"Cha mẹ anh?" Thương Trọng Lệ hỏi: "Hình như đúng là anh chưa từng nhắc gì về cha mẹ mình, đã xảy ra chuyện gì ư?"
Sở Nhuế nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu xa, một lúc lâu không trả lời Thương Trọng Lệ. Thương Trọng Lệ kiên nhẫn chờ, không thúc giục.
Một lúc sau, Sở Nhuế mời dời mắt, nhìn Thương Trọng Lệ: "Tôi cũng chưa từng nghe cậu kể về cha mẹ mình."
Trong phút chốc, biểu tình của Thương Trọng Lệ trở nên phức tạp, cậu lại quay đầu đi, giống như đang che giấu gì đó: "Có gì hay ho mà nói đâu..." Khi cậu quay đầu lại thì đã quay về vẻ thản nhiên ban đầu, cũng không quan tâm nữa mà lẻo mép: "Không đúng nha, không phải anh nên là người nói trước à?"
Sở Nhuế mấp máy môi, anh cũng không thể giải thích suy nghĩ mâu thuẫn trong lòng mình. Anh muốn cẩn thận kể cho cậu nghe toàn bộ quá khứ của mình, nhưng anh sợ hãi...
Sở Nhuế đang muốn nói thôi quên đi, không cần phải kể nữa thì Thương Trọng Lệ lại bất cần đời nói: "Mỗi khi gặp ác mộng anh chỉ cần dùng một chiêu thôi, anh biết không?"
Sở Nhuế thấy bộ dạng ngụy tạo của cậu thì không thoải mái.
Không nhận được câu trả lời, Thương Trọng Lệ cũng không quan tâm, gác một tay lên vai Sở Nhuế: "Tối ngủ cùng tôi, sau này sẽ không gặp ác mộng nữa!"
Sở Nhuế trợn trắng mắt, bất động thanh sắc dịch người rời khỏi tay Thương Trọng lệ, anh nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Cảm ơn, không cần."
Anh và Thương Trọng Lệ đối diện nhau nhưng không một ai nói ra bí mật của mình. Hai người tựa như thật gần, cũng lại thật xa.
Thương Trọng Lệ không hiểu rõ tình huống của Sở Nhuế, còn bản thân cậu...
Không liên quan đến bí mật về cha mẹ, hay là cậu.
Mà là cậu không đủ dũng cảm để nói ra.
Kết thúc cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, Thương Trọng Lệ đi về phía cửa, nhịn không được mà quay đầu nhìn Sở Nhuế. Sở Nhuế lấy bàn chải đánh răng chuẩn bị vệ sinh các nhân, ánh mắt viết rõ "Sao cậu còn chưa cút đi?".
Thương Trọng Lệ nhún vai, đấy, cậu lại bị ghét rồi! Cậu ra khỏi phòng.
Sau khi cửa phòng đóng ại, Sở Nhuế đứng nhìn chằm chằm cánh cửa im lìm một lúc lâu.
Vẫn là sương mù.
Dày đặc không tiêu tán, không có ánh sáng, chỉ có màn đêm bất tận.
Sở Nhuế ngơ ngác nhìn, muốn tìm hiểu tận cùng của sương mù là gì.
Từ trong màn sương xuất hiện một vật thể. Sở Nhuế nhảy về phía sau, nhắm mắt lại. Cảm giá được thứ kia nhảy lên người mình, anh tiếp được nó theo bản năng, sờ thấy một cánh tay mềm mại.
Mở to mắt, là Bàng Kỷ đang nằm trong lòng.
Bàng Kỷ mập mạp tròn xoe, hai bím tóc to lúc lắc hai bên, chớp đôi mắt to tròn nhìn anh.
Không phải thứ gì kỳ quái, Sở Nhuế nhẹ nhàng thở ra.
Anh ngẩng đầu, trong sương mù lại xuất hiện thêm một thứ khác.
Anh nhìn kỹ, là Khoa Đế.
Khoa Đế vươn tay với anh, lòng bàn tay trắng nõn hướng về phía trước mời gọ.
Sở Nhuế nắm lấy bàn tay ấy.
Khoa Đế và Bàng Kỷ không nói gì, cả hai chỉ ở bên cạnh Sở Nhuế, ba người cùng nhau vào trong sương mù.
Sương mù càng lúc dày nặng hơn.
"Chúng ta đang đi đâu?" Sở Nhuế hỏi.
Một lớn một nhỏ bên cạnh anh không có ai đáp lời.
Sở Nhuế dừng chân, hai người cũng dừng lại.
Trong lòng xuất hiện tia bất an, Sở Nhuế hỏi tiếp: "Chúng ta đang đi đâu? Phía trước đều là sương mù, không có nơi nào để đi..."
Cuối cùng Khoa Đế mở miệng.
"Đến nơi chúng ta thuộc về."
Giọng nói nhàn nhạt không khác gì Khoa Đế ngày thường nhưng Sở Nhuế có thể nghe ra giọng điệu máy móc ở bên trong, y hệt một con rối gõ không có linh hồn.
Đôi mắt nâu mở to của búp bê sứ nhìn anh không chớp mắt.
Cơn rét lạnh lan ra khắp người. Sở Nhuế không thả tay ra, tiếp tục hỏi: "Chúng ta?"
"Đúng vậy, chúng ta."
Giật mình, Sở Nhuế nghe thấy có người đang gọi anh.
Anh tỉnh lại.
Thương Trọng Lệ đầy vẻ nôn nóng, cơ bắp căng chặt, ôm lấy gương mặt Sở Nhuế, thấy anh tỉnh lại cuối cùng mới thở ra một hơi.
"A Nhuế, cuối cùng anh cũng tỉnh, anh đổ nhiều mồ hôi quá..."
Sở Nhuế nhìn quanh bốn phía, anh đang ở trong phòng của mình.
Anh đổ mồ hôi?
Sở Nhuế vươn tay sờ trán, bàn tay ướt dầm dề.
Thương Trọng Lệ mệt mỏi dựa lưng vào giường, giọng điệu nhỏ nhẹ: "Anh lại gặp ác mộng à?"
Sở Nhuế "ừm" một tiếng, ánh mắt vẫn hơi mê mang, qua một hồi lâu mới tỉnh táo lại, cũng dựa lưng vào giường.
Hai người đều im lặng, Thương Trọng Lệ nói trước: "Anh thấy không, tôi nói rồi mà, chúng ta phải ngủ cùng nhau mới được."
Sở Nhuế cười không đáp.
Anh nghĩ lại chuyện ban sáng, anh không thể lấy hết can đảm nói về quá khứ cho Thương Trọng Lệ nghe, anh cũng canh cánh trong lòng. Anh không biết nói như thế nào, thậm chí anh cũng cảm thấy chuyện ngày xưa của mình quá đỗi mơ hồ.
"Không phải tôi không muốn kể cho cậu nghe."
Thương Trọng Lệ giật giật lỗ tai, quay đầu nhìn anh: "...?" Anh đang nói đến chuyện lúc sáng?
"Không cần để trong lòng đâu..." Thương Trọng Lệ cười đáp: "Mỗi người đều có bí mật cả, không phải tôi cũng không kể cho anh à?"
"Tôi có bệnh."
Sở Nhuế nhìn tấm chăn trên giường, mệt mỏi nói tiếp, cảm xúc không ổn, Thương Trọng Lệ im lặng.
"Sau khi tôi bị thương thì gặp bóng ma tâm lý, lúc trước cũng gặp ác mộng, tôi phải uống thuốc ngủ mới có thể ngủ được, nhưng thuốc ngủ có thể gây nghiện, tôi không thể uống mỗi ngày, không thể uống mãi, cậu thấy tôi đó, sợ máu, sợ quái vật, nhát cấy... Dù là tôi tôi cũng thấy tự khinh thường chính mình, tôi vậy mà là đàn ông ư? Tôi là một tên phế vật! Thật ra tôi muốn nói với cậu, cái gì tôi cũng muốn nói với cậu... Tôi muốn kể hết cho cậu nghe, nhưng tôi không làm được, tôi không nói nên lời, là tôi, đều là do tôi, tất cả là tại tôi..."
Sở Nhuế càng nói càng trở nên kích động, cả người run rẩy, đồng tử tan rã đầy kinh hãi như nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ, bộ dạng còn khϊếp đảm hơn cả khi nhìn thấy quái vật trong ảo cảnh.
Thương Trọng Lệ muốn ngăn anh lại, cậu ôm Sở Nhuế vào lòng, dịu dàng vuốt v3 mái tóc anh.
"Anh đừng nói nữa." Thương Trọng Lệ la lên, siết chặt lấy thân thể run rẩy của Sở Nhuế: "Đừng nói nữa, đừng nghĩ, đừng nghĩ gì cả..."
Sở Nhuế giàn giụa nước mắt, giọng nói yếu ớt liên lục "xin lỗi", sau đó vùi mặt vào trong lồ ng ngực của Thương Trọng Lệ.
Qua một lúc lâu, Sở Nhuế mới hết run rẩy, vì anh quá mức kích động nên đã mệt mỏi rồi ngủ thϊếp đi.
Thương Trọng Lệ đầy đau lòng, cậu không biết Sở Nhuế đã găp chuyện gì, nhưng dù anh đã gặp chuyện gì đi nữa thì cậu cũng vô cùng hối hận. Nếu cậu gặp Sở Nhuế sớm hơn một chút, cậu chắc chắn sẽ... chắc chắn sẽ bảo vệ anh thật tốt!
Lại chìm vào giấc ngủ, nhưng lần này Sở Nhuế không gặp ác mộng nữa.
Khi mặt trời đứng bóng, Sở Nhuế tỉnh giấc, nhớ lại mình thất thố trước mặt Thương Trọng Lệ, vô cùng thẹn thùng, cào cào mái tóc: "Đúng là có bệnh!"
Anh ra khỏi phòng ngủ, một mình đứng giữa phòng khách. Trong phòng khách, Thương Ly Việt vẫn đang luyện công, Bạch Linh nằm trên ghế sô pha lướt điện thoại, Thương Trọng Lệ ngồi trên bậc thang buồn chán nhìn Bàng Kỷ và Khoa Đế chơi bóng.
Người nhìn thấy Sở Nhuế là Bàng Kỷ, nó thảy quả bóng đi, "vèo" một cái đã nhào vào lòng anh.
Thương Trọng Lệ nhìn theo Bàng Kỷ, nhìn thấy nó nằm trong lòng anh, đầy vẻ kiêu ngạo vì được Sở Nhuế yêu chiều, cậu hờn dỗi bĩu môi.
Khoa Đế cũng đi qua: "Anh tỉnh rồi."
Vừa nhìn thấy Khoa Đế và Bàng Kỷ, Sở Nhuế không khỏi nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, cố gắng ra vẻ không có việc gì mà mỉm cười: "Ừm."
Khoa Đế nhận thấy có điểm không thích hợp, khóe miệng giật giật, không nói gì nữa.
"Wow!" Bạch Linh bỗng nhiên hét to một tiếng, nhảy bật người trên sô pha.
Thương Trọng Lệ cáu gắt: "Cái gì nữa?"
Bạch Linh giơ điện thoại lên, hết nhìn điện thoại lại nhìn Sở Nhuế, đi một vòng quanh người Sở Nhuế, lại nhìn điện thoại, rồi nhìn Sở Nhuế, giống như đang xác nhận điều gì đó.
Thương Trọng Lệ chặn lại, che khuất tầm mắt Bạch Linh: "Nhìn cái gì!"
Bạch Linh giơ điện thoại lên, chỉ vào hot search thứ ba trên màn hình, là một video.
Hot search có #thầnđồng5tuổitínhrađược600chữsốthậpphâncủasốpi, nhấp vào xem, là một chương trình truyền hình cũ tên 《 Lĩnh vực tuyệt đối 》, có một cậu bé trên sân khấu, vừa tròn 5 tuổi, đã tính ra 600 chữ số thập phân của số pin, vì vậy trên hot search xuất hiện topic 【 kiểm tra lại những thần đồng của Lĩnh vực tuyệt đối 】.
"Thần đồng trong video thứ hai cũng tên là Sở Nhuế, anh xem nè! Giống y đúc anh luôn, dưới khóe mắt cũng có một nốt ruồi. Mọi người xem, 24 năm trước, trên chương trình Lĩnh vực tuyệt đối xuất hiện một thần đồng 3 tuổi đã khiêu chiến và chiến thắng hơn 100 người lớn, một đường chiến đấu trở thành quán quân tuần, quán quân tháng, cuối cùng là quán quân năm, tính toán một chút thì năm nay người này 27 tuổi, cũng bằng tuổi anh luôn, anh thấy có trùng hợp không, hay đừng nói người này là anh nhé?"
Bên dưới video kiểm tra có rất nhiều bình uận, phần lớn đều là những lời khen ngợi về thần đồng ba tuổi.
【 Người trong video thứ hai chắc chắn thần đồng, ba tuổi đã trở thành quán quân của Lĩnh vực tuyệt đối, chắc chắn là người nhỏ tuổi nhất chiến thắng Lĩnh vực tuyệt đối trong vòng 30 năm qua! 】
【 Đúng vậy, hơn nữa năm ấy toàn là thần tiên đấu với nhau, toàn bộ người lớn đều bị người này đánh bại, chỉ mới 3 tuổi, quá ngầu, năm đó việc này rất vang dội! 】
【 Tôi vẫn còn nhớ cậu bé Sở Nhuế năm 2 tuổi đã tính ra được 300 chữ số thập phân của số pi rồi, đáng tiếc là vẫn chưa có một đứa trẻ xuất sắc nào như thế này xuất hiện tiếp. 】
【 Hay là Sở Nhuế giữ được kỳ ức của kiếp trước, có đầu óc của người trưởng thành trong thân hình trẻ con? 】
【 Đứa trẻ trong video thứ hai đán gyêu quá đi, có ai biết bây giờ người này như thế nào rồi không? 】
【 Không biết, rất kỳ lạ, chỉ mới có hai mươi mấy năm mà không có tin tức gì à? 】
Giọng nói kích động của Bạch Linh quanh quẩn bên tai, Thương Trọng Lệ ngẩng đầu muốn xem phản ứng của Sở Nhuế, kinh ngạc thấy gương mặt trắng bệch không còn huyết sắc của anh, khiến người khác lo lắng anh có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.