Edit: jena
Trời đã sáng.
Tốc độ sáng rất nhanh, Sở Nhuế xem điện thoại, chỉ mới có ba tiếng trôi qua.
Bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào.
Tiết Lâm Tuyền mở cửa đầu tiên, đi ra ngoài cũng không nói một tiếng.
Trương Duệ thấy thế thì liếc mắt sang Thương Trọng Lệ.
"Thần tiên, tôi đi theo cậu nhé!" Trương Duệ nhanh tay lẹ mắt tiến tới chỗ Thương Trọng Lệ, tốc độ của Thương Trọng Lệ lại nhanh hơn gã rất nhiều, vọt sang một bên, thuận chân đá gã xuống đất.
"Ai da ai da..."
"Cách xa tôi một chút." Thương Trọng Lệ không khách khí nói, sau đó ngoắc tay với Sở Nhuế: "Theo tôi."
Sở Nhuế chửi thầm: Làm như gọi chó...!Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng anh vẫn không nói gì mà đi theo.
Trương Duệ vội vàng bò dậy, người đã đi xa, gã lại chạy tới chỗ Triệu Tử và La Lịch.
Triệu Tử cũng mạnh, có thể bảo vệ gã.
Triệu Tử liếc mắt một cái, thẳng tay ra đòn: "Cút."
Trương Duệ ha hả cười, trong lòng lại vô cùng khinh thường.
Còn chẳng phải chỉ có một chút bản lĩnh thôi ư, có gì mà đặc biệt hơn người chứ? Ở bên ngoài gã có thể mướn 17, 18 người mạnh như vậy bảo vệ mình! Hừ hừ! Ra khỏi trò chơi rồi xem gã thu thập con đàn bà này như thế nào!
Các cung nữ vẫn bận rộn với công việc của mình.
Phi tần trong hậu cung cũng ngồi trước gương trang điểm, giống như hoàn toàn không hề có gì xảy ra ba tiếng trước.
Sở Nhuế cẩn thận quan sát một chút, vừa rồi ở trong sân, anh đếm thấy thiếu mất một đứa trẻ.
Anh như lâm vào đại dịch, lùi về sau một bước, đụng phải Thương Trọng Lệ.
"Chậc..." Thương Trọng Lệ bị đầu của anh đụng phải cằm, nâng cằm liếc mắt: "Sao vậy?"
Sở Nhuế thấp giọng nói: "Những người này đều là vật quái vào buổi tối."
"Hả?" Thương Trọng Lệ quét mắt nhìn một vòng xung quanh, toàn thân thả lỏng, hai mắt khép hờ, Sở Nhuế tò mò cậu đang làm gì.
Nghe nói cách hô hấp của Đạo gia rất đặc biệt, có thể kéo dài tuổi thọ, không biết Thương Trọng Lệ có áp dụng cách hô hấp này không?
Thương Trọng Lệ mở mắt, nhìn quanh: "Những người này không phải quái vật."
Sở Nhuế nhíu mày: "Không có khả năng?" Nếu những người này không phải quái vật thì làm sao giải thích được những bộ trang phục của cung nữ trên người quái vật là từ đâu ra?
"Anh đừng suy nghĩ miên man, có lẽ ở đây sáng và tối là hai thế giới khác nhau, chỉ cần là ban ngày thì sẽ không có quái vật xuất hiện."
Anh vẫn tin tưởng suy nghĩ của mình.
Nếu Thương Trọng Lệ đã nói vậy thì anh cũng không nói thêm nữa, chỉ cảnh giác ở trong lòng.
"Tỷ tỷ, đây là tranh đại nhân Mao vẽ Vương Tường."
"Sao lại ở chỗ muội?"
Hai cô gái đang ngồi dưới mái hiên và nói chuyện với một người đàn ông quay lưng về phía họ.
Trang phục của người đàn ông trông rất quen thuộc, và một trong hai cung nữ kia đang cầm một bức chân dung mỹ nhân.
Sở Nhuế: "Họ đang nói về Vương Tường."
Thương Trọng Lệ: "...?"
Sở Nhuế: "Cậu không biết?"
Thương Trọng Lệ hơi bất đắc dĩ: "Ai...!ai nói tôi không biết, tranh Hán Cung Xuân Hiểu, ai mà chẳng biết." Vương Tường gì? Vương Tường là ai?
"Chúng ta đến xem đi." Sở Nhuế nói, đi về phía mái hiên, Thương Trọng Lệ thấy thế thì đuổi theo: "Bức tranh..."
