Qua 12 giờ, giảng đường yên tĩnh chỉ còn lại năm người.
Thương Trọng Lệ bảo vệ Sở Nhuế, Đường Kiền giúp đỡ cô gái duy nhất trong nhóm người vào trong.
"Tôi nói này, cô vào đây làm gì? Tụi tôi cũng đâu nói giỡn đâu, lỡ như gặp chuyện thì sao?"
Đường Kiền lải nhải, Trần Phương Dĩnh nhịn không được mà ngắt lời: "Tôi cũng không đến đây để chơi, tôi cũng có thể giúp sức mà!"
Đường Kiền ái ngại: "Tôi cũng không có trách cô, nhưng cô là phụ nữ, tôi sợ cô xảy ra chuyện."
"Cậu bảo vệ tôi là được rồi!"
Trần Phương Dĩnh tín nhiệm mình khiến Đường Kiền vô cùng hưởng thụ, cậu vỗ vỗ ngực bảo đảm: "Cũng đúng nhỉ... Cô yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả."
La Lịch ở bên cạnh liếc nhìn Trần Phương Dĩnh, từ hôm qua đến nay, vẻ mặt của cậu như bị người khác thiếu nợ mấy chục triệu, ai cũng nhận ra được. Thương Trọng Lệ nhìn nhìn, chỉ có Đường Kiền thiếu tinh tế không hề phát hiện ra, điều này càng khiến cho La Lịch bức bối hơn.
Sở Nhuế dẫn đường, năm người đi vào từ cửa bên trái của hành lang để đến phòng thí nghiệm.
Đường Kiền cầm bát quái trong tay, thấy nó xảy ra biến hóa, Trần Phương Dĩnh ngạc nhiên hỏi: "Nó biết cảm ứng à?"
Đường Kiền có chút khoe khoang: "Đúng thế, đây là bát quái, rất lợi hại nha."
"Cậu là đạo sĩ ư?" Trần Phương Dĩnh tò mò.
"Có thể nói như vậy."
"Quỷ sẽ sợ bát quái của cậu sao?"
Đường Kiền đáp: "Tất nhiên rồi."
Trần Phương Dĩnh như suy tư gì đó, gật gật đầu, cô ngẩng đầu lên liền nhận thấy ánh mắt tối tăm của La Lịch nhìn mình bèn trốn phía sau Đường Kiền theo bản năng, trong lòng chửi thầm không thôi. Cô có thể nhận ra La Lịch không thích mình nhưng không hiểu lý do vì sao, xét theo lẽ thường thì cô chẳng làm gì gây thù chuốc oán với đối phương.
Bọn họ đi theo Sở Nhuế vào phía sau phòng thí nghiệm.
Cuối hành lang thổi đến một trận cuồng phong, Trần Phương Dĩnh rùng mình.
Cuối đường tối tăm, có thể nghe thấy tiếng nước nhiễu mơ hồ.
"Bên trong có gì vậy?"
Sở Nhuế lắng nghe, cẩn thận nhớ lại tiết học buổi sáng: "Bên trong hình như cũng có một phòng thí nghiệm."
"Chúng ta không cần tách ra, cứ cẩn thận từng bước là được." Thương Trọng Lệ đề nghị.
"Được được." Có một cô gái ở đây, Đường Kiền ngượng ngùng vì có chút sợ hãi, cậu giả bộ ho khan một chút: "Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi cũng có thể bảo vệ mọi người." Nói xong lại có thêm một trận gió lạnh ùa đến, quét qua sau cổ Đường Kiền.
Từ khi vào tòa nhà này, Đường Kiền thấy bát quái của mình có gì đó không đúng, bát quái luôn ở bên cạnh cậu từ nhỏ có chút không an phận, cậu có thể cảm nhận rất rõ, điều này khiến cậu có chút bất an.
Hàng cây bao bọc tòa nhà thí nghiệm lay động theo cơn gió.
Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn.
Những bức tường trắng cũ kỹ và hàng cây xum xuê, bầu trời tối đen, ngôi trường như ẩn như hiện.
Cảnh tượng trước mắt dường như thật quen thuộc, Sở Nhuế nghi hoặc hơi nhíu mày.
Giây tiếp theo, Sở Nhuế cau mày, Thương Trọng Lệ chú ý ngay: "Anh sao vậy?"
Sở Nhuế đột ngột túm lấy tay áo cậu. Thương Trọng Lệ nhìn đầu ngón tay anh đang phát run, nắm lấy tay anh.
"Không đúng, không đúng."
"Cái gì không đúng?" Trần Phương Dĩnh nhô đầu ra hỏi.
Sở Nhuế lắc đầu: "Nơi này là nơi chúng ta đến khi trước." Anh nhìn Thương Trọng Lệ, cậu hiểu ngay lời anh nói, nhìn quanh bốn phía, cũng có chút không tin được.
"Anh nói đây là giảng đường chỗ Ly Việt học? Nhưng vị trí không đúng mà?"
Trường học có ba khu giảng đường, xây thành hình tam giác, tuy trong sân trường có nhiều sự thay đổi lớn nhưng vị trí của ba tòa nhà này luôn được giữ nguyên, không thể nào lệch lạc như thế. Thương Trọng Lệ nhớ khi đó bọn họ vào trường học liền đến tòa nhà đầu tiên, chính là vị trí mà họ vừa bước vào từ hướng đông bắc của tòa nhà thí nghiệm. Sao lại như vậy?
