Lư Nhã Giang mắt điếc tai ngơ trước lời của hắn. Con Xà Vương này quá mức lớn, quá mức đáng sợ, chỉ cần nhìn thấy nó đã cảm thấy kinh hồn bạt vía. Y xông lên không phải vì cậy mạnh, y xông lên vì y không ra tay Cao Thịnh Phong sẽ tới trước. Y sợ con Xà Vương kinh khủng này, sợ Cao Thịnh Phong sẽ thất bại trong tay Xà Vương.
Cao Thịnh Phong cấp tốc đuổi theo, có điều rắn trước mặt hắn rất nhiều, Lư Nhã Giang bỏ vị trí, khu vực hắn cần thủ tăng lên, nếu hắn cũng lao về Xà Vương, ba người phía sau sẽ chết không cần nghi ngờ.
Cao Thịnh Phong sốt ruột tới mức đầu đầy mồ hôi: “Tên ngốc này, trở về, trở về mau!”
Lư Nhã Giang hai tay cầm đao, bổ thẳng vào cổ Xà Vương, một tiếng “Bang” thật lớn, đao Lư Nhã Giang và vảy Xà Vương va chạm mạnh, tia lửa bắn ra bốn phía, tiếp sau đó, Lư Nhã Giang bị bắn bật ra ngoài.
Thân thể y rơi xuống, bên dưới là vô số rắn độc há miệng như bồn máu nghển cổ chờ đợi, tim Cao Thịnh Phong nhảy tới cổ họng, trong lúc nguy cấp, Lư Nhã Gaing xoay người, dùng mũi đao cắm xuống đấy, mượn lực đạp lên một cái đầu mãng xà, bay trở lại phía Xà Vương.
Xà Vương bị y chọc giận, không sợ đao y, lấy cổ làm vũ khí, như dây roi quất về phía y. Lư Nhã Giang kinh hãi, trên không không thể né tránh, bị cổ rắn thô to quất trúng, bay thẳng ra ngoài nện vào một thân cây. Lực nện quá lớn, đại thụ cũng bị y đụng gãy, ầm ầm ngã xuống. Lư Nhã Giang bị thương không nhẹ, đau đớn cuộn người, thân thể co giật, liên tục nhổ ra vài búng máu.
Lúc này Cao Thịnh Phong bất chấp ba người sau lưng, đá một cục đá về phía Xà Vương, hy vọng dụ được nó, để nó tạm quên Lư Nhã Giang.
Thế nhưng Lư Nhã Giang nhanh chóng ôm ngực bò dậy, ở khi Xà Vương đang chú ý Cao Thịnh Phong, y vội vàng vung đao chém tới. Con Xà Vương này ngay cả cái bụng là phần mềm mại nhất ở con rắn bình thường mà nó cũng được bao đầy vảy cứng cáp, đao thương bình thường không thể gây tổn thương tới nó, một đao chém tới, binh khí của Lư Nhã Giang sứt mẻ, Xà Vương lại vẫn như cũ không sứt mẻ miếng nào. Nó phẫn nộ vặn vẹo cơ thể, lại lần nữa quất bay Lư Nhã Giang ra ngoài.
Tục ngữ nói, đánh rắn đánh đốt thứ bảy là vì tim rắn nằm ở đốt thân thứ bảy, nhưng cơ thể Xà Vương quá dài, đốt thứ bảy của nó ở đâu thật sự không xác định chắc chắn được, huống hồ giáp vảy của nó chặn toàn bộ ý tưởng của mọi người, vì vậy chiêu thường dùng đối phó với rắn độc bình thường không áp dụng được lên nó.
Đỗ Húy hét lớn: “Đâm mắt nó!”
Cao Thịnh Phong nói với ba người phía sau: “Tự mình chạy.” Nói xong nhảy vào cuộc chiến, xách đao xông tới. Hắn vừa đi, ngàn vạn rắn độc không còn chướng ngại, ào ào xông tới ba người Yến Liễu, Yến Liễu gào thét: “Mẹ ơi!” Hắn lúc này không dám trổ tài nữa, liếc nhìn đám rắn đông nghịt đã tê cả da đầu, cố gắng che chở Đỗ Húy và Đạo Mai chạy lùi ra sau.
Cao Thịnh Phong nhảy lên đầu Xà Vương, chưa kịp trèo lên tới Xà Vương đã dùng đầu làm roi quất hắn, Cao Thịnh Phong vội chắn đao cản, nhưng chống không nổi lực đạo như ngàn cân của Xà Vương, vẫn bị hất bay ra ngoài, nửa người bên trái nện trúng cây. Hắn đã thương càng thêm thương, cánh tay trái không thể xuất ra tí lực nào, nhưng giờ hắn không có thời gian rảnh quan tâm cánh tay trái của mình về sau có để lại tật vĩnh viễn không nữa, thậm chí mặc kệ đau đơn trên người, đề chân khí, tập trung lực đạo hết về tay phải, lại xông tới. Lúc này Lư Nhã Giang cũng đã thở được một hơi, hai người áp dụng thế tả hữu giáp công với Xà Vương.
Xà Vương chọn đối phó Cao Thịnh Phong trước. Cơ thế nó quét về phía Cao Thịnh Phong, dù Cao Thịnh Phong võ công cao tới đâu cũng không thể linh hoạt né tránh trên không trung, lại bị nện một cú. Nhân lúc này, Lư Nhã Giang leo lên thân rắn, thuận theo vẩy bước nhanh xông lên phần đầu. Xà Vương vặn vẹo đầu muốn hất y xuống, y bám chặt một cái vẩy nhô ra, giơ đao nhắm ngay mắt rắn, cắm mạnh xuống!
“RÍT!!!”
Xà Vương rống giận, cả đảo nhỏ như run chuyển theo. Nó hất đầu lên rồi dập đầu xuống, lắc trái lắc phải, Lư Nhã Giang bị lắc đến mặt mũi trắng bệch, song vẫn sống chết không buông tay, liều mạng cắm thanh đao sâu thêm nữa, sâu thêm chút nữa!
Xà Vương cuộn tròn cơ thể, thân rắn thô to siết chặt Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang không thể không thả cái tay đang bám vảy rắn, hai tay cầm đao, cắn răng cắm thêm xuống. Xà Vương cuộn cả người y vào cơ thể, há miệng cắn chân y. Lư Nhã Giang đau đớn hít vào một hơi, không còn sức lực nhấn đao xuống nữa, nhưng cho dù thế vẫn nắm chặt đao không buông tay.
Xà Vương cuộn chặt cơ thể hơn nữa, lực vặn đã tới mức nghìn cân, sắc mặt Lư Nhã Giang dần tái tím, xương sườn răng rắc kêu vang, thân thể đã muốn bị Xà Vương vặn gãy. Ngay cả vậy y vẫn không buông tay.
Cao Thịnh Phong bị đám rắn độc bên dưới quấn lấy mất không ít thời gian, cuối cùng thoát khỏi bầy rắn, giương mắt thấy thảm trạng của Lư Nhã Giang, nhất thời kinh hãi, sát khí dâng lên, bay vọt tới, leo lên đầu rắn, dùng mười thành công lực, vỗ xuống chuôi đao của Lư Nhã Giang. Phụt một tiếng, thanh đao cắm sâu tận hết vào mắt rắn. Hắn lại lấy đao của mình cắm vào một con mắt khác, cũng xuất toàn lực vỗ xuống cắm tới tận chuôi đao. Xà Vương thả chân Lư Nhã Giang, tức giận gào thét, cơ thể cuộn tròn cũng thả lỏng, Lư Nhã Giang từ giữa không trung rớt xuống. Cao Thịnh Phong vội vàng nhảy tới tiếp được thân thể y, ngã xuống đất.
Xà Vương lắc lư kịch liệt, gào thét rống giận, mặt đất muốn bị nó xé mở. Cơ thể nó đung đưa qua lại, Cao Thịnh Phong ôm chặt cơ thể đã bất tỉnh của Lư Nhã Giang tránh trái tránh phải né không bị nó quất trúng, có thể nói là vô cùng chật vật.
Ước chừng qua một chun trà (tầm 10’), Xà Vương cuối cùng yên tĩnh lại. Chết.
Xà Vương chết, bầy rắn dần dần tản đi, cũng có vài con chưa kịp phản ứng tiếp tục tấn công nhưng bọn chúng đã không còn là thá gì, Cao Thịnh Phong một đao gạt ra mấy con rắn độc, cẩn thận đặt Lư Nhã Giang nằm ngang xuống đất, kiểm tra thương thế y.
Lư Nhã Giang bị thương rất nặng, khắp người đầy những vết thương nhỏ, y bị Xà Vương đánh chính diện mấy lần, lại bị rắn siết, xương sườn gãy bốn cái; chân bị Xà Vương cắn, Cao Thịnh Phong vén ống quần y, vết thương sâu tận xương, miệng vết thương đã ám đen, thối rửa trông thấy, hiển nhiên răng Xà Vương có độc.
Cao Thịnh Phong hoảng trí, la hét, “ĐỖ HÚY!!! RA ĐÂY CHO TA!!!”
Bầy rắn ngừng công kích, Yến Liễu dẫn hai gã độc sư chạy trở về, thấy Lư Nhã Giang nằm dưới đất, Đỗ Húy lập tức xông lên kiểm tra. Hắn thấy vết thương ở cẳng chân Lư Nhã Giang, sắc mặt biến đổi.
Cao Thịnh Phong ôm chặt Lư Nhã Giang, nói không thành câu, “Mau, mau giải độc, mau, mau chữa cho y!”
Đỗ Húy trầm mặc, lấy băng vải cột chặt bắp đùi y, “Độc Xà Vương, ta không có thuốc giải.”
Máu trên mặt Cao Thịnh Phong nháy mắt rút hết. Hắn vừa nôn vừa giận, “Không có thuốc giải là ý gì?! Nếu y chết, các ngươi cũng đừng hòng sống!”
Đỗ Húy nhíu mày, “Xà Vương chỉ từng được nhắc tới trong sách, nhưng chưa ai ghi chép độc tính của nó, chắc hẳn người đánh với nó đã chết hết. Ta không biết độc tính Xà Vương thế nào, lúc này chỉ có thể còn nước còn tát. Ngươi lấy mật Xà Vương tới, hòa với máu nó, lấy độc trị độc. Còn lại, chỉ có thể mặc cho số phận.”
Cao Thịnh Phong không nhiều lời, nhẹ nhàng buông Lư Nhã Giang, xách đao xông tới chém lên thân rắn. Vảy rắn rất rắn chắn, nhưng hắn chém theo chiều ngược vảy, rất nhanh một lớp vảy bị cạo đi, đâm vào thân rắn, lấy ra được cục mật lớn chừng đầu người, ném cho Đỗ Húy, lấy chén nhỏ từ Đỗ Húy hứng đầy một chén máu về.
Đỗ Húy thao tác hai tay cực nhanh, tách dịch mật trộn cùng máu rắn, vì hai thứ này đều là vật tính nhiệt, hắn cho thêm vài vị thuốc xua nhiệt, sau đó nâng đầu Lư Nhã Giang cần thận cho y uống vào. Đạo Mai cũng tiến tới, Đỗ Húy nói: “Ngươi xử lý vết thương ở chân cho y.” Lúc này Đạo Mai không phản đối, nhanh chóng lấy ra thuốc chữa thương, lại lấy con Hà La Ngư đã được ướp muối dằm nát trộn cùng thuốc rồi đắp lên vết thương trên chân Lư Nhã Giang. Hà La Như có hiệu quả chữa mụn nhọt thối rữa, không bao lâu, chân Lư Nhã Giang không thối rửa nữa.
Lư Nhã Giang ăn vào mật và máu rắn, Đỗ Húy bắt đầu xử lý các vết thương khác trên người y. Hắn nối xương sườn bị gãy trước, sau đó xử lý nơi khác. Lúc này hắn mới phát hiện cách tay trái Cao Thịnh Phong rủ xuống một cách mất tự nhiên, đang run run liên tục, “Cánh tay của ngươi, để ta xem thử.”
Cao Thịnh Phong chỉ nhìn chằm chằm Lư Nhã Giang, “Ta không có gì đáng ngại.”
Thế nhưng mật và máu rắn Lư Nhã Giang đã ăn rồi, Đỗ Húy cũng bất lực, đến tột cùng có tỉnh hay không chỉ đành xem ý ông trời. Hắn bước qua, kiểm tra cánh tay Cao Thịnh Phong, nhíu chặt hai đầu lông mày, dừng một chút, nói: “Ta giúp người chữa, nhưng sau khi cố định, cánh tay này của ngươi cần dưỡng ít nhất ba tháng, trong lúc đó không thể dùng binh khí, thế mới khỏi được.”
Cao Thịnh Phong vẫn nhìn chằm chằm Lư Nhã Giang, “Không sao.”
Đỗ Húy thở dài, đứng dậy tìm nhánh cây thích hợp làm vật cố định.
Trong đám người, chỉ mình Yến Liễu không biết có thể làm gì, tự hắn một mình một cõi. Hắn ngồi chồm hổm dưới đất, ngẩn ngơ lật lật đống xác rắn đầy đất. Không biết qua bao lâu, hắn tìm được một con rắn màu xanh lam. Con rắn này trông rất đặc biệt, Yến Liễu nhận ra nó, đây là con rắn chính tay hắn chém chết. Khi đó nó bị thuốc của Đỗ Húy ảnh hưởng mà cực kỳ đau đớn, cơ thể co giật liên tục nhưng vẫn bò đến gần họ, chậm chập mở miệng muốn cắn họ, bị Yến Liễu một kiếm đâm ngay đốt thứ bảy mà chết.
Yến Liễu khẽ thở dài, “Sao mày ngu thế hả? Rõ ràng đau như thế lại không chịu lùi bước, vẫn nghe lệnh Xà Vương. Tại sao vậy? Mệnh lệnh không nên nghe thì phải từ chối chứ, rắn ngu.”
Lúc này, Lư Nhã Giang đột nhiên đau đớn rên rỉ, thân thể bắt đầu co giật. Cao Thịnh Phong lập tức nhào tới, song xương sườn Lư Nhã Giang vừa được nối, hắn không dám chạm vào y, chỉ đành nắm tay y, liên tục gọi tên y: “Nhã Giang, Nhã Giang! Ngươi tỉnh lại!”
Thân thể Lư Nhã Giang nóng bỏng, Cao Thịnh Phong nắm tay y mà như cầm khối sắt hơ lửa. Mặt y cũng đỏ bừng, đau đớn la hét, co giật, Cao Thịnh Phong không biết phải làm sao, quát Đỗ Húy: “Ngươi mau tới chữa cho y!”
Đỗ Húy hiển nhiên không nắm trong tay được chút phần chắc chắn nào, mặt mày trắng bệch, khẽ lắc đầu: “Ta không biết phải làm sao. Nhưng y phản ứng thế này chứng tỏ mật và máu rắn có tác dụng, có lẽ y có thể qua khỏi.”
Lư Nhã Giang đau đớn lăn trên đất nhưng vẫn không tỉnh. Thân thể y nóng như thiêu đốt, Cao Thịnh Phong lấy túi nước đổ hết nước lên người y. Nước vừa chạm vào da Lư Nhã Giang đã hóa thành hơi trắng bốc lên.
Lư Nhã Giang lẩm bẩm: “Đau, đau quá, nóng quá.”
Cao Thịnh Phong đè lên người không cho y lộn xộn, mặt dán trán thì thầm: “Tả hộ pháp, bản giáo chủ ra lệnh cho ngươi không được đau nhức, mau tỉnh lại.”
Lư Nhã Giang nức nở kêu lên: “Giáo chủ, giáo chủ.”
Cao Thịnh Phong: “Ta đây.”
Lư Nhã Giang đau muốn lật người lại bị Cao Thịnh Phong đè không nhúc nhích được, chỉ có khóc để giải tỏa. Nước mắt vừa chảy ra lập tức bốc hơi. Y liên tục lẩm bẩm: “Giáo chủ, giáo chủ.”
Mỗi một tiếng y gọi, Cao Thịnh Phong sẽ đáp lại: “Ta đây.”
Giằng co mãi như thế đến chừng nửa canh giờ, Lư Nhã Giang cuối cùng không vùng vẫy nữa. Y chậm rãi mở đôi mắt đục ngầu, Cao Thịnh Phong vui mừng quá dỗi, nhào tới nâng mặt y, “Nhã Giang, ngươi tỉnh rồi.” Thân thể Lư Nhã Giang vẫn nóng sốt nhưng Cao Thịnh Phong không cảm giác được, vì hắn cũng đã bị Lư Nhã Giang hấp nóng.
Lư Nhã Giang thoi thóp: “Giáo chủ, ta sắp chết.”
Cao Thịnh Phong lắc đầu nguầy nguậy: “Không, ngươi sẽ không chết, bản giáo chủ không cho phép ngươi chết.”
Lư Nhã Giang nhắm mắt, khó chịu rên một tiếng rồi từ từ mở mắt. Y không vùng vẫy nữa, cũng không phải hết đau mà thực tế là toàn thân y đã đau như bị cắn xé, chẳng quả y không còn sức mà giãy nữa thôi.
Y khó khăn nhả từ chữ: “Giáo chủ, ta, không chịu nổi, nữa. Ngươi, cho ta, nhìn mặt, mặt của ngươi. Tới, cầu Nại Hà, ta đợi ngươi, sẽ không, không nhầm người.”
Cao Thịnh Phong lặng đi, nhắm mắt, giọng run run: “Không, ngươi cố chịu đựng, về Xuất Tụ Sơn rồi mỗi ngày ngươi có thể thấy người ngươi muốn nhìn.”
Lư Nhã Giang kiên trì: “Ta, muốn, nhìn ngươi.”
Yến Liễu sắp khóc rồi: “Y sắp không qua khỏi rồi, ngươi cố cấp gì nữa, mau cho y nhìn mặt thật của ngươi!”
Cao Thịnh Phong hung ác liếc hắn: “Y sẽ không chết.” Nhưng hắn không đành lòng từ chối Lư Nhã Giang nữa, run rẩy rời đi, nhặt bọc đồ của mình, lấy ra một cái gương đồng nhỏ cùng ít bột nhão, bắt đầu đắp lên mặt.
Yến Liễu thấy hắn không xóa mà còn đắp thêm, không khỏi cả kinh, “Ngươi làm gì vậy, y muốn nhìn là…”
Cao Thịnh Phong búng ngón táy, một tảng bột nhão đập trúng huyệt đạo của Yến Liễu, Yến Liễu nhất thời cương cứng.
Tay trái Cao Thịnh Phong không thể sử dụng, tay phải run run, bắt đầu các bước hóa trang quen thuộc, song lại đắp nặn lung tung, mắt một to một nhỏ, mũi lệch một bên, cằm cũng chẻ ngọn. Nhưng hắn không có tâm tư chỉnh sửa, bôi đại khái rồi bước về bên người Lư Nhã Giang, cầm tay y dịu dàng nói: “Nhã Giang.”
Lư Nhã Giang yếu ớt mở mắt, hơn nửa ngày mới lấy được tiêu cự, thấy rõ mặt Cao Thịnh Phong, giật mình sửng sốt: “Đây, đây là mặt, mặt thật của ngươi?”
Cao Thịnh Phong không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi không vui sao?”
Khóe mắt Lư Nhã Giang dẫn theo một nụ cười khổ, cố sức nâng tay, sờ mặt Cao Thịnh Phong, y muốn móc đồ trên mặt Cao Thịnh Phong ra nhưng tay vô lực mà trượt xuống.
Y kiên trì hỏi: “Đây, có thật sự là, mặt của ngươi?”
Cao Thịnh Phong mím môi không nói.
Chỉ thế thôi Lư Nhã Giang đã hiểu rõ.
Cao Thịnh Phong đổi giọng, dùng giọng của Hàn Sinh nói: “Tả hộ pháp, ta là Cao Thịnh Phong, ta là giáo chủ Thiên Ninh Giáo, không phải Trường Anh Thương của ngươi. Nếu ngươi muốn gặp hắn thì cố chống đỡ, trở về Xuất Tụ Sơn. Hắn đang ở Quan Vân Phong, ngươi sống trở về, ta sẽ chuyển ngươi tới Quan Vân Phong, cho ngươi và hắn ở bên nhau. Ta biết, câu chuyện trong đó, ngươi hẳn thấy khó hiểu, chính ta hiện tại nghĩ lại cũng thấy đầy kỳ dị. Ngươi khỏe lại, ta sẽ nói tất cả cho ngươi, vì sao ta không phải Trường Anh Thương.”
Lư Nhã Giang cười không ra tiếng, cười được một chút thì bị cơn ho lấn át. Y hấp hối ho một lúc, khó khăn mà hít được một hơn, “Ta, thật không hiểu, tại làm sao, ta không hiểu, hay, ngươi không hiểu. Giáo chủ, Thịnh Phong, ta sẽ không chết, ta nhất định, không thể chết, ta muốn, nghe lời giải thích của ngươi, cũng muốn cho ngươi, một lời giải thích.