Hai cung nữ nhìn thấy họ thì chạy nhanh đến hành lễ: "Công tử hỏi bức họa này? Là đại nhân Mao vẽ cho Vương Tường, chúng nô thấy đẹp, đại nhân Mao cho chúng nô xem, cũng không phải do chúng nô trộm."
Sở Nhuế nhìn bức tranh, hiểu ra gì đó, anh cười với cung nữ: "Vẽ rất đẹp, có thể nhận ra người trong tranh hẳn là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, mỹ nhân lạc nhạn*.
Xin hỏi cô nương Vương Tường ở đâu được không? Tôi chỉ muốn gặp mặt, chiêm ngưỡng phong thái của cô nương Vương Tường, không có ý gì xấu!"
*落雁 (lạc nhạn): có nghĩa là chim nhạn sa xuống đất, là một trong bốn cụm ngữ tu từ nổi tiếng để tả bốn mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc.
"Lạc nhạn" là cụm từ dùng để chỉ Vương Chiêu Quân: Vương Chiêu Quân khiến chim nhạn mãi ngắm nhìn mà quên bay nên rơi xuống.
Nếu là người khác, cung nữ chắc chắn không tin, nhưng vị công tử trước mắt này đường hoàng chính trực lại khiến cô tin tưởng được.
Cô quay đầu hỏi người đàn ông mặc áo vải thô: "Lão Quỷ, ông có nhìn thấy Vương Tường đâu không?"
Người đàn ông xoay người lại, tay cầm bút quơ qua quơ lại, Sở Nhuế nhìn qua, đây chẳng phải là người đàn ông bị con mèo làm vỡ vò rượu sao?
"Không phải ở trong phòng à? Hỏi ta làm gì?"
"Lão Quỷ, mỗi ngày ông đều cầm bút vẽ vời, có làm gì đâu? Đừng có làm mất mặt trước mặt các công tử chứ!"
Người đàn ông lắc đầu, cười nhạo cô không hiểu: "Ta đang nghiên cứu làm sao có thể vẽ các nàng trông đẹp mắt hơn."
Cung nữ che mặt, mỉm cười: "Ông có thể vẽ đẹp như đại nhân Mao không?"
Ba người họ nói chuyện với nhau, Sở Nhuế kéo Thương Trọng Lệ qua một bên, thấp giọng nói nhỏ: "Tôi nghi ngờ rằng nhiệm vụ lần này ở trên người Vương Tường, bà ấy tiếng tăm lẫy lừng, là một nhân vật quan trọng của Hán Cung Xuân Hiểu, có lẽ đúng là có khả năng thật."
Thương Trọng Lệ cái hiểu cái không gật gật đầu.
Cuối cùng Vương Tường là ai? Sao lại tiếng tăm lừng lẫy?
Hỏi một đường, hai người cũng tìm được nơi ở của Vương Tường.
Vương Tường không có ở trong, nhưng họ lại bất ngờ gặp Tiết Lâm Tuyền, hắn đã đến đây từ sớm.
"Các cậu tới rồi."
Sở Nhuế: "Anh tới rất sớm."
Tiết Lâm Tuyền luôn lời ít ý nhiều, bây giờ có chút đắc ý: "Ai mà không biết tiêu điểm trong Hán Cung Xuân Hiểu là cảnh Mao Diên Thọ vẽ chân dung Vương Chiêu Quân, tôi đã sớm đoán ra được nhiệm vụ của phó bản có liên quan đến Vương Chiêu Quân rồi!"
Thương Trọng Lệ khựng lại, Vương Tường là Vương Chiêu Quân? Cậu không biết nói gì, nhìn Sở Nhuế.
Một vừa hai phải tỏ vẻ mình có văn hóa, không nói thẳng Vương Tường là Vương Chiêu Quân được à?
"Nhị vị công tử tìm ai?" Vương Tường bê một chậu nước từ bên ngoài tiến vào.
Tiết Lâm Tuyền vừa thấy cô liền túm lấy cổ tay cô gái, chậu nước rơi xuống mặt đất, nước mắt tung tóe, khi rơi xuống đất lại hóa thành khói bốc hơi.
Tiết Lâm Tuyền cười cười: "Quả nhiên cô là nhiệm vụ!"
"Ngài nói gì vậy?" Thân hình Vương Tường mảnh mai, vẫn nề nếp chất chất, không thấy hoảng sợ, có thể thấy được đây là một người phụ nữ dũng cảm.
Tiết Lâm Tuyền tăng lực đạo trên tay: "Còn giả bộ, mau mau đem thẻ nhiệm vụ giao ra đây!"