Sở Nhuế chỉ tay về phía bức tường trắng đối diện: "Cậu nhìn kìa, từ đây có thể nhìn thấy tòa nhà đó, khi đó tôi cũng thấy nó, chỉ là vị trí khác nhau, bên này đi về phía tây bắc sẽ đến sân thể dục, khi chúng ta vừa vào phó bản cũng đã ở sân thể dục, sau đó thì các tòa nhà ở đối diện sẽ xếp thành hình tam giác."
"Đúng vậy, lúc đó chúng ta vào trường cũng thấy các tòa nhà xây thành hình tam giác."
"Không đúng, tôi đoán lúc đó sân thể dục có lẽ ở phía đông của ngôi trường."
Thương Trọng Lệ trợn mắt: "Có nghĩa là cổng chính của trường học thay đổi, từ cổng phía nam đổi thành cổng phía đông? A Nhuế, ý anh là vậy đúng không?"
"Đúng vậy, chính nó, vị trí của những tòa giảng đường và sân thể dục không thể thay đổi, chỉ có cổng chính là thay đổi, mười năm trôi qua, tòa nhà thí nghiệm đổi thành giảng đường, ra là tòa nhà bên trái đổi thành nhà ăn, cho nên từ góc nhìn của chúng ta thì hình dạng tam giác vẫn giữ nguyên.
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ thảo luận với nhau, ba người còn lại như lọt vào sương mù.
"Chúng ta đi vào trước đã." Đường Kiền nói, tiêu bản trưng bày trên hành lang quá ghê rợn, còn có những bức tường loang lổ, bầu không khí khϊếp đảm không thôi, cậu vốn sợ quỷ, ở chỗ này quá lâu bát quái rung không ngừng.
Thương Trọng Lệ nhìn Sở Nhuế.
Sở Nhuế: "Vào trước đã."
Đường Kiền: "...?" Sở Nhuế vừa nói vào liền vào, còn tôi thì sao?
Cậu trợn trắng mắt, bĩu môi.
Tú ân tú ái, trời đất không dung!
***
Sau khi vào phòng thí nghiệm, đại não của Sở Nhuế vẫn luôn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ. Mùi formalin còn nồng hơn cả buổi sáng, điều này khiến anh rất khổ sở.
Phòng thí nghiệm vào buổi tối vẫn có thể nhìn thấy một vài tiêu bản cũ kỹ trên tường, quỷ dị vô cùng, vừa nhìn thấy, Trần Phương Dĩnh liền có ảo giác chúng vẫn còn sống.
"Trời ơi!" Lần đầu tiên Trần Phương Dĩnh đến một nơi như thế này, sợ tới mức run bần bật, đi một đường lại thấy một cái đầu rắn, xoay đầu lại thấy một con thằn lằn, chúng còn xuất hiện trong bóng tối mờ mịt, điều này đã khiêu chiến cực hạn của cô.
"Thùng chứa xác ở đó." Sở Nhuế chỉ tay vào một cái thùng kín được dựng trong góc tường: "Ở đó."
Lấy đồ dụng mở thùng chứa ra, mùi formalin xộc thẳng lên khoang mũi.
"F*ck!" Đường Kiền nhịn không được mà chửi tục: "Mùi gớm quá!"
Bật đèn pin, nước trong thùng đục ngầu, có vài sinh vật phù du và tóc của ai đó nổi lềnh phềnh. Sở Nhuế mờ mắt, chớp chớp mắt để lấy lại tiêu cự, quan sát kỹ, móc sắt thò vào trong đụng vào một thi thể: "Chỉ có một." Anh muốn vớt thi thể lên, người ở bên cạnh liền bày ra vẻ mặt như lâm vào đại dịch.
"Anh... Anh tính làm gì?" Trần Phương Dĩnh bịt chặt mũi và miệng hỏi.
"Vớt lên nhìn." Sở Nhuế bình tĩnh nói.
Đường Kiền cảm thấy mắc ói: "Sở Nhuế, anh giỏi thật đó, gan hơn nhiều rồi, thứ này mà anh cũng dám chạm vào."
Đường Kiền nói xong thì Sở Nhuế sửng sốt một chút. Đầu óc chợt thanh tỉnh hơn nhiều, mùi formalin trần ngập trong mũi miệng, Sở Nhuế ho khan kịch liệt, lại thấy tay mình đang cầm móc sắt câu thi thể lên, cả người anh phát run.
"Anh ổn không?" Thương Trọng Lệ cầm lấy móc sắt từ tay anh, ôm lấy bờ vai anh, phát hiện anh đang run bần bật.
Đây mới đúng là Sở Nhuế của ngày thường. Ánh mắt Thương Trọng Lệ không khỏi sâu hơn.
Sở Nhuế đè tay mình lại: "Không... Không sao."
Trong nháy mắt, anh cảm giác anh vẫn là anh, lại không phải là anh. Trái tim truyền đến rung động quen thuộc, thân thể lại chịu đựng sự khϊếp đảm quen thuộc, âm thanh bên tai vang lên cũng đặc biệt rõ ràng.
"Tỏng... Tỏng..."
Sở Nhuế chấn động, đặt tay lên miệng ý bảo mọi người yên lặng: "Nghe kìa!"
"Tỏng... Tỏng..."
Gương mặt của Đường Kiền trở nên tái nhợt, hai mắt mở to, ngơ ngác nhìn chằm chằm xuống mặt đất không dám ngẩng đầu nhìn. La Lịch đứng trước mặt cậu, hai mắt Đường Kiền khô khốc nhìn chằm chằm vào ống quần của La Lịch.
"Đừng sợ." Cậu nghe thấy La Lịch nói như vậy với mình.
Sắc mặt của Trần Phương Dĩnh cũng thay đổi.
Mọi người đều có thể nghe thấy thứ đó.