• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau cuộc họp ngắn
ngủi, Tô Ngôn cầm ly nước đứng bên cửa sổ ngẩng người nhìn ra bóng đêm
ngoài cửa sổ. Không biết đã đứng đó bao lâu, nước nóng trong ly cũng đã
trở nên nguội lạnh, phía sau lưng cô có tiếng động, là Giang Ly vừa quay lại từ văn phòng Cục trưởng, lúc này trong văn phòng cũng chỉ còn lại
hai người họ.

“Đội trưởng Giang.” Cô mở miệng chào.

Giang Ly hơi ngẩn người, anh đang định cởi bỏ chiếc áo thun đen trên người
ra, nghe thế liền buông ta: “Tôi nhớ đã bảo mọi người về nghỉ ngơi rồi
mà.” Bây giờ đã giải quyết được tất thảy các manh mối rồi, chỉ còn đợi
tin từ lực lượng An ninh mạng nên anh đã đặc biệt dặn dò mọi người đêm
nay phải về nghỉ ngơi cho thật tốt. Vốn nghĩ chỉ còn một mình mình ở lại văn phòng, không còn còn một người nữa vẫn chưa về.

Tô Ngôn nhìn thoáng qua bàn làm việc của Giang Ly, nhẹ giọng đáp: “Lát nữa sẽ về.”

“Ừm.” Giang Ly khẽ gật đầu, lập tức đi về chỗ của mình, vươn tay sắp xếp lại
những trang giấy đang vương vãi trên bàn rồi thả vào ngăn kéo. Đến khi
anh xong xuôi, quay đầu lại đã thấy cô gái nhỏ vẫn đứng đó bình tĩnh
nhìn anh chăm chú.

“Còn việc gì sao?” Anh nhíu mày.

“Chuyện đó…” Tô Ngôn đang muốn nói cái gì thì điện thoại trong túi vang lên, cô xin lỗi một tiếng rồi đặt ly nước lên bệ cửa sổ, lấy điện thoại ra liếc nhìn dãy số lạ trên màn hình. Dưới số điện thoại là nơi đăng kí, ánh
mắt cô loé lên, nhận điện thoại: “A lô?”

“Ngôn Ngôn.” Đối diện truyền đến giọng nói quyến rũ của đàn ông, thông qua
sóng điện thoại hình như càng thêm êm tai: “Anh là học trưởng đây.”

“… Học trưởng, anh có chuyện gì sao?”

Bên kia, Giang Ly đang dựa vào bàn, thân hình hơi cong lưng từ từ đứng
thẳng dậy, cả người đều quay lại ngồi lên mặt bàn, hai tay khoanh lại
nhìn bóng người mảnh khảnh bên cạnh cửa sổ.

“Hôm qua mọi người đều bận rộn, tối nay hiếm lắm mới có thời gian nên anh
muốn hẹn em đi ăn tối, em thấy thế nào? Lẩu nhé? Anh nhớ em thích ăn lẩu nhất.” Giọng nói ôn hoà của Triệu Gia Mộc khiến người khác khó lòng mà
từ chối.

“Tôi đã lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi rồi.” Tô Ngôn thuận miệng nói dối.

“Ha ha…” Trong điện thoại vang lên giọng cười đắc ý của người đối diện:
“Ngôn Ngôn, nói dối không phải là thói quen tốt đâu. Nếu em còn ngại
việc anh mời em thì lần này để em mời được không? Chúng ta dù sao cũng
là bạn học cũ, dù ra trường rồi nhưng cũng không cần khách sáo như vậy
đâu.”

“Hơn nữa ở đây còn có Mạnh Trung
nữa, hai chúng tôi Từ Châu xa xôi tới, không thể không ăn một bữa tử tế ở thành phố Nam Thành được, đúng không?”