Vương Tường nhíu mày, cô nhìn về phía Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ bất động thanh sắc: "Các ngươi là cùng một giuộc, các ngươi có mục đích gì?!"
Sở Nhuế suy nghĩ, muốn nói nhiệm vụ phải do mình tự tìm chứ không phải thô bạo ép buộc thế này.
Nhưng còn chưa nói ra thì sắc mặt Vương Tường đã biến hóa, đáy mắt lộ ra vẻ hoảng sợ: "Mau, các ngươi đi mau! Mau rời khỏi đây ngay!"
Tiết Lâm Tuyền cho rằng cô muốn bỏ trốn, càng không buông tay: "Mơ tưởng hù dọa ai hả?! Mau giao thẻ nhiệm vụ ra đây!"
Tiếng gió ở bên ngoài ngày một yếu đi, Sở Nhuế kinh hoảng, anh nghe thấy tiếng đóng cửa sổ: "Tiết Lâm Tuyền! Đi mau!"
Tiết Lâm Tuyền không quan tâm, ở trong mắt hắn, Sở Nhuế chỉ là một tên bốn mắt yếu như sên, chẳng có năng lực gì để chỉ huy mình.
Triệu Tử, Trương Duệ và La Lịch vừa đến trước cửa một tòa cung điện, ngoài cửa có những cung nữ đang cho khổng tước ăn.
Triệu Tử nói: "Hình như thiếu một con."
La Lịch đáp: "Trong tối đầu tiên chúng tôi gặp một con khổng tước tấn công, bị Thương Trọng Lệ tiêu diệt rồi."
Triệu Tử gật đầu: "Chúng ta vào xem thử."
Những cung nữ ven đường khom lưng hành lễ với họ.
Trương Duệ lấy làm lạ: "Trò chơi này tuy nguy hiểm nhưng quả thực là quá chân thật.
Hai người nói xem, có đúng không?"
Hai người còn lại không phản ứng gã, Trương Duệ thầm mắng ở trong lòng.
Đột nhiên, những cung nữ xung quanh họ hoảng loạn, vội vàng chạy vào trong cung điện.
La Lịch ngẩng đầu nhìn, quả nhiên bóng tối bắt đầu lan tràn với tốc độ cực nhanh.
"Gì vậy?! Sao đột nhiên lại tối rồi, trời sáng chưa được bao lâu mà! Hoàn toàn chẳng có quy luật gì cả!" Trương Duệ la to.
Triệu Tử: "Chúng ta quay về nhanh lên!"
"Đừng mà!" Trương Duệ giữ chặt Triệu Tử, chắc chắn nói: "Chúng ta cách chỗ ở quá xa, lỡ trên đường về gặp quái vật thì sao? Tôi nói này hay là chúng ta trốn trong cung điện đi, tôi thấy bọn họ cũng sợ hãi quái vật nên nhân lúc trời chưa tối hản mới trốn ở trong nhà, không chừng vào đó chúng ta có thể tìm được thẻ nhiệm vụ nữa!"
"Tôi không đồng ý." La Lịch nói: "Chúng ta nên về ngay."
Trương Duệ buông tay Triệu Tử: "Nếu có cậu thần tiên ở đây thì tôi còn sợ cái đéo gì nữa! Con nhỏ này một mình nó bảo vệ được cả hai chúng ta ư? Đường dài như thế, tự mấy người đi mà về!" Nói xong, Trương Duệ xô cung nữ ở ngoài cùng ra, chạy vào trong.
Triệu Tử cau mày, muốn kéo gã đi cũng không được: "Tôi vào tìm anh ta."
"Triệu Tử, chị kệ đi!" La Lịch giữ chặt cô, thấy bóng tối đã bắt đầu lan tới ngọn cây, Triệu Tử nói: "Anh nói cũng không phải không có lý.
Cậu muốn ở lại hay quay về thì tùy." Triệu Tử cũng không quá tin tưởng La Lịch.
"Tôi vào với chị." La Lịch không hề do dự.
Triệu Tử nhìn La Lịch, muốn nói gì đó nhưng ánh mắt của La Lịch lại lạnh băng, không hề giống như trước đây.
"Mau vào thôi, cũng không còn kịp nữa rồi."
Hai người vừa vào bên trong, trời cũng đã tối hoàn toàn.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Trời tối hay trời sáng đều có nguyên nhân, không phải vấn đề thị giác, xin đừng nóng nảy
04.10.22.
Danh Sách Chương: