• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Ngôn không trả
lời, mặc dù cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong đôi mắt vẫn
phảng phất vài tia bối rối. Cô không ngừng lùi về theo từng bước anh ta
tới gần, cho đến khi đụng lưng vào tủ sách, bị góc sách cấn hơi đau.

Diêm Phi đi tới trước bàn đọc sách, vừa vặn liếc nhìn cái màn hình đen của
laptop sau đó ánh mắt dừng trên tay phải của cô: “Tôi thấy có vẻ như cô
Tô đã lấy được thứ gì tốt của tôi rồi.” Sau khi nói xong, anh ta vươn
tay về phía Tô Ngôn, hất cằm ra hiệu cô ngoan ngoãn giao đồ trong tay
ra.

“Tôi không có lấy thứ gì hết!” Tô Ngôn siết chặt tay phải.

“A!” Diêm Phi bỗng nắm lấy cằm của cô, nét mặt âm trầm xen lẫn chút dữ tợn:
“Cô Tô, cô hình như có hiểu lầm gì đó từ nãy đến giờ… Tôi không phải mấy thằng ngu tuỳ ý cho cô xoay vòng, tiểu tâm tư của cảnh sát các người
tôi đều biết hết. Dù cô có tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ là một cảnh sát nho nhỏ vừa mới nhận chức, sao phải vì chuyện này mà nhất định muốn
chống đối lại tôi chứ?”

Hai má của Tô
Ngôn truyền đến cơn đau, cô hơi nhíu mày: “Anh cho rằng dính líu đến vụ
án người khác mất tích là chuyện nhỏ sao? Hôm qua công ty hậu cần ở Hoa
viên Minh Thái đã bị niêm phong rồi, anh Diêm, yêu cầu đối với đạo đức
của anh cũng quá thấp đấy!”

Diêm Phi nghe thế liền nheo mắt lại, đột nhiên nở nụ cười: “Là cô?”

“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Tô Ngôn muốn nghiêng đầu sang một bên.

Diêm Phi tăng sức trong tay, nét mặt hơi điên cuồng: “Sao vậy? Khôn vặt chơi đùa với tôi một lần rồi, giờ muốn chơi thêm lần hai à?” Vừa nói anh ta
vừa thả lỏng mặt cô ra, nắm lấy tay phải của cô, dùng sức gỡ các ngón
tay ra để lấy cái USB cô đang nắm chặt.

Cái USB bằng kim loại lạnh buốt bị đập vào gương mặt của Tô Ngôn: “Cô Tô, có muốn giải thích với tôi trong này là gì không?”

“Liên quan gì đến anh.”

Nhìn dáng vẻ này của cô, Diêm Phi tức giận đến buồn cười, cất USB vào áo
khoác của mình rồi tiện tay móc điện thoại của cô ra. Điện thoại không
khoá màn hình, hiển thị đang ở chế độ chụp ảnh, anh ta bấm mở albun thấy những bức ảnh vừa chụp đều là cảnh trong phòng đọc sách.

“Còn cái này thì sao? Cô Tô sẽ không nói với tôi là cô chụp vì thích trang trí phòng của tôi, muốn mang về tham khảo đấy chứ?”

Tô Ngôn mím chặt môi, chỉ tức giận nhìn chằm chằm anh ta.

Nhìn dáng vẻ này của cô, vì đã lấy lại được USB, điện thoại cũng đã cầm
trong tay nên anh ta lại nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn có chút châm chọc
trong giọng nói: “Cô Tô đang làm gì thế? Bị ngưng chức còn định giúp sếp cũ tìm ra manh mối à? Là cô hay tôi thiếu hiểu biết về pháp luật đây,
cho dù hôm nay cô có thành công mang những thứ này ra ngoài thì cảnh sát cũng có thể sử dụng chúng sao? Đây không phải là bằng chứng hợp pháp,
cảnh sát Tô, vô dụng thôi!”

Vừa dứt lời,
anh ta dùng sức ném điện thoại đi, chiếc điện thoại đâm vào vách tường
rồi bật trở lại, để lại một vết tích rõ ràng trên bức tường. Màn hình
điện thoại vỡ nát, rơi xuống bể cá bằng sứ bên dưới, nước trong bể văng
ra khắp nơi, ướt một khoảng sàn gỗ.

Sau
khi ném xong, Diêm Phi hài lòng quay người lại nhìn Tô Ngôn vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh: “Cô Tô, đáng lẽ ban đầu tôi muốn dùng cách dịu dàng để tiếp cận cô, nhưng cô lại không ngừng trêu chọc như thế, nếu tôi
không làm gì đó thì quả thật có lỗi với cô.”

“Anh dám!” Tô Ngôn trợn mắt: “Người được cứu ra từ công ty hậu cần đã được
bệnh viện tiếp nhận chữa trị rồi, đợi đến khi họ tỉnh dậy nhất định sẽ
đem đám người cầm thú các người ra trước công lý!”

“Tịch Huyên cũng làm theo lời cô nói, kết quả thì sao? Cô bị ngưng chức rồi.” Diêm Phi nhướng mày: “Trí nhớ cô không tốt sao? Vậy hôm nay tôi sẽ dạy
cho cô biết một đạo lý, trời sinh phụ nữ đều có nô tính, có cố gắng cách mấy cũng không thay đổi được!”

“Nếu tôi mất tích, ba mẹ tôi nhất định sẽ báo cảnh sát.” Tô Ngôn hơi bất an.

“Yên tâm, tôi sẽ cho họ một lời giải thích hoàn mỹ.” Diêm Phi nói, từ từ
bước về phía trước, giống như đang hoàn toàn hưởng thụ cảm giác bắt được con mồi: “Thật ra món hàng kia trừ trẻ tuổi thì chẳng có gì nữa, chơi
mấy lần thì xương cốt cũng mềm rồi, tôi thấy cô Tô đây nhất định sẽ mạnh mẽ hơn bọn chúng nhiều.”

Lúc anh ta còn cách Tô Ngôn chưa đến nửa mét, ánh mắt Tô Ngôn bỗng trở nên sắc lẹm, tay phải ngay lập tức đấm vào mũi anh ta!

Diêm Phi né tránh gọn gàng, cú đấm xẹt ngang qua tóc bên tai anh ta. Anh ta
lùi về sau một bước nhỏ, sau khi đứng vững lại mới nhìn người con gái đã khác hẳn lúc nãy: “Quả nhiên đây mới là Tô Ngôn, từ lúc tôi bước vào cô chỉ giả vờ để tôi khinh địch, cô nghĩ sẽ đánh lén được tôi rồi bỏ trốn
sao?” Anh ta chậm rãi cởi áo khoác ra vứt một bên, bẻ cổ “răng rắc” vài
tiếng giòn tan: “Trước đây vô tình để cô chiếm được món hời nhỏ, nhưng
đó cũng chỉ là để cho cảnh sát không chú ý tới mà thôi, quên nói với cô, tôi đã từng học Pencak silat* rất nhiều năm.”

(*) Pencak silat: một môn võ xuất phát từ Indonesia. Theo truyền thống thì
môn Silat được tập luyện theo kiểu có nhịp điệu dưới hình thức có vũ
khí, trường côn hoặc tay không. Silat chính tông thường dùng rất nhiều
đòn chỏ và gối.


Người đàn ông này lộ
ra vẻ tự tin, vẻ mặt giống như đang trêu đùa con chuột trong tay mình.
Tất nhiên anh ta cũng không phải là tự tin một cách mù quáng, khả năng
cao là thân thủ thật sự rất tốt.

Vừa dứt
lời, đối phương liền tiến tới, quả nhiên mỗi một chiêu đều vô cùng xảo
trá và âm độc. Tô Ngôn không còn cách nào khác ngoài đối đầu với anh ta
vài lần, nhưng trời sinh thể lực nam nữ khác biết khiến hai cánh tay cô
run lên, rõ ràng là dùng sức chống lại căn bản không nổi. Cô không hoảng hốt, lui về sau 2 bước rồi lấy tay chống lên bàn, xoay người nhảy lên
mặt bàn, không chỉ thành công kéo giãn khoảng cách giữa hai người mà còn tiện thể quét khung ảnh trên bàn xuống đất.

Cái khung ảnh gỗ màu nâu đậm rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng vang âm
trầm, khung viền đứt gãy, mặt kính vỡ đầy đất để lộ ra tấm ảnh chụp
phong cảnh bên trong. Vì một góc tấm ảnh bị vênh lên nên ở góc độ của Tô Ngôn có thể mơ hồ nhìn thấy mặt sau viết một hàng chữ tiếng Anh.

Chuyện này xảy ra đột ngột, khi Diêm Phi thấy một đồng hỗn độn trên đất thì
gương mặt có chút co giật, cả người khẽ run lên, không khống chế được
cảm xúc mà cổ nổi đầy gân xanh. Rõ ràng tấm ảnh đó rất có ý nghĩa đối
với anh ta.

Sau vài giây, anh ta thấp
giọng bật cười, lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường:
“Cô Tô nghĩ có thể tạo ra tiếng động để người khác chú ý đến mà cứu mình ư? Đây là tầng 3, tầng 1 lại đang rất náo nhiệt đấy! Mà tôi nói cho cô
một bí mật, cách âm phòng tôi cực kỳ tốt, lát nữa cô sẽ có rất nhiều cơ
hội để trải nghiệm…!”

Anh ta còn chưa dứt lời thì Tô Ngôn đã lấy thế “sét đánh không kịp bưng tai” nhảy lên từ
bàn học, mượn lực dưới bàn chống lại, hai chân đồng thời đá vào hai yếu
điểm trên dưới của Diêm Phi.

Đối phương
tất nhiên sẽ né tránh, vì thế cặp chân dài của cô đá vào tủ sách ở bức
tường phá sau, khi cô co chân lại, đống sách cũng bị vung vãi ra đất,
trong đó có một cuốn sách rất to, thoạt nhìn như là bộ sưu tập ảnh của
một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, trang bìa cứng bị lật ra, để lộ các tác
phẩm trắng đen bên trong.

Cô liếc qua một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, một lần nữa tấn công mãnh liệt về phía Diêm Phi.

Cảnh tượng đột nhiên xoay chuyển, quả thật kỹ năng của Diêm Phi giỏi hơn
người bình thường rất nhiều, có lẽ đã huấn luyện qua nhiều năm. Nếu hôm
nay người đấu với anh ta là Tô Ngôn thật sự, một cô bé chỉ được huấn
luyện thể chất hàng ngày trong trường cảnh sát, kết quả sẽ rất khó nói.
Đáng tiếc, anh ta không biết bên trong cái túi da trước mặt mình đang
chứa một con quái vật.

Tô Ngôn vừa đánh
tới tấp anh ta, vừa tiến hành “càn quét” phá hoại bên trong phòng đọc
sách, chỉ một lúc sau, cả gian phòng đều không còn chỗ nào sạch sẽ, ngay cả cái bể cá vừa nãy anh ta ném điện thoại cô vào cũng bị cô đạp một
cái vỡ nát.

Diêm Phi mệt mỏi đối phó cộ, căn bản không có tâm tư để chú ý tới chút tiểu tiết này.

Đúng lúc này, từ rèm cửa đằng sau chiếu tới một ánh đèn đỏ xanh mơ hồ, mắt
Tô Ngôn lóe sáng, sức mạnh ở tay chân đột nhiên giảm lại, những đòn tấn
công cũng không còn dữ dội như trước mà hơi kiệt sức. Người đàn ông kia
tất nhiên sẽ chú ý đến sự thay đổi của cô, vừa bị đè đến đánh nửa ngày,
giờ anh ta đã sớm tức sôi máu, lúc này có được cơ hội liền dốc hết sức
lực toàn thân ra khống chế được cô.


Ngôn vừa đánh vừa lui, cho đến khi đụng vào vách ngăn phòng ngủ và phòng đọc sách thì hơi bất ngờ, bị Diêm Phi đánh ngã nhào xuống đất. Lưng cô
chạm xuống sàn nhà phát ra một tiếng vang thật lớn, Tô Ngôn không kìm
được mà ho khan ra tiếng.

Người đàn ông mặt mũi tràn đầy hưng phấn bóp lấy cổ cô: “Trò chơi kết thúc rồi!”

Bang!

Một lực cực lớn từ bên ngoài trực tiếp đánh sập cánh cửa gỗ rắn chắc, Diêm
Phi và Tô Ngôn đều vô thức nhìn qua, thấy Giang Ly và Hạng Dương trong
khoảnh khắc cửa bị phá đã lách mình đi vào, trong tay hai người cằm
súng, hướng họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu Diêm Phi.

“Diêm Phi, buông cô ấy ra!”

Diêm Phi lúc này mới nghĩ ra điều gì đó, bàn tay đang bóp cổ người ở dưới
không hề giảm lực, giữa chân mày anh ta để lộ ra một tia điên cuồng:
“Con đĩ này, mày dám lừa tao?” Nói xong thậm chí còn bắt đầu siết chặt
tay.

Két.

Giang Ly khẽ nhúc nhích, ngón tay đưa lên cò súng: “Buông tay!”

Khách khứa vây đầy ngoài cửa xem, còn có âm thanh lo lắng của ba mẹ nhà họ
Diêm, chỉ nghe thấy Thái Thành Tể lớn giọng hét ngoài cửa: “Chúng tôi đã được báo án, Diêm Phi có liên quan đến việc giam giữ người bất hợp
pháp, hạn chế tự do thân thể của người khác đồng thời có hành vi bạo
lực!” Mặc dù Tô Ngôn đang tạm thời bị cách chứ, nhưng thật ra bộ phận
giám sát của Cục thành phố đã đưa ra kết luận về vụ việc này, cũng chỉ
vài ngày nữa là sẽ được phục chức, nói cách khác, hiện tại Tô Ngôn vẫn
là cảnh sát.

Cảnh sát bị tập kích nên gửi tin cầu cứu, trong Cục tất nhiên phải để ý.

Dưới ánh nhìn của đám người Giang Ly, lý trí của Diêm Phi dần dần khôi phục
lại, 1 giây sau anh ta thả lỏng tay đang siết cổ Tô Ngôn ra, từ từ giơ
tay lên đứng dậy. Trong khoảnh khắc Hạng Dương xông lên còng tay anh ta, anh ta còn bình tĩnh giải thích: “Là cô ta xâm nhập phi pháp, còn có ý
đồ lấy cắp bí mật kinh doanh của tôi, tôi làm những chuyện này đều là tự vệ!”

“…” Bọn người Giang Ly bị bộ dạng không biết xấu hổ này của anh ta làm cho cảm thấy buồn nôn.

“Bằng chứng ở trong túi áo khoác của tôi, là USB của cô ta, trên đó chắc chắn có dấu vân tay của ả, còn có tư liệu trong máy tính của tôi!” Diêm Phi
cực kỳ tự tin, máy tính của anh ta đã được mã hóa cực mạnh, nếu là cao
thủ máy tính cũng không có khả năng phá hệ thống phòng vệ trong vòng
mười mấy phút được, vì vậy những thứ mà Tô Ngôn đã sao chép chắc chắn là những tư liệu anh ta để ở bên ngoài, đa phần đều là hồ sơ của tập đoàn
Thiên Thịnh.

“Anh Diêm, nói gì làm gì
cũng phải có lương tâm. Tôi chỉ định tìm nhà vệ sinh nên mới lạc vào căn phòng này, tối nay tôi cũng là được mời tới tham dự buổi tiệc kỷ niệm
kết hôn của ba mẹ anh!” Tô Ngôn ôm cổ, “yếu ớt” ngồi dậy từ dưới đất:
“Ngược lại là anh, lúc tôi đang định đi ra thì đã chặn tôi lại, còn cướp USB của tôi mang theo, phá hủy điện thoại của tôi, thậm chí còn ra tay
đánh tôi nữa! Trong cái USB đó căn bản không có gì hết, nếu như mọi
người không tin thì có thể kiểm tra ngay tại chỗ!”

“Không thể nào…!” Diêm Phi đang định phản bác lại, nhưng lại như đột nhiên
nhớ ra cái gì đó, biểu cảm bỗng trở nên cứng đờ nhìn người đang ngồi
trên mặt đất.

Không sai, lúc anh ta đi
vào chỉ thấy Tô Ngôn hoảng hốt rút USB ra và gập màn hình laptop lại, vô thức đã cho rằng cô muốn phá thông tin đăng nhập để lấy vài thứ, hoàn
toàn không ngờ tới đối phương lại không thừa cơ làm bất cứ chuyện gì với máy tính của mình!

“Muốn nói gì thì về Cục rồi nói!” Hạng Dương dùng sức giữ chặt còng tay, đẩy anh ta đi ra khỏi phòng.

Lúc Diêm Phi đi qua Tô Ngôn đang được người khác đỡ đứng lên, anh ta dừng
bước, nghiêng đầu nhìn cô: “Cô tố cáo tôi cố ý gây thương tích thì sao?
Như cô đã nói, không có nhân chứng cũng không có vật chứng, tôi có thể
mời luật sư để nói đây là hành hung lẫn nhau.”

Tô Ngôn khẽ cười, không để ý đến anh ta mà là nhìn về phía Giang Ly vừa
nhận được ánh mắt của mình, hiểu ý đi vào gian phòng đọc sách kia.

Chỉ thấy Giang Ly ngồi xổm xuống nhìn khung hình dưới đất một lúc lâu, sau
đó tiếp tục đi tới tủ sách, ánh mắt lượt qua đống sách quý giá đang lộn
xộn trên mặt đất, cuối cùng dừng tại cuốn sách ảnh đen trắng kia. Anh
rút cái găng tay mang theo đeo vào, sau khi lật vài trang thì nhẹ nhàng
cầm cuốn sách lên: “Hạng Dương, gọi điện báo cáo xin lệnh khám xét ngay
lập tức, lý do là xuất hiện chứng cứ liên quan đến vụ án nữ nhân mê hồn
gần đây nên yêu cầu xuất cảnh kiểm tra hiện trường.”

“Sau đó thông báo cho Phương Giai Mậu dẫn người tới đây, lấy hết chứng cứ trong phòng này mang về Cục từ từ điều tra.”

Lúc Diêm Phi nhìn thấy cuốn sách ảnh kia, trong nháy mắt đầu óc trở nên cực kỳ hỗn loạn, cuối cùng chỉ có thể để Hạng Dương đưa ra ngoài, lúc đi
qua ba mẹ mình thì đã tỉnh táo lại, anh ta nhanh chóng nói: “Ba, mời
luật sư tốt nhất cho con!”

Sau đó Tô Ngôn dưới sự bảo vệ của đồng nghiệp đi ra khỏi phòng, lên xe cứu thương đi cùng xe cảnh sát.

Giang Ly bày cuốn sách ảnh kia lên bàn, lật đến những trang cuối cùng. Trong
ảnh chụp đen trắng là một đôi mắt, giọt nước mắt ở khóe mắt đang gần rơi xuống, phía trên đuôi lông mày mắt phải có một nốt ruồi, một đặc điểm
rất dễ nhận dạng.

Anh lấy điện thoại ra
mở một tấm ảnh chụp chính diện của Tịch Huyên, phóng to phần mắt lên,
sau đó đặt điện thoại cạnh tấm ảnh trong sách. Trên màn hình, nốt ruồi
son phía trên đuôi lông mày mắt phải của Tịch Huyên, lại càng thêm đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK