Cước bộ Cao Thịnh Phong dừng lại, không trả lời ngay.
Lư Nhã Giang hơi khẩn trương.
Lát sau, Cao Thịnh Phong nói: “Đích xác. Ta là giáo chủ, ngươi là hộ pháp, nếu võ công ngươi cao hơn, như vậy sẽ bất lợi với ta. Bỏ qua điểm đó, ta quả thật cũng… không vui vẻ lắm.”
Tuy đáp án này nằm trong dự đoán của Lư Nhã Giang, nhưng y vẫn không kiềm được mà cảm thấy mất mác.
Cao Thịnh Phong tiếp tục: “Song như ngươi nói, ngươi có thể phế bỏ võ công của mình, thế lại không được. Chướng khí trong rừng có thể phóng đại ác ý vô hạn. Thế nhưng trong tâm mỗi người, trừ ác ý còn có thiện ý hơn xa xa ác ý, thiện lớn gấp trăm gấp ngàn lần ác.” Nói tới đây, nhếch mép tự giễu, “Từ trước tới giờ ta luôn tự xưng là một giáo chủ ma giáo làm nhiều việc ác, thế mà lại nói đến thiện ý. Nhưng Nhã Giang à, trong lòng ta yêu thương với ngươi lớn gấp trăm lần hận ý. Nếu không, đừng nói phế võ công ngươi, giết ngươi, ta có trăm ngàn cơ hội. Nên ngươi không cần lo lắng.”
Lư Nhã Giang nhất thời thông suốt. Như lời Cao Thịnh Phong, chính trong suy nghĩ của y, lớn lên trong hoàn cảnh vặn vẹo như vậy vài chục năm, tuy rằng bản thân y tự nhận mình là con chó của Cao Thịnh Phong, song nếu nói lòng thật sự không bất bình, sao có thể chứ? Chẳng qua yêu thương y dành cho Cao Thịnh Phong lớn gầp trăm lần hận ý, nên y có thể khoan dung, có thể tha thứ, có thể dâng hiến. Dù là người của Ma Giáo, lòng có trăm ngàn ác cũng sẽ có một điều thiện không thể mất đi.
Dù sao đây cũng là lần đầu Lư Nhã Giang nghe Cao Thịnh Phong nói mấy lời buồn nôn thế này, mặt y nóng bỏng, hận không thể vùi hẳn vào lưng Cao Thịnh Phong. Cao Thịnh Phong cũng tự thấy không quá bình thường, ho nhẹ một tiếng, nói: “Còn nữa, Tả hộ pháp, ngươi cũng đừng quá cuồng vọng, tuy ngươi có được công lực trăm năm, nhưng chưa chắc là đối thủ bản giáo chủ.”
Lư Nhã Giang nhỏ giọng: “Ta không phải đối thủ của giáo chủ, cả đời này ta đánh không lại giáo chủ.”
Cao Thịnh Phong nhéo cái mông căng tròn của y, tiếp bước về trước.
Lúc này, bọn họ cuối cùng đã biết được tầm quan trọng của Yến Liễu. Trong khu rừng chướng khí mù mịt lúc nào cũng u ám không ánh mặt trời, như tên khu rừng là Quái Lâm, có đủ các thể lại cây cối quái lạ, nhưng chính vì mỗi cây quá đặc sắc nên căn bản không nhớ được hết, cứ cảm giác mình đi vòng vòng.
Bọn họ đi được một lúc, Cao Thịnh Phong đột nhiên dừng lại, dựng tai im lặng lắng nghe. Phía trước cách đó không xa có tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân thì người nọ có vẻ bị thương, theo trình độ nội lực hẳn chắc là Yến Liễu!
Cao Thịnh Phong nhất thời mừng rỡ, cõng Lư Nhã Giang tiến lên, quả nhiên thấy Yến Liễu đang tập tễnh đi ở phía trước. Cao Thịnh Phong chạy tới, Lư Nhã Giang phối hợp gỡ xuống một thủ đao, Yến Liễu không kịp thốt lên chữ nào đã ngất đi.
Kế tiếp, hai người đau đầu dòm Yến Liễu đã ngất. Hiện tại đầu óc Yến Liễu toàn ác ý, làm sao có thể thành thật chỉ đường cho bọn họ? Nếu đưa Hổ Uy cho hắn giải độc, vậy khoảng thời gian giải độc chỉ sợ Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang chống đỡ không nổi.
Lư Nhã Giang nhỏ giọng: “Chúng ta thử chia Hổ Uy thành nhiều mảnh?”
Thế là họ lấy Hổ Uy xuống, vừa nhìn thì lắp bắp kinh hãi —— miếng Hổ Uy này lớn nhỏ chỉ tầm móng tay cái, vốn phải là màu vàng nhạt, hiện tại đã xám đi một phần ba. Cao Thịnh Phong nói: “Nơi màu xám chỉ sợ là chướng khí bị hấp thụ, không thể dùng được. Nếu tách ra, ta sợ không đủ dùng.”
Lư Nhã Giang nói: “Vậy phải làm thế nào đây?”
Cao Thịnh Phong suy nghĩ một lúc, “Để ta thử mê hoặc hắn.” Hắn lấy một khối mê hương, nhét dưới lưỡi Yến Liễu. Mê hương này cũng có tác dụng mê hoặc tâm trí, gia tăng gấp bội, Cao Thịnh Phong hy vọng có thể tạm thời áp chế ác ý trong lòng Yến Liễu.
Lát sau, hắn lấy một cây ngân châm, đâm vào huyệt vị sau đầu Yến Liễu. Yến Liễu mơ màng mở mắt, Cao Thịnh Phong hỏi: “Hướng bắc ở đâu?”
Yến Liễu mơ màng chỉ về một hướng.
Cao Thịnh Phong rút châm, Yến Liễu lại ngất đi.
Cao Thịnh Phong đắc ý cười, khoe khoang huơ huơ ngân chân trước mặt Lư Nhã Giang, xong rồi lại khổ não: “Chúng ta đưa hắn đi thế nào đây? Mình hắn thì thôi, lại còn hai tên độc sư nữa.”
Lư Nhã Giang bình tĩnh lấy một sợi dây thừng trong bọc, thắt ở cổ chân Yến Liễu, kéo kéo, Yến Liễu bị y kéo theo sau. Y nói: “Đi thôi.”
Cao Thịnh Phong nhún vai, lần nữa cõng Lư Nhã Giang trên lưng, Lư Nhã Giang nắm dây thừng kéo Yến Liễu tha về trước.
Qua một lúc, bọn họ lại bằng thính lực nhạy cảm tìm được Đỗ Húy và Đạo Mai, không mất bao nhiêu sức lực đã gõ hôn mê hai người, vì hai người này đáng bận tâm hơn, Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang phải trói họ vài vòng, sau đó nắm ba sợi dây trong tay, năm người tiếp tục tiến về phía trước.
Vì không thể rời xa Hổ Uy quá lâu, Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang như hai đứa trẻ song sinh dán chặt nhau. Tới nửa đêm, bọn họ mệt mỏi, không thể không dừng lại nghỉ ngơi, buộc ba tên còn lại vào một thân cây, Lư Nhã Giang lo lắng: “Tối ngủ thế nào đây? Lỡ mà Hổ Uy rời khỏi người, thế thì sáng mai…”
Cao Thịnh Phong nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Nếu không, cột lên chỗ kia của bản giáo chủ, buổi tối đặt vào cơ thể ngươi ngủ được không.”
Lư Nhã Giang câm nín trước chủ ý kinh diễm này của hắn, rốt cuộc nghẹn ra một câu: “Lỡ đâu nửa đêm trượt ra thì sao?”
Cao Thịnh Phong lại nghĩ nghĩ, nói: “Không để nó trượt ra là được thôi.” Không đợi Lư Nhã Giang mở miệng, sờ cằm nói tiếp: “Ầy, lỡ nửa đêm tuột dây, nó ở lại trong cơ thể ngươi luôn không lấy ra được, vậy cũng phiền lắm.”
Lư Nhã Giang giật khóe miệng, “Thôi để ta trói hai chúng ta lại rồi ngủ.”
Thế là Lư Nhã Giang đeo Hổ Uy trước ngực, ôm chặt Cao Thịnh Phong, hông hai người buộc dây, ngực dán ngực, mặt kề mặt mà ngủ. Cao Thịnh Phong siết vòng tay ôm Lư Nhã Giang, ngậm lấy đầu lưỡi chưa lành của y, yêu thương liếm liếm, “Còn đau không?”
Lư Nhã Giang lắc đầu, nhỏ giọng: “Không đau.”
Cao Thịnh Phong miết gáy y, thở dài, “Ngươi đấy… Có đôi khi ta thật muốn biến ngươi thành một con mèo nhỏ, có thể cất trong ngực mang theo khắp nơi.”
Lư Nhã Giang lấy lòng cười, “Ta cũng muốn trở thành một con mèo, có thể lúc nào cũng theo làm bạn bên giáo chủ.”
Lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng xột xoạt, Đỗ Húy tỉnh. Cao Thịnh Phong không thèm liếc nhìn, tay bốc cục đá bắn về phía hắn, đánh thẳng tới huyệt đạo, Đỗ Húy chưa kịp rên lại ngất.
Không bao lâu Lư Nhã Giang đã cuộn tròn ngủ trong lồng ngực Cao Thịnh Phong. Cao Thịnh Phong nhẹ nhàng xoa tóc y, lẩm bẩm: “Ta có ác ý với ngươi?” Nhưng hắn nhìn Lư Nhã Giang cũng chỉ có quyến luyến và yêu thương, nơi nào cảm nhận được nửa phần thù hận ma chướng? Mà ngay cả mối thù nửa cái bánh bao, qua mấy ngày nay đã giảm bớt không còn bao nhiêu.
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ như trước kéo theo ba sợi dây thừng, vì muốn nhanh chóng rời khỏi khu rừng chướng khí này, bọn họ cố gắng đi thật nhanh. Có điều cứ để bọn Đỗ Húy hôn mê mãi cũng không được, Cao Thịnh Phong sợ họ hôn mê lâu quá sẽ không tỉnh lại được nữa nên mỗi ngày cho họ một khoảng thời gian “thả lỏng”, để họ thanh tỉnh lưu thông máu.
Hắn và Lư Nhã Giang lấy toàn bộ vũ khí và thuốc trên người Đỗ Húy, Đạo Mai và Yến Liễu. Bọn họ rất đề phòng hai sư đồ Vạn Ngải Cốc, lột toàn bộ quần áo chỉ để lại cái quần cộc cho hai người. Mặt khác phong bế kinh mạch của ba người, không chừa lại nội lực cho họ. Tới thời gian “thả lòng”, Cao Thịnh Phong ném ba người vào một chỗ, hắn mang Lư Nhã Giang nhảy lên cây đợi, hết thời gian, huyệt đạo ba người được giải, cùng lúc tỉnh lại. Sau đó, Cao Thịnh Phong cắn miếng dưa uống miếng rượu hôn mỹ nhân, nhìn ba tên dưới tàng cây cấu xé nhau.
Ba tên không thể dùng võ, cũng không thể dùng độc, như ba đứa con nít lao vào nhau cào cấu, ngươi một quyền ta một cước, miệng chửi bới liên mồm, trách mắng kể lể không ngừng. Chờ họ đánh đến mặt mũi bầm dập, Cao Thịnh Phong xem chừng thời gian không còn bao nhiêu, hớn hở búng ra ba cục đá đánh ngất xỉu, nhảy xuống cây nói: “Thời gian thông khí kết thúc.” Sau đó trói họ tiếp tục đi.
Cứ thế qua ba bốn ngày, bọn họ rốt cuộc ra khỏi khu rừng chướng khí, tới bờ biển. Vì bảy ngày chưa tới, bọn họ tạm thời không thể tới đảo kế tiếp, phải tiếp tục chờ nơi đây.
Rời khỏi Quái Lâm, Cao Thịnh Phong thử tách khỏi Hổ Uy hít thở vài hơi. Nơi này có gió biển mang theo không khí tươi mát hơn nhiều, lát sau, Cao Thịnh Phong không thấy có gì khó chịu, lúc này mới thở phào.
Bọn họ bắt đầu chữa cho bọn Yến Liễu Đỗ Húy.
Bọn họ áp Hổ Uy lên trán Yến Liễu trước, trơ mắt nhìn khu vực màu xám trên Hổ Uy dần lan tỏa, đợi đến khi màu xám không tăng thêm nữa, bọn họ chuyển Hổ Uy áp lên trán Đỗ Húy, cuối cùng là Đạo Mai. Đợi đến khi Hổ Uy hấp thụ hết chướng khí trong người Đạo Mai thì hoàn toàn biến thành màu xám.
Kế tiếp, bọn họ đợi ba người thanh tỉnh.
Không lâu sau, huyệt đạo ba người tự động giải, lần lượt tỉnh lại. Nhưng sau khi tỉnh, ánh mắt ba người họ nhìn Cao Lư hai người không giống như trước nữa. Tầm mắt Đỗ Húy là độc nhất, hận không thể phóng dao bằng mắt đâm ra trên người bọn họ vài cái lỗ; Đạo Mai thì vừa thẹn vừa giận; đến ngay Yến Liễu cũng viết đầy oán hận lên mặt.
Cao Thịnh Phong ngạc nhiên nói: “Lẽ nào Hổ Uy không có tác dụng với bọn họ?” Cúi đầu nhìn ngọc thạch xám xịt không còn chút ánh sáng trong tay.
Lư Nhã Giang bình tĩnh nói: “Ta đoán không phải thế.” Y bước tới, chắn trước Cao Thịnh Phong, lạnh nhạt dùng hai ba câu giải thích rõ ràng chuyện chướng khí trong rừng mê hoặc tâm trí người.
Đạo Mai kéo Đỗ Húy ra sau, nhỏ giọng giải thích: “Sư phụ, xin lỗi, ta không biết tại sao ta nói những lời đó, đấy không phải lời thật lòng của ta.” Nói xong xoa vết thương trên lưng Đỗ Húy do mình cào ra.
Đỗ Húy đè giữ tay y, nhắm mắt nhớ lại hình ảnh mấy ngày trước ba người bọn họ cởi truồng đánh nhau, nghiến răng cười u ám, “Tiểu Mai, không trách ngươi, Cao huynh Lư huynh, hai người rất có bản lãnh.”
Yến Liễu oán niệm kêu: “Sư phụ…”
Cao Thịnh Phong trợn cặp mắt to vô tội, trông như vô hại cười nói: “Ha ha, ta cũng vì tốt cho các ngươi thôi. Chuyện đã qua không nên nhắc lại. Đến nào, chúng ta bàn bạc xem tiếp theo nên thế nào.”