Vì vậy trong đại đường khách điếm diễn ra một màn thế này ——
“Cao công tử, ngươi đói không? Ta lấy thêm cho ngươi một cái bánh hoa cúc nhé?”
“Hừ.”
“Cao công tử, ngươi khát không? Ta rót cho ngươi một chén trà hoa cúc nhé?”
“Hừ.”
“Cao công tử, ngươi ăn xong chưa? Chúng ta cùng nhau đi nghe ngóng tin tức nhé.”
“Hừ.”
“Cao công tử, ngươi ‘hừ’ là đồng ý phải không?”
“Hừ.”
“Vậy Cao công tử có thích ta không?”
“…!!!” Lư Nhã Giang đập bàn, Hàn Sính vội vàng cười bồi lui về sau: “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi nghe ngóng tin tức.”
Ra khỏi khách điếm, Lư Nhã Giang như cũ vẫn trưng bộ mặt đen thui. Khí lạnh tỏa ra từ người y khiến xung quanh không ai dám đến gần, cả Hàn Sính nhắm mắt theo đằng sau cũng thường thường xoa cánh tay lạnh nổi da gà.
Nhưng cố tình lại có một tên không có mắt tiếp cận y —— một tên bán hàng rong mắt lé mũi lệch đang chào hàng giữa đường, không biết có phải do cặp mắt bị lé mà tầm nhìn kém hay không, không nhìn ra không nên trêu chọc Lư Nhã Giang, khắp nơi kéo tay áo người qua đường chào mời bánh hoa cúc của mình, đương nhiên cũng kéo Lư Nhã Giang: “Khách quan khách quan, mua một miếng đi.”
Gã chưa đụng tới tay áo Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang đã vung tay thối lui, mặt đen như đáy nồi. Tên bán hàng rong này tàn tật bẩm sinh, tướng mạo cực kỳ xấu xí, hai mắt trừ lé, trên mí mắt phải còn lồi ra một khối thịt, mũi tẹt, môi sứt làm ba, nguyên khuôn mặt vô cùng bẩn, nhìn qua là biết mấy ngày không tắm rửa. Bánh hoa cúc trong túi gã cũng không tệ, lớp vỏ óng ánh, dậy mùi, thật lòng mà nói, món bánh này nếu lấy ra sẽ khiến người ta hạ đũa muốn dùng ngay, nhưng khi nhìn mặt người bán, liên tưởng một chút, không dám ăn nữa.
Hàn Sính thấy gã đáng thương, đang định lấy ít bạc vụn cho gã, không ngờ Lư Nhã Giang đột nhiên từ trong gùi rút ra nhuyễn kiếm, cổ tay xoay động, thân kiếm thoát vỏ, lập tức bổ tới tên bán hàng rong. Hàn Sính giật mình, cuống quýt xông tới lấy gùi sách làm vũ khí, vừa cản, vừa tiếp, vừa che, nhanh chóng dùng gùi bao lấy thân kiếm, thấp giọng trách: “Ngươi làm gì vậy! Kiếm của ngươi nếu bị người khác nhìn thấy chúng ta sẽ gặp phiền phức!”
Lư Nhã Giang lạnh lùng liếc Hàn Sính, thu kiếm vào vỏ, mặt không biểu tình nói: “Gã làm dơ quần áo ta, ta muốn chặt tay gã.”
Thực tế tên bán hàng rong kia cũng chưa đụng tới Lư Nhã Giang, chỉ là y tâm tình cực kém nên giận lây sang gã. Thuở nhỏ y ở Xuất Tụ Sơn đã dưỡng thành tính nết này, kẻ mạnh có quyền, tình cảm và tâm tính của y cũng đơn giản thẳng thắng hơn người khác.
Hàn Sính nói: “Gã chỉ muốn buôn bán kiếm sống, ngươi tha cho gã lần này. Ta không thể để ngươi đả thương người trước mắt ta, ta sợ máu.”
Lư Nhã Giang thu kiếm, đen mặt đi tiếp.
Hàn Sính đánh giá tên bán hàng rong bị Lư Nhã Giang dọa sợ kia, chợt nảy ra ý nghĩ, cẩn thận quan sát tướng mạo gã một phen, khóe miệng cong lên, từ lồng ngực lấy ra một thỏi bạc đưa cho gã: “Ta thay người nọ xin lỗi ngươi.” Dứt lời vội vội vàng vàng đuổi theo Lư Nhã Giang.
Hàn Sính cùng Lư Nhã Giang đi chuyến này, trực tiếp tới bái phỏng Kim Thiền Kiếm Lưu Viễn Thông. Ngoài cổng Lưu Viễn Thông người ngựa tấp nập, đều là nhân sĩ võ lâm tới bái phỏng ông, nhưng ông đóng cửa từ chối tiếp khách, không gặp ai, ngay cả đại đệ tử phái Võ Đang cũng bị ngăn ngoài cổng, không chừa chút mặt mũi nào.
Lư Nhã Giang: “Đóng cửa? Hừ, chúng ta đánh vào!”
Hàn Sính cười khổ: “Cao công tử ngươi có thể đừng cứ thô bạo vậy không, nơi này nhiều người, ngươi bại lộ thân phận sẽ rất phiền!”
Lư Nhã Giang nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Hàn Sính nói: “Theo ta.”
Hắn dẫn Lư Nhã Giang quẹo trái rẻ phải đi tới sau phủ, trèo tường vào trong, một đường thẳng tới chủ ngọa, trong chủ ngọa đột nhiên truyền ra một âm thanh rõ to: “Nhị vị mời trở về, chuyện các ngươi yêu cầu, thứ lão hủ không thể đáp ứng.” Âm thanh như chuông đồng, có thể thấy được người nói có nội lực thâm hậu.
Hàn Sính cất giọng: “Kim Thiền Kiếm tiền bối, tiểu chất có một số việc muốn thỉnh giáo, xin gặp mặt trò chuyện.”
Chỉ nghe phật một tiếng, cửa phòng bật mở, nhưng Lưu Viễn Thông không lộ diện, trong phòng tối om không thấy bóng người. Lúc này từ bên trong đột nhiên bay ra một thanh kiếm, như có mắt đâm thẳng tới Hàn Sính, Hàn Sính mỉm cười, từ trong gùi sách lấy ra một cái —— cuốc (nhặt ven đường hồi sáng), phịch một tiếng ngăn thanh kiếm đang bay tới. Kiếm kia không rơi xuống đất mà lùi ra sau rồi tiếp tục chém tới, cứ như có một bàn tay vô hình thao túng nó.
Lư Nhã Giang mới đầu thật sự kinh ngạc, khi tập trung nhìn mới phát hiện trên thân kiếm quấn vài sợi tơ kim thiền rất nhỏ, mảnh tới mức mắt người khó có thể thấy được, chỉ khi ánh mặt trời chiếu tới ánh xạ mới lộ ra một chút. Lưu Viễn Thông có lẽ dùng những sợi tơ kim thiền này thao túng kiếm.
Hàn Sính không chút hoang mang, kiếm phong công tới, hắn vung cuốc ưu nhã xuất một chiêu đã cải biến từ Phiêu Tuyết Xuyên Vân Kiếm Pháp, liên tiếp bức lui thanh kiếm kia. Lư Nhã Giang phát hiện vật gì Hàn Sính cũng có thể lấy làm vũ khí, tin tưởng cho dù đưa hắn một người hắn cũng có thể ôm ngang người đó xem như kiếm mà sử dụng, hơn nữa chiêu thức sau khi được hắn cải biến xuất thần nhập hóa, phi thường thích ứng vũ khí trong tay.
Kiếm đột nhiên thu về, người trong phòng lạnh giọng nói: “Ngươi đến tột cùng là ai?”
Hàn Sính mỉm cười: “Tiền bối ra gặp mặt một lần, không phải sẽ biết sao?”
Chốc lát sau, một người từ trong nhà đi ra. Người nọ chừng năm mươi, tinh thần rất tốt, vẻ mặt uy nghiêm, đeo một bao tay chế tạo từ tơ kim thiền. Ánh mặt đầu tiên của ông đặt lên người Lư Nhã Giang mặc thanh sam, sắc mặt chợt đại biến, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, bộ dáng rất kinh khủng, miệng mở rộng như muốn nói gì đó, rồi lại không có âm thanh nào thoát ra khỏi miệng.
Hàn Sính cười nói: “Kim Thiền Kiếm tiền bối, thứ vãn bối vừa rồi thất lễ.”
Ánh mắt Lưu Viễn Thông lúc này mới chuyển tới người Hàn Sính, đầu tiên là đảo qua mặt hắn, tầm mắt dời xuống, đến khi thấy miếng ngọc bội khắc chữ “Hàn” bên hông hắn liền cả kinh, nâng mắt lên nhìn chằm chằm Hàn Sính: “Ngươi! Vừa rồi là ngươi đánh với ta, ngươi đến tột cùng là ai?!” Mắt qua lại giữa Hàn Sính và Lư Nhã Giang.
Hàn Sính không nhanh không chậm nói: “Tại hạ Hàn Sính, gia phụ Hàn Giang. Không biết tiền bối còn nhớ. ‘Thanh Y Sinh’ Hàn Giang hai mươi năm trước?”
.