Nghe thấy bên kia không chỉ có mình anh ta, Tô Ngôn chớp mắt rồi đồng ý:
“Vậy hẹn ở quán lẩu ở đối diện toà nhà đi, tuy hơi nhỏ nhưng trễ thế này cũng không nên đi xa quá, chúng ta gặp nhau trong quán nhé.” Sau khi
cúp máy, cô đặt ly nước lên bàn làm việc của mình, cầm ba lô trên ghế
lên, xếp sắp mọi thứ xong xuôi rồi nhìn Giang Ly một chút. Mặc dù ánh
mắt của anh khiến cô cảm thấy hơi lạ, nhưng suy nghĩ một chút vẫn mở
miệng hỏi: “Đội trưởng Giang, anh ăn tối chưa?”

“Chưa.” Giang Ly thu ánh mắt về, đặt mông ngồi xuống ghế rồi duỗi cái lưng mệt mỏi.

“Có muốn cùng đi…”

“Không cần.” Giang Ly ngắt lời cô, lấy mỳ gói và sữa ra từ dưới bàn ra: “Vẫn
còn một số điểm đáng ngờ, lát nữa phải suy nghĩ cẩn thận một chút, cô
mau đi đi, ăn xong thì trở về phòng ngủ một giấc. Hai ngày tới đây còn
một trận chiến ác liệt nữa phải đánh, rất tốn sức đấy.” Nếu bộ phận An
ninh mạng đã truy ra tất cả thành viên đến từ Thành phố Nam Thành trong
các nhóm chat thì họ sẽ phải điều tra để loại bỏ từng người, 57 khách
sạn và nhà trọ kia cũng phải lần lượt ghé qua, cho dù toàn bộ người
trong đội cùng tiến hành thì cũng phải mất một thời gian.

Nói xong, anh xé gói mỳ ăn liền ra, đứng dậy đi đến máy đun nước bên cạnh
lấy nước nóng, sau đó trở về vừa đợi ngâm mì vừa rút một tập hồ sơ trên
mặt bàn ra xem.

Tô Ngôn vốn dĩ đang nhức
đầu vì vụ án này, nghe thấy những lời của anh thì đôi mắt trở nên sáng
rực: “Đội trưởng Giang, anh có phát hiện gì sao?”

Giang Ly chần chừ một chút, cố ý lắc đầu: “Trước mắt vẫn chưa chắc chắn.” Nói xong liền nhíu mày giục cô: “Sao còn chưa đi đi? Làm nghề này nhất định phải học cách chăm sóc bản thân mình, nếu cô thường xuyên bỏ bữa thì dù trẻ tuổi cũng rất dễ sinh bệnh đấy.”

Thấy anh như vậy, trong lòng Tô Ngôn giống như bị mèo cào, cô cầm ba lô đứng đó do dự vài giây, sau đó lấy điện thoại ra gọi lại cho dãy số Từ Châu
lúc nãy. Đối phương còn chưa kịp mở miệng thì cô đã nhanh chóng nói:
“Học trưởng, trong đội còn có chút việc nên tối nay tôi không đến được,
hai người từ từ ăn, bữa này tính cho tôi.”

Cô cúp điện thoại, ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt cười như không cười của Giang Ly đang dùng đang nhìn mình, theo bản năng cô liền thẳng người
lên, gót chân xoay lại tạo thành tư thế tiêu chuẩn của quân đội.

“…” Người nào đó tỏ vẻ khó hiểu, không hiểu cô có ý gì.

“Đông người thì sức lớn, đội trưởng Giang hiện tại có ý kiến gì chưa chắc
chắn có thể nói ra để chúng ta cũng thảo luận một chút!” Tô Ngôn thả
lỏng người, bước lên 2 bước nhìn người đối diện: “Dù sao cũng chưa tới 9 giờ, tôi ở lại 2 tiếng nữa rồi về ký túc xá nghỉ ngơi, về sớm cũng
không ngủ được.”

Giang Ly giống như đã bị thuyết phục, nét mặt hơi buông lỏng: “Đúng là tôi muốn tranh thủ đêm
nay để nghiên cứu kỹ lưỡng tư liệu nạn nhân của 5 thành phố trước, kết
hợp với tư liệu hôm qua vừa mới được gửi tới để xem có phát hiện ra manh mối nào không.” Nói tới đây anh dừng lại, nghi ngờ nhìn cô: “Nhưng cô
vẫn chưa ăn tối à?”

“Ăn mỳ là được rồi.” Tô Ngôn cẩn thận chỉ vào gói mỳ ăn liền trên bàn.

“Thứ này không tốt cho dạ dày.” Giang Ly nghe vậy có chút không vừa ý:
“Hoành thánh không? Tôi có số điện thoại của ông chủ quán này, gọi bảo
ông ta mang đến 2 phần.”

“Sao cũng được.” Tô Ngôn nghe vậy liền đồng ý, vội vàng kéo ghế đến cạnh bàn làm việc của anh ngồi xuống.

Giang Ly gọi đặt hoành thánh xong thấy bộ dạng này của cô bèn đưa một ít tư
liệu tay cho cô, ánh mắt lập tức nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp bên cạnh
mình. Một lúc lâu sau, khoé mắt anh xuất hiện một nụ cười mơ hồ.

Lẩu hả?

A!



Sáng sớm hôm sau, vì hôm qua mọi người đều được nghỉ ngơi nên khoảng 7 giờ
Thái Thành Tể và Hạng Dương đã hăng hái đi ra từ căn tin toà nhà ký túc
xá, cùng với những người khác quay lại văn phòng.

“Này, Dương Tử, đánh cược một trái dưa chuột, hôm qua đội trưởng Giang chắc
chắn là ngủ lại trong văn phòng.” Thái Thành Tể vừa nói vừa vươn tay đẩy cửa vào.

Hạng Dương khinh bỉ nhìn anh ta một cái, chen lên tranh mở cửa: “Con mẹ nó cần anh nói à, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết kết quả…”

Kết quả là 5 6 người đàn ông mở cửa bước vào đã ngây ngốc nhìn vào cảnh tượng
trong văn phòng lúc này. Chỉ thấy Giang Ly đúng là đang ngồi trước bàn
làm việc của mình, qua một đêm trên cằm đã xuất hiện vài sợi râu lún
phún. Nhưng anh không ngủ mà đang chậm rãi lật từng tờ tư liệu trong
tay.

Trên cái ghế dựa cách anh không xa có một khối nhỏ đang co mình lại, không động đậy, có vẻ đang ngủ say, trên người còn đắp…

Hạng Dương dụi mắt, nếu anh ta không nhìn lầm thì mẹ nó, kia chẳng phải là chăn ngủ của đội trưởng Giang sao?

“Vãi… Đệch…” Hạng Dương và Thái Thành Tể nhìn nhau trao đổi. Những người còn
lại tuy cũng kinh ngạc nhưng vốn không nghĩ tới chuyện gì khác, dù sao
họ cũng không hiểu rõ Giang Ly như hai người nên nét mặt đều mù mờ,
không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngay sau đó, phía sau lại có hai người nữa chen lên, là Triệu Gia Mộ và Mạnh Trung của Cục thành phố Từ Châu.

Lúc đầu Triệu Gia Mộ từ xa nhìn thấy còn tưởng trong văn phòng xảy ra
chuyện gì, ai ngờ người hôm qua cho anh ta leo cây lúc này đang ngủ say
bên cạnh người khác. Anh ta nín thở, vẻ mặt nhất thời trở nên rất tệ,
nhưng chỉ trong chốc lát đã rất nhanh điều chỉnh lại bình thường.

Nhiều người như vậy thủ thỉ rì rào cuối cùng cũng làm Tô Ngôn tỉnh giấc, vừa
mở mắt ra đã thấy khuôn mặt điển trai của Giang Ly chào đón, sáng sớm đã bị sắc đẹp tấn công bất ngờ làm đầu óc mơ hồ của cô trở nên hỗn độn.
Trong vài giây, cô chỉ biết ngây người ra, đôi mắt mơ hồ nhìn vào hư
không.

Giang Ly nhìn bộ dạng này của cô
thì trong đáy mắt dậy lên ý cười, nhưng chỉ trong chốc lát. Lúc này anh
mới quay đầu nhìn về phía đám người ngoài cửa ra vào, đã một đêm không
chợp mắt nên trong mắt anh toàn là tia máu: “Đứng đó làm gì? Sáng sớm
không có việc gì làm à?”

Mọi người nghe
vậy thì lập tức tan tác như chim muông, bày ra bộ dạng bộn bề nhiều
việc, không cần biết là việc gì, chỉ cần có việc là được.

Lúc này Tô Ngôn đã đứng dậy, thuận tay gấp chiếc chắn trên người thành một
hình vuông vức rất đẹp mắt. Cô cũng không nhớ hôm qua mình ngủ lúc nào,
chỉ nhớ hai người cùng nhau xem tư liệu một lát rồi bàn bạc ý tưởng với
nhau, sau đó người kia bắt cô phải nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, ai ngờ
“một chút” lại thành ra “một đêm”.

“Tối qua…” Cô ngại ngùng mở miệng, để cho sếp làm việc một mình mà bản thân lại đi ngủ mất.

Không ngờ Giang Ly không cho cô nói tiếp mà mở miệng ngăn lại: “Giờ vẫn còn
sớm, cô mau đi xuống căn tin ăn sáng một chút rồi cùng với Thái Thành Tể đi đến nhà Ngụy Nhiễm đi.”

“… Được.” Tô Ngôn gật đầu đáp, chuyện này hôm qua họ đã nói qua rồi nên cũng không nói gì thêm.

Hơn nửa tiếng sau, cô và Thái Thành Tể lái xe đi đến nhà của Ngụy Nhiễm, gõ vài cái lên cửa chống trộm. Rất nhanh sau đó là tiếng âm thanh vội vã
truyền đến, cửa lập tức được mở ra.

Nguỵ Nhiệm mặc đồ ngủ cầm một cái thìa, thấy hai người thì hơi ngạc nhiên: “Hai vị cảnh sát… Có chuyện gì sao?”

“Trả điện thoại lại cho cô.” Tô Ngôn giơ túi vật chứng đựng điện thoại lên cười.

“Ôi xem nào, hai vị cảnh sát, mời vào.” Ngụy Nhiễm vội vàng tránh qua một
bên cửa, không được tự nhiên chùi tay vào tạp dề: “Tôi tự đến lấy là
được rồi, làm phiền mọi người quá.”

Trên
ban công phòng khách lúc này đang có một bà lão tóc hoa râm, gầy trơ
xương ngồi trên xe lăn ngẩn người nhìn ra ngoài, bọn họ nói chuyện một
hồi vậy mà bà cũng không có phản ứng gì. Hai đứa bé đang ngồi yên lặng
trên ghế salon để xem phim hoạt hình trên TV, đứa lớn ôm đứa nhỏ, khung
cảnh rất êm ấm.

Nguỵ Nhiễm nhìn theo ánh
mắt của hai người, hơi lúng túng giải thích: “Mẹ chồng tôi sau một lần
bị ngã thì trở thành thế này, ngày nào cũng ngây ngốc ngồi đó, cái gì
cũng không biết. Nhưng thế cũng tốt, nếu không tôi thật sự không biết
nên nói thế nào với bà chuyện của Hùng Hướng Minh…” Nói xong cô ta thở
dài một tiếng, nét mặt lộ ra vẻ đau thương. Cô ta vội vàng xoay người
rót 2 ly nước ấm: “Mời hai người uống nước.”

“Đừng khẩn trương, chị gái!” Thái Thành Tể đưa điện thoại trả cho cô ta:
“Thật ra hôm nay chúng tôi đến chủ yếu là còn một số việc cần cô xác
nhận lại, chuyện thứ 2 mới là đưa điện thoại cho cô.”

“Anh cứ nói.” Ngụy Nhiễm nhận lại điện thoại, xiết chặt trong lòng bàn tay.

Tô Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua hai đứa bé trên sô pha, sau đó dẫn người
tới phòng bếp, trong lò và máy hút mùi đang phát ra âm thanh vù vù, có
vẻ như đang hầm canh.

“Bây giờ tôi cần cô nhớ lại thật kỹ, từ khi cô vào nhóm kia thì có ai thân thiết với cô
không? Ví dụ như sẽ chủ động khuyên giải cô, làm thân với cô, thậm chí
là làm như vô tình mà hỏi thăm về gia đình của cô?” Cô thấp giọng hỏi.

Ngụy Nhiễm cẩn thận nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: “Đột nhiên hỏi như vậy làm đầu óc tôi trống rỗng, hai ngày nay lại xảy ra quá nhiều chuyện, trong
lòng cả ngày đều náo loạn hết lên rồi.” Cô ta mở túi vật chứng lấy điện
thoại ra, ấn mở ứng dụng chat rồi bắt đầu nhớ lại, lướt mắt qua lần lượt từng tấm ảnh đại diện, sau đó trong miệng lẩm bẩm ra vài cái nickname
ID.

Cái gì mà Suối Mama, Thỏ Lửa Mama,… đọc lên chừng 5 6 cái tên.

“Đây đều là những người bình thường hay nói chuyện trong nhóm, tôi cũng có thêm bạn bè và thỉnh thoảng chào hỏi một chút.”

Tô Ngôn sau khi bảo Thái Thành Tể ghi lại những cái tên này lại hỏi:
“Trong số này có ai có tình huống giống thế này không. Đối phương chỉ
lắng nghe, không hề chủ động nhắc đến chuyện mình bị bạo hành thế nào;
đặc biệt là trong 2 tháng gần đây người đó đột nhiên tiếp xúc với cô
thường xuyên hơn, trong lúc nhất thời cô cũng từng kể chuyện bị Hùng
Hướng Minh bạo hành, vô tình tiết lộ ra nhiều thông tin riêng tư; thậm
chí… trong lúc bốc đồng cô đã từng nói là muốn Hùng Hướng Minh chết đi.”

!!!

Hai mắt của Ngụy Nhiễm càng ngày càng mở to, cuối cùng cả khuôn mặt đều tái mét, môi cô ta run lẩy bẩy, thân người lung lay như sắp ngã: “Liên Tâm, nickname của người đó là Liên Tâm, để hình đại diện là hoa sen màu
trắng.”

Thái Thành Tể vội vàng cầm lấy điện thoại trong tay cô ta, mở tài khoản đó lên rồi tiến hành ghi chú và chụp lại.

“Là do tôi sao? Là tôi hại chết Hùng Hướng Minh sao?” Ngụy Nhiễm không tin
nổi, hai tay kéo lấy góc áo Tô Ngôn, cực lực muốn chứng minh điều gì đó: “Tôi chỉ nói là hận không thể khiến cho anh ta chết đi, người đó hỏi
nên tôi nói như thế, nhưng tôi không thật sự muốn khiến anh ta chết!!!”

Tô Ngôn chỉ có thể đưa tay vỗ nhẹ vai cô ta, trấn an: “Đây không phải lỗi
của cô, nhưng… Ngoài mạng internet ra cô có tiếp xúc với người tên Liên
Tâm này ở đâu nữa không? Ví dụ như hắn nói muốn gặp mặt ngoài đời chẳng
hạn.”

Theo tình hình hiện tại, nếu nghi
phạm xem mình là “người cứu rỗi” thì hắn nhất định phải có nhu cầu tâm
lý muốn gặp mặt người được cứu rỗi, muốn họ “biết ơn” mình để thoả mãn
tâm lý thượng đế của mình.

“Ngoài đời…”
Ngụy Nhiễm đảo mắt, cuối cùng vẻ mặt trở nên hốt hoảng: “Cô ta có gửi
chuyển phát cho tôi, tối hôm qua tôi vừa nhận được!”

“Ở đâu?”

Ngụy Nhiễm luống cuống đến trước tủ lạnh, kéo ngăn tủ đông lạnh dưới cùng
ra, bên trong là 2 túi sủi cảo bọc kín trong bao ni lông. Cô ta lấy ra
đưa cho hai người: “Hai ngày nay tôi chẳng có tâm trạng gì ăn uống nữa
nên vẫn chưa kịp nấu.”

Thái Thành Tể hít
vào một ngụm khí lạnh, nhận hai túi sủi cảo kia rồi lật ra nhìn: “Này em gái… Có phải bây giờ chúng ta đang cùng nghĩ đến một ý không?”

“… Ừm…” Tô Ngôn nhìn chằm chằm mấy miếng sủi cảo có hình dáng rất đáng
yêu: “Hẳn là đã tìm được phần còn lại của thi thể nạn nhân rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK