• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mất tích rồi? Tình
huống thế nào?” Đinh Khải Nhạc hỏi trước, nhưng thật ra cũng không để ý
quá nhiều: “Sau lời khai của Tịch Huyên vừa rồi, còn có nghiệm chứng của Tô Ngôn thì chúng tôi có lý do tin rằng Đàm Phương đã nói dối về chuyện 6 năm trước, xem ra kế tiếp, mặc kệ ba người đó đang ở đâu đều phải
mang về để thẩm vấn hết. Họ có thể cũng là đồng phạm của Hồng Trân Mai!”

“Hồng Trân Mai mở cửa hàng kim khí, cảnh sát chúng ta đoán là bà ta lợi dụng
những quãng đường ngắn không bị tra ra để tiến hành vận chuyển nạn nhân. Đúng lúc là nhà họ Đàm cũng có một cửa hàng dụng cụ thể thao không lớn
lắm, như vậy tạm thời đã có một điểm chung rồi.” Tô Ngôn nói: “Đội
trưởng Tề, chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra quỹ tích của ba
người nhà họ Đàm, nếu đoán không sai thì e là đã xảy ra chuyện rồi.”

“Còn có âm thanh “rè rè” mà Đàm Phương và Tịch Huyên cùng nhắc tới nữa, tôi
và cảnh sát ở đồn vừa đi hỏi thăm qua từng nhà ở đây, bên cạnh đúng là
có mấy hộ đã sống lâu năm ở đây, họ nói vài năm trước gần căn nhà đó có
một hộ làm thợ mộc, cả ngày đều làm việc, vậy nên âm thanh đó hẳn là
tiếng cưa điện phát ra khi cưa gỗ.” Giang Ly chỉ vào căn nhà gần với căn hộ kia nhất: “Nhưng giờ chắc đã thay người ở rồi.”

“Vậy là lúc đó Hồng Trân Mai đã suy nghĩ kỹ càng mới chọn chỗ này ở, xác
định thời gian làm việc của thợ mộc, lúc đó xung quanh vô cùng ồn ào,
cho dù nạn nhân có phát ra tiếng kêu la gì cũng không bị người dân ở đây phát hiện.” Tô Ngôn tiếp lời phân tích.

“Được, tôi sẽ liên hệ trong Cục để tiến hành điều tra hành tung của ba người
nhà họ Đàm.” Tề Lượng gật đầu đáp, vô thức đi theo họ tới trước chiếc
SUV đen rồi mới vỗ trán: “Mọi người! Quách Lâm Duyệt có thể đã mất tích
rồi!”

Giọng nói của anh ta khá lớn, ba người đang mở cửa xe đồng thời dừng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn anh ta.

“Tôi biết nói như thế có chút không hợp lẽ, nhưng tối qua tôi gọi cho cô ấy
hơn 10 lần đều không được, gửi tin nhắn cũng không thấy hồi đáp. Mặc dù
Lâm Duyệt tính tình hơi được cưng chiều, nhưng tôi không thể phủ nhận
chuyên nghiệp trong công việc của cô ấy được, chuyện này không giống với tính cách của cô ấy.” Tề Lượng hơi phiền chán vò đầu. truyện đam mỹ

“Không phải lúc sáng anh nói cô ta muốn từ bỏ sao? Có thể cô ta cảm thấy mình
thích hợp với việc nghiên cứu học thuật trong trường hơn là làm cảnh sát thôi.” Đinh Khải Nhạc không quá xem trọng chuyện này: “Lần cuối chúng
ta nhìn thấy cô ta là hơn 3 giờ chiều hôm qua, từ đó đến giờ nhiều nhất
cũng chỉ có 2o tiếng thôi, cô ta là người trưởng thành mà…”

Tô Ngôn nhướng mày: “Hiện tại cô ta ở đâu? Có bạn cùng phòng hay người nhà gì không?”

“Cô ấy ở một mình trong nhà của ba mẹ, vì là đang là nghiên cứu sinh mà
Quách Hải Sinh đã bị điều sang tỉnh làm việc nên mẹ của Lâm Duyệt cũng
đi cùng để chăm sóc anh ấy.” Tề Lượng nói: “Vừa rồi tôi lại gọi cho cô
ấy vài cuộc điện thoại, nhưng giờ đã tắt máy rồi. Tình thế cấp bách nên
tôi đã liên hệ với quản lí cư xá, hẳn lát nữa sẽ có câu trả lời.”

“Tắt máy…” Giang Ly như có điều suy nghĩ.

Tô Ngôn: “Chuyện này đúng là không bình thường, người trẻ bây giờ hẳn không thể để điện thoại tắt máy được đúng không?”

“Lên xe.” Giang Ly nghiêng đầu ra hiệu cho họ đi lên, sau đó khởi động xe
rồi nói với Tề Lượng bên ghế phụ lái: “Đội phó Tề, trước mắt anh liên hệ với Cục để giải quyết chuyện nhà họ Đàm đi, chúng ta tiện đường đến nhà Quách Lâm Duyệt xem thử trước.” Nói xong anh cùng Tô Ngôn nhìn nhau qua kính chiếu hậu 3 giây, cả hai người đều hiểu rõ hàm ý bên trong ánh
mắt.

Họ đều đang nghĩ tới đêm về thành
phố đột nhiên bị truy đuổi lúc Tô Ngôn mới đến đội chuyên án, rõ ràng là nhắm vào Giang Ly, rất có thể đó là tay chân của Tinh Võng, sau đó Cục
thành phố Nam Thành đã điều tra chiếc xe kia nhưng cũng không thu hoạch
được gì.

Không có thông tin về chiếc xe
đó, xe sơn vẫn là tiêu chuẩn của quân đội, thật sự có rất ít loại xe
trong nước đạt đến trình độ này.

Đến
Giang Ly chúng cũng dám bám theo thì Quách Lâm Duyệt cũng có khả năng,
đúng không? Mặc dù cô ta vừa tham gia vào vụ án náy, nhưng xét về trình
độ mà nói thì cô ta là người yếu nhất. Nói không dễ nghe thì là nếu
chúng muốn bắt cô ta đi cũng không cần tốn quá nhiều công sức.

Mặc dù ở một góc độ logic nào đó thì lý do này hơi kỳ lạ, nhưng trước mắt
họ cũng chỉ có thể đoán được đến mức này thôi. Tất nhiên với điều kiện
là cô ta thật sự đã bị mất tích.

Trên
đường đi, bầu không khí trong xe hoàn toàn im lặng, cả bốn người đều
không nói gì, chỉ có thi thoảng Tề Lượng nhắc Giang Ly nên rẽ vào chỗ
nào.

Đi được khoảng nửa đường, Tề Lượng
nhận được một cuộc điện thoại, sau đó không khí trong xe hoàn toàn đóng
băng, mọi người đều cảm thấy khó thở. Họ đều là những cảnh sát có kinh
nhiệm, rất nhạy bén với tội phạm, ai cũng có cảm giác rằng chuyện Quách
Lâm Duyệt mất tích chắc chắn sẽ không phải là giận dỗi bình thường.

Gần 1 tiếng sau, cuối cùng họ cũng đến cư xá nhà của Quách Lâm Duyệt. Vì cư xá này mới được phát triển nên vị trí hơi vắng vẻ, Tề Lượng nhanh chóng dẫn họ đến trước cửa nhà Quách Lâm Duyệt, không có chìa khóa nên chỉ có thể tạm thời gọi người đến mở khóa.

Người bẻ khóa cúi đầu mân mê chìa khóa một lúc, cửa chống trộm đã vang lên
tiếng mở, bốn người nhanh chóng cẩn thận đi vào huyền môn.

Tề Lượng vừa quan sát bài trí trong phòng vừa nói: “Tôi đã liên hệ cho
phân cục ở khu vực này để họ nhanh chóng phái một tổ kỹ thuật tới tiến
hành lấy chứng cứ, nhưng trong nhà có vẻ như không có gì lạ hết…”

Bọn người Tô Ngôn trước khi đi vào thì mang bao giày lấy từ nhân viên kỹ
thuật, trên tay cũng đã mang sẵn găng tay, cố gắng không để làm hư chứng cứ tiềm ẩn.

“Chẳng lẽ hôm qua cô ta
không kịp về nhà sao?” Đinh Khải Nhạc đi vài vòng trong phòng khách,
trang trí trong này rất đơn giản, có thể vì chỉ có một mình Quách Lâm
Duyệt ở nên không khí ấm cúng cũng không nhiều, ghế sô pha bằng phẳng và sạch sẽ, không thấy xoong nồi gì trong bếp cả, chỉ có gian phòng ngủ
hướng Bắc là tràn đầy không khí nữ tính, còn có 2 bộ quần áo vứt trên
chiếc giường công chúa.

“A…” Tô Ngôn ngồi xuống trước tủ giày ở cửa, kéo mở ra rồi nhìn lướt qua, rút ra một đôi
giày da nằm trong cùng: “Cô ta đã về nhà, hôm qua cô ta đã mang đôi giày này…” Vừa nói cô vừa đứng dậy nhìn xung quanh một vòng, sau đó vươn
cánh tay đang cầm đôi giày kia ra: “Ở đây thiếu một thứ.”

“Thứ gì?” Tề Lượng hỏi.

“Dép đi trong nhà của Quách Lâm Duyệt.” Tô Ngôn xếp đôi giày da sang một bên sau đó đi vào phòng ngủ của cô ta: “Trên giường là đồ ngủ.”

Sau đó cô kéo tủ quần áo ra, không thấy có gì lạ, còn Giang Ly đứng ở phòng vệ sinh bên kia thì chỉ vào máy giặt: “Bộ quần áo hôm qua cô ta mặc ở
trong này, xem ra đúng là đã trở về.”

“Không mặc đồ ngủ và mang dép đi trong nhà sao?” Đinh Khải Nhạc sờ cằm, không
hiểu nói: “Hay là cô ta sốt ruột muốn ra ngoài gặp ai đó?”

Tô Ngôn và Giang Ly không có ý kiến gì, cô đi vào phòng đọc sách, nhìn cái laptop trên bàn làm việc ở cạnh cửa sổ vẫn còn cắm điện liền chạm vào
con chuột vài lần, màn hình ngay lập tức sáng lên: “Xem ra hôm qua sau
khi cô ta về nhà đã chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp của mình, phương
hướng cơ bản là Ứng dụng tâm lý học tội phạm trong thẩm vấn.”

Giang Ly đứng ở cửa phòng đọc sách hơi nhíu mày: “Cũng có lý, chẳng phải
trước đó đội phó Tề đã khen cô ấy rất giỏi hướng dẫn tâm lý trong thẩm
vấn sao?”

“Đợi đã… Hình như có gì đó là
lạ…” Cô lần lượt mở các tài liệu đang xem: “Có vẻ như cô ta đang định
đổi phương hướng, chỗ này còn có một file tài liệu chỉ mới viết 2 trang, phương hướng hình như liên quan tới các nạn nhân trong vụ án này.” Nói
xong, biểu cảm của cô trở nên hơi phức tạp, không phải là vì Quách Lâm
Duyệt hôm qua chịu quá nhiều đả kích, không muốn thừa nhận thất bại nên
muốn dùng chuyện này chứng minh bản thân đấy chứ?

“Mấy cuốn sách bên cạnh đều là tài liệu liên quan, trình duyệt web cũng ghi lại lịch sử truy cập các tài liệu tương tự.”

Tô Ngôn cầm lấy mấy cuốn sách cạnh máy tính lên, quay đầu bất lực nhìn
Giang Ly và Đinh Khải Nhạc, Tề Lượng đang không biết gì. Tề Lượng thấy
vậy bèn vội mở lời an ủi: “Có lẽ Lâm Duyệt đã sớm định đổi phương hướng
nghiên cứu của luận văn rồi, nếu không cũng không chủ động yêu cầu tham
gia lần liên hợp điều tra này đâu. Thật ra cũng không liên quan tới
những chuyện mọi người nói hôm qua…” Anh ta sợ ba người đang tự trách.

Đinh Khải Nhạc và Tô Ngôn đều dùng một ánh mắt khó nói lên lời nhìn anh ta
chằm chằm, Giang Ly cũng hơi phức tạp nhìn Tề Lượng: “Chúng tôi sẽ không cảm thấy tự trách đâu, đội phó Tề không cần phải lo lắng. Biểu hiện của Quách Lâm Duyệt hôm qua hoàn toàn không hợp quy tắc, những lời của tôi
và Tô Ngôn tuyệt đối không nói quá, cũng không hề có chút xúc phạm nào.
Nếu cô ta chỉ vì không chịu nổi cảm xúc của mình mà quyết định thay đổi
phương hướng luận văn bản thân đã chuẩn bị lâu như vậy thì chỉ có thể
nói lên những lời chỉ trích đó là đúng. Về phần có liên quan đến chuyện
cô ta mất tích hay không thì cô ta đều phải tự mình gánh lấy.”

Nói ngắn gọn là, chúng tôi không quan tâm.

Những lời này khiến Tề Lượng không biết nên phản ứng lại thế nào, cũng may là ba người từ thành phố Nam Thành này chưa gặp phải rắc rối gì. Sau khi
kiểm tra phòng đọc sách, Tô Ngôn lại trở ra phòng khách, đứng im lặng
trước khay trà.

Đinh Khải Nhạc đang đi
vòng quanh chỗ này vội vàng nói phát hiện của mình: “Trái cây trong đĩa
vẫn khá tươi, dưới đĩa vẫn còn chút nước đọng lại, có lẽ mới được để đây tối qua. Trên bàn trà chỉ có một ly nước in hình hoạt hình, có lẽ tối
qua cô ta đã ngồi đây vừa xem TV vừa ăn trái cây chăng?”

“…” Giang Ly nghe vậy liền xoay người đi vào phòng bếp, ngay sau đó bên
trong vang lên tiếng mở cửa tủ, khoảng 1 phút sau anh lại đi ra ngồi
xuống đất, dùng bàn tay đang đeo găng tay sờ dưới đất, cuối cùng lần mò
vào dưới đáy bàn trà. Vẻ mặt anh khẽ thay đổi, từ từ rút tay về, giữa
ngón cái và ngón trỏ đang giữ một mảnh thủy tinh lớn bằng móng tay.

Ba người còn lại nhìn nhau.

“Trong tủ bếp có bày chén bát, nhìn vết trên ngăn gỗ thì hẳn có 6 cái ly,
nhưng giờ đã thiếu 2 cái.” Anh đứng dậy: “Đội phó Tề, nhắc nhân viên kỹ
thuật kiểm tra kỹ một chút, dưới bàn trà và ghế sô pha này hẳn sẽ phát
hiện được mảnh vụn pha lê.”

Rõ ràng là có ai đó đã vội vàng quét dọn sau khi 2 cái ly đó bị vỡ nhưng bị sót lại.

“Một mình cô ấy không thể nào dùng tới 3 cái ly được…” Tề Lượng thì thầm:
“Tôi sẽ bảo nhân viên kỹ thuật kiểm tra xem DNA trên ly in hình hoạt
hình kia có trùng khớp với DNA của Lâm Duyệt không.”

Trong lúc họ nói chuyện, Tô Ngôn đã quay lại trước cửa, vòng qua giá móc áo
bằng gỗ gần tủ giày rồi giơ tay sờ một chút như đang suy nghĩ gì đó. Sau đó cô lùi về sau vài bước, ngồi xổm xuống đất nhìn gì đó, cuối cùng
cũng tìm được thứ mình muốn.

“Trên sàn gỗ có một khe hở.” Tô Ngôn chỉ vào chỗ sàn phía trước, có một lỗ nhỏ bị
lõm vào tạo ra một mảng nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được: “Vết
lõm chỗ này hẳn là tương xứng với đầu gỗ trên cái giá áo kia, tôi vừa sờ thử, vì bị ngã nên vài móc áo trên giá đã hơi bị lỏng lẻo.”

“Điều này chứng minh… Hôm qua ở đây có lẽ đã xảy ra một trận ẩu đả hoặc đánh
nhau.” Cô từ từ đứng dậy, nhìn tình hình sóng êm biển lặng ngoài phòng
khách: “Lí do tại sao đồ ngủ lại ở trên giường là vì Quách Lâm Duyệt
biết có người sắp đến nhà thăm mình nên mới thay đồ mặc ở nhà. Sau đó cô ta chuẩn bị trái cây và nước, nhưng không ngờ vị khách đó bất ngờ hành
động nên trong quá trình cô ta phản kháng thì ly nước và giá áo mới rơi
xuống đất. Lúc cô ta bị người đó đưa đi thì trên chân vẫn đang mang dép
đi trong nhà, sau đó người tập kích cô ấy đã quay lại, vì hơi kích động
nên không dọn dẹp sạch sẽ, từ đó để lại chứng cứ.”

Lúc cô còn chưa dứt lời thì Tề Lượng đã lấy điện thoại ra: “Tôi đi liên hệ với quản lý để lấy video giám sát.”



Dưới lầu nhà Quách Lâm Duyệt rất nhanh bị căng dải phân cách, nhân viên kỹ
thuật từ phân cục khu vực đều bắt đầu chụp ảnh và lấy bằng chứng, Tô
Ngôn đứng ngoài cửa nhìn vào đám đồng nghiệp đang loay hoay trong nhà,
nói với Tề Lượng bên cạnh: “Đội trưởng Giang và Đinh Khải Nhạc đã lên
tầng trên và tầng dưới hỏi thăm hàng xóm xung quanh có nghe thấy gì
không, dựa theo tài liệu cô ta đã ghi chép thì thời gian mất tích hẳn
rơi vào khoảng 15 tiếng trước, chúng ta chắc chắn có thể tìm cô ta về
được.”

Tề Lượng chớp chớp mắt, cố nuốt
nước mắt rồi lặng lẽ thở dài: “Tôi không biết phải thông báo thế nào với anh Quách đây, anh ấy đã nhờ tôi chăm sóc cho con gái mình, vậy mà cô
ấy là mất tích trước mắt tôi! Quan trọng là tôi cũng không thể kể lại
những chuyện của nạn nhân trước kia được, anh ấy cả đời làm ở tuyến 1,
hiểu rõ hơn ai hết.” Đây mới là chuyện khó chịu nhất, thậm chí còn không thể nói dối tử tế được.

“Cô ta nhất định có thể chịu đựng được.” Tô Ngôn vỗ vai anh ta an ủi, ánh mắt lấp lánh,
những lời này đã khiến cô nảy ra một suy nghĩ mới. Quách Hải Sinh là
cảnh sát đã từng tham gia vào hành động Phá Tà, Quách Lâm Duyệt lại là
con gái của ông ta… Theo logic mà nói thì có vẻ như lần này Quách Lâm
Duyệt không phải chỉ đơn thuần tham gia vào lần liên hợp điều tra này.

Ngay lúc cô đang trầm ngâm thì trong phòng đã truyền tới giọng nói của nhân viên kỹ thuật: “Đội phó Tề, có máu người!”

Nhân viên kỹ thuật giơ lên một bông ngoáy tai có thuốc thử đổi sang màu đỏ
rồi chỉ vào vết lõm bên cạnh nói: “Chỗ này có phản ứng của máu người.”

“Máu…” Tề Lượng nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào chỗ đó, trái tim thắt lại đến
độ không tài nào thở nổi nữa, chỉ thấy trước mắt mình đã biến thành một
màu đen: “Lâm Duyệt bị thương ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK