kỳ thật y cũng biết mẫu hậu li lắng cho y, nói nhiều hơn nữa chỉ làm mẫu hậu thêm luyến tiếc


Lisa cùng ra giải thích một phen


Jisoo không trách cô, dù sao việc này sớm muộn gì cũng biết


" Nương nương nói như thế nào? " Lisa hỏi, cô mới đem chuyện xuất chinh báo cho Chaeyoung, Chaeyoung lập tức khóc thảm thiết, trong lòng cảm động và vui mừng, ít nhất cô không nhìn lầm người


Jisoo nghĩ đến bộ dáng Jennie lãnh đạm, buồn bực không vui, bất quá Jennie luôn luôn lạnh lùng, có lẽ trong lòng nàng không nghĩ như vậy, Jisoo an ủi mình như thế


Khi quay về Kim Thanh cung, không gặp Jennie ở trong phòng, tìm được hongju, hỏi Jennie đi đâu


" Nương nương nói ra ngoài một chút, không cho người đi theo "


Sợi Jennie trờ về, Jisoo khẩn cấp tiến lên hỏi: " Nàng đi đâu? "


Khi dùng bữa tối, Jennie vẫn không nói, Jisoo nhẫn nại đến trở về phòng, chỉ còn hai người mới hỏi: " Jen nhi, nàng không có gì nói với ta sao? "


Jennie ngồi ở dưới đèn làm khởi châm tuyến sống, nghe được câu hỏi Jisoo  ngẩng đầu: " Nói cái gì? "


Jisoo há miệng thở dốc, rốt cuộc cái gì cũng chưa nói, dỗi trên giường. Ngay cả đại thần trong triều này đều cùng y nói vài câu trân trọng, Jennie nghe y xuất chinh nửa điểm phản ứng đều không có, có phải hay không Jennie ước y đi sớm một chút, thoát khỏi dây dưa? Càng nghĩ càng ủy khuất, mũi đau xót, xúc động muốn khóc


Không biết qua bao lâu, mới nghe được thanh âm Jennie đi lại, Jisoo vội nghiêng thân đi, không muốn nhìn Jennie, miễn cho ngột ngạt


Jennie biết y không ngủ, ở bên cạnh y nằm xuống hỏi: " Khi nào đi? "


Jisoo trong lòng vui vẻ, Jennie quả nhiên là hỏi y, bất qua khí toàn bộ chưa tiêu, vẫn như cũ nghiêng thân: " Ba ngày sau tế đàn xuất chinh "


" Nhanh như vậy " Jennie thanh âm rất nhỏ, Jisoo nghe không ra cảm xúc của nàng


" Tặng cho ngươi "


Jisoo nghe Jennie tặng đồ cho mình, quay người lại, chỉ thấy trong tay Jennie cầm túi hương, có chút thụ sủng nhược kinh: " Nàng làm cho ta? "


Jennie đem túi hương đặt trong tay y


" Bên trong là bùa bình an, ngươi mang theo nó, hy vọng có thể phù hộ ngươi bình an "


Cho nên một buổi chiều không gặp bóng dáng Jennie, là đi chùa kiểu giúp y cầu bình an? Jisoo kích động rất nhiều, không biết nói cái gì cho phải, hồi lâu mới nói: " Jen nhi, nàng đối ta thật tốt "


" Ta chỉ có thể làm được vậy " nàng muốn Jisoo không đi, nhưng nàng biết không ai có thể thay đổi được quy định của Jisoo, ngay cả nàng cũng không thể, giống như lúc trước Jisoo khư khư cố chấp thú nàng


" Thời điểm không còn sớm, ngày mai còn có nhiều sự, sớm đi nghỉ đi "


Jisoo nhìn nhìn túi hương, lại nhìn Jennie, xoay người đem Jennie đặt dưới thân hỏi: " Kỳ thật trong lòng nàng có luyến tiếc ta không? "


" Thì tính sao? Ngươi làm chuyện gì đâu có nghĩ đến cảm thụ người khác! " Jennie oán giận nói


Jisoo cuối cùng đã thấy nàng phát giận, Jennie càng khinh khí khẳng định càng để ý y, trong lòng cao hứng, cưới nói:


" Ta còn tưởng rằng nàng ước gì ta sớm một chút rời đi, mỗi ngày kề cận phiền nàng "


Jennie thấy y cười đến sáng lạn, càng phát sinh ra khí, cả giận nói:


" Ngươi rất vui vẻ sao? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng phương thức này đề nghiệm chứng ta đối với ngươi cảm tình? "


" Đương nhiên không phải, ta nhìn nàng quan tâm ta như vậy, trong lòng cao hứng, ta đi cũng đáng "


Jennie ' Phi ' y một cài, Jisoo thật sự khẩu không ngăn cản, như thế nhất ngữ hai ý nghĩa trong lời nói thật sự rất điềm xấu


Ôm một tia hy vọng, Jennie hỏi: " Có thể không đi không? "


Jisoo ấm lòng, có những lời này của Jennie thật sự cái gì đều đáng giá


" Ta đi lần này, nói lớn là bảo vệ quốc gia, nói nhỏ chỉ là vì nàng và Lẫm nhi, ta đáp ứng nàng, nhất định bảo hộ mẫu tử nàng chu toàn, hơn nữa Bắc Xuyên vương làm phản ít nhiều cũng vì ta dựng lên, ta phải tự tay giải quyết hắn, cho Lẫm nhi ngồi vững ngai vàng, như vậy ta và nàng mới có chân chính tương lai "


" Jisoo.... "


" Cái gì cũng đừng nói, giờ khắc này ta chỉ muốn hảo hảo yêu nàng..."














Có lẽ đây là lần cuối là các nàng triền miên